Truyen3h.Co

(Hiểu Tiết) Người khác cầu trường sinh

Chương 55

lavender_sarah

    Thời điểm trở lại nghĩa trang A Thiến vừa lúc ở nhà, Tiết Dương nhớ đến cô gái nhỏ kiếp trước từ lúc đầu tiên nhìn thấy mình đã nhận định mình là người xấu, hơn nữa vẫn vững tin tới lúc cuối cùng, trong lòng có điểm tức giận. Nhưng lại không thể không thừa nhận, trực giác của nàng rất chuẩn. . . . . . Liền hỏi nàng: "Tiểu người mù, ngươi cảm thấy cái ca ca tặng ngươi mặt nạ là người thế nào?"

    A Thiến không rõ cho lắm: "Cảm giác bình thường. . . . . . ? Hắn có vấn đề gì sao?"

    Tiết Dương: "Chỉ là muốn hỏi ngươi, ngươi cảm thấy hắn có vấn đề gì không?"

    A Thiến yên lặng nghĩ nghĩ, nàng không ngốc, Tiết Dương đã hỏi như vậy khẳng định là đang hoài nghi điếm chủ kia điều gì. Nhưng nếu là có vấn đề, nàng thật không nghĩ ra người nọ có chỗ gì không đúng, vì thế ăn ngay nói thật: "Không biết, ta mới gặp hắn vài lần mà thôi. Cảm giác người rất có lễ phép, đối đãi với mấy tiểu hài tử bọn ta cũng thực thân thiết. . . . . . Nhưng khó mà nói có phải giả vờ hay không."

    Tiết Dương nghĩ nghĩ cũng đúng, hắn lúc trước chỉ coi A Thiến mù cho nên không ngụy trang ở trước mặt nàng. Nếu ngay từ đầu có chuẩn bị, lẽ nào còn không lừa được một cái tiểu cô nương? Hắn bâng cua cười cười: "Quên đi, không nói cái này. Bất quá ngươi nhớ kỹ, về sau nếu hắn cho ngươi cái gì, ngươi đừng thu, biết chưa?"

    A Thiến ngoan ngoãn gật đầu, lại đùa đùa nói: "Ồ, tiểu hài tử không thể tùy tiện nhận đồ của người lạ đúng không?"

    Ai ngờ Tiết Dương một mực phủ nhận: "Không phải." Sau đó mặt không đỏ khí không suyễn nói: "Hắn vẽ không đẹp bằng ta, không cần."

    So về độ dày của da mặt, A Thiến thật có thể nói là cam tâm bái hạ phong. Đương nhiên nàng cũng không miệt mài theo đuổi cái chủ đề vẽ vời vớ vẩn này, mà thuận thế nói: "Ca ca ngươi nói đến đúng! Cái quan tài ta ngủ gần đây rất đểu, vừa trở mình liền kêu kẽo kẹt, có thể giúp ta sửa nó được hay không ~"

    "Đi." Tiết Dương sảng khoái đáp ứng, còn tủm tỉm nói, "Thuận tiện giúp ngươi mua ít quần áo, cùng mấy cái trâm."

    A Thiến càng vui vẻ: "Được được! Vậy bây giờ vứt cái mặt nạ con thỏ kia không?"

    Tiết Dương dừng hai giây mới phản ứng lại lối suy nghĩ bay xa của A Thiến, buồn cười nói: "Kia không cần, về sau đừng thu là được." Mặt nạ thỏ đó hắn đã kiểm tra qua, thật sự bình thường không thể bình thường hơn. Tuy nói cẩn thận là trên hết, nhưng không cần đến mức trông gà hoá cuốc đi.

    Ngày lại khôi phục bình tĩnh.

    Tiết Dương ban đầu còn chú ý đến tiểu điếm kia, nhưng mà thời gian ngày một ngày trôi đi, cuộc sống Nghĩa Thành bình bình lặng lặng, ngay cả gió đi ngang qua mặt hồ cũng đều trở nên ôn nhu.

    Dần dần, hắn cũng sẽ không để ý tên chủ quán kia, cũng coi quán này là hàng quán bình thường.

    Sang đến năm sau, Tiết Dương ở khu đất nhỏ sau nghĩa trang vật lộn mãi ra một cái vườn rau, nghĩ chờ đầu xuân năm sau gieo các loại rau dưa. A Thiến ngồi xổm bên cạnh luống đất hỏi hắn có phải là muốn bớt chút tiền mua rau hay không, lập tức bị một câu "Ngươi nhìn ta có thiếu tiền hay không" cắn trở về, căm giận dùng cây gậy trúc chọc đám đất bùn.

    Nhưng qua một lát, Tiết Dương lại đột nhiên nói: "A Thiến, không bằng chúng ta đi lên núi bắt lợn rừng. Thịt lợn dạo này một mực lên giá, nếu bắt được ba con đi bán, một đêm phát tài luôn a!"

    A Thiến tức giận liếc hắn: "Ngươi không phải không thiếu tiền sao?"

    Nhưng Tiết Dương luôn luôn có đạo lý đốp lại: "Ai sẽ chê tiền nhiều? Tích lũy đương nhiên là càng nhiều càng tốt."

    Hiểu Tinh Trần nhịn không được mê hoặc đặt câu hỏi: "Nhưng mà đỉnh núi phụ cận hình như không có lợn rừng hay sao ấy? Trước đây săn đêm vài năm cũng không gặp được."

    A Thiến cười đến không được, nói: "Đạo trưởng ngươi nói thật làm gì, đừng đánh thức hắn để cho hắn tiếp tục ngủ a!"

    Tiết Dương không tỉnh, tiếp tục nằm mơ: "Không có lợn rừng, thỏ hoang gà rừng phải có đi? Nếu không mang hai con cá trở về cũng được, muỗi có bé thì cũng là thịt."

    Hắn càng nghĩ càng cảm thấy rất ổn, chân thành quay về hai người khác nói muốn lên núi đánh hương dã.

    A Thiến rất có mắt nhìn, hai người này đi ra ngoài chơi nàng đi theo làm cái gì??? Quyết đoán cự tuyệt: "Lên núi lạnh chết, không đi."

    Hiểu Tinh Trần mỉm cười: "Ta đi với ngươi."

    Tiết Dương cười hì hì đứng lên vỗ vỗ bùn đất trên tay: "Đạo trưởng tốt nhất!"

    Có lẽ bởi vì trời lạnh, dọc đường đi không gặp được chim bay cá nhảy gì hết. Tiết Dương cùng Hiểu Tinh Trần đi tới một dòng suối nhỏ trên núi, bên trong ngược lại có mấy con cá đang nhàn nhã bơi, không biết mạng mình sẽ kéo dài không lâu.

    Tiết Dương vén ống quần cùng tay áo, đang muốn nhảy xuống nước, Hiểu Tinh Trần sợ tới mức vội vàng ôm hắn lại: "Muốn làm gì?"

    "Xuống nước bắt cá nha." Tiết Dương nói đương nhiên, "Chúng ta xiên không có cần câu không có lưới cũng không, chỉ có thể lấy tay bắt."

    Hiểu Tinh Trần bất đắc dĩ: "Mùa đông nước sông lạnh như băng, không sợ hàn khí nhập thể?"

    Tiết Dương thật đúng không nghĩ nhiều như vậy, mới trước đây ăn đói mặc rách làm mấy chuyện này là bình thường, cũng không cảm thấy có gì không đúng. Bất quá hắn hiện tại thân thể không được như xưa, cho dù có linh lực hộ thể nhưng vẫn dễ dàng sinh bệnh, chú ý chút cũng tốt.

    Hắn nghĩ nghĩ lại nói: "Vậy thì để hung thi của ta bắt đi? Hắn không sợ lạnh."

    Hiểu Tinh Trần dừng một chút: "Hắn có ở đây không?"

    Tiết Dương nâng tay phải chuẩn bị gọi hung thi: "Không ở, nhưng cách đây không xa, ta gọi là hắn liền. . . . . ."

    Lời còn chưa dứt, Hiểu Tinh Trần đã đem tay phải của hắn nắm trong tay, nói: "Đừng phiền toái người ta, để ta đến là được."

    Tiết Dương nhướn mày: "Đạo trưởng không sợ lạnh sao?"

    Hiểu Tinh Trần: "Ừ, ta có biện pháp không cần xuống nước vẫn có thể bắt cá."

    Ngay sau đó, Sương Hoa liền ra khỏi vỏ, kiếm khí ngân quang rạng rỡ vừa vào nước sông, màng nước vung lên, đem cá cuốn lên không trung. Sau đó phất trần vung lên, mấy con cá liền theo gió mà rớt trên bờ, bạch bạch mà vẫy cái đuôi, mắt cá tròn vo tràn đầy mộng nhiên.

    Tiết Dương: ". . . . . . Ngươi đây là ăn gian!"

    Hiểu Tinh Trần cười: "Ngươi để hung thi bắt cá chẳng lẽ không phải ăn gian sao?"

    Có lý có cứ, không thể phản bác.

    Tiết Dương chỉ có thể thở dài: "Đạo trưởng bắt cá lợi hại như vậy, vừa mới đến lại có thể đi về."

    Hiểu Tinh Trần khẽ trầm ngâm: "Ngươi nếu không muốn trở về, chúng ta có thể đem cá phóng sinh, rồi tạo cái cần câu cá, như thế nào?"

    Khó mà làm được, cá đến miệng nào có đạo lý nào để cho nó chạy? Tiết Dương nghiêng đầu: "Cần câu để lần sau chuẩn bị tốt rồi tính sau, nếu không chúng ta tìm có măng trúc hay là củ từ hay không đi?"

    Hiểu Tinh Trần không ý kiến, dẫn theo xâu cá đi theo sau Tiết Dương, hành tẩu ở giữa núi rừng chỉ còn cỏ khô, thẳng đến trời chiều ngả tây mới trở lại nghĩa trang, thu hoạch tương đối khá.

    Nghĩa Thành mặc dù hẻo lánh lạc hậu, tốt xấu vẫn là thị trấn, Tiết Dương cùng Hiểu Tinh Trần lại lặng lẽ đem ngày trôi qua thành ý vị ẩn cư sơn dã.

    Phụ cận dường như rất ít khi có dị tượng, bọn họ buổi tối cũng chỉ ngẫu nhiên săn đêm, đại đa số thời điểm đều giống như người bình thường, tới ban đêm liền ôm nhau ngủ.

    Mà ban ngày, vẫn như trước thay phiên nhau mua đồ ăn. Hiểu Tinh Trần thỉnh thoảng đi ra ngoài giúp đỡ người, lúc Tiết Dương tâm tình đặc biệt tốt cũng sẽ lon ton đi theo, nhưng bình thường vẫn lười ra ngoài.

    Hắn một người đợi ở nghĩa trang cũng không thấy nhàm chán, hoặc là đi chăm sóc gốc hoa quế, hoặc là đùa nghịch góc vườn vẫn còn toàn bùn đất, đếm ngày có thể gieo hạt, ngẫu nhiên còn lôi sách cổ nghiên cứu quỷ nói —— Hiểu Tinh Trần cũng biết điều này, nhưng thấy tựa hồ không tổn hại đến tâm tính của đối phương, cũng không xuất hiện trường hợp tu luyện mà quỷ khí dày đặc, liền mắt nhắm mắt mở tùy hắn nghịch.

    Lúc hai người đều ở nghĩa trang, nhàn đến vô sự, liền đánh đàn vẽ tranh một phen. Người đánh đàn đẹp như tranh, mực khúc đều ẩn tình, càng hợp nhau.

    Bất quá cầm khúc tuy nhiều, cảm cảm hứng vẽ vời không phải lúc nào cũng có. Đa số thời điểm, Tiết Dương cũng chỉ ở một bên lẳng lặng lắng nghe. Hoặc là lấy tay chống cằm, hoặc là trực tiếp nằm bò trên bàn, ngồi cũng không ra ngồi.

    Nhưng vô luận như thế nào, ánh mắt của hắn đều chuyên chú dừng ở trên người bạch y đạo nhân trước mắt, đem mỗi một hình dáng của đối phương đều ghi tạc thật sâu trong lòng. Chỉ cảm thấy đạo trưởng nhà mình ở góc nào cũng đều hoàn mỹ, càng xem càng vừa lòng, như thế nào cũng xem không đủ.

    Lại là một khúc kết thúc, Tiết Dương đứng dậy đem bức tranh đã khô mực thu vào, cười buông một câu: "Làm sao lại thấy đợt trước vẽ vẫn đẹp hơn, hiện tại mỗi ngày vẽ, một chút tiến bộ cũng không có. Đạo trưởng, tay ngốc có thuốc trị được không?"

    Hắn rõ ràng chỉ nói giỡn, Hiểu Tinh Trần nghe xong cũng lắc đầu bật cười. Nhưng chỉ được một lát, trên vẻ mặt vẫn luôn ôn hòa của Hiểu Tinh Trần nổi lên mấy phần mất mác.

    Tiết Dương sửng sốt: "Đạo trưởng, ngươi sao vậy? Ta nói sai rồi sao?"

    ". . . . . . Không phải." Hiểu Tinh Trần nhẹ nhàng bình dây đàn, theo âm rung dần dần biến mất ở trong không khí, ý rốt cục hạ định quyết tâm, đem đàn đặt sang một bên, miễn cưỡng cười cười, "A Dương, ta gần đây trong lòng có tích tụ. Vốn ta nghĩ có thể tự mình giải sầu, nhưng bây giờ ta phát hiện, giấu ở trong lòng không nói, tựa hồ chỉ càng tích càng sâu. Cho nên. . . . . . Ta nghĩ nói cho ngươi."

    Tiết Dương nhất thời có chút khẩn trương, thấp giọng hỏi: ". . . . . . Chuyện gì?"

    Hiểu Tinh Trần giống như cũng có chút không biết nói thế nào, nghĩ lại nghĩ: "Ta trước khi xuống núi, từng ở trong lòng yêu cầu chính mình, phàm là việc cứu người giải nạn, sẽ tận tâm tận sức, không cầu hồi báo. Sau khi nhập trần, gặp nhiều chuyện tiếp xúc nhiều người, trong lòng lại có cảm giác, loại ý tưởng đó tựa hồ quá mức khờ dại, nhưng vẫn không muốn từ bỏ. Sau lại. . . . . . Tống đạo trưởng vì ta mà chịu thua thiệt, ta đem ánh mắt trả cho hắn, thiên kinh địa nghĩa. Vốn là ta không thể bù đắp được điều gì, duy nhất có thể làm cũng chỉ là này, là ta cam tâm tình nguyện, không có ý bất bình. . . . . . Nhưng ta vẫn đánh giá cao chính mình."

    Tiết Dương hoàn toàn không nghĩ tới Hiểu Tinh Trần sẽ cùng mình nói những lời này, nghe vậy tự trách lại khổ sở, gian nan kêu lên: "Đạo trưởng. . . . . ." Lại không biết nên nói cái gì.

    Xin lỗi hai chữ này hắn đã nói biết bao nhiêu lần, có lặp lại thế nào cũng là vô ích, chẳng nên trò chống gì. Nhưng ngoài xin lỗi ra, hắn thật sự không còn lời nào để nói.

    "A Dương, ta nói những điều này, không phải trách ngươi, cũng không phải để cho ngươi áy náy. Chỉ là có chút ý tưởng đặt ở trong lòng rất lâu, tuy rằng nói ra cũng chẳng có gì thay đổi, nhưng ta vẫn nghĩ thản nhiên với ngươi." Hiểu Tinh Trần nhẹ nhàng cười với hắn, trầm giọng nói từng chữ "Ta muốn nhìn thấy ngươi cắt người giấy, muốn nhìn ngươi vẽ tranh, ta muốn nhìn thấy ngươi. Ta cũng là một người ích kỷ. . . . . . Ta có chút hối hận."

    Kỳ thật, lúc Hiểu Tinh Trần vừa đem mắt cho Tống Lam, liền thường thường ở trong bóng đêm không bờ không bến bàng hoàng mê mang. Y từng sợ hãi, cũng từng tuyệt vọng, không biết nên đi con đường nào, lại như thế nào cũng không dám đem ý niệm trong đầu chuyển thành hối hận khi trả lại mắt, càng không có biện pháp nói cho người khác.

    Vốn là y thẹn với Tống Lam, dựa vào cái gì mà hối hận? Này đều là kết quả y nên nhận được.

    Hiểu Tinh Trần một lần lại một lần tự thuyết phục mình: nhìn không thấy cũng không sao, y vẫn có thể săn đêm, vẫn có thể giúp người như cũ. Cho dù sau này chỉ một thân một mình, y cũng có thể sống, thật sự không sao cả.

    Y vốn đều tin như vậy.

    Nhưng mà từ lúc gặp được Tiết Dương, ám chỉ tâm lý nhìn có vẻ kiên định này của y không biết từ lúc nào đã lặng yên không một tiếng động sập xuống. Hiểu Tinh Trần không ngừng nghĩ đến, thiếu niên bên người sẽ có bộ dáng thế nào, cười lên có má lúm đồng tiền không, lúc làm nũng sẽ là biểu tình gì, lúc giận dỗi có nhăn mặt không. . . . . .

    Không thể biết được.

    Mà sau khi y biết được thân phận của Tiết Dương, suy nghĩ như vậy càng lúc càng tăng ở trong đầu.

    —— ta thực rất muốn nhìn ngươi.

    Càng yêu Tiết Dương, tâm tình muốn nhìn đối phương lại càng mãnh liệt. Nhưng mà mặc cho y bức thiết thế nào, cũng chỉ có thể lần lượt bại trận trước sự thật mắt mù, cảm giác thất bại sâu sắc, bất lực vô cùng.

    Hiểu Tinh Trần chân chân thật thật cảm nhận được, y hối hận.

    Việc này cùng đúng sai của thế tục dây dưa chằng chịt, y vẫn như cũ hiểu được điều gì mới là chính xác, nhưng mà lại không thể ức chế trong lòng từng ngày trôi qua nảy sinh ra âm u ý tưởng.

    Vì sao lại là y mất đi hai mắt?

    Nói cho cùng, y cũng bất quá là một người bình thường mà thôi.

    Bên kia, Tiết Dương tựa như bị những lời y nói đóng đinh tại chỗ, ngốc lăng một lúc lâu, chóp mũi cay cay, hốc mắt cũng thoáng đỏ lên.

    Hắn cũng từng có đoạn thời gian phẫn mù, tự nhiên biết vĩnh viễn đặt mình ở trong bóng tối là tư vị ra sao. Nhưng chuyện đấy cũng không giống, dù sao hắn không phải mù thật, không thể hoàn toàn mà hiểu hết được. Mà hiện tại, cũng không cách nào có thể chia sẻ với đối phương nửa phần.

    Hắn cũng hối hận, nằm mơ đều muốn trả lại quang minh cho đối phương. Nhưng hắn rõ ràng hiểu được những gì Hiểu Tinh Trần nói, y cũng không phải muốn nghe hắn đáp mấy lời ta đem mắt trả cho ngươi linh tinh.

    Tiết Dương đi đến bên cạnh Hiểu Tinh Trần ngồi xuống, một phen ôm lấy đối phương, đem cằm gác lên đầu vai Hiểu Tinh Trần, thanh âm có chút chua xót, ngữ khí lại ra vẻ thoải mái mà nói: "Đạo trưởng, mặc kệ ngươi không nhìn thấy ta, ta vẫn đều ở trong lòng ngươi. . . . . . Chúng ta về sau còn nhiều thời gian như vậy, nhất định sẽ có phương pháp hồi phục thị lực."

    "Ta cũng tin tưởng." Hiểu Tinh Trần khẽ nghiêng đầu, khóe môi liền hôn xoáy tóc của hắn, sau đó nhẹ giọng thở dài, "Chỉ là ngươi thường nói ta là chính nhân quân tử, nhưng trong lòng ta cũng có ý tưởng hắc ám như thế. Một Hiểu Tinh Trần như vậy . . . . . có làm ngươi thất vọng không?"

    "Sẽ không a." Tiết Dương cũng bị Hiểu Tinh Trần làm cho tức cười, đạo trưởng nhà hắn a, có phải đã quên mất cái gì không? Rõ ràng hắn mới là tên ác nhân không hơn không kém, cư nhiên cũng có tư cách đi thất vọng với ý tưởng có chút hắc ám của người tốt sao? Nếu vậy thì thế gian không có đạo lý rồi.

    Tiết Dương chăm chú nghĩ nghĩ, lại trịnh trọng bổ sung một câu: "Ngươi làm cái gì cũng sẽ không làm ta thất vọng."

    ====================

Author's notes:

Đạo trưởng ở trong fic này, so với nguyên tác có điểm hắc hơn một. Ý tưởng như thế ở trong lòng y, theo tôi, cũng thực bình thường, tuy rằng không phải "Thiện lương chính xác", nhưng cũng là tâm tình của người bình thường. Tôi không thích rất đạo trưởng không nhiễm khói lửa nhân gian, tiên khí phiêu phiêu, cho nên đã đắp nặn một chút. Nếu có ý kiến khác biệt, tất cả đều chỉ là ý kiến cá nhân! Thỉnh thứ lỗi ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co