Truyen3h.Co

Hao Mon Trong Sinh Lam Con Dau Ca That Kho

edit: tiểu hoa nhi


"Trốn tránh như vậy, có nghĩa sao?" Kiều Tịch Hoàn dứt khoát nói.

". . . Tôi không cần cô quan tâm." Giọng Diêu Bối Địch có chút không vui.

"Tôi vừa mới gặp Tiêu Dạ, Lôi Lôi còn ngồi cạnh hắn rất thân mật." Kiều Tịch Hoàn không chút che giấu nào nói thẳng.

"Cô muốn nói cái gì?"

"Tôi nói để cho cô biết, trở về thì ly hôn đi. Nhiều năm như thế, coi như bị đối xử lạnh nhạt cũng đủ rồi."

"Chuyện của tôi, tôi không muốn người khác nhúng tay vào." Diêu Bối Địch đem điện thoại cúp máy.

Kiều Tịch Hoàn nhìn dòng chữ <Trò chuyện kết thúc> trên màn hình.

Diêu Bối Địch vẫn ngốc nghếch như vậy.

Mặc kệ là chuyện gì, Diêu Bối Địch trước giờ đều nghe Hoắc Tiểu Khê. Bởi vì cho rằng là bạn bè tốt, thế nhưng với chuyện của Tiêu Dạ, cô ấy chưa bao giờ chịu thỏa hiệp.

Cô có đôi khi nghĩ, Diêu Bối Địch yêu như thế nào mà có thế không oán không hối.

Đến bây giờ cô cũng không hiểu, tại sao một người có thể ở bên cạnh người không thương mình, rồi hi sinh đến mức này.

Cô thở dài, nhìn về phía Võ Đại :"Em từng yêu một người chưa?"

Võ Đại ngẩn ra, gật đầu :"Rồi."

"Em sẽ vì họ mà hi sinh đến mức nào?" Kiều Tịch Hoàn hỏi.

Thật ra, chỉ là tùy tiện hỏi một chút.

Bởi vì cô cảm thấy chỉ có Diêu Bối địch mới có thể ngu ngốc như vậy.

Võ Đại nói :"Chết."

Kiều Tịch Hoàn nhịn không được, nở nụ cười.

Cô nghĩ, trên cái thế giới này, kẻ ngu si thì ra thật sự không ít.

Bản thân năm đó, chẳng phải cũng vậy sao ?!

Nếu không phải là bởi vì yêu quá mù quáng, làm sao có thể rơi vào kết cục như thế này.

Cô hướng đôi mắt nhìn ra ngoài cừa sổ, yên lặng không nói gì.

. . . . . . . .

Tứ Xuyên.

Diêu Bối Địch đứng ở đỉnh núi Nga Mi.

Núi Nga Mi rất lạnh, cô khoác chiếc áo cùng khăn quàng cổ thật dày, cũng vẫn cảm thấy lạnh run lên.

Không biết chỉ thân thể lạnh, hay là trái tim cũng lạnh.

Vừa mới nhận được điện thoại của Kiều Tịch Hoàn.

Cô ấy khuyên cô ly hôn.

Đã từng có một lần, Hoắc Tiểu Khê cũng khuyên cô như vậy.

Câu trả lời của cô là, không thể.

Không biết tại sao, chính là không thể.

Rồi bây giờ, Kiều Tịch Hoàn cũng khuyên cô như thế.

Câu trả lời của cô vẫn như vậy.

Cô chống tay lên hàng rào, nghiêng cơ thể nhìn từ trên núi Nga Mi xuống, một tầng sương trắng quanh quẩn, nhìn cảnh sắc như vậy đẹp không sao tả xiết.

Đến lúc nào, bản thân mới có thể buông bỏ đoạn tình cảm này đây.

Có lẽ, cần một chút thời gian.

Có lẽ, thật sẽ có một ngày, bản thân có thể buông bỏ đoạn tình cảm này đi ?!

. . . . . . .

Kiều Tịch Hoàn ngồi xe trở về biệt thự Cố gia.

Cố Minh Lý cùng Cố Minh Nguyệt hình như phải tới trường học tham gia tập luyện, bị Ngôn Hân Đồng một mạch thúc giục đi tới trường.

Kiều Tịch Hoàn vừa đi vào phòng khách, thì Cố Minh Lý cùng Cố Minh Nguyệt chuẩn bị ra cửa.

Cố Minh Lý nhìn Kiều Tịch Hoàn, vẫn là khuôn mặt ương bướng, liền làm mặt quỷ.

Kiều Tịch Hoàn quay đầu nhìn Cố Minh Lý cùng Cố Minh Nguyệt, Ngôn Hân Đồng rời khỏi.

Tên tiểu quỷ này, không biết trời cao đất rộng.

Vẫn coi bản thân là thông minh nhất sao ?!

Để xem Khỉ nhỏ nhà ta thế nào chèn ép tinh thần ngươi!

Kiều Tịch Hoàn hướng lầu hai đi lên, trực tiếp đi vào phòng Khỉ nhỏ.

Khỉ nhỏ đang ở trong phòng chơi mô hình, cả người ngồi bệt xuống đất, bộ dạng rất vui vẻ.

Ngẩng đầu nhìn Kiều Tịch Hoàn, khuôn mặt hiện lên nụ cười thật lớn :"Chào mẹ."

"Con có thể gọi mẹ thôi, không cần nói chữ <chào>, như vậy có vẻ hơi thái quá rồi." Kiều Tịch Hoàn nghiêm túc nói.

"Ah, mẹ." Khỉ nhỏ lại cười.

"Buổi chiều mẹ dẫn con đi công viên nhé?"

"Thật sao?" Khỉ nhỏ từ dưới đất nhảy dựng lên.

Trước kia Khỉ nhỏ tuyệt đối sẽ không bao giờ kích động như thế, bất cứ lúc nào, bất cứ chỗ nào đều e dè, chỉ sợ bản thân làm không đủ tốt. Một mực kìm nén biểu cảm lại, bây giờ đối với cô, đã bắt đầu thả lỏng rồi.

Kiều Tịch Hoàn có chút vui mừng :"Đúng, ăn cơm trưa xong mẹ liền dẫn con đi chơi, cả cha con cũng đi cùng."

"Nhưng chân ba ba không tiện lắm."

"Ba có thể nhìn chúng ta chơi."

Khỉ nhỏ trợn mắt há miệng nhìn Kiều Tịch Hoàn.

Thật là tốt a ?!

. . . . . . . . . . .

Kiều Tịch Hoàn rời khỏi phòng của Khỉ nhỏ, đi phòng ngủ tìm Cố Tử Thần. Thế nhưng người đàn ông này lại không có ở trong phòng, cô liền chạy ra phía vườn hoa. Mới nhìn thấy người đàn ông kia ngồi dưới đất, rất tao nhã mà tỉa hoa. Nhìn thấy cô đến, chân mày nhướn lên một cái, không có biểu cảm gì.

"Tôi đáp ứng Minh Lộ buổi chiều mang bé đi công viên." Kiều Tịch Hoàn nói.

Cố Tử Thần không biểu cảm gì nói :"Được."

"Tôi còn nói, anh cũng đi."

Sắc mặt Cố Tử Thần liền biến đổi, anh ngẩng đầu nhìn Kiều Tịch Hoàn. Một khắc kia không biết có phải hay không đang tức giận, nửa ngày không nói một chữ.

"Anh không phải nói đã bị tôi thuyết phục sao? Nếu đã thuyết phục, nên dựa theo sắp xếp của tôi đối với Cố Minh Lộ. Ngày hôm nay vừa vặn cuối tuần, tôi không làm gì cả, anh cũng rảnh rỗi đến phát điên. Chiều hôm nay, chúng ta đi công viên hải dương chơi." Kiều Tịch Hoàn nói một hơi.

Cố Tử Thần hung hăng nhìn Kiều Tịch Hoàn, khiến nửa câu cũng không nói được.

Người phụ nữ này rốt cục nơi nào nhìn anh rảnh rỗi đến phát điên chứ ?!

"Cứ quyết định như vậy, ăn cơm xong chúng ra sẽ ra khỏi cửa."

Nói xong, Kiều Tịch Hoàn nói xong liền trực tiếp rời đi.

Dù sao với Cố Tử Thần nên dùng <Bá vương ngạnh thượng cung> để đối đãi với người đàn ông. Điểm này cũng không thể mềm lòng buông tay, nếu không người đàn ông chắc chắn sẽ không nghe theo.

Cố Tử Thần nhìn theo bóng lưng Kiều Tịch Hoàn.

Đã thật lâu anh chưa từng xuất hiện ở chỗ đông người rồi.

Thậm chí có đôi khi là cố tình không muốn xuất hiện.

Lần trước là đi ăn cơm, lần này là đi công viên.

Kiều Tịch Hoàn sắp phá vỡ tất cả kế hoạch mà anh đã an bài rồi ?!

. . . . .

Buổi trưa.

Người một nhà cùng nhau ăn cơm.

Cố Minh Lý cùng Cố Minh Nguyệt bị đưa đến trường học, cho nên thiếu mỗi hai tên tiểu quỷ.

Kiều Tịch Hoàn ở bàn ăn đột nhiên lên tiếng :"Mẹ, buổi chiều con mang Minh Lộ đi công viên hải dương chơi."

"Một mình con?" Tề Tuệ Phân hỏi.

"Không phải, con cùng Tử Thần."

Vừa nói xong, mọi người kinh ngạc đến ngẩn người.

Lần nào cũng lộ ra vẻ mặt như vậy là sao?

Kiều Tịch Hoàn cảm nhận được mọi người đều đang hướng về bản thân.

"Tử Thần, ra ngoài sao?" Tề Tuệ Phân thận trọng hỏi.

Cố Tử Thần không nói gì, chỉ khẽ gật đầu một cái.

"Nhưng chân con. . ."

"Khụ, khụ." Cố Diệu vội vàng cắt đứt lời Tề Tuệ Phân :"Mang Minh Lộ ra ngoài chơi một chút rất tốt, ngày hôm nay thời tiết đẹp. Lại không có việc gì, thanh niên hẳn là nên thả lỏng một chút, Minh Lộ hôm nay cháu chơi vui vẻ một chút."

"Vâng, ông nội." Cố Minh Lộ vội vã đáp ứng.

Cố Diệu rất ít khi đem sự chú ý đặt trên người Cố Minh Lộ, hầu như ở nhà đều là Cố Minh Lộ cùng Cố Minh Nguyệt được sủng ái. Còn Cố Minh Lộ chưa bao giờ biết tranh thủ yêu thương, ngược lại còn đem mình thu lại. Hơn nữa ở sâu trong đáy lòng luôn cảm thấy Cố Minh Lý cùng Cố Minh Nguyệt so với bé càng đáng yêu, luôn khiến người lớn yêu thích. Nên nửa điểm đố kị cũng không có.

"Cám ơn ba, con sẽ đem Minh Lộ đi chơi vui vẻ." Kiều Tịch Hoàn cười đến rất vui vẻ, nói.

Nhãn thần không tự chủ được nhìn thoáng qua Ngôn Hân Đồng.

Ngôn Hân Đồng sắc mặt tự nhiên là không tốt, trong khoảng thời gian này ở nhà Kiều Tịch Hoàn rất được cưng chìu.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Kiều Tịch Hoàn cho Khỉ nhỏ thu dọn vài thứ, đẩy Cố Tử Thần ra cửa.

Xe Võ Đại đã dừng lại trước cửa.

Kiều Tịch Hoàn để cho Khỉ nhỏ ngồi vào trước, rồi đỡ Cố Tử Thần ngồi vào. Võ Đại rất tự giác đem xe đẩy để ra đằng sau cốp.

Kiều Tịch Hoàn cứ nhìn Võ Đại nhẹ nhàng nâng xe lăn.

Cô vừa mới thử qua, cái xe lăn kia thật sự rất nặng, nhưng nhìn thân thủ Võ Đại. . .

Người phụ nữ này, là phụ nữ sao ?!

Đoán chừng người đàn ông thích cô ấy phải chịu áp lực cũng lớn quá đi!

Nhịn không được, cô quay đầu nhìn thoáng qua Cố Tử Thần ngồi ở đằng sau.

Là Cố Tử Thần sao ?!

Cô mím môi, bản thân mở cửa xe ngồi vảo phía trước, đem ghế sau để lại cho hai cha con.

Võ Đại trở lại vị trí lái xe, lái xe rất trầm ổn.

"Đợi lát nữa em dừng xe xong chúng ta cùng vào." Kiều Tịch Hoàn nói :"Em phụ trách chiếu cố Tử Thần."

"Được." Võ Đại gật đầu.

Xe rất nhanh đến <Công viên hải dương>, còn chưa đi vào, liền nghe được bên trong có tiếng sóng. Âm thanh này, làm cho toàn bộ tế bào của Kiều Tịch Hoàn hào hứng hẳn.

Đã từng vì sự nghiệp mà bỏ đi rất nhiều việc yêu thích. Bây giờ có làm gì cũng phải điên cuồng chơi một lần! Phấn khích như thế liền mua 4 tấm vé vào cửa, nắm tay Khỉ nhỏ nghênh ngang đi phía trước, với tốc độ cực nhanh.

Sắc mặt Cố Tử Thần cũng không tốt lắm, xung quanh có rất nhiều ánh mắt kỳ lạ. Cũng tại Kiều Tịch Hoàn không quan tâm đến cảm nhận của anh, cô biết rõ anh ngồi xe lăn mà còn đi nhanh như vậy ?!

"Rất ít khi anh tức giận như vậy." Võ Đại đứng ở bên cạnh anh nói nhỏ.

Cố Tử Thần thu tầm mắt lại.

"Cô ấy rất tốt." Võ Đại còn tự mình nói thêm :"Trước đây ở trại giam,chưa từng thấy người phụ nữ nào tốt như cô ấy, tôi nghĩ cô ấy chắc hẳn không phải là người bình thường. Không nghĩ tới lại là vợ anh."

Đôi mắt Cố Tử Thần hiện lên một tia nham hiểm, có lẽ, cũng không phải là vợ anh rồi!

"Được rồi, chân của anh bị thương rất nghiêm trọng sao?" Võ Đại hỏi.

"Ừ." Cố Tử Thần rốt cục nói ra một chữ, chỉ là một ngữ âm mà thôi.

"Có thể chưa khỏi sao?"

"Xem vận may." Cố Tử Thần rất lạnh nhạt.

Võ Đại dường như tập mãi thành thói quen, cô đẩy xe lăn. Hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của Kiều Tịch Hoàn đâu. Một lúc sau, Kiều Tịch Hoàn liền nhảy ra, có thể là đột nhiên nghĩ đến đã mất dấu hai người bọn họ, liền vội vã chạy tới. Khuôn mặt hồng hồng, trực tiếp nắm lấy xe lăn của Cố Tử Thần từ trên tay Võ Đại đẩy đi, điên cuồng xông về phía trước :"Nhiều người xếp hàng quá, nên tôi để Khỉ nhỏ ở chỗ đấy chờ, chúng ta nhanh lên một chút."

. . .

Võ Đại nhìn bóng lưng của hai người ở phía trước.

Không biết vì sao, một giây kia lại có chút cảm động.

Thật ra cũng không có gì đáng giá khiến người khác cảm động, hơn nữa bản thân cũng đã rất nhiều lần thấy cảnh sinh ly tử biệt. Có lẽ chính là ở chỗ này hiện lên chút ấm áp nhàn nhạt, nên chạm vào nước mắt của cô chăng.

Cô không để lại chút dấu vết tâm tình nào, dường như tâm tình nhanh chóng thay đổi như vậy. Với loại người như bọn họ, luôn phải bản lĩnh.

. . .

Kiều Tịch Hoàn dẫn Khỉ nhỏ đi chơi rất nhiều trò chơi, Khỉ nhỏ nhìn qua nhìn lại, lại không biết nên chơi trò nào trước. Liền kích động không thôi, vì chỉ mới 5 tuổi, có nhiều trò chơi không thể chơi. Kiều Tịch Hoàn liền dẫn bé đi tới trò chơi trượt nước, từ trên đỉnh cầu trượt, trượt xuống. Lần đầu tiên là Kiều Tịch Hoàn chơi cùng Khỉ nhỏ, lần thứ hai Khỉ nhỏ liền yêu cầu đi một mình. Kiều Tịch Hoàn ở đứng ở dưới nước chờ bé.

Cố Tử Thần cùng Võ Đại ở trên bờ nhìn bọn họ.

Khỉ nhỏ chơi rất nhiều lần, thật là dễ sợ.

Kiều Tịch Hoàn chơi có chút mệt, liền từ trong bể nước bò ra ngoài.

Cô ăn mặc cũng không hẳn là hở hang, vẫn là váy liền thân. Có điều dáng người quá gợi cảm, chỗ cần có đều có, chỗ không cần có cũng không thừa một phân, cứ thế trên đường rất nhiều ánh mắt chăm chăm nhìn.

Kiều Tịch Hoàn tựa như cũng không biết gì, cứ thế đi đến tiệm kem mua ba cây kem, hướng Cố Tử Thần cùng Võ Đại bước tới.

Kiều Tịch Hoàn đem kem đưa cho Cố Tử Thần.

"Tôi không thích ăn đồ ngọt."

"Đồ kỳ quặc." Kiều Tịch Hoàn nói thầm, cầm một cây đưa Võ Đại.

Võ Đại nhận lấy, không chút lịch sự ăn kem.

Kiều Tịch Hoàn càng thô lỗ, hai tay hai cây kem, liếm bên này liếm bên kia, đột nhiên đùa dai. Đem cây kem vừa liếm xong hướng môi Cố Tử Thần ấn xuống. Có thể do sức quá mạnh, kem bôi đầy miệng Cố Tử Thần.

Sắc mặt Cố Tử Thần liền đen :"Kiều Tịch Hoàn, cô làm cái gì thế ?!"

"Cho anh ăn kem a, trời nóng như vậy, cảm nắng rồi làm sao sao đây?!"

"Tôi sẽ không bị cảm nắng!"

"Ai biết được, da anh mỏng như thế. Ai nha, nhanh liếm liếm môi, kem đều chảy rồi. Nếu anh không ăn, tôi liền ngồi xổm xuống ăn dùm a!" Kiều Tịch Hoàn cố tình, vì cố tình mà nên cười rất hài lòng.

Cố Tử Thần bị Kiều Tịch Hoàn làm cho bực mình.

"Tôi thật sự ăn." nói xong, Kiều Tịch Hoàn liền ngồi xổm xuống, đem môi đưa qua mặt anh.

Khuôn mặt Cố Tử Thần bỗng dưng thay đổi, lè lưỡi liếm sạch.

Bên tai đã hồng một mảnh.

Kiều Tịch Hoàn cười đến xinh đẹp :"Cố Tử Thần, kem trên mặt anh cũng có nước miếng của tôi, tôi vừa mới liếm qua."

". . . . "

"Thật ra nếu không muốn ăn có thể dùng tay lau sạch mà, chỉ số thông minh của anh thật đáng lo ngại a!" Kiều Tịch Hoàn tổng kết.

Một giây kia Cố Tử Thần thật sự muốn bóp chết người phụ nữ trước mặt.

Võ Đại ở bên cạnh nhìn không được cười.

Chắc không có người nào đem anh ta chọc cho tức giận thế này! Khoa trương một chút, Cố Tử Thần bắt đầu sống không được yên a!!

Mà cái người khởi xướng kia không chút lo lắng nào còn vui vẻ liếm kem, dĩ nhiên là vui vẻ rồi.

Chỉ là hành động này, không khỏi khiến nhiều người bên cạnh chú ý.

Một báu vật xinh đẹp khêu gợi vô cùng, đầu lưỡi không ngừng liếm cây kem trên tay. Bất kể là ai, cũng sẽ nhịn không được muốn nhìn a !. . .

"Chưa chơi chán sao, còn không đi!" Cố Tử Thần đột nhiên rống giận.

"Có bệnh a, làm tôi sợ rồi! Con trai anh đang chơi vui vẻ mà ?!" Kiều Tịch Hoàn an ủi!

Người đàn ông này, trở mặt còn nhanh hơn lật sách.

"Không phải còn muốn chơi trò khác sao?! Gọi Cố Minh Lộ lên đi!" Cố Tử Thần khó chịu.

Kiều Tịch Hoàn trợn mắt.

Lòng không phục, dắt Khỉ nhỏ từ dưới nước đi lên, hai người đi thay áo tắm, hướng trò chơi khác đi tới.

Vì Khỉ nhỏ còn nhỏ quá, nên Kiều Tịch Hoàn cùng bé chơi không đến nơi đến chốn được.

Cuối cùng tất cả cùng dừng ở bánh xe cao chọc trời trước mắt.

"Mẹ, con muốn ngồi cái này." Khỉ nhỏ hớn hở nói.

"Được, chúng ta đi xếp hàng." Kiều Tịch Hoàn đối với yêu cầu của Khi nhỏ không hề cự tuyệt nói.

"Ba có phải hay không cùng ngồi trên đó?" Khỉ nhỏ hỏi.

Kiều Tịch Hoàn suy nghĩ một chút :"Có thể."

"Mẹ cóó thể kêu ba ba cùng ngồi lên được hay không, ba ba theo chúng ta một buổi chiều, nhưng chưa từng chơi gì."

"Được rồi." Kiều Tịch Hoàn gật đầu.

Khỉ nhỏ còn vì người khác mà suy nghĩ.

Cô bảo Khỉ nhỏ xếp hàng, còn bản thân thì đi đến cạnh Cố Tử Thần :"Con trai anh bảo anh ngồi cùng bánh xe chọc trời kia."

"Tôi không đi." Cố Tử Thần cự tuyệt.

"Cố Tử Thần, anh có thể đừng trẻ con như vậy không. Trái tim của người 30 tuổi mà như trái tim của người 70 tuổi ấy. Anh không cảm thấy khô khan, nhưng tôi lo lắng thay anh. Con trai anh nói anh theo chúng tôi cả một buổi chiều, không nỡ thấy anh không được chơi gì cả. Anh chớ có đả kích sự quan tâm của con anh chứ?" Kiều Tịch Hoàn khó chịu nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co