Truyen3h.Co

Het Cach Roi Tu Bien Tu Dien Thoi Ma Ho Tu Quan

Chương 28. Thủ đoạn vô biên

Editor: Cô Rùa

*

Hai người một trước một sau đứng dậy rời đi.

Trong phòng họp chỉ còn lại ba người, nhất thời im lặng không một tiếng động.

Quan Thượng Thuần cụp mắt xuống không nói lời nào, còn Du Thiên Tinh và Ngư Giáng thì trợn tròn xoe mắt, không dám thở mạnh.

Hành động khi nãy của Diêm Xuyên Bách rõ như ban ngày vậy. Hai người họ chỉ thấy Quan Thượng Thuần đang rủ Kỳ Hòa đi tập thì ngay sau đó Diêm Xuyên Bách đã gửi tin nhắn đến ngay trước mặt mọi người, thế là Kỳ Hoà quay ngoắt sang từ chối Quan Thượng Thuần luôn.

Bầu không khí có thể nói là cuồn cuộn sóng trào!

Cảm giác vi diệu trong lòng Du Thiên Tinh càng lúc càng mãnh liệt, có điều hắn vẫn cố giữ nụ cười phải phép, quay sang nói với Quan Thượng Thuần, "Quan Thượng, cậu là..."

"Kỳ Kỳ vì thượng tá Diêm mà từ chối tôi."

Quan Thượng Thuần ngẩng đầu lên, dứt khoát nói toạc ra. Hắn khẽ cười, giọng điệu chậm rãi từ tốn, "Tôi thật muốn biết anh ta đã gửi gì cho cậu ấy."

Trước mặt vang lên hai tiếng hít khí lạnh: ——!

Du Thiên Tinh hít sâu mấy giây, sau đó giơ hai tay ra như muốn can ngăn đối phương, "Ê khoan nha, cậu định chen chân vào giữa hai người họ hả? Làm tảm tiêu không có tốt đâu!"

"Tiểu tam sao?" Quan Thượng Thuần nghiêng đầu khó hiểu nhìn hắn, "Nhưng bọn họ có quen nhau đâu."

Du Thiên Tinh, "?"

"Không quen á?" Hắn quay sang Ngư Giáng, người đang cố mở banh con mắt để phân biệt câu chữ của cả hai, "Cô cũng biết mối quan hệ của bọn họ mà đúng không, bộ họ thật sự đang không quen nhau hả?"

Ngư Giáng chớp mắt một cái, nghĩ đến đó là mối quan hệ đã chia tay nhưng chưa quay lại, bèn đáp, "Đúng vậy."

"..." Du Thiên Tinh nghẹn lời.

Quan Thượng Thuần đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Trước khi bước ra khỏi phòng họp, hắn bỗng quay đầu lại, trong mắt ánh lên tia chiếm đoạt quyết liệt, "Kỳ Kỳ mạnh như vậy, theo tôi thấy thì chẳng có ai xứng với cậu ấy đâu. Mà đã không ai xứng thì tôi và thượng tá Diêm đều xuất phát chung một vạch cả thôi."

Nói xong hắn gật đầu chào hai người rồi bước ra ngoài.

Trong phòng họp, hai người còn lại: ...

Rốt cuộc bọn họ đã bỏ lỡ khúc nào vậy chời!!!

.

Diêm Xuyên Bách hẹn gặp cậu vào buổi tối.

Hôm nay sau khi vừa rút khỏi chiến trường đầy bụi cát, Kỳ Hòa trở về ăn cơm rồi tắm rửa một phát, kế đó lên tầng 29 gõ cửa.

Cửa mở, Diêm Xuyên Bách mặc đồ thường ngày đứng đợi sẵn bên trong.

Thấy cậu tới, anh khẽ nhướng mày, sau đó nghiêng người để cậu vào trong.

Sắc trời bên ngoài cửa sổ sát đất đã tối hẳn. Chỉ còn lại ánh sáng lờ mờ hắt từ lõi năng lượng và dải đèn dịu nhẹ trong phòng soi sáng.

Diêm Xuyên Bách bước vào trong ngồi xuống mép giường.

Anh chống hai tay ra sau, ung dung thong thả nhìn cậu, "Muốn làm gì đây?"

Kỳ Hoà xác nhận lại, "Gì cũng được à?"

Diêm Xuyên Bách gật đầu, mỉm cười như thể ngầm đồng ý.

Hiện tại, cậu đã biết kịch bản không cho phép Diêm Xuyên Bách tiếp xúc với một thứ gì đó, nhưng nếu là lấy từ trên người anh thì...

Trong lòng bàn tay Kỳ Hòa xuất hiện một con dao nhỏ, "Tôi cần chút máu của anh."

"Ừ." Diêm Xuyên Bách ngồi dựa ra sau, dáng vẻ lời biếng hệt như mặc cho người ta muốn làm gì thì làm, còn hỏi ngược lại cậu, "Cậu muốn lấy máu ở đâu?"

Kỳ Hòa bước tới, ánh mắt theo bản năng lướt qua chiếc cổ thon dài, qua vai, qua ngực, rồi trượt xuống bụng dưới... Hình như cơ bụng kia còn siết nhẹ một cái thì phải. Cậu cầm lấy tay Diêm Xuyên Bách, rạch một đường lên đầu ngón tay anh.

"Chỗ này đi."

Máu bắt đầu rịn ra, kịch bản không có ngăn cản.

Kỳ Hoà lấy ra một ống nghiệm, "Tôi hứng một chút nhé."

Đối phương rất phối hợp mà ấn đầu ngón tay lên miệng ống.

Kỳ Hoà giữ lấy tay anh, lòng bàn tay của Diêm Xuyên Bách rất lớn, toả ra hơi ấm không thể xem nhẹ được. Ngón tay cậu đụng phải mạch cổ tay anh, cảm thấy nó hình như đập nhanh hơn bình thường, máu cứ vậy men theo thành ống từ từ chảy xuống.

Đối phương không lên tiếng, cũng không hỏi cậu định dùng nó để làm gì.

Trong bầu không khí yên tĩnh ấy, Kỳ Hoà thử thăm dò, "Anh còn định quay về tổng bộ nữa không?"

Diêm Xuyên Bách khẽ nhấc mí mắt lên, "Cậu muốn tôi trở về tổng bộ à?"

"Tôi chỉ hỏi vậy thôi." Giọng Kỳ Hoà rất đỗi tự nhiên, "Để tôi biết còn chuẩn bị ấy mà. Dù sao thì tôi cũng đâu thể rời khỏi anh, anh biết mà."

Ngón tay khẽ cựa quậy, máu theo thành ống uốn lượn nhẹ một cái.

Diêm Xuyên Bách như cười khẽ một tiếng, "Ừm."

"...." Kỳ Hoà cảm thấy có gì đó lạ lạ, "Ê hệ thống, sao ảnh không khịa tao như mọi khi nhỉ?"

Hệ thống đáp ngắn gọn: [Sói đến rồi.]

.

Một ống máu đã được lấy xong, Kỳ Hoà cất nó lại vào túi.

Diêm Xuyên Bách không để tâm đến vết thương vặt ấy, tốc độ phục hồi của dị nhân nhanh hơn người thường, lát nữa máu sẽ tự động ngừng chảy thôi.

Anh hỏi, "Còn muốn làm gì nữa không?"

Kỳ Hoà cụp mắt suy nghĩ: Bởi vì bị cậu ảnh hưởng nên Quan Thượng Thuần mới tới căn cứ I, điều này khiến cốt truyện sinh ra những thay đổi rất lớn. Nếu tiếp tục dùng chính mình để tác động vào cốt truyện của Diêm Xuyên Bách...

Cậu nhìn người trước mặt vài giây.

Sau đó duỗi tay ra đẩy một cái.

Diêm Xuyên Bách không hề chống cự, thuận thế ngả người ra chiếc giường phía sau. Kỳ Hòa khuỵu gối quỳ giữa hai chân anh, từ trên cao nhìn xuống ——

Dáng người thon dài của cậu quay lưng về phía cửa sổ sát đất.

Một vầng sáng nhàn nhạt như tô vẽ ra đường nét của cậu. Diêm Xuyên Bách chống khuỷu tay nửa gượng dậy, vai lưng tạo thành một độ cong như dốc núi. Anh nhìn chằm chằm người trước mặt, trái cổ khẽ lên xuống, "...Gì vậy?"

Kỳ Hòa cúi đầu nhìn anh suy tư: Nếu lộ ra chút manh mối cho thấy quan hệ giữa hai người có thay đổi, hoặc có 'dấu hiệu' phát triển thành tuyến tình cảm...

Cậu đột ngột cúi người xuống, một tay chống bên thân Diêm Xuyên Bách.

Ngay khoảnh khắc cậu áp sát tới, người phía dưới khẽ nín thở.

Một bàn tay đặt lên hông cậu như muốn đẩy ra, nhưng giữa chừng bỗng dừng lại, đổi thành nắm lấy eo cậu, vết máu chưa khô cọ vào làn da nhạt màu, loang ra một vệt đỏ tươi. Vạt áo rộng phủ xuống, lộ ra đường cong mượt mà cùng với làn da mỏng mịn.

Ánh mắt Diêm Xuyên Bách càng lúc càng tối.

Hệ thống lập tức hú còi inh ỏi: [ Ê ê ê, khoan nha! Ngài tính làm cái gì đấy!?]

Kỳ Hòa tự thấy bản thân có thể khống chế được mức độ tiếp xúc, "Yên tâm, tao sẽ không thật sự làm gì ảnh đâu."

Chỉ là thử nghiệm thôi, cả hai đều biết rõ điều đó mà.

Nhưng hệ thống nhìn cặp đùi căng cứng và đôi mắt không chớp lấy một cái của Diêm Xuyên Bách, cứ cảm thấy Diêm Xuyên Bách mới là người muốn làm gì đó với cậu.

Giọng anh khàn đi không dễ gì phát hiện, hỏi: "... Xong chưa?"

Kỳ Hoà còn muốn đợi thêm chút nữa, "Chưa."

Diêm Xuyên Bách nhìn chằm chằm cậu. Anh biết rất rõ Kỳ Hoà không có ý gì với mình. Nhưng thế thì sao?

Bất ngờ anh siết chặt eo cậu, búng người lật ngược lại —

Anh thì có.

Phịch! Góc nhìn bị đảo lộn. Kỳ Hoà theo phản xạ mà căng cứng cơ thể, nhưng sau khi xác nhận đối phương không có ý công kích nào thì mới dần thả lỏng. Cả cơ thể chìm vào lớp chăn mềm mại, tóc đen tản ra.

Diêm Xuyên Bách chống người ở phía trên, "Cậu chỉ muốn làm vậy với tôi thôi à?"

Anh hỏi tiếp, "Như thế là đủ rồi?"

Kỳ Hoà bỗng tròn xoe mắt.

Cậu biết Diêm Xuyên Bách đang cố phối hợp với cậu thôi, nhưng trong khoảnh khắc ấy lại thấy như có lực hút nào đó, khiến Diêm Xuyên Bách không kìm được mà nghiêng người tiến lại gần phía cậu —

Trong đầu Kỳ Hoà lập tức hiện lên vô số thông tin: Về cốt truyện, về thí nghiệm... Còn có một dao động vi diệu nào đó nữa, giống như hai quỹ đạo hành tinh đang cố gắng giao nhau nhưng không thể, chỉ thoáng qua một cái rồi vụt mất.

Kỳ Hoà ngẩn người ra, nói, "Chắc vậy là đủ rồi."

Hàng mi Diêm Xuyên Bách khẽ run, ngón tay từ từ siết lại...

Đúng lúc này, một âm thanh báo tin nhắn vang lên, tít tít!

Bầu không khí im lặng bị phá vỡ, Kỳ Hoà như bừng tỉnh, lấy máy liên lạc ra xem:

"Là Quan Thượng."

Ánh mắt Diêm Xuyên Bách chợt toé lửa, khẽ cười gằn nói, "...Cậu ta tìm cậu làm gì?"

Kỳ Hoà ngồi dậy, xem hết tin nhắn, "Anh ấy nói đang ở phòng huấn luyện một mình, chân hình như bị bong gân rồi, hỏi tôi có thể qua đó xem thử không."

"..." Diêm Xuyên Bách tức đến bật cười.

So với cái lý do 'bình nóng lạnh bị hỏng' thì còn quê mùa hơn.

Nhưng ngặt nỗi lại không thể thẳng thừng từ chối. Dù sao đối phương cũng là cấp S hệ tinh thần quý giá hiếm có, không thể mặc kệ hắn ở đó được.

Tất nhiên Kỳ Hoà cũng nghĩ vậy, "Vậy tôi qua đó xem một chút. Với lại đó cũng là phòng huấn luyện cấp S, người thường không vào được."

Vừa nói cậu vừa đứng dậy, chỉnh lại quần áo định rời đi.

Mới đi được vài bước lại nghe Diêm Xuyên Bách nói, "Du Thiên Tinh đang ở viện nghiên cứu, để tôi nhắn cậu ta qua đó."

"?" Kỳ Hoà quay lại, "Giờ này ảnh còn ở đó à?"

"Còn." Diêm Xuyên Bách nói một cách chắc nịch.

Nói rồi anh móc máy liên lạc ra gửi đi một tin nhắn: [Quan Thượng Thuần đang ở phòng huấn luyện, nói là chân bị bong gân, cậu qua xem thử một chút đi.]

Du Thiên Tinh: [?]

Vài chục giây sau, giống như đối phương đã cân nhắc rất kỹ rồi mới nhắn: [Tôi có một câu hỏi này...]

Diêm Xuyên Bách như đoán ra được, trả lời luôn: [Ừ, tình địch.]

Du Thiên Tinh: [!]

Kỳ Hoà đã bước lại gần, "Ảnh nói thế nào?"

Tin nhắn cuối cùng vẫn đang hiện trên màn hình, Diêm Xuyên Bách nghiêng người sang cho cậu xem, "Cậu ta rất sốt ruột, nói là sẽ đến ngay."

"Vậy thì tốt quá." Có người lo rồi nên Kỳ Hoà liền nhắn lại cho Quan Thượng Thuần: [Du Thiên Tinh đang ở gần đó, anh ấy sẽ qua chỗ anh ngay.]

Tin nhắn gửi đi, khoảng hai ba phút sau mới nhận được hồi âm.

Quan Thượng Thuần: [Được rồi, cậu cứ bận việc đi, tôi không sao.]

Diêm Xuyên Bách liếc mắt nhìn thoáng qua, cười lạnh: "Hừ!"

"?" Kỳ Hòa.

Hệ thống đứng từ góc độ người ngoài, càng xem càng cảm thấy có gì sai sai: [Ngài có thấy chỗ nào là lạ không?]

Kỳ Hoà nhíu mày suy tư: "Có. Hình như mấy yếu tố quan trọng với Diêm Xuyên Bách đều không ảnh hưởng tới 'kịch bản cuối cùng'."

Dù là việc lấy mẫu máu, điều chuyển chức vụ, hay sự 'thay đổi' trong mối quan hệ của hai người thì tất cả đều không kích hoạt trừng phạt nào cả.

Cậu đang chìm đắm trong suy nghĩ thì chợt nghe thấy một câu, "Làm tiếp không?"

Kỳ Hoà giật mình một cái, ngẩng đầu lên.

Cậu nhìn người trước mặt vẫn giữ sắc mặt bình thường, cuối cùng cũng hiểu được cảm giác của đối phương ban nãy, "Này, anh đừng đột nhiên nói mấy câu dễ gây hiểu lầm như thế chứ."

Diêm Xuyên Bách, "Có à? Tôi cứ tưởng đó là cách chúng ta giao tiếp xưa giờ mà."

Anh lại hỏi, "Vậy, còn muốn làm tiếp không?"

Kỳ Hoà lắc đầu, biết dừng đúng lúc, "Không làm nữa đâu. Hôm nay đến đây thôi."

Diêm Xuyên Bách khẽ "ừ" một tiếng, "Nay không ngủ lại à?"

Kỳ Hòa hết cái để thí nghiệm rồi, chỉ đáp, "Thôi, tôi về nhà."

Diêm Xuyên Bách không nói gì thêm, giọng điệu thong thả, "Được thôi."

.

Ngày hôm sau, Kỳ Hòa mang mẫu máu đến chỗ Mạnh Nghiên.

Mạnh Nghiên vốn phụ trách mảng sinh hóa và dược lý, so với đám người phức tạp ở viện nghiên cứu thì cô là số ít người biết chuyện, lại đáng tin cậy, rất thích hợp để bảo quản và nghiên cứu mẫu máu này.

Sau khi gửi mẫu máu đi, vẫn không có dấu hiệu bị trừng phạt.

Kỳ Hòa dặn thêm một câu rằng đó là máu của Diêm Xuyên Bách, bảo cô giữ cẩn thận chút. Kết quả thu được một tiếng "Hức!" đầy hoảng hốt của đối phương.

Giao xong, Kỳ Hoà đi thẳng đến viện nghiên cứu.

Hôm nay là buổi huấn luyện chung của tất cả cấp S.

Vì đi giao đồ nên cậu đến hơi trễ, lúc cậu đến nơi thì người khác đã có mặt đầy đủ.

Cửa phòng huấn luyện được mở sẵn.

Du Thiên Tinh, Ngư Giáng và những người khác đã đeo xong đai chiến thuật. Ngư Giáng ngồi trên xe lăn, tóc dài màu nhạt được buộc thành đuôi ngựa. Vừa thấy cậu bước vào, mắt cô hơi mở to ra một chút, gương mặt bỗng ửng đỏ.

Kỳ Hòa khựng lại một giây, "Ê hệ thống, nếu tao mà là kiểu con trai tự luyến thì chắc đã tưởng cổ có ý với tao rồi."

Hệ thống đánh giá khách quan rồi nói: [Không có chuyện đó đâu, chế độ yêu đương của ngài đã tháo xuống từ thời tám hoánh rồi.]

"?"

[Kỳ Cây mà.]

"..."

Kỳ Hoà lờ đi câu chuyện hài nhạt của nó, bước vào chào mọi người một lượt rồi đi sang một bên mặc đai chiến thuật.

Diêm Xuyên Bách đúng lúc cũng đang đứng ở góc đó. Kỳ Hoà thấy anh, ánh mắt theo phản xạ liếc xuống tay anh trước, "Tay anh ổn chứ?"

Diêm Xuyên Bách đáp một tiếng "Ổn rồi", mấy giây sau lại hỏi, "Hôm nay cậu không làm gì à?"

Tay Kỳ Hoà đang kéo dây đai bỗng khựng lại, cậu nghĩ ngợi một lát rồi đáp, "Thế này nhé, lát nữa tôi có thể sẽ đưa ra vài 'yêu cầu' với anh, hoặc phủ quyết vài hành động của anh, anh cứ nghe theo là được."

Dù sao cậu cũng chỉ thuận miệng nói thôi.

Diêm Xuyên Bách không hỏi lý do, "Được."

Kỳ Hoà mặc xong trang bị thì bước ra giữa sân tập.

Quan Thượng Thuần khẽ mỉm cười với cậu, "Sáng tốt lành nhé."

"Anh cũng vậy." Kỳ Hoà nhìn hắn một cái, "Chân anh sao rồi?"

"Cảm ơn cậu quan tâm nha, tôi cố gắng nên hồi phục rồi, sẽ không ảnh hưởng đến huấn luyện đâu."

Cậu vừa định nói vài lời động viên thì sau lưng vang lên một tiếng cười lạnh.

"'Cố gắng nên hồi phục' à, cậu đúng là một kỳ tích trong y học đấy."

"..." Kỳ Hòa quay đầu.

Quan Thượng Thuần vẫn giữ vẻ mặt hiền hoà, chỉ có ánh mắt là đối chọi gay gắt.

Ngư Giáng, Du Thiên Tinh: !!

Diêm Xuyên Bách nhếch môi với hắn, bước qua mọi người đi lên phía trước, "Bắt đầu huấn luyện đi."

.

Buổi huấn luyện gồm rèn luyện sức mạnh tinh thần, siêu năng lực, kỹ thuật bắn súng và phản ứng chiến đấu.

Mục đầu tiên là bắn súng.

Diêm Xuyên Bách cầm lấy khẩu Beretta 92FS quen thuộc của mình. Vừa nhấc súng lên, Kỳ Hoà đã lên tiếng, "Đổi khẩu khác đi."

Mọi người xung quanh đều khựng lại, Diêm Xuyên Bách cũng quay đầu.

Kỳ Hoà nhìn những ánh mắt đang nghi hoặc, nghiêm túc nói, "Từ nay không cho anh dùng khẩu Beretta 92FS đó nữa."

Diêm Xuyên Bách, "..."

Anh dừng vài giây, rồi quay đầu đổi súng, "Được."

Du Thiên Tinh, "?"

Không có trừng phạt xảy ra, xem ra vũ khí cũng không quan trọng.

Kỳ Hoà chọn đại một khẩu vừa tay, nhắm bắn về phía trước. Đoàng! Đoàng! Đoàng! Tiếng súng nối tiếp nhau hết đợt này đến đợt khác.

Du Thiên Tinh đứng bên kia với Diêm Xuyên Bách hỏi, "À đúng rồi, lần tới ra ngoài căn cứ làm nhiệm vụ, cậu định đi phía đông hay phía tây?"

Diêm Xuyên Bách, "Chắc phía đông."

Kỳ Hoà lập tức xoay đầu lại, "Không đi phía tây được à?"

Diêm Xuyên Bách, "..."

Ngư Giáng đúng lúc lăn xe tới để đổi súng, vừa nghe thấy thì dựng tai lên hóng, ánh mắt kinh ngạc đảo qua đảo lại. Diêm Xuyên Bách mím môi dưới, rồi gật đầu, "Ừ, vậy thì đi phía tây."

Du Thiên Tinh, "???"

Lần này đến cả Quan Thượng Thuần cũng phải ngoảnh đầu lại, liếc anh một cái.

Diêm Xuyên Bách cũng cảm nhận được mà quay đầu, ánh mắt anh lướt qua Kỳ Hoà rồi đón lấy tầm mắt kia. Hai người đối diện nhau, nét dịu dàng trên mặt Quan Thượng Thuần cũng không giữ được nữa, ánh mắt tối hẳn đi, cái nhìn ấy như muốn xuyên thủng anh.

Vì để lấy lòng Kỳ Hòa, đúng là thủ đoạn vô biên, cái gì cũng dám làm.

.

Tác giả có lời muốn nói:

Kỳ Hoà: Một vài bài test về khả năng nghe lời ấy mà. (vỡn á)

Ngư Giáng: Tại sao hai người còn chưa chịu lò vi sóng dọ?

.
Cô Rùa: lúc ê đít cái đoạn 2 cha skinship mà toai ngượng vãi phải out ra xíu rồi ê đít tiếp luôn á chời =)))) đọc truỵn ụ ào ào thì bth mà 2 cha này mới bóp eo sờ đùi đã ngại vl rùi huhu. Hôm kia check thì truỵn gốc đã hoàn thành với 64c rùi á, ráng chạy cho kịp nèo. Lét gâu!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co