Hieugav Hanahaki
Tình yêu của ai đó vẫn còn ở đây, không đi đâu cả.Tình yêu đó được lưu lại bởi trái tim của ai đó, trước khi ai đó kịp nhận ra.--Một ngày bình thường của Minh Hiếu bắt đầu từ lúc mấy giờ, anh không hề có ý thức về điều đó. Có đêm thu âm đến hai ba giờ sáng, có ngày vừa chợp mắt chưa đầy ba mươi phút đã bị dựng dậy chụp ảnh bìa album. Vậy mà những lúc hiếm hoi được hưởng một ngày nghỉ không bị làm phiền bởi lịch trình dày đặc, Minh Hiếu cũng không cách nào ngủ cho yên giấc.Kể từ cái ngày thức dậy rồi thấy bên cạnh mình không còn Thành An, Minh Hiếu đã bị mắc chứng rối loạn giấc ngủ kéo dài.Anh được casting trong một lần dance battle trên phố, cả Phúc Hậu cũng vào cùng một đợt nhưng ngay lập tức bị loại ra khi công ty biết đến mấy tin bắt nạt trong trường phổ thông. Mười tám tuổi, bạn bè thức thâu đêm quay cuồng trong kì thi đại học,
Minh Hiếu thức thâu đêm tập vũ đạo cho bài hát ra mắt của nhóm mình.Mặc kệ chuyện mình từng thất vọng thậm chí hận
Thành An đến mấy, cái tên Đặng Thành An vẫn giống như một ám ảnh đối với Minh Hiếu. "An không muốn con làm như vậy" đã trở thành thần chú mới của mẹ Minh Hiếu. Có lần Minh Hiếu nổi hứng nhuộm mái tóc màu xanh lam rồi sùm sụp đội mũ về nhà, vừa ngang qua căn bếp đã khiến cho mẹ Minh Hiếu đánh rơi ngay chiếc muôi múc canh còn đang đưa lên chuẩn bị nếm. Bữa ăn chưa được một nửa, bà năn nỉ hết lời mà Minh Hiếu kiên quyết không chịu đi nhuộm lại tóc mình. Bà vừa lẩm bẩm "Nhưng mà An sẽ ghét như vậy lắm", Minh Hiếu dằn mạnh đũa xuống bàn đứng dậy."Cậu ta thích hay không là việc của cậu ta, liên quan gì đến con?"Minh Hiếu bỏ lên phòng, mới sáng sớm hôm sau đã lên công ty mất dạng. Ba ngày sau cậu quay về nhà, mái tóc đã chuyển lại thành màu đen.Đến cả việc Thành An muốn Minh Hiếu đứng trên sân khấu lớn, anh cũng không ngại bỏ cả mấy năm tuổi trẻ ra để làm, nói gì là chuyện một mái tóc chỉ sau một buối chiều đã có thể đối từ màu này sang màu khác.--Mọi việc đều diễn ra tốt đẹp, bài hát ra mắt ngay lập tức leo lên đỉnh các bảng xếp hạng, chưa tròn một năm mà Trường Sinh Anh Tú đã ôm nhau khóc trên sân khấu khi nhận giải thưởng tân binh. Minh Hiếu tham gia vào một chương trình nhảy đường phố, khi đi ra đường cũng đã phải trùm kín nếu không muốn có người nhận ra. Với công việc làm người nổi tiếng, được bận rộn là tốt, đời sống riêng tư bị ảnh hưởng, ở một mức nào đó cũng là tốt, bài hát hay rất tốt, giải thưởng là rất rất tốt. Vậy mà trong những giấc ngủ chập chờn nửa đêm rồi tỉnh giấc sau đó nhét vội tai nghe bật lên một bài hát bất kì trong danh sách nhạc mà Thành An đã lập ra, Minh Hiếu vẫn cảm thấy căm ghét vô cùng những khoảng không ồn ào mỗi ngày anh đi qua, càng căm ghét hơn những khoảng lặng làm Minh Hiếu nhớ vô cùng một người từng suốt ngày bên tai mình cười nói. Có những đêm đi diền về mệt mỏi, dựa đầu vào cửa kính xe ô tô nhìn mấy giọt nước mưa đáp xuống cửa rồi trượt dài, cậu thấy như cũng có một cơn mưa đang rơi rả rích trong lòng.Hai mươi tuổi, concert riêng đầu tiên của nhóm.
Sân khấu thật sự lớn, chạy một vòng trên đó xong
Minh Hiếu đã nằm vật ra vị trí đánh dấu chiếc trục nâng, nhìn lên bầu trời sân vận động phủ một lớp mây nhuốm màu cam của Sài Gòn. Trong đêm cuối cùng của concert, khi chiếc trục nâng nâng cả nhóm lên cao, khi pháo giấy trắng tinh từ trên trời đổ xuống như một cơn mưa tuyết, khi bên dưới là hàng chục ngàn con người trong những dải sáng dập đềnh như sóng biển cùng hòa chung tiếng hát với anh, Minh Hiếu đột ngột nhận ra, cảm giác này không tệ một chút nào.Dù bên dưới kia không hề có Thành An, Thành An cũng đã đưa Minh Hiếu đến với thế giới có rất nhiều người yêu thương anh một cách vô tư, không hề tính toán hay yêu cầu nhận lại bất cứ điều gì. Tình yêu đó, dĩ nhiên không thể thay thế được một người, nhưng có thêm tình yêu chưa bao giờ là điều xấu.Hai mươi mốt tuổi, thế giới vẫn quay cuồng từng giây từng phút, Minh Hiếu vẫn như cũ làm việc đến quên ăn quên ngủ mỗi ngày. Minh Hiếu bắt đầu học được cách cười thật lòng trên sân khấu, học được cách không ngượng ngùng nắm tay người hâm mộ của mình. Cũng học luôn được vài quy tắc của giới giải trí, bọn họ nói rằng vì phải dựa vào người hâm mộ, nên nhất quyết phải nói những điều mà người hâm mộ muốn nghe. Minh Hiếu, bất chấp những lời khuyên như thế, vẫn luôn tâm niệm thứ mà những người thật sự yêu thương mình muốn nghe, là lời nói thật.Trong một buổi phỏng vấn ngắn, MC đọc to một câu hỏi mà khán giả gửi tới anh. Vừa nghe được câu hỏi, mấy người còn lại trong nhóm đã đưa mắt nhìn nhau."Minh Hiếu, em đã biết anh từ khi anh đi nhảy ở trung học, nếu nhảy là sở trường của anh, tại sao anh quyết định trở thành ca sĩ?"Minh Hiếu mỉm cười nhìn thẳng vào ống kính, dù có lẽ bây giờ người kia cũng không thấy được."Mình xin lỗi khi không nói ra được những lý do cao siêu như ước mơ hay hoài bão. Việc chỉ đơn giản là vì một người từng rất thân của mình có yêu cầu mình hát hai lần trước khi người đó bỏ mình đi, nhưng mình chưa lần nào đáp ứng. Người đó đang không ở gần để nghe mình hát, nên mình phải lên những sân khấu lớn hơn để nếu như có một cơ may nào đó, người đó có thể tình cờ nghe thấy tiếng hát của mình. Đó là lý do đầu tiên làm mình muốn đứng trên sân khấu với tư cách là ca sĩ, không phải dancer."Sau bài phỏng vấn đó, mặt mũi bị đăng lên vài trang báo lớn, công ty cũng phạt không cho dùng điện thoại trong một khoảng thời gian dài, cuối cùng số liệu đưa ra đều cho thấy số người hâm mộ không những giảm mà còn tăng lên. Những người thật lòng yêu thương sẽ ở lại, những người hời hợt sẽ ra đi.Đặng Thành An đã chọn ra đi, Minh Hiếu tự nhủ với lòng mình như thế.Hai mươi hai tuối, đã được tự sản xuất album,
Đức Duy cả ngày giam mình trong studio, người vốn gầy lại càng gầy hơn nữa. Minh Hiếu lo dựng vũ đạo, càng đến sát ngày ráp vũ đạo thì đầu óc lại càng mù mờ. Công ty dốc toàn lực cho lần ra album này, bất chấp sự phản đối của bọn họ mà dùng đủ trò tiểu xảo. Ra loạt bài về Đức Duy gầy gò ở phòng thu còn chưa đủ, còn tung thêm nghi vấn yêu đương của
Trường Sinh Anh Tú, lại chi tiên cho phóng viên mập mờ đưa tin Minh Hiếu hẹn hò cùng một cô gái trong nhóm nhạc nữ công ty vừa cho ra mắt. Mùa thu đã đến rất nhanh, Minh Hiếu không hề nhận ra cho đến một ngày nhìn lên lịch thì phát hiện sắp đến sinh nhật Thành An. Những năm rất lâu về trước, chỉ vừa đến tháng bảy là Thành An đã làm loạn lên về chuyện sinh nhật, muốn quên cũng không thể dễ quên. Vừa đúng lúc phòng tập cạnh nhà bây giờ đã là một studio lớn mời về làm ban giám khảo của một trận battle, Minh Hiếu vứt cả vũ đạo còn đang biên soạn dở dang nhảy lên tàu cao tốc đi về nhà. Những ngày như thế này, chắc chắn mẹ sẽ gọi điện cho người kia rồi mặc kệ cước điện thoại đường dài rất đắt, hai mẹ con đó sẽ nói đủ mọi chuyện trên đời.Minh Hiếu bước vào cổng đã nghe thấy tiếng cười nói, đi vào đến cửa thì thấy mẹ đang ngồi trên ghế sofa, chiếc áo len đan dở nhìn là biết không phải cho
Minh Hiếu mặc, cuộn len rơi xuống chân mà bà vẫn mải cười không để ý."An baby?""...""Ừ...""...""Thì mẹ có bảo con nói dối đâu....""...""Giọng cô bé kia ngọt ngào ghê gớm, lại còn An baby, An baby của mẹ, nếu mẹ là con thì chắc chắn đã xiêu lòng rồi.""...""Ư được rồi được rồi mẹ biết, thôi, chúc mừng con trai sinh nhật vui vẻ."Mẹ Minh Hiếu cúp điện thoại, nhặt cuộn len lên rồi tiếp tục mũi đan của mình. Minh Hiếu đi ra khỏi cổng tiến về phía bên phòng tập, không ý thức được mình đã không còn là một kẻ vô danh như ngày xưa nữa. Anh vừa ló đầu vào cửa nhìn tấm gương ngay đối diện, đã có một tiếng ré chói tai vang lên rồi sau đó, mấy ánh mắt tò mò lẫn thích thú không ngại nhìn chòng chọc vào khi Minh Hiếu đứng nói chuyện cùng Maz.Dù sao cũng đã quen rồi, Minh Hiếu chọn cho mình một chỗ rồi đứng tập bài mới. Còn mặc nguyên cả áo khoác, mồ hôi rơi ướt đẫm lưng áo của anh lại không thoát ra được, hơi nóng hừng hực phả ngược vào người.Lại còn là An baby. Hai mươi hai tuổi rồi đâu phải trẻ con, baby gì chứ.--Buối tối ăn cơm xong, Minh Hiếu lên phòng nghỉ. Căn phòng vẫn sạch sẽ tinh tươm, chắc hẳn ngày nào mẹ cũng vào dọn dẹp dù anh không có ở nhà. Lướt mắt qua mấy mô hình nhỏ trên giá sách, mắt đột ngột dừng lại mô hình một chiếc máy ảnh rõ ràng không phải là của mình, Minh Hiếu lẩn thẩn nghĩ không biết năm nay người kia ước gì cho sinh nhật, liệu rằng có còn ước hai người được đứng cùng trên sân khấu như trong quyển sổ năm xưa. Lôi ra chìa khóa ở dưới chậu sen đá chỉ còn trơ đất, Minh Hiếu mở ngăn kéo cuối cùng. Tay vừa chạm vào ngăn gỗ nhẹ hấng, anh đã cảm giác được có điều gì sai ở đó. Ngăn kéo mở bung ra, ngoài vài cây bút chì cùng một chiếc còi là không gì khác. Quyển sổ đã biến mất. Minh Hiếu cố nhớ xem mình có để ở nơi nào khác không, rồi chạy ào xuống nhà."Mẹ, mẹ dọn phòng có cất quyển số của con không?""Sổ nào?""Quyển sổ bìa da ở trong ngăn kéo dưới cùng.""Không, mẹ chưa bao giờ thấy."Minh Hiếu lại chạy ba bước một lên cầu thang rồi đảo tung phòng, lôi hết tất cả áo quần trong tủ vứt thành một đống trên giường dù biết chắc chắn quyển số sẽ không bao giờ nằm trong đó. Khi căn phòng trở thành một mớ hỗn độn mà quyển sổ vẫn bặt vô âm tín, anh ngồi xuống dưới chân giường ôm trán nghĩ ngay đến đáp án mình đã lo sợ ngay từ lúc bắt đầu.Có lẽ Thành An đã lấy lời hứa đó đi từ năm năm trước.Minh Hiếu ngồi rất lâu trong đống hỗn độn đó, nhớ đến mấy dòng chữ "Rất muốn cùng Hiếu đứng chung sân khấu dù chỉ một lần." Thành An hăm hở viết vào trang cuối, lúc sau lại bị đè lên chi chít bởi mấy dòng chữ "nói dối" màu đen đậm. Mấy dòng chữ liêu xiêu ấn sâu vào trang giấy, Minh Hiếu viết ra vào cái đêm biết được Thành An quyết định đem lần đầu tiên đứng trên sân khấu ra thực hiện với người ta. Trong quyển sổ đó có lời hứa, có một chiếc MP3, có rất nhiều hoa cỏ Thành An hái bên đường ép lại và có cả - mấy cánh hoa từ trong lồng ngực Thành An bay ra vào buổi chiều muộn, khi Thành An nhẹ lướt môi lên má Minh Hiếu trên sân thượng trường trung học của bọn họ. Mấy cánh hoa hồng phớt Minh Hiếu nhặt được ở góc cầu thang rồi gói vào trong tờ khăn ướt Thành An đưa để lau chỗ môi cậu vừa chạm đến, Minh Hiếu nâng niu đem về ép chung với hoa cỏ của mười hai năm bọn họ cùng nhau đi trên mọi con đường lớn nhỏ.Cả một chút tình yêu của Đặng Thành An, bây giờ cậu cũng đã mang nó đi mất rồi.
---
Minh Hiếu thức thâu đêm tập vũ đạo cho bài hát ra mắt của nhóm mình.Mặc kệ chuyện mình từng thất vọng thậm chí hận
Thành An đến mấy, cái tên Đặng Thành An vẫn giống như một ám ảnh đối với Minh Hiếu. "An không muốn con làm như vậy" đã trở thành thần chú mới của mẹ Minh Hiếu. Có lần Minh Hiếu nổi hứng nhuộm mái tóc màu xanh lam rồi sùm sụp đội mũ về nhà, vừa ngang qua căn bếp đã khiến cho mẹ Minh Hiếu đánh rơi ngay chiếc muôi múc canh còn đang đưa lên chuẩn bị nếm. Bữa ăn chưa được một nửa, bà năn nỉ hết lời mà Minh Hiếu kiên quyết không chịu đi nhuộm lại tóc mình. Bà vừa lẩm bẩm "Nhưng mà An sẽ ghét như vậy lắm", Minh Hiếu dằn mạnh đũa xuống bàn đứng dậy."Cậu ta thích hay không là việc của cậu ta, liên quan gì đến con?"Minh Hiếu bỏ lên phòng, mới sáng sớm hôm sau đã lên công ty mất dạng. Ba ngày sau cậu quay về nhà, mái tóc đã chuyển lại thành màu đen.Đến cả việc Thành An muốn Minh Hiếu đứng trên sân khấu lớn, anh cũng không ngại bỏ cả mấy năm tuổi trẻ ra để làm, nói gì là chuyện một mái tóc chỉ sau một buối chiều đã có thể đối từ màu này sang màu khác.--Mọi việc đều diễn ra tốt đẹp, bài hát ra mắt ngay lập tức leo lên đỉnh các bảng xếp hạng, chưa tròn một năm mà Trường Sinh Anh Tú đã ôm nhau khóc trên sân khấu khi nhận giải thưởng tân binh. Minh Hiếu tham gia vào một chương trình nhảy đường phố, khi đi ra đường cũng đã phải trùm kín nếu không muốn có người nhận ra. Với công việc làm người nổi tiếng, được bận rộn là tốt, đời sống riêng tư bị ảnh hưởng, ở một mức nào đó cũng là tốt, bài hát hay rất tốt, giải thưởng là rất rất tốt. Vậy mà trong những giấc ngủ chập chờn nửa đêm rồi tỉnh giấc sau đó nhét vội tai nghe bật lên một bài hát bất kì trong danh sách nhạc mà Thành An đã lập ra, Minh Hiếu vẫn cảm thấy căm ghét vô cùng những khoảng không ồn ào mỗi ngày anh đi qua, càng căm ghét hơn những khoảng lặng làm Minh Hiếu nhớ vô cùng một người từng suốt ngày bên tai mình cười nói. Có những đêm đi diền về mệt mỏi, dựa đầu vào cửa kính xe ô tô nhìn mấy giọt nước mưa đáp xuống cửa rồi trượt dài, cậu thấy như cũng có một cơn mưa đang rơi rả rích trong lòng.Hai mươi tuổi, concert riêng đầu tiên của nhóm.
Sân khấu thật sự lớn, chạy một vòng trên đó xong
Minh Hiếu đã nằm vật ra vị trí đánh dấu chiếc trục nâng, nhìn lên bầu trời sân vận động phủ một lớp mây nhuốm màu cam của Sài Gòn. Trong đêm cuối cùng của concert, khi chiếc trục nâng nâng cả nhóm lên cao, khi pháo giấy trắng tinh từ trên trời đổ xuống như một cơn mưa tuyết, khi bên dưới là hàng chục ngàn con người trong những dải sáng dập đềnh như sóng biển cùng hòa chung tiếng hát với anh, Minh Hiếu đột ngột nhận ra, cảm giác này không tệ một chút nào.Dù bên dưới kia không hề có Thành An, Thành An cũng đã đưa Minh Hiếu đến với thế giới có rất nhiều người yêu thương anh một cách vô tư, không hề tính toán hay yêu cầu nhận lại bất cứ điều gì. Tình yêu đó, dĩ nhiên không thể thay thế được một người, nhưng có thêm tình yêu chưa bao giờ là điều xấu.Hai mươi mốt tuổi, thế giới vẫn quay cuồng từng giây từng phút, Minh Hiếu vẫn như cũ làm việc đến quên ăn quên ngủ mỗi ngày. Minh Hiếu bắt đầu học được cách cười thật lòng trên sân khấu, học được cách không ngượng ngùng nắm tay người hâm mộ của mình. Cũng học luôn được vài quy tắc của giới giải trí, bọn họ nói rằng vì phải dựa vào người hâm mộ, nên nhất quyết phải nói những điều mà người hâm mộ muốn nghe. Minh Hiếu, bất chấp những lời khuyên như thế, vẫn luôn tâm niệm thứ mà những người thật sự yêu thương mình muốn nghe, là lời nói thật.Trong một buổi phỏng vấn ngắn, MC đọc to một câu hỏi mà khán giả gửi tới anh. Vừa nghe được câu hỏi, mấy người còn lại trong nhóm đã đưa mắt nhìn nhau."Minh Hiếu, em đã biết anh từ khi anh đi nhảy ở trung học, nếu nhảy là sở trường của anh, tại sao anh quyết định trở thành ca sĩ?"Minh Hiếu mỉm cười nhìn thẳng vào ống kính, dù có lẽ bây giờ người kia cũng không thấy được."Mình xin lỗi khi không nói ra được những lý do cao siêu như ước mơ hay hoài bão. Việc chỉ đơn giản là vì một người từng rất thân của mình có yêu cầu mình hát hai lần trước khi người đó bỏ mình đi, nhưng mình chưa lần nào đáp ứng. Người đó đang không ở gần để nghe mình hát, nên mình phải lên những sân khấu lớn hơn để nếu như có một cơ may nào đó, người đó có thể tình cờ nghe thấy tiếng hát của mình. Đó là lý do đầu tiên làm mình muốn đứng trên sân khấu với tư cách là ca sĩ, không phải dancer."Sau bài phỏng vấn đó, mặt mũi bị đăng lên vài trang báo lớn, công ty cũng phạt không cho dùng điện thoại trong một khoảng thời gian dài, cuối cùng số liệu đưa ra đều cho thấy số người hâm mộ không những giảm mà còn tăng lên. Những người thật lòng yêu thương sẽ ở lại, những người hời hợt sẽ ra đi.Đặng Thành An đã chọn ra đi, Minh Hiếu tự nhủ với lòng mình như thế.Hai mươi hai tuối, đã được tự sản xuất album,
Đức Duy cả ngày giam mình trong studio, người vốn gầy lại càng gầy hơn nữa. Minh Hiếu lo dựng vũ đạo, càng đến sát ngày ráp vũ đạo thì đầu óc lại càng mù mờ. Công ty dốc toàn lực cho lần ra album này, bất chấp sự phản đối của bọn họ mà dùng đủ trò tiểu xảo. Ra loạt bài về Đức Duy gầy gò ở phòng thu còn chưa đủ, còn tung thêm nghi vấn yêu đương của
Trường Sinh Anh Tú, lại chi tiên cho phóng viên mập mờ đưa tin Minh Hiếu hẹn hò cùng một cô gái trong nhóm nhạc nữ công ty vừa cho ra mắt. Mùa thu đã đến rất nhanh, Minh Hiếu không hề nhận ra cho đến một ngày nhìn lên lịch thì phát hiện sắp đến sinh nhật Thành An. Những năm rất lâu về trước, chỉ vừa đến tháng bảy là Thành An đã làm loạn lên về chuyện sinh nhật, muốn quên cũng không thể dễ quên. Vừa đúng lúc phòng tập cạnh nhà bây giờ đã là một studio lớn mời về làm ban giám khảo của một trận battle, Minh Hiếu vứt cả vũ đạo còn đang biên soạn dở dang nhảy lên tàu cao tốc đi về nhà. Những ngày như thế này, chắc chắn mẹ sẽ gọi điện cho người kia rồi mặc kệ cước điện thoại đường dài rất đắt, hai mẹ con đó sẽ nói đủ mọi chuyện trên đời.Minh Hiếu bước vào cổng đã nghe thấy tiếng cười nói, đi vào đến cửa thì thấy mẹ đang ngồi trên ghế sofa, chiếc áo len đan dở nhìn là biết không phải cho
Minh Hiếu mặc, cuộn len rơi xuống chân mà bà vẫn mải cười không để ý."An baby?""...""Ừ...""...""Thì mẹ có bảo con nói dối đâu....""...""Giọng cô bé kia ngọt ngào ghê gớm, lại còn An baby, An baby của mẹ, nếu mẹ là con thì chắc chắn đã xiêu lòng rồi.""...""Ư được rồi được rồi mẹ biết, thôi, chúc mừng con trai sinh nhật vui vẻ."Mẹ Minh Hiếu cúp điện thoại, nhặt cuộn len lên rồi tiếp tục mũi đan của mình. Minh Hiếu đi ra khỏi cổng tiến về phía bên phòng tập, không ý thức được mình đã không còn là một kẻ vô danh như ngày xưa nữa. Anh vừa ló đầu vào cửa nhìn tấm gương ngay đối diện, đã có một tiếng ré chói tai vang lên rồi sau đó, mấy ánh mắt tò mò lẫn thích thú không ngại nhìn chòng chọc vào khi Minh Hiếu đứng nói chuyện cùng Maz.Dù sao cũng đã quen rồi, Minh Hiếu chọn cho mình một chỗ rồi đứng tập bài mới. Còn mặc nguyên cả áo khoác, mồ hôi rơi ướt đẫm lưng áo của anh lại không thoát ra được, hơi nóng hừng hực phả ngược vào người.Lại còn là An baby. Hai mươi hai tuổi rồi đâu phải trẻ con, baby gì chứ.--Buối tối ăn cơm xong, Minh Hiếu lên phòng nghỉ. Căn phòng vẫn sạch sẽ tinh tươm, chắc hẳn ngày nào mẹ cũng vào dọn dẹp dù anh không có ở nhà. Lướt mắt qua mấy mô hình nhỏ trên giá sách, mắt đột ngột dừng lại mô hình một chiếc máy ảnh rõ ràng không phải là của mình, Minh Hiếu lẩn thẩn nghĩ không biết năm nay người kia ước gì cho sinh nhật, liệu rằng có còn ước hai người được đứng cùng trên sân khấu như trong quyển sổ năm xưa. Lôi ra chìa khóa ở dưới chậu sen đá chỉ còn trơ đất, Minh Hiếu mở ngăn kéo cuối cùng. Tay vừa chạm vào ngăn gỗ nhẹ hấng, anh đã cảm giác được có điều gì sai ở đó. Ngăn kéo mở bung ra, ngoài vài cây bút chì cùng một chiếc còi là không gì khác. Quyển sổ đã biến mất. Minh Hiếu cố nhớ xem mình có để ở nơi nào khác không, rồi chạy ào xuống nhà."Mẹ, mẹ dọn phòng có cất quyển số của con không?""Sổ nào?""Quyển sổ bìa da ở trong ngăn kéo dưới cùng.""Không, mẹ chưa bao giờ thấy."Minh Hiếu lại chạy ba bước một lên cầu thang rồi đảo tung phòng, lôi hết tất cả áo quần trong tủ vứt thành một đống trên giường dù biết chắc chắn quyển số sẽ không bao giờ nằm trong đó. Khi căn phòng trở thành một mớ hỗn độn mà quyển sổ vẫn bặt vô âm tín, anh ngồi xuống dưới chân giường ôm trán nghĩ ngay đến đáp án mình đã lo sợ ngay từ lúc bắt đầu.Có lẽ Thành An đã lấy lời hứa đó đi từ năm năm trước.Minh Hiếu ngồi rất lâu trong đống hỗn độn đó, nhớ đến mấy dòng chữ "Rất muốn cùng Hiếu đứng chung sân khấu dù chỉ một lần." Thành An hăm hở viết vào trang cuối, lúc sau lại bị đè lên chi chít bởi mấy dòng chữ "nói dối" màu đen đậm. Mấy dòng chữ liêu xiêu ấn sâu vào trang giấy, Minh Hiếu viết ra vào cái đêm biết được Thành An quyết định đem lần đầu tiên đứng trên sân khấu ra thực hiện với người ta. Trong quyển sổ đó có lời hứa, có một chiếc MP3, có rất nhiều hoa cỏ Thành An hái bên đường ép lại và có cả - mấy cánh hoa từ trong lồng ngực Thành An bay ra vào buổi chiều muộn, khi Thành An nhẹ lướt môi lên má Minh Hiếu trên sân thượng trường trung học của bọn họ. Mấy cánh hoa hồng phớt Minh Hiếu nhặt được ở góc cầu thang rồi gói vào trong tờ khăn ướt Thành An đưa để lau chỗ môi cậu vừa chạm đến, Minh Hiếu nâng niu đem về ép chung với hoa cỏ của mười hai năm bọn họ cùng nhau đi trên mọi con đường lớn nhỏ.Cả một chút tình yêu của Đặng Thành An, bây giờ cậu cũng đã mang nó đi mất rồi.
---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co