Hinbaoboi
"Cô đứng trên đường nhắc đến một người đàn ông cô từng yêu với anh.
Yêu anh ta mười năm, sau đó rời xa.
Cô nói, cho nên em tin rằng ai rời xa ai đều có thể sống tốt, tình yêu không nặng nề như chúng ta vẫn tưởng tượng.
Thứ nặng nề là gì?
Là sự thất vọng trong lòng."
{ Chuyện vỡ mộng ngày hè - An Ni Bảo Bối }"Có lúc dường như là đã đi quá xa. Nhưng em biết, em ở đây, anh ở đó."
{ An Ni Bảo Bối }Người yêu trọn đời, không phải là một cuộc tình rầm rầm rộ rộ, cũng không phải là lời hứa hẹn và thề thốt gì cả. Mà là khi tất cả mọi người đều rời bỏ bạn, chỉ có anh ấy lặng lẽ ở bên cạnh bạn. Khi tất cả mọi người đều ngợi khen bạn, chỉ có anh ấy nắm tay bạn, khóe miệng nhếch lên, như thể tự hào nói rằng, tôi đã rõ từ lâu. Đừng phiền muộn vì tính trầm mặc và chẳng biết tình tứ của người yêu, bởi thời gian sẽ cho bạn hiểu: càng là sự bầu bạn bình thường thì càng lâu dài.
{ An Ni Bảo Bối }"Tôi là người thích hưởng thụ vật chất. Tôi công nhận. Tôi luôn mơ tới một ngày có thể trốn tránh hết tất cả gương mặt của những người xa lạ, không cần nhìn ngó họ nhiệt tình hay lạnh lùng, vui sướng hay phẫn nộ. Chỉ vì tôi không quan tâm. Tôi chỉ muốn có một không gian cho riêng mình, được nghe đi nghe lại loại nhạc Ireland, đọc truyện Kinh Thánh, xem gương mặt gian trá nhưng cũng rất ngây thơ của Châu Tinh Trì. Hoặc nằm trên giường ngắm vệt nắng nhảy múa trên tấm rèm cửa sổ.
Thế giới của tôi tĩnh mịch không lời, không dung nạp bất kỳ ai."
{ Hoa Bên Bờ - An Ni Bảo Bối. }"Anh rất hy vọng em có thể vui vẻ. Hy vọng em biết, anh thủy chung vẫn ở một nơi nào đó trong thành phố này.
Anh sẽ không rời khỏi."
{ An Ni Bảo Bối }Có vài người rất tốt, nhưng luôn không thể ở cùng nhau. Rất lâu về trước, em đã hiểu rõ đạo lý này. Giống như em đã từng nói với anh, cuộc sống là thứ không thể nào chọn lựa được.
Bất cứ khi nào, bất cứ nơi nào, bất cứ ai.
{ Khoảnh khắc trống rỗng - An Ni Bảo Bối }Phương thức tốt nhất để bảo toàn một sự vật, là chừa ra khoảng cách và chỗ trống cho nó. Chiếm hữu và kỳ vọng đều sẽ không lâu dài.
{ An Ni Bảo Bối }Có những tháng năm trôi chảy dần đi những mối quan hệ cũ, người quen - người lạ cũng chỉ là ranh giới nhạt nhoà. Những người đã từng thề hẹn, yêu quý trọn đời, đã từng ôm lấy nhau nghẹn ngào trong giờ phút chia xa cũng mất tích trong biển người mênh mông. Tình cảm không thắng được thời gian, không thắng được gánh nặng cuộc sống, không thắng được sức ép số phận.
Người chúng ta gắn bó cũng chỉ là một thời. Cái mà chúng ta cần chỉ là cảm giác an toàn, có hay không có tình bạn, tình yêu cũng chẳng còn quan trọng. Thật ra, đi đến độ tuổi nào đó, chúng ta chỉ còn mong ước ổn định, bình yên. Và đôi lúc, chúng ta cũng hoài niệm, cũng thương nhớ về cái thời mơ mộng ngày xưa, nhưng thực tế, chẳng còn đủ mạnh mẽ, chẳng còn đủ can đảm, và cũng chẳng còn đủ chút điên khùng để vứt bỏ hết thảy cho tình yêu.
Cái gọi là hạnh phúc lâu bền chỉ là một đời yên ổn, lúc khó khăn có người đưa tay ra nắm lấy, lúc mệt mỏi có người để tựa vào, bình bình đạm đạm mà đi qua năm tháng dài rộng...
Thế nên, đừng nói cuộc sống khô khan, đừng nói tuổi càng lớn, con người càng mất dần cảm xúc lãng mạn, chẳng phải vì những năm tháng hoa niên đẹp nhất, chúng ta đã đánh đổi và hi sinh quá nhiều cho tình cảm, nhưng rồi số phận vẫn phải rẽ ngang đó sao?
#mocdieptu #thangnamcuakeo"Liệu có thể một lần nào đó, cho dù chỉ một lần thôi cũng được, đừng vì cô đơn mới đến tìm tôi, mà là vì cậu muốn gặp tôi."
{ Điều em cần chỉ là một vòng tay ôm - Tào Quất Tử }
Yêu anh ta mười năm, sau đó rời xa.
Cô nói, cho nên em tin rằng ai rời xa ai đều có thể sống tốt, tình yêu không nặng nề như chúng ta vẫn tưởng tượng.
Thứ nặng nề là gì?
Là sự thất vọng trong lòng."
{ Chuyện vỡ mộng ngày hè - An Ni Bảo Bối }"Có lúc dường như là đã đi quá xa. Nhưng em biết, em ở đây, anh ở đó."
{ An Ni Bảo Bối }Người yêu trọn đời, không phải là một cuộc tình rầm rầm rộ rộ, cũng không phải là lời hứa hẹn và thề thốt gì cả. Mà là khi tất cả mọi người đều rời bỏ bạn, chỉ có anh ấy lặng lẽ ở bên cạnh bạn. Khi tất cả mọi người đều ngợi khen bạn, chỉ có anh ấy nắm tay bạn, khóe miệng nhếch lên, như thể tự hào nói rằng, tôi đã rõ từ lâu. Đừng phiền muộn vì tính trầm mặc và chẳng biết tình tứ của người yêu, bởi thời gian sẽ cho bạn hiểu: càng là sự bầu bạn bình thường thì càng lâu dài.
{ An Ni Bảo Bối }"Tôi là người thích hưởng thụ vật chất. Tôi công nhận. Tôi luôn mơ tới một ngày có thể trốn tránh hết tất cả gương mặt của những người xa lạ, không cần nhìn ngó họ nhiệt tình hay lạnh lùng, vui sướng hay phẫn nộ. Chỉ vì tôi không quan tâm. Tôi chỉ muốn có một không gian cho riêng mình, được nghe đi nghe lại loại nhạc Ireland, đọc truyện Kinh Thánh, xem gương mặt gian trá nhưng cũng rất ngây thơ của Châu Tinh Trì. Hoặc nằm trên giường ngắm vệt nắng nhảy múa trên tấm rèm cửa sổ.
Thế giới của tôi tĩnh mịch không lời, không dung nạp bất kỳ ai."
{ Hoa Bên Bờ - An Ni Bảo Bối. }"Anh rất hy vọng em có thể vui vẻ. Hy vọng em biết, anh thủy chung vẫn ở một nơi nào đó trong thành phố này.
Anh sẽ không rời khỏi."
{ An Ni Bảo Bối }Có vài người rất tốt, nhưng luôn không thể ở cùng nhau. Rất lâu về trước, em đã hiểu rõ đạo lý này. Giống như em đã từng nói với anh, cuộc sống là thứ không thể nào chọn lựa được.
Bất cứ khi nào, bất cứ nơi nào, bất cứ ai.
{ Khoảnh khắc trống rỗng - An Ni Bảo Bối }Phương thức tốt nhất để bảo toàn một sự vật, là chừa ra khoảng cách và chỗ trống cho nó. Chiếm hữu và kỳ vọng đều sẽ không lâu dài.
{ An Ni Bảo Bối }Có những tháng năm trôi chảy dần đi những mối quan hệ cũ, người quen - người lạ cũng chỉ là ranh giới nhạt nhoà. Những người đã từng thề hẹn, yêu quý trọn đời, đã từng ôm lấy nhau nghẹn ngào trong giờ phút chia xa cũng mất tích trong biển người mênh mông. Tình cảm không thắng được thời gian, không thắng được gánh nặng cuộc sống, không thắng được sức ép số phận.
Người chúng ta gắn bó cũng chỉ là một thời. Cái mà chúng ta cần chỉ là cảm giác an toàn, có hay không có tình bạn, tình yêu cũng chẳng còn quan trọng. Thật ra, đi đến độ tuổi nào đó, chúng ta chỉ còn mong ước ổn định, bình yên. Và đôi lúc, chúng ta cũng hoài niệm, cũng thương nhớ về cái thời mơ mộng ngày xưa, nhưng thực tế, chẳng còn đủ mạnh mẽ, chẳng còn đủ can đảm, và cũng chẳng còn đủ chút điên khùng để vứt bỏ hết thảy cho tình yêu.
Cái gọi là hạnh phúc lâu bền chỉ là một đời yên ổn, lúc khó khăn có người đưa tay ra nắm lấy, lúc mệt mỏi có người để tựa vào, bình bình đạm đạm mà đi qua năm tháng dài rộng...
Thế nên, đừng nói cuộc sống khô khan, đừng nói tuổi càng lớn, con người càng mất dần cảm xúc lãng mạn, chẳng phải vì những năm tháng hoa niên đẹp nhất, chúng ta đã đánh đổi và hi sinh quá nhiều cho tình cảm, nhưng rồi số phận vẫn phải rẽ ngang đó sao?
#mocdieptu #thangnamcuakeo"Liệu có thể một lần nào đó, cho dù chỉ một lần thôi cũng được, đừng vì cô đơn mới đến tìm tôi, mà là vì cậu muốn gặp tôi."
{ Điều em cần chỉ là một vòng tay ôm - Tào Quất Tử }
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co