Hau Cung Nhu Y Truyen Edit
Đường đi đầy tuyết đã bị đám cung nhân dọn dẹp sạch sẽ, hai bên là bức tường hồng, phía trên là ngói xanh, càng phát ra cảm giác tuyết quang đẹp mắt. Như Ý đỡ lấy tay Hải Lan chậm rãi đi tới, phía trước có hai tiểu thái giám cầm đèn đi, gió lạnh đánh vào chiếc đèn bay tứ tung, bốn phía chỉ có hàn khí âm trầm dựa vào bức tường mà gào thét. Hải Lan có chút kinh hoàng, gắt gao rúc vào bên người Như Ý.Như Ý trấn an vỗ tay nàng, áy náy nói: "Đã trễ thế này rồi mà muội vẫn còn muốn theo ta đi đến Bảo Hoa điện cầu phúc, thật sự là làm khó muội".Hải Lan dựa vào bên người nàng, khoác tay chậm rãi đi tới, bên trong ánh mắt có vài tia vui mừng: "Muội một mình ở trong cung cũng thấy hoảng sợ, quý phi nàng ta lại càng..." Nàng muốn nói lại thôi: "Thật tốt khi muội có thể cùng tỷ tỷ đi Bảo Hoa điện, có thể nghe Lạt Ma sư phụ tụng kinh một chút, trong lòng cũng sẽ yên ổn rất nhiều".Như Ý nói: "Giáo lý Phật gia vốn chính là khiến cho nhân tâm bình ổn. Ta thường cùng các đại sư niệm kinh văn, mấy ngày nay đem sao chép Pháp Hoa Kinh cũng là hy vọng hoàn thành tâm nguyện của chính mình".Hải Lan nhìn về bốn phía, khẩn trương nói: "Tỷ tỷ đừng nói nữa".Như Ý thản nhiên cười nhẹ nói: "Đừng sợ, chỉ có muội ở đây mà thôi. Thân nhân cũng không còn nữa, người sống chúng ta cũng chỉ có thể thương nhớ mà thôi".Hải Lan khẽ gật đầu, xúc động tâm sự, thương cảm nói: "Cha mẹ muội chết sớm, chỉ có tỷ tỷ ở bên cạnh, cho dù tỷ tỷ ở đâu, trong lòng muội cũng sẽ thấy an ổn". Nàng nói xong liền đưa thân mình nhích lại gần bên người Như Ý, chỉ có vậy mới không khiến khí lạnh xâm nhập vào cơ thể.Như Ý hiểu được liền nắm cổ tay mỏng manh của nàng, nói: "Muội thường đến gặp ta là điều tốt nhưng nếu bị quý phi biết được, chỉ sợ lại làm khó dễ muội".Hải Lan nhẹ giọng nói: "Muội đã quen rồi".Hai người đang thấp giọng nói chuyện, bỗng nhiên nghe được bánh xe lộc cộc trên nền gạch xanh, một chiếc xe ngựa liền chạy nhanh đi qua. Như Ý đưa Hải Lan trốn ở phía sau, chính mình tránh né còn không kịp cho nên chiếc áo linh cừu trên người liền dính mấy cái vết bẩn từ bánh xe bắn lên tung tóe.Trong không khí có mùi hương không chịu tan đi. Hải Lan kinh ngạc nói: "Là xe phượng loan xuân ân đưa tần phi đi thị tẩm!"Như Ý bất chấp chiếc áo linh cừu không sạch sẽ, kinh dị nói: "Tối nay không nghe nói Hoàng thượng lật bài tử, vậy ai ở trên chiếc xe phượng loan xuân ân chạy gấp gáp như vậy nhỉ?"Hải Lan hít người mùi hương còn sót lại trong không khí, cũng không thôi kinh ngạc: "Mùi hương thật ngọt ngào, quý phi không dùng mùi hương vậy, vậy đó là ai?"Hai người nhìn nhau nghi hoặc, chỉ nghe tiếng xe lộc cộc đi xa.CHƯƠNG 23: MAI ĐÁP ỨNGSáng sớm một ngày đám tần phi tụ tập tại trong cung Hoàng hậu, dường như đây là việc bình thường. Trong điện nhất thời oanh oanh yến yến, châu ngọc đầy đủ, mùi hương son phấn cũng áp đảo không khí. Hoàng hậu ở bên trong còn đang trang điểm vẫn chưa đi ra. Đám tần phi ngồi uống trà, cười nói oang oang, cực kì náo nhiệt. Di quý nhân nhịn không được nói: "Đêm hôm qua có một trận gió lạnh như tiếng khóc nức nở. Cũng không biết có phải muội muội nghe nhầm hay không, hình như có tiếng thanh âm của xe phượng loan xuân ân?"Gia quý nhân cười lạnh một tiếng, nói: "Không phải Di quý nhân cô nghe nhầm mà lỗ tai ai cũng đều nghe rõ. Tiếng âm thanh của bánh xe kia vang dội trên nền gạch xanh đã đóng băng tuyết như vậy, ai mà không nghe thấy chứ?"Hải Lan nhịn không được nói: "Đừng nói các vị tỷ tỷ cũng nghe thấy, tần thiếp từ Bảo Hoa điện trở về đã chính mắt nhìn thấy xe phượng loan xuân ân, đúng là có chở người".Thuần tần gần đây đều trầm mặc không vui cũng thấy kỳ quái, liền hỏi: "Ta nhớ rõ ràng đêm qua Hoàng thượng không lật bài tử, xe phượng loan xuân ân kia là chở ai vậy nhỉ?" Dứt lời nàng thấy nghi hoặc, liếc mắt nhìn Tuệ quý phi: "Chẳng lẽ Hoàng thượng nhớ thương Tuệ quý phi, tuy không lật bài tử nhưng vẫn cho người đi đón sao?"Tuệ quý phi bình thản chậm rãi lột một quả kim quất ăn, cười lạnh: "Bổn cung sao có thể biết ai trong xe được chứ? Tả hữu bên cạnh bổn cung không phải là loại người bí ẩn này thì cũng không sao".Như Ý bưng chén trà, thản nhiên nói: "Mặc kệ là ai mà là Hoàng thượng đã muốn thì cũng là chuyện tốt, không bằng đi gọi Vương Khâm tới hỏi, không có hắn thì suy đoán cũng chẳng ích gì".Tuệ quý phi nhẹ nhàng cười lên một tiếng: "Việc như vậy cũng chỉ có Nhàn phi dám nói mà cũng chỉ có Nhàn phi dám làm. Vậy thì làm phiền Nhàn phi muội muội đi mời Vương Khâm tới đây đi".Như Ý chỉ nhìn chén trà, ánh mắt cũng không nhìn về Tuệ quý phi, thản nhiên nói: "Ai có nghi ngờ thì người đó cứ việc đi hỏi"Gia quý nhân lấy khăn đè trên cánh mũi, cười nói: "Đúng vậy, việc gì cũng chẳng giấu được. Cứ chờ xem là được rồi".Mọi người đang nói chuyện liền ngửi thấy một trận mùi hương truyền tới, mọi người biết Hoàng hậu đi ra, vội vàng đứng dậy, cung nghênh Hoàng hậu đi ra.Tố Tâm đỡ lấy tay Hoàng hậu, bước đi trầm ổn an nhàn tựa như có một cỗ thần khí yên ổn, trấn giữ bên trong một tinh thần mạnh mẽ. Hoàng hậu đi đến chiếc ghế ở giữa ngồi xuống, phân phó mọi người ngồi xuống, nhẹ nhàng nói: "Mới vừa nghe các vị muội muội nói chuyện náo nhiệt, một nửa câu cũng đều lọt vào trong tai. Các vị muội muội thích thú mà chê cười chuyện đó lắm sao?"Mọi người đều nhìn mặt nhau, cuối cùng Gia quý nhân thiếu kiên nhẫn cũng đã mở miệng trước: "Đám thần thiếp có chê cười chuyện gì đâu, chỉ là nói đêm qua Hoàng thượng không lật bài tử, xe phượng loan xuân ân chạy khắp trong cung cho nên không biết là vì duyên cớ gì mà thôi".Hoàng hậu cười nhẹ, phảng phất cười nhẹ rồi chợt ngưng lại nói: "Còn có duyên cớ gì nữa chứ? Cũng chỉ là phúc phận của tỷ muội chúng ta có thêm một vị muội muội làm bạn mà thôi"."Thêm một vị muội muội sao?" Gia quý nhân cố gắng nhịn kinh ngạc, miễn cưỡng cười nói: "Ý của Hoàng hậu là...""Trời giá rét, bổn cung đã dặn các muội không cần đến sớm thỉnh an cho nên các muội có điều không biết. Trước khi các vị muội muội đến, Hoàng thượng đã lệnh cho Kính Sự phòng truyền khẩu dụ, Bạch thị Nam phủ phong làm Mai đáp ứng. Bổn cung đã cho nàng ta đến ở Vĩnh Hòa cung rồi".Tuệ quý phi siết chặt chiếc khăn tay trong tay, nhịn không được kêu nhỏ: "Nam phủ sao? Không phải đó là..."Trong lòng Như Ý cũng muốn nói gì nhưng cuối cùng lại nhịn xuống, chỉ cùng Hải Lan đưa mắt nhìn nhau, âm thẫm nghĩ mùi hương ngọt ngào kia quả nhiên là một nữ tử đang được ân sủng.CHƯƠNG 24: MỌI NGƯỜI BÀN TÁNTrên mặt Hoàng hậu không chút gợn sóng sợ hãi, chỉ nâng mí mắt nhìn Tuệ quý phi: "Theo lý thuyết thì quý phi chắc hẳn đã gặp qua, nghe nói đã là một nhạc kỹ đàn tỳ bà".Tuệ quý phi nhíu mày lại, ngưng thần suy nghĩ, hôm qua chứng kiến vài nhạc kỹ, chỉ có một nhạc kỹ có vẻ mặt thanh tú, nghĩ tới nghĩ lui. Nàng cắn chặt răng, chịu đựng nói: "Là nhạc kỹ đàn tỳ bà khảm ngà voi phượng cảnh, Hoàng thượng còn chê nàng ta đàn không hay cơ mà".Thuần tần thở dài một hơi nói: "Đàn tỳ bà tốt hay hay không hay có gì quan trọng đâu chứ, chủ yếu là khiến Hoàng thượng vui vẻ là được rồi".Người bên ngoài nghe được câu này thì thôi nhưng Hi Nguyệt nghe được, tuy rằng người nói vô tâm nhưng câu nói đó cứ như một cái đao chặn trong cổ họng nàng. Nàng bóp nát một quả kim quất cho đến khi trong tay cảm nhận được cảm giác chất lỏng ướt át thấm lạnh, mới ý thức thấy chính mình thất thố, vội vàng uống ngụm trà che giấu sự việc.Gia quý nhân khẽ nhíu mày, bất giác mang theo vài phần lệ khí: "Nhạc kỹ Nam phủ đó có thân phận gì cơ chứ? So với cung nữ đều không bằng. Cung nữ tấn phong phải bắt đầu quan nữ tử, sao lại có thể trở thành đáp ứng được chứ?"Hoàng hậu hòa nhã nói: "Tuy rằng thân phận nhạc kỹ không bằng cung nữ, nhưng so với Tân giả khố tiện nô còn tốt hơn nhiều. Lương phi* của Khang Hi gia không phải có xuất thân Tân giả khố hay sao? Nhưng vẫn sinh hạ được Hoàng tử như thường, cả đời vinh sủng. Nhạc kỹ không phải là cung nữ nhưng Hoàng thượng phá lệ ân thưởng một chút, cũng không xem là phá vỡ quy củ".(* là mẹ của Bát a ca Dận Tự)Gia quý nhân phủi chiếc khăn tay: "Nhạc kỹ không phải là thân phận đê tiện sao? Ngày sau ở trong cung này, chúng ta cùng ngồi cùng ăn, là cùng chúng ta nói chuyện với một con hát ở Nam phủ sao? Chúng ta đã có một Hải thường tại bình thường, nay lại thêm một người nữa sao?"Hải Lan nghe nói đến nàng, lại càng rầu rĩ không dám nói lời nào. Trên mặt Hoàng hậu trầm xuống, mang theo vài phần nghiêm nghị: "Tốt lắm!"Gia quý nhân cả kinh, cũng không dám nhiều lời. Hoàng hậu dịu đi khẩu khí nói: "Mặc kệ nói như thế nào đi chăng nữa, Mai đáp ứng cũng là người đầu tiên được nhập cung sau khi Hoàng thượng đăng cơ. Hoàng thượng thích ai thì mọi người cũng không được bàn tán dị ngữ. Bổn cung chỉ một câu: Lục cung hòa thuận. Ai có tâm niệm toan ghen, tính kế lẫn nhau, bổn cung sẽ hoàn toàn không dung tha!"Mọi người đều đáp ứng. Trong lúc không khí nặng nề đang chùng xuống thì Thuận tần đánh bạo nói: "Hoàng hậu nương nương, thần thiếp có một yêu cầu quá đáng, thật sự là..."Hoàng hậu ôn hòa nói: "Có chuyện gì, cứ nói đừng ngại".Thuần tần do dự một lát rồi nói: "Nương nương, đêm qua có trận gió lớn, thần thiếp nghe thấy rất sợ. Tam a ca của thần thiếp vẫn còn mặc tã lót, luôn luôn sợ lạnh nhiễm hàn. Trong lòng thần thiếp nhớ mong, muốn được Hoàng hậu nương nương cho phép hôm nay thần thiếp đến A ca sở thăm Tam a ca một chút".Hoàng hậu nhất thời không nói gì, chỉ là nhấp uống ngụm trà rồi mỉm cười nói: "Hôm nay là ngày 15, muội muội có thể đi thăm Tam a ca. Quy củ tổ cung là được thăm nửa canh giờ. Nửa canh giờ đó cũng đủ thỏa nguyện cho tình cảm mẫu tử muội muội rồi".Tuệ quý phi mỉm cười nói: "Cũng chưa chắc. Ngoại trừ Hoàng hậu nương nương thì phi tần hậu cung mỗi tháng đều được đến A ca sở vào ngày 15 nhưng không được thăm tới nửa canh giờ. Hoàng hậu nương nương thường đi thăm vài vị A ca và công chúa, bổn cung cũng có đi theo một lần. Tam a ca và Nhị a ca cùng Tam công chúa của Hoàng hậu thân sinh đều được chăm sóc chu đáo. Cho dù vẫn vậy, Hoàng hậu nương nương còn không ngừng dặn dò nhũ mẫu: Tam a ca còn nhỏ tuổi cho nên vạn lần phải cẩn thận. Có Hoàng hậu nương nương chiếu cố như vậy, Thuần tần cô còn thấy cái gì không ổn chứ? Chẳng lẽ nhũ mẫu không biết Tam a ca của cô không thấy lạnh trong mùa đông sao?"Thuần tần bị nàng ta nói một hơi liền á khẩu không trả lời được, chỉ ảm đạm cúi mặt xuống.Hoàng hậu khoan dung cười: "Tốt lắm. Tam a ca vẫn yên ổn với hai đứa con của bổn cung. Thuần tần muội muội, chuyện ở A ca sở, muội cứ yên tâm. Cứ suy nghĩ chuyện con cái như vậy thì làm sao hầu hạ Hoàng thượng được tốt cơ chứ?"Nói đến đây mọi người đều vui vẻ, nhẹ nhàng trở lại rồi xin cáo lui ra về.CHƯƠNG 25: PHÒNG BỊ NGƯỜI TRONG, KHÔNG LO
NGƯỜI NGOÀICuối cùng chỉ còn lại Tuệ quý phi, nàng đang muốn đứng dậy rời đi thì thấy Hoàng hậu nhìn nàng hơi hơi gật đầu cho nên liền ngồi xuống, lấy quả kim quất ăn.Đợi mọi người lui hết, Hoàng hậu thở dài, xoa huyệt Thái dương nói: "Trong Noãn các có cao bạc hà loại thượng hạng, muội thay bổn cung xoa huyệt cho bổn cung một chút đi".Tuệ quý phi đáp ứng, liền theo Hoàng hậu vào Noãn các. Tố Tâm lấy ra một cái hũ nhỏ, bên ngoài có đầy hoa văn mỹ nhân rồi đặt ở bên bàn, sau đó liền lặng lẽ lui xuống, Tuệ quý phi hiểu ý, liền mở ra liền ngửi thấy mùi bạc hạ xộc thẳng lên mũi.
Nàng dùng ngón áp út chấm lấy một ít cao rồi nhẹ nhàng xoa lên huyệt Thái dương Hoàng hậu, thấp giọng nói: "Không phải thần thiếp lòng dạ hẹp hòi, Hoàng thượng thu nạp một người như vậy, thật sự là..."Hoàng hậu nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Thân phận đê tiện thì cứ bỏ qua đi, chỉ cần tính tình hòa thuận là tốt rồi. Muội lại không biết lai lịch của nàng ta mà".Tuệ quý phi càng thêm kinh ngạc: "Lai lịch gì chứ?"Hoàng hậu phảng phất đau đầu, thánh thót nói: "Bổn cung chỉ phụng mệnh Hoàng thượng phong tần phi, trong lòng cũng không nghĩ gì nhiều. Ai ngờ Triệu Nhất Thái đi đến Nam phủ hỏi chi tiết, mới biết Bạch thị kia đúng là có liên quan tới nàng ta".Tuệ quý phi thất sắc kinh sợ: "Ý của nương nương là... Nhàn phi?". Nàng căm hận nói: "Qủa nhiên là đúng! Thần thiếp cứ nghĩ rằng Hoàng thượng không tới thăm nàng ta thì nàng ta sẽ biết an phận. Cuối cùng chính mình không tranh sủng nhưng lại ngầm an bài đưa người ngoài tiến vào, thật sự là âm độc".Hoàng hậu lấy ngón tay chấm cao bạc hà đưa tới mũi khẽ ngửi một chút, mới cảm thấy toàn thân thư thái rất nhiều: "Không phải nàng ta âm độc mà là chúng ta cả ngày vô tư mà sơ sẩy không đề phòng. Một cái sơ sẩy đã khiến xuất hiện một Mai đáp ứng, nếu nàng ta tốt lành thì..."Tuệ quý phi nghiến răng nói: Người Nam phủ dâng tới thì có gì tốt lành chứ? Một đám hồ mị, ngả ngớn. Thần thiếp vừa nghĩ đến việc hôm qua có thấy tài nghệ tỳ bà của các nàng ta không tốt cho nên thuận miệng nói một câu thì liền có một cái lá gan lớn tranh đấu với thần thiếp mà hồi bẩm Hoàng thượng. Một ả gan lớn bằng trời như vậy thì có gì tốt chứ?"Hoàng hậu hít một ngụm khí lạnh, kinh ngạc nói: "Trước mặt muội mà cũng dám làm như vậy, thật sự là không biết an phận". Nàng ưu tư nói: "Bổn cung chỉ chiếu cố được chuyện hậu cung bên ngoài, còn việc nội tình bên trong như thế nào thì không quản được. Muội là quý phi, dưới một người trên cả vạn người, nếu muội không thay bổn cung lưu tâm mà cảnh giác thì ngày nào đó tỷ muội chúng ta bị người khác tính kế cũng là điều dễ hiểu! Nhàn phi gần đây vô sủng nhưng nàng ta mới 19 tuổi, vẫn còn nhiều thời gian..."Tuệ quý phi hơi thất thần, cánh tay đang ấn huyệt Thái dương cũng hơi thả lỏng: "Thần thiếp đã 25 tuổi..."Hoàng hậu nhẹ ngàng khoát tay lên tay Tuệ quý phi, trầm giọng nói: "Muội 25, bổn cung cũng 25". Nàng chợt rùng mình nói: "25 thì sao chứ? Chỉ cần ánh mắt chúng ta phóng ra xa một chút, mọi chuyện băn khoăn cũng đều xử lý được. Nếu ánh mắt một người không đủ thì cần có phải người khác giúp đỡ, có như vậy mới không có hồ mị ân sủng. Ngày đó bổn cung phân phó tần phi đến các cung, bổn cung đặc biệt để Hải Lan ở trong cung muội, muội có biết vì sao không?"Tuệ quý phi nghe được ngữ khí Hoàng hậu trầm ổn, cảm thấy cũng thoáng có chút an ủi, vội hỏi: "Lúc còn ở Vương phủ, ngoại trừ thần thiếp, Nhàn phi, Gia quý nhân thì tất cả những người còn lại đều không có ân sủng. Hoàng hậu nương nương phân phó Hải Lan đến ở trong cung thần thiếp là muốn đề phòng một ngày nào đó nàng ta lại vụng trộm hồ mị Hoàng thượng. Hoàng hậu nương nương yên tâm, Hoàng thượng gặp được nàng ta thì cũng không nhớ đâu".Ánh mắt Hoàng hậu nhìn nàng, chỉ thấy nàng chỉ bình tĩnh, bất giác lắc đầu nói: "Đó cũng là một trong những nguyên nhân nhưng đó không phải là nguyên nhân lớn nhất. Hải Lan không có ân sủng cho nên đối với Hoàng thượng mà nói, vừa là một người không đáng nhớ nhưng cũng rất có khả năng sẽ trở thành một người mới mẻ dễ làm Hoàng thượng say đắm. Muội đề phòng nàng cũng không sai nhưng phải càng đề phòng Nhàn phi và Hải Lan thân cận".Tuệ quý phi chợt hiểu ý: "Ý của nương nương là Hải Lan cũng sẽ trở thành một Mai đáp ứng thứ hai sao?"Hoàng hậu trầm tĩnh nói: "Cũng chưa chắc nhưng phàm là việc gì thì không thể không lưu tâm. Lưu tâm người ở trong cung và cũng lưu tâm chính mình".CHƯƠNG 26: THANH TĨNH PHÂN LỆỞ bên Diên Hi cung cũng không an tĩnh, Như Ý đứng ngoài hành lang nhìn người Nội Vụ phủ đưa than cho ngày đông đến. Bảo Thanh – nô tài của Như Ý - cho vài người đếm rõ rồi qua bẩm báo Như Ý: "Nương nương đã đếm đủ, đan then 1200 cân, Hồng La Thán 300 cân đều đã có đủ bên ngoài".Như Ý gật đầu hỏi: "Ở nơi Hải thường tại thế nào?"Bảo Thanh nói: "Chức vị thường tại sẽ không có Hồng La Thán, chỉ được ấn định mỗi ngày hai mươi cân than đen. Thế nhưng nô tài vừa từ Nội Vụ phủ đến đây, nghe nói..."Như Ý nhíu mi: "Nói chuyện không cần ấp úng, nghe nói cái gì..."Bảo Thanh sợ tới mức thè lưỡi, vội nói: "Nghe Hải thường nói trong cung than đen không đủ dùng cho nên sợ là Hải thường tại sẽ chịu lạnh mùa này".A Nhược thay Như Ý đem lò sưởi tay đến, cẩn thận mặc cho Như Ý chiếc áo khoác nhung mới đưa đến, nhẹ giọng nói: "Bên ngoài gió lớn, tiểu chủ cẩn thận bị phong hàn nên hãy vào trong đi ạ".Như Ý cười nói: "Ta nhốt mình trong phòng cũng thấy khó chịu nên đứng nơi này cũng không sao".A Nhược lại nói: "Theo như lời thái giám này nói, Hải thường tại luôn là người thành thật, nếu mùa đông không chịu nổi lạnh thì nàng ấy đi đến Nội Vụ phủ ca thán cũng là điều dễ hiểu. Chỉ là không biết trong cung nàng ấy có hai người, sao lại không đủ được nhỉ?"Như Ý thở dài nói: "Đây chính là điều khó xử của nàng ấy. Đêm hôm qua ta cùng nàng ấy đến Bảo Hoa điện tụng kinh cầu phúc thì có đụng đến lò sưởi tay của nàng ấy thế nhưng lò sưởi đều không nóng. Ta còn tưởng rằng nô tỳ hầu hạ của nàng ấy là Diệp Tâm và Hương Vân không cẩn thận, hóa ra khi ta mới hỏi một câu mà ánh mắt nàng đỏ lên nói là than được cấp không đủ dùng, trong phòng thiếu ánh nắng nên cũng lạnh, ngày thường chỉ miễn cưỡng dám đốt một chậu than, như vậy thì sao có lò sưởi chân được chứ. Vì thế ta mới biết, nàng ấy ngày ngày đều chịu khổ sở như vậy".A Nhược sửa sang lại y phục sắc tím trên người, trấn an nói: "Việc này cũng không thể trách tiểu chủ. Qúy phi và tiểu chủ đều không hòa thuận với nhau cho nên tất nhiên tiểu chủ cũng không tiện đến Hàm Phúc cung gặp Hải thường tại. Nếu như vậy tại sao Hải thường tại không cố gắng đến đây mà nhẫn nhịn để mình và cung nhân của mình chịu khổ như vậy chứ?"Như Ý cảm thấy khổ sở, cố gắng nén giận nói: 'Theo lý thuyết Hải Lan có hai nô tỳ, hai thái giám thì tất nhiên số lượng than nàng ấy được cấp cũng đủ dùng. Nhưng nàng ấy nói cho ta biết vì quý phi sợ lạnh, luôn chê trong cung không đủ ấm áp cho nên người Nội Vụ phủ đều cắt xét hơn phân nửa phần than của nàng được cấp. Chỉ là nàng cũng bỏ qua, bọn nô tài trong phòng cũng đều chạy qua chỗ quý phi mà không đến ý đến Hải Lan"A Nhược ngụm một khí lạnh nói: "Sao lại có chuyện đó được cơ chứ? Còn thêm tháng giêng nữa là trong hai tháng cực kỳ lạnh này thì làm sao Hải thường tại có thể trụ được chứ?"Như Ý than một tiếng: "Nói đi thì cũng nói lại, đều là vì nỗi hiềm tị họa giữa ta với quý phi cho nên nàng ấy mới chịu ủy khuất như vậy. Nếu ta cẩn thận nhận thấy sớm hơn thì nàng ấy cũng không cần phải chịu lạnh như vậy". Nàng nói xong liền gọi Bảo Thanh nói: "Ngươi cẩn thận một chút, lặng lẽ đưa chút than này đến nơi ở của Hải thường lại, đừng khiến người khác chú ý. Còn phải nhớ kỹ chỉ được đưa than đen vì vị phân của nàng ấy không được dùng Hồng La Thán vì người ngoài cũng sẽ nhận biết được thì chuyện sẽ không tốt".Bảo Thanh lên tiếng nói: "Nô tài hiểu rõ. Nô tài sẽ thừa dịp quý phi đi thỉnh an thì sẽ đến giao cho Hải thường tại vài ngày một lần, miễn sao không có người chú ý là được".Như Ý vừa lòng mỉm cười: "Vậy thì nhanh chóng đi đi. Còn nữa, nếu Nội Vụ phủ có đến đưa y phục mùa đông thì ngươi cũng chọn một cái thật tốt, lặng lẽ đưa qua đó đi".A Nhược cho tiểu thái giám lui xuống, nhân tiện nói: "Tiểu chủ đối đãi Hải thường tại cũng coi như có tâm, trời lạnh vậy đã đưa than tới, nay lại còn đưa thêm y phục nữa"Như Ý xúc động nói: "Trong cung này có mấy người dễ đối phó chứ? Hải Lan cũng coi như cùng ta hợp ý, cho nên giúp đỡ lẫn nhau cũng là điều nên làm". Nàng quay sang hỏi A Nhược: "Ta mới vừa cho người qua Vĩnh Hòa cung đưa chút lễ mọn cho Mai đáp ứng, ngươi có nghe được cái gì không?"A Nhược nhìn xung quanh bốn phía rồi vội nhẹ giọng nói: "Nô tỳ phụng mệnh tiểu chủ đi đến đó, ai ngờ Vĩnh Hòa cung cũng thật náo nhiệt, Gia quý nhân và Di quý nhân cũng đều đi đến đó, ngay cả Tuệ quý phi cũng ban thưởng vài thứ đồ tốt".Như Ý suy nghĩ một chút, liền hỏi: "Còn Thuần tần...""Lúc nô tỳ đến đó thì vẫn chưa thấy Thuần tần ban tặng cái gì".Như Ý hiểu rõ, vừa rời khỏi Trường Xuân cung, nhất định Thuần tần đã vội vàng đi đến A ca sở thăm nhi tử. Cho dù đã quay về thì cũng nhất định thương cảm nhi tử không ở bên cạnh, nhất thời cũng sẽ quên đến cấp bậc lễ nghĩa này. Nàng nhân tiện nói: "Ta sẽ đến Chung Túy cung thăm Thuần tần, nàng ta cũng là người đáng thương".CHƯƠNG 27: NGUYÊN DO MAI ĐÁP ỨNG TIẾN CUNGA Nhược lại nói: "Nô tỳ cố ý bái kiến Mai đáp ứng. Tuy rằng chỉ là đáp ứng nhưng bố trí trong Vĩnh Hòa cung và cách trang điểm của Mai đáp ứng còn tôn quý Di quý nhân. Có thể thấy được tuy rằng chỉ mới được thị tẩm một lần nhưng Hoàng thượng lại thích thú vô cùng".Lời còn chưa dứt thì đã nghe giọng Gia quý nhân uyển chuyển từ ngoài viện nhập vào: "Hoàng thượng sao lại không thích Mai đáp ứng cơ chứ? Vừa có tài đàn hát vừa cũng được một tay nhân gia dạy dỗ!"Như Ý giương mắt lên nhìn, liền thấy Kim Ngọc Nghiên thân mặc áo choàng có hoa văn hoa hồng, nàng được thị nữ Lệ Tâm nâng tay tiến vào. Ngọc Nghiên thấy Như Ý liền khom người vén áo thi lễ, tiếng cười lạnh lẽo như băng: "Chúc mừng Nhàn phi, chúc mừng Nhàn phi".Như Ý ngẩn người ra, chợt cười nói: "Những lời này Gia quý nhân nên đến Vĩnh Hòa cung nói với Mai đáp ứng, sao lại đến Diên Hi cung nói chứ?"Gia quý nhân cười lạnh một tiếng: "Tần thiếp không đủ bản lĩnh như vậy. Nương nương một tay dạy dỗ một người đắc ý như vậy thì sao không xem là chuyện vui được chứ?"Như Ý cảm thấy mơ hồ, tuy không biết chuyện gì mà mỗi câu Kim Ngọc Nghiên đều hướng về mình nhưng cũng không biến sắc nói: "Gia quý nhân luôn luôn khoái nhân khoái ngữ, hôm nay có chuyện gì cứ việc nói thẳng, bổn cung chăm chú lắng nghe"."Chăm chú lắng nghe sao?" Gia quý nhân cười to, mang theo hàn khí sắc bén: "Không phải Nhàn phi nương nương biết rõ nên sáng nay mới không cùng chúng ta nghị luận lai lịch của Mai đáp ứng sao?"Như Ý nghe nàng nói đến hai chữ: "Lai lịch" trong lòng càng thêm mơ hồ. Như Ý nhìn thấy Kim Ngọc Nghiên cái gì cũng đều biết mà chính mình lại đang phỏng đoán cho nên không bằng khiến cho nàng ta nói rõ: "Mặc kệ Gia quý nhân nói cái gì về lai lịch của Mai đáp ứng, bổn cung thật sự là mơ hồ không biết. Nếu Gia quý nhân không cảm thấy việc đến Diên Hi cung này vô ích thì không bằng chỉ giáo nói cho bổn cung biết một tiếng, cũng coi như minh bạch mọi chuyện".Gia quý nhân nghi ngờ nói: "Nhàn phi nương nương thật không biết hay là giả vờ không biết?"Như Ý thẳng thắn nói: "Thật không biết".Gia quý nhân nửa tin nửa ngờ, nhướng mày nhìn nàng, nói: "Mai đáp ứng không phải mẫu gia Ô Lạp Na Lạp của nương nương đưa vào Nam phủ sao?"Như Ý cùng A Nhược liếc mắt nhìn nhau, đều thấy ngạc nhiên, Gia quý nhân thấy thần sắc của nàng không phải giả tạo cho nên cũng có vài phần tin: "Nương nương thật sự không biết sao?"Như Ý đi đến hành lang, thẳng thắng nói: "Chuyện này bổn cung không biết chút nào cho nên đang định lệnh cho A Nhược đi hỏi thăm. Nếu muội muội biết thì cứ nói thẳng đi".Gia quý nhân lạnh lùng nhìn nàng một cái: "Năm Ung Chính tiên đế có tại thế, mẫu gia Ô Lạp Na Lạp phủ đệ đã đưa Mai đáp ứng nhập phủ"Như Ý ngưng thần lo nghĩ: "Lúc đó bổn cung mới 14 tuổi, sao lại không biết chuyện này nhỉ?"Gia quý nhân vỗ vào chiếc hộ giáp nói: "Nương nương không biết, không có nghĩa năm đó Cảnh Nhân cung Hoàng hậu không biết. Tuệ quý phi đã cho người tra hỏi, năm đó Mai đáp ứng nhập Nam phủ là do Cảnh Nhân cung Hoàng hậu dẫn dắt. Tuy nương nương không biết chuyện năm đó nhưng chẳng lẽ sau này cũng hoàn toàn không biết gì sao? Huống chi Mai đáp ứng đột nhiên được sủng ái, cũng có chút kỳ quái. Nguyên cớ do đâu cũng chỉ có nương nương mới hiểu rõ được".Kim Ngọc Nghiên nói xong, để cho Lệ Tâm nâng tay rồi rời đi. Chỉ còn lại Như Ý một mình đứng ở trong cung nhìn những đoạn băng trụ tí tách rơi nước xuống, từng giọt từng giọt đập vào nghi hoặc trùng điệp trong lòng nàng.CHƯƠNG 28: MAI ĐÁP ỨNG ĐƯỢC SỦNG ÁIVào một đêm mùng một tháng chạp, Hoàng đế theo thường lệ ở lại trong cung Hoàng hậu. Như Ý nghe tiếng gió thê lãnh ngoài cửa sổ, tuyết rơi kéo dài mà lòng đầy tâm sự. A Nhược từ ngoài tiến vào, nói: "Tiểu chủ".Như Ý đem chén trà của mình đưa lại cho nàng, nói: "Uống cốc trà nóng ấm áp này trước đi".A Nhược lạnh rét đến phát run, liền uống cạn chén trà kia rồi nói: "Đều đã trả hỏi rõ ràng. Mai đáp ứng quả nhiên là xuất thân từ trong phủ chúng ta, cũng là người của lão chủ tử. Chỉ là năm đó tiên đế tuyển chọn nhạc kỹ cho Nam phủ, các phủ đều phải lựa chọn người tài giỏi vào, tất nhiên cũng có phủ của chúng ta. Nô tỳ có hỏi qua thì năm nay Mai đáp ứng mười bảy tuổi, thì năm mười hai tuổi đã được đưa vào Nam phủ".Trong chậu than đang cháy cực điểm là Hồng La Thán, thỉnh thoảng có phát ra vài tia lửa, Như Ý chậm rãi ngưng thần nói: "Chẳng lẽ cô đã sớm bố trí hạ nhân vào trong cung sao? Cô cũng chưa từng nói cho chúng ta biết việc này".A Nhược đang thắt tóc nói: "Nô tỳ cũng nghĩ như vậy. Chẳng qua cuối cùng lão chủ tử yếu đuối, ốc còn không mang nổi mình ốc, cũng không có lui tới với tiểu chủ nhiều, cho nên tiểu chủ cứ quên đi là được".Như Ý gật đầu nói: "Có lẽ chúng ta đã suy nghĩ quá nhiều, chỉ là các phủ đều đưa người nhập cung, chúng ta cũng chỉ trùng hợp một người mà thôi. Người khác nhìn thấy liền nghi ngờ sinh ra ám quỷ, cứ nghĩ ta xui khiến đưa người đến bên cạnh Hoàng thượng". Nàng nói xong liền cuối thấp người, lấy chiếc que cời đưa vào lò than đang cháy, liền toát ra mùi thơm, A Nhược hít mũi ngửi, vui vẻ nói: "Thơm quá! Là mùi hương hạt dẻ nướng!"Như Ý cười nói: "Biết ngươi thích ăn nên ta mới ném vào chậu than vài cái hạt dẻ, lúc này cũng đã chín. Ngươi tự lấy que cời than lấy ra đi, coi chừng bị phỏng tay".A Nhược vội vàng đáp ứng mà không ngừng cười, lấy hạt dẻ ra, bất chấp cái nóng liền bóc ra ăn.Trong Noãn các đèn đuốc sáng trưng, mùi hương hạt dẻ bay khắp cung, chủ tớ cùng nhìn nhau cười, thật là thoải mái.Mấy ngày về sau, nếu có thị tẩm thì chỉ một mình Mai đáp ứng Vĩnh Hòa cung được sủng ái sâu nặng. Mấy ngày tuyết lớn, mọi người đi ra ngoài cũng không tiện, Hoàng hậu cho đám tần phi miễn thỉnh an, trong thời gian khá dài mọi người vẫn chưa từng gặp mặt Mai đáp ứng. Phải đến 5,6 ngày sau tuyết cũng ngừng rơi nên mọi người cũng có thể ra ngoài. Tới ngày thỉnh an, mọi người cũng phá lệ tới sớm.Qủa nhiên mọi người mới ngồi vào chỗ của mình cùng Hoàng hậu hàn huyên vài câu, ngoài điện đã có thái giám truyền đến: "Mai đáp ứng đến".Nghe được lời truyền này, đám tần phi đang cười nói náo nhiệt liền tĩnh lặng, không ai nói ai đều nhìn về phía ngoài. Chỉ thấy ở ngoài cửa điện đi vào một nữ tử mang y phục màu hồng đơn giản, búi tóc tinh xảo mà đi vào. Tuệ quý phi thấy trang điểm của nàng không như lúc trước, cười lạnh một tiếng: "Hồ mị!"
NGƯỜI NGOÀICuối cùng chỉ còn lại Tuệ quý phi, nàng đang muốn đứng dậy rời đi thì thấy Hoàng hậu nhìn nàng hơi hơi gật đầu cho nên liền ngồi xuống, lấy quả kim quất ăn.Đợi mọi người lui hết, Hoàng hậu thở dài, xoa huyệt Thái dương nói: "Trong Noãn các có cao bạc hà loại thượng hạng, muội thay bổn cung xoa huyệt cho bổn cung một chút đi".Tuệ quý phi đáp ứng, liền theo Hoàng hậu vào Noãn các. Tố Tâm lấy ra một cái hũ nhỏ, bên ngoài có đầy hoa văn mỹ nhân rồi đặt ở bên bàn, sau đó liền lặng lẽ lui xuống, Tuệ quý phi hiểu ý, liền mở ra liền ngửi thấy mùi bạc hạ xộc thẳng lên mũi.
Nàng dùng ngón áp út chấm lấy một ít cao rồi nhẹ nhàng xoa lên huyệt Thái dương Hoàng hậu, thấp giọng nói: "Không phải thần thiếp lòng dạ hẹp hòi, Hoàng thượng thu nạp một người như vậy, thật sự là..."Hoàng hậu nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Thân phận đê tiện thì cứ bỏ qua đi, chỉ cần tính tình hòa thuận là tốt rồi. Muội lại không biết lai lịch của nàng ta mà".Tuệ quý phi càng thêm kinh ngạc: "Lai lịch gì chứ?"Hoàng hậu phảng phất đau đầu, thánh thót nói: "Bổn cung chỉ phụng mệnh Hoàng thượng phong tần phi, trong lòng cũng không nghĩ gì nhiều. Ai ngờ Triệu Nhất Thái đi đến Nam phủ hỏi chi tiết, mới biết Bạch thị kia đúng là có liên quan tới nàng ta".Tuệ quý phi thất sắc kinh sợ: "Ý của nương nương là... Nhàn phi?". Nàng căm hận nói: "Qủa nhiên là đúng! Thần thiếp cứ nghĩ rằng Hoàng thượng không tới thăm nàng ta thì nàng ta sẽ biết an phận. Cuối cùng chính mình không tranh sủng nhưng lại ngầm an bài đưa người ngoài tiến vào, thật sự là âm độc".Hoàng hậu lấy ngón tay chấm cao bạc hà đưa tới mũi khẽ ngửi một chút, mới cảm thấy toàn thân thư thái rất nhiều: "Không phải nàng ta âm độc mà là chúng ta cả ngày vô tư mà sơ sẩy không đề phòng. Một cái sơ sẩy đã khiến xuất hiện một Mai đáp ứng, nếu nàng ta tốt lành thì..."Tuệ quý phi nghiến răng nói: Người Nam phủ dâng tới thì có gì tốt lành chứ? Một đám hồ mị, ngả ngớn. Thần thiếp vừa nghĩ đến việc hôm qua có thấy tài nghệ tỳ bà của các nàng ta không tốt cho nên thuận miệng nói một câu thì liền có một cái lá gan lớn tranh đấu với thần thiếp mà hồi bẩm Hoàng thượng. Một ả gan lớn bằng trời như vậy thì có gì tốt chứ?"Hoàng hậu hít một ngụm khí lạnh, kinh ngạc nói: "Trước mặt muội mà cũng dám làm như vậy, thật sự là không biết an phận". Nàng ưu tư nói: "Bổn cung chỉ chiếu cố được chuyện hậu cung bên ngoài, còn việc nội tình bên trong như thế nào thì không quản được. Muội là quý phi, dưới một người trên cả vạn người, nếu muội không thay bổn cung lưu tâm mà cảnh giác thì ngày nào đó tỷ muội chúng ta bị người khác tính kế cũng là điều dễ hiểu! Nhàn phi gần đây vô sủng nhưng nàng ta mới 19 tuổi, vẫn còn nhiều thời gian..."Tuệ quý phi hơi thất thần, cánh tay đang ấn huyệt Thái dương cũng hơi thả lỏng: "Thần thiếp đã 25 tuổi..."Hoàng hậu nhẹ ngàng khoát tay lên tay Tuệ quý phi, trầm giọng nói: "Muội 25, bổn cung cũng 25". Nàng chợt rùng mình nói: "25 thì sao chứ? Chỉ cần ánh mắt chúng ta phóng ra xa một chút, mọi chuyện băn khoăn cũng đều xử lý được. Nếu ánh mắt một người không đủ thì cần có phải người khác giúp đỡ, có như vậy mới không có hồ mị ân sủng. Ngày đó bổn cung phân phó tần phi đến các cung, bổn cung đặc biệt để Hải Lan ở trong cung muội, muội có biết vì sao không?"Tuệ quý phi nghe được ngữ khí Hoàng hậu trầm ổn, cảm thấy cũng thoáng có chút an ủi, vội hỏi: "Lúc còn ở Vương phủ, ngoại trừ thần thiếp, Nhàn phi, Gia quý nhân thì tất cả những người còn lại đều không có ân sủng. Hoàng hậu nương nương phân phó Hải Lan đến ở trong cung thần thiếp là muốn đề phòng một ngày nào đó nàng ta lại vụng trộm hồ mị Hoàng thượng. Hoàng hậu nương nương yên tâm, Hoàng thượng gặp được nàng ta thì cũng không nhớ đâu".Ánh mắt Hoàng hậu nhìn nàng, chỉ thấy nàng chỉ bình tĩnh, bất giác lắc đầu nói: "Đó cũng là một trong những nguyên nhân nhưng đó không phải là nguyên nhân lớn nhất. Hải Lan không có ân sủng cho nên đối với Hoàng thượng mà nói, vừa là một người không đáng nhớ nhưng cũng rất có khả năng sẽ trở thành một người mới mẻ dễ làm Hoàng thượng say đắm. Muội đề phòng nàng cũng không sai nhưng phải càng đề phòng Nhàn phi và Hải Lan thân cận".Tuệ quý phi chợt hiểu ý: "Ý của nương nương là Hải Lan cũng sẽ trở thành một Mai đáp ứng thứ hai sao?"Hoàng hậu trầm tĩnh nói: "Cũng chưa chắc nhưng phàm là việc gì thì không thể không lưu tâm. Lưu tâm người ở trong cung và cũng lưu tâm chính mình".CHƯƠNG 26: THANH TĨNH PHÂN LỆỞ bên Diên Hi cung cũng không an tĩnh, Như Ý đứng ngoài hành lang nhìn người Nội Vụ phủ đưa than cho ngày đông đến. Bảo Thanh – nô tài của Như Ý - cho vài người đếm rõ rồi qua bẩm báo Như Ý: "Nương nương đã đếm đủ, đan then 1200 cân, Hồng La Thán 300 cân đều đã có đủ bên ngoài".Như Ý gật đầu hỏi: "Ở nơi Hải thường tại thế nào?"Bảo Thanh nói: "Chức vị thường tại sẽ không có Hồng La Thán, chỉ được ấn định mỗi ngày hai mươi cân than đen. Thế nhưng nô tài vừa từ Nội Vụ phủ đến đây, nghe nói..."Như Ý nhíu mi: "Nói chuyện không cần ấp úng, nghe nói cái gì..."Bảo Thanh sợ tới mức thè lưỡi, vội nói: "Nghe Hải thường nói trong cung than đen không đủ dùng cho nên sợ là Hải thường tại sẽ chịu lạnh mùa này".A Nhược thay Như Ý đem lò sưởi tay đến, cẩn thận mặc cho Như Ý chiếc áo khoác nhung mới đưa đến, nhẹ giọng nói: "Bên ngoài gió lớn, tiểu chủ cẩn thận bị phong hàn nên hãy vào trong đi ạ".Như Ý cười nói: "Ta nhốt mình trong phòng cũng thấy khó chịu nên đứng nơi này cũng không sao".A Nhược lại nói: "Theo như lời thái giám này nói, Hải thường tại luôn là người thành thật, nếu mùa đông không chịu nổi lạnh thì nàng ấy đi đến Nội Vụ phủ ca thán cũng là điều dễ hiểu. Chỉ là không biết trong cung nàng ấy có hai người, sao lại không đủ được nhỉ?"Như Ý thở dài nói: "Đây chính là điều khó xử của nàng ấy. Đêm hôm qua ta cùng nàng ấy đến Bảo Hoa điện tụng kinh cầu phúc thì có đụng đến lò sưởi tay của nàng ấy thế nhưng lò sưởi đều không nóng. Ta còn tưởng rằng nô tỳ hầu hạ của nàng ấy là Diệp Tâm và Hương Vân không cẩn thận, hóa ra khi ta mới hỏi một câu mà ánh mắt nàng đỏ lên nói là than được cấp không đủ dùng, trong phòng thiếu ánh nắng nên cũng lạnh, ngày thường chỉ miễn cưỡng dám đốt một chậu than, như vậy thì sao có lò sưởi chân được chứ. Vì thế ta mới biết, nàng ấy ngày ngày đều chịu khổ sở như vậy".A Nhược sửa sang lại y phục sắc tím trên người, trấn an nói: "Việc này cũng không thể trách tiểu chủ. Qúy phi và tiểu chủ đều không hòa thuận với nhau cho nên tất nhiên tiểu chủ cũng không tiện đến Hàm Phúc cung gặp Hải thường tại. Nếu như vậy tại sao Hải thường tại không cố gắng đến đây mà nhẫn nhịn để mình và cung nhân của mình chịu khổ như vậy chứ?"Như Ý cảm thấy khổ sở, cố gắng nén giận nói: 'Theo lý thuyết Hải Lan có hai nô tỳ, hai thái giám thì tất nhiên số lượng than nàng ấy được cấp cũng đủ dùng. Nhưng nàng ấy nói cho ta biết vì quý phi sợ lạnh, luôn chê trong cung không đủ ấm áp cho nên người Nội Vụ phủ đều cắt xét hơn phân nửa phần than của nàng được cấp. Chỉ là nàng cũng bỏ qua, bọn nô tài trong phòng cũng đều chạy qua chỗ quý phi mà không đến ý đến Hải Lan"A Nhược ngụm một khí lạnh nói: "Sao lại có chuyện đó được cơ chứ? Còn thêm tháng giêng nữa là trong hai tháng cực kỳ lạnh này thì làm sao Hải thường tại có thể trụ được chứ?"Như Ý than một tiếng: "Nói đi thì cũng nói lại, đều là vì nỗi hiềm tị họa giữa ta với quý phi cho nên nàng ấy mới chịu ủy khuất như vậy. Nếu ta cẩn thận nhận thấy sớm hơn thì nàng ấy cũng không cần phải chịu lạnh như vậy". Nàng nói xong liền gọi Bảo Thanh nói: "Ngươi cẩn thận một chút, lặng lẽ đưa chút than này đến nơi ở của Hải thường lại, đừng khiến người khác chú ý. Còn phải nhớ kỹ chỉ được đưa than đen vì vị phân của nàng ấy không được dùng Hồng La Thán vì người ngoài cũng sẽ nhận biết được thì chuyện sẽ không tốt".Bảo Thanh lên tiếng nói: "Nô tài hiểu rõ. Nô tài sẽ thừa dịp quý phi đi thỉnh an thì sẽ đến giao cho Hải thường tại vài ngày một lần, miễn sao không có người chú ý là được".Như Ý vừa lòng mỉm cười: "Vậy thì nhanh chóng đi đi. Còn nữa, nếu Nội Vụ phủ có đến đưa y phục mùa đông thì ngươi cũng chọn một cái thật tốt, lặng lẽ đưa qua đó đi".A Nhược cho tiểu thái giám lui xuống, nhân tiện nói: "Tiểu chủ đối đãi Hải thường tại cũng coi như có tâm, trời lạnh vậy đã đưa than tới, nay lại còn đưa thêm y phục nữa"Như Ý xúc động nói: "Trong cung này có mấy người dễ đối phó chứ? Hải Lan cũng coi như cùng ta hợp ý, cho nên giúp đỡ lẫn nhau cũng là điều nên làm". Nàng quay sang hỏi A Nhược: "Ta mới vừa cho người qua Vĩnh Hòa cung đưa chút lễ mọn cho Mai đáp ứng, ngươi có nghe được cái gì không?"A Nhược nhìn xung quanh bốn phía rồi vội nhẹ giọng nói: "Nô tỳ phụng mệnh tiểu chủ đi đến đó, ai ngờ Vĩnh Hòa cung cũng thật náo nhiệt, Gia quý nhân và Di quý nhân cũng đều đi đến đó, ngay cả Tuệ quý phi cũng ban thưởng vài thứ đồ tốt".Như Ý suy nghĩ một chút, liền hỏi: "Còn Thuần tần...""Lúc nô tỳ đến đó thì vẫn chưa thấy Thuần tần ban tặng cái gì".Như Ý hiểu rõ, vừa rời khỏi Trường Xuân cung, nhất định Thuần tần đã vội vàng đi đến A ca sở thăm nhi tử. Cho dù đã quay về thì cũng nhất định thương cảm nhi tử không ở bên cạnh, nhất thời cũng sẽ quên đến cấp bậc lễ nghĩa này. Nàng nhân tiện nói: "Ta sẽ đến Chung Túy cung thăm Thuần tần, nàng ta cũng là người đáng thương".CHƯƠNG 27: NGUYÊN DO MAI ĐÁP ỨNG TIẾN CUNGA Nhược lại nói: "Nô tỳ cố ý bái kiến Mai đáp ứng. Tuy rằng chỉ là đáp ứng nhưng bố trí trong Vĩnh Hòa cung và cách trang điểm của Mai đáp ứng còn tôn quý Di quý nhân. Có thể thấy được tuy rằng chỉ mới được thị tẩm một lần nhưng Hoàng thượng lại thích thú vô cùng".Lời còn chưa dứt thì đã nghe giọng Gia quý nhân uyển chuyển từ ngoài viện nhập vào: "Hoàng thượng sao lại không thích Mai đáp ứng cơ chứ? Vừa có tài đàn hát vừa cũng được một tay nhân gia dạy dỗ!"Như Ý giương mắt lên nhìn, liền thấy Kim Ngọc Nghiên thân mặc áo choàng có hoa văn hoa hồng, nàng được thị nữ Lệ Tâm nâng tay tiến vào. Ngọc Nghiên thấy Như Ý liền khom người vén áo thi lễ, tiếng cười lạnh lẽo như băng: "Chúc mừng Nhàn phi, chúc mừng Nhàn phi".Như Ý ngẩn người ra, chợt cười nói: "Những lời này Gia quý nhân nên đến Vĩnh Hòa cung nói với Mai đáp ứng, sao lại đến Diên Hi cung nói chứ?"Gia quý nhân cười lạnh một tiếng: "Tần thiếp không đủ bản lĩnh như vậy. Nương nương một tay dạy dỗ một người đắc ý như vậy thì sao không xem là chuyện vui được chứ?"Như Ý cảm thấy mơ hồ, tuy không biết chuyện gì mà mỗi câu Kim Ngọc Nghiên đều hướng về mình nhưng cũng không biến sắc nói: "Gia quý nhân luôn luôn khoái nhân khoái ngữ, hôm nay có chuyện gì cứ việc nói thẳng, bổn cung chăm chú lắng nghe"."Chăm chú lắng nghe sao?" Gia quý nhân cười to, mang theo hàn khí sắc bén: "Không phải Nhàn phi nương nương biết rõ nên sáng nay mới không cùng chúng ta nghị luận lai lịch của Mai đáp ứng sao?"Như Ý nghe nàng nói đến hai chữ: "Lai lịch" trong lòng càng thêm mơ hồ. Như Ý nhìn thấy Kim Ngọc Nghiên cái gì cũng đều biết mà chính mình lại đang phỏng đoán cho nên không bằng khiến cho nàng ta nói rõ: "Mặc kệ Gia quý nhân nói cái gì về lai lịch của Mai đáp ứng, bổn cung thật sự là mơ hồ không biết. Nếu Gia quý nhân không cảm thấy việc đến Diên Hi cung này vô ích thì không bằng chỉ giáo nói cho bổn cung biết một tiếng, cũng coi như minh bạch mọi chuyện".Gia quý nhân nghi ngờ nói: "Nhàn phi nương nương thật không biết hay là giả vờ không biết?"Như Ý thẳng thắn nói: "Thật không biết".Gia quý nhân nửa tin nửa ngờ, nhướng mày nhìn nàng, nói: "Mai đáp ứng không phải mẫu gia Ô Lạp Na Lạp của nương nương đưa vào Nam phủ sao?"Như Ý cùng A Nhược liếc mắt nhìn nhau, đều thấy ngạc nhiên, Gia quý nhân thấy thần sắc của nàng không phải giả tạo cho nên cũng có vài phần tin: "Nương nương thật sự không biết sao?"Như Ý đi đến hành lang, thẳng thắng nói: "Chuyện này bổn cung không biết chút nào cho nên đang định lệnh cho A Nhược đi hỏi thăm. Nếu muội muội biết thì cứ nói thẳng đi".Gia quý nhân lạnh lùng nhìn nàng một cái: "Năm Ung Chính tiên đế có tại thế, mẫu gia Ô Lạp Na Lạp phủ đệ đã đưa Mai đáp ứng nhập phủ"Như Ý ngưng thần lo nghĩ: "Lúc đó bổn cung mới 14 tuổi, sao lại không biết chuyện này nhỉ?"Gia quý nhân vỗ vào chiếc hộ giáp nói: "Nương nương không biết, không có nghĩa năm đó Cảnh Nhân cung Hoàng hậu không biết. Tuệ quý phi đã cho người tra hỏi, năm đó Mai đáp ứng nhập Nam phủ là do Cảnh Nhân cung Hoàng hậu dẫn dắt. Tuy nương nương không biết chuyện năm đó nhưng chẳng lẽ sau này cũng hoàn toàn không biết gì sao? Huống chi Mai đáp ứng đột nhiên được sủng ái, cũng có chút kỳ quái. Nguyên cớ do đâu cũng chỉ có nương nương mới hiểu rõ được".Kim Ngọc Nghiên nói xong, để cho Lệ Tâm nâng tay rồi rời đi. Chỉ còn lại Như Ý một mình đứng ở trong cung nhìn những đoạn băng trụ tí tách rơi nước xuống, từng giọt từng giọt đập vào nghi hoặc trùng điệp trong lòng nàng.CHƯƠNG 28: MAI ĐÁP ỨNG ĐƯỢC SỦNG ÁIVào một đêm mùng một tháng chạp, Hoàng đế theo thường lệ ở lại trong cung Hoàng hậu. Như Ý nghe tiếng gió thê lãnh ngoài cửa sổ, tuyết rơi kéo dài mà lòng đầy tâm sự. A Nhược từ ngoài tiến vào, nói: "Tiểu chủ".Như Ý đem chén trà của mình đưa lại cho nàng, nói: "Uống cốc trà nóng ấm áp này trước đi".A Nhược lạnh rét đến phát run, liền uống cạn chén trà kia rồi nói: "Đều đã trả hỏi rõ ràng. Mai đáp ứng quả nhiên là xuất thân từ trong phủ chúng ta, cũng là người của lão chủ tử. Chỉ là năm đó tiên đế tuyển chọn nhạc kỹ cho Nam phủ, các phủ đều phải lựa chọn người tài giỏi vào, tất nhiên cũng có phủ của chúng ta. Nô tỳ có hỏi qua thì năm nay Mai đáp ứng mười bảy tuổi, thì năm mười hai tuổi đã được đưa vào Nam phủ".Trong chậu than đang cháy cực điểm là Hồng La Thán, thỉnh thoảng có phát ra vài tia lửa, Như Ý chậm rãi ngưng thần nói: "Chẳng lẽ cô đã sớm bố trí hạ nhân vào trong cung sao? Cô cũng chưa từng nói cho chúng ta biết việc này".A Nhược đang thắt tóc nói: "Nô tỳ cũng nghĩ như vậy. Chẳng qua cuối cùng lão chủ tử yếu đuối, ốc còn không mang nổi mình ốc, cũng không có lui tới với tiểu chủ nhiều, cho nên tiểu chủ cứ quên đi là được".Như Ý gật đầu nói: "Có lẽ chúng ta đã suy nghĩ quá nhiều, chỉ là các phủ đều đưa người nhập cung, chúng ta cũng chỉ trùng hợp một người mà thôi. Người khác nhìn thấy liền nghi ngờ sinh ra ám quỷ, cứ nghĩ ta xui khiến đưa người đến bên cạnh Hoàng thượng". Nàng nói xong liền cuối thấp người, lấy chiếc que cời đưa vào lò than đang cháy, liền toát ra mùi thơm, A Nhược hít mũi ngửi, vui vẻ nói: "Thơm quá! Là mùi hương hạt dẻ nướng!"Như Ý cười nói: "Biết ngươi thích ăn nên ta mới ném vào chậu than vài cái hạt dẻ, lúc này cũng đã chín. Ngươi tự lấy que cời than lấy ra đi, coi chừng bị phỏng tay".A Nhược vội vàng đáp ứng mà không ngừng cười, lấy hạt dẻ ra, bất chấp cái nóng liền bóc ra ăn.Trong Noãn các đèn đuốc sáng trưng, mùi hương hạt dẻ bay khắp cung, chủ tớ cùng nhìn nhau cười, thật là thoải mái.Mấy ngày về sau, nếu có thị tẩm thì chỉ một mình Mai đáp ứng Vĩnh Hòa cung được sủng ái sâu nặng. Mấy ngày tuyết lớn, mọi người đi ra ngoài cũng không tiện, Hoàng hậu cho đám tần phi miễn thỉnh an, trong thời gian khá dài mọi người vẫn chưa từng gặp mặt Mai đáp ứng. Phải đến 5,6 ngày sau tuyết cũng ngừng rơi nên mọi người cũng có thể ra ngoài. Tới ngày thỉnh an, mọi người cũng phá lệ tới sớm.Qủa nhiên mọi người mới ngồi vào chỗ của mình cùng Hoàng hậu hàn huyên vài câu, ngoài điện đã có thái giám truyền đến: "Mai đáp ứng đến".Nghe được lời truyền này, đám tần phi đang cười nói náo nhiệt liền tĩnh lặng, không ai nói ai đều nhìn về phía ngoài. Chỉ thấy ở ngoài cửa điện đi vào một nữ tử mang y phục màu hồng đơn giản, búi tóc tinh xảo mà đi vào. Tuệ quý phi thấy trang điểm của nàng không như lúc trước, cười lạnh một tiếng: "Hồ mị!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co