Truyen3h.Co

Hay Dung Do Doi Anh

- Mình biết, nói dối cậu là không đúng nhưng..... đâu đến nỏi cậu không nhìn mặt mình lại còn không nói chuyện với mình chứ?

- Không đến nổi nào sao? Biết mình cực kì ghét nói dối vậy mà cậu vẫn cố tình giấu sao?

- Mình sợ nói ra, cậu sẽ....đối xử với mình như thế này!

- Nếu lúc trước cậu nói cho mình biết thì chuyện sẽ không như thế này.

Nó quay qua đối diện với hắn.

- Cảm ơn đã giúp tôi trên sân thượng, ơn này tôi sẽ báo đáp.

Rồi nó bước đi, mặc cho Thiên Anh có gọi cách mấy cũng không đứng lại.

Cả ngày hôm đó, hắn chẳng nghĩ được gì. Ánh mắt nó cứ quanh quẩn khắp nơi. Hình như hắn đã bị cuốn vào đôi mắt đó. Có điều hắn vẫn thắc mắc là sao nó biết được hắn là người đã cứu nó? Vũ đã kể lại mọi chuyện hôm đó nhưng hắn vẫn cảm thấy con người này rất kì lại.

Buổi sáng thì nắng gắt thế nhưng đến chiều thì trời mưa tầm tả. Nó lại không mang theo dù. Trời cứ mưa thế này thì nó trể giờ làm là cái chắc. Bỗng trước mặt xuất hiện một cây dù. Nhìn sang thì thấy cô đang ở bên cạnh.

- Cậu dùng nó đi!

- Không cần đâu.

Nó gạt cây dù qua một bên và quyết định đi mưa về. Chỉ mới bước được hai bậc thang thì bị cô kéo lại.

- Cậu bị điên sao? Cậu không thể đi dưới mưa như vậy được!

- Sao không. Tôi đâu có chết.

- Cậu hãy dùng nó.

Cô lại đưa cây dù cho nó.

- Đã nói là không cần.

Nó vứt cây dù sang một bên rồi bước đi. Vừa bước hết bật thang thì chiếc xe từ đâu chạy đến dừng trước mặt nó. Tấm kính dần được hạ xuống.

- Lên đi tôi cho cô đi nhờ.

Suy nghĩ một hồi nó cũng lên chiếc xe đó.

- Cô đi đâu?

- Cho tôi đến phòng trà Moon trên đường X.

- Gặp nhau hai lần rồi mà tôi vẫn chưa biết tên cô.

- Hoàng Ân. Trương Hoàng Ân.

- Tôi là Phạm Anh Vũ. Lần này là tôi đã giúp cô đấy nhé!

Chiếc xe chạy một hồi cũng dừng lại.

- Đến rồi, cô xuống đi.

- Cảm ơn nhé!

Nó nhanh chóng chạy vào trong. Khi nó đi khỏi thì Vũ liền gọi cho hắn.

- Anh, cô ta làm ở phòng trà Moon trên đường X.

-....................

- Em biết rồi.

Thời gian nhanh chóng trôi, kim đồng hồ điểm 11 giờ. Lúc về thì ông chủ phòng trà đưa cho nó một tờ giấy.

- Tâm Uyên bận nên không tham gia được, cái này cháu hãy tham gia đi.

Nó cằm lấy tờ giấy và đọc nội dung trong đó.

- Đi hát ở bữa tiệc sao?

- Cháu nên đi đi. Hát ở đây sẽ nhiều tiền lắm.

- Dạ! cháu sẽ sắp xếp!

Một ngày mới bắt đầu bằng những tia nắng ấm áp sau một đêm mưa. Hôm nay vẫn vậy Thiên Anh vẫn đứng chờ nó ở cổng trường.

- Ân à! Đi cùng đi.

Nó vẫn không nói gì. Cô chạy nhanh lên đứng chặn bước đi của nó.

- Mấy ngày qua mình đã suy nghĩ rồi. Mình xin lỗi đã nói dối cậu. Làm ơn đừng như thế nữa. Mình hứa sẽ không có lần sau đâu.

Nó nhìn xoáy vào đôi mắt cô.

- Còn có lần sau sao?

- Không..... không có lần sau đâu.

Cả một tuần qua như thế này là đủ với cô rồi. Tình bạn hai người thật sự không thể kết thúc như vậy được. Con người ai mà chẳng có sai lầm. không thể để một lỗi nhỏ mà cả đời phải hối hận.

Nó thở dài rồi kéo cô đi.

- Lên lớp thôi.

Chẳng cần nói nó cũng biết là cô vui đến mức nào.

Ba ngày nhanh chóng trôi qua. Hôm nay Thiên Anh sẽ dọn đến nhà nó.

- Chị Anh đến rồi.

Bôn khá vui khi thấy cô.

- Bữa trưa của em đây.

Cô đặc tô cháo bò lên bàn để Bôn tự ăn.

- Cậu làm gì mà cứ đứng mãi ở tủ áo quần thế?

- Tối nay mình có việc quan trọng nhưng mà lựa mãi vẫn không có bộ nào phù hợp cả.

- Cậu đi đâu?

Nó đưa tờ giấy mà mình nhận được cho cô. Một lúc sau.....

- Cậu nói là sẽ cho mình mượn đồ mà, sao lại đến đây.

Nó chăm chú nhìn vào trung tâm mua sắm.

- Đồ mình để ở đây mà.

Sau mấy tiếng nhào nặng thì cuối cùng cũng có sản phẩm. Chiếc váy đỏ kiêu sa, trang sức bằng pha lê tím, gương mặt được make up một cách sắc sảo. Với nó bây giờ chỉ có một từ để diễn ta " Perfect "

- Anh nào lòng dạ sắc đá nhìn cậu thế này cũng muốn tan chảy cho xem.

- Đến giờ rồi, mình phải đi đây.

- Này, không lẽ cậu định đi taxi đến đó sao?

- Ừ!

Ngay lặp tức có một chiếc xe màu lam đỗ ngay trước mặt nó.

- Cậu lên đi cậu ta sẽ đưa cậu đi.

Nó nhanh chóng lên xe, và đến bữa tiệc.

Tại sự kiện, chiếc xe dừng lại nhưng chẳng có gì đáng chú ý cho đến khi Hoàng Ân bước ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co