Truyen3h.Co

Ho Gia Tinh Hau Dich

Hồng Ngọc hiện tại đang ở chế độ mẹ chồng xem nàng dâu, càng coi càng thấy thú, càng nhìn Ngao Kiệt càng thấy thuận mắt, toàn thân khí tức áp nhân thì là cái gì chứ, nhi tử nhà mình không có gì, lại cảm thấy ở cạnh hắn rất hạnh phúc là được rồi ~!

Thế là ngay tức khắc mời hai vị Long Quân ghé tệ xá uống chút trà, nghỉ ngơi lấy sức.

Lang công tử chắp tay nói, sắc trời cũng đã không còn sớm, ngày khác ta lại ghé tìm Hồ huynh nhàn chuyện, hôm nay xin phép được cáo từ trước ~

Ngao Kiệt ngẩng đầu lên, đưa mắt liếc Lang công tử một cái, chậm rãi mở miệng bảo, từ rày về sau ngươi đừng đến tìm Thập Bát của ta nữa.

Ngao Kiệt bây giờ rất giống tiểu hài tử đang cố gắng bảo vệ món đồ chơi yêu thích của mình, cho dù biết Lang công tử cùng Hồ Thập Bát chỉ là quan hệ bằng hữu với nhau, nhưng mà như vậy cũng không được! Nhớ tới lúc nãy từ trên nhìn xuống, thấy cảnh tượng Hồ Thập Bát đưa cá nướng cho Lang công tử, trong lòng Ngao Kiệt thấy chua chua a.

Tiếp nhận oán khí một bụng của Long Quân, Lang công tử ngẩn cả người, cũng không chấp nhất lời nói dỗi của Ngao Kiệt, chỉ khẽ mỉm cười chắp tay nói cáo từ cáo từ.

Ngũ Long Quân bên cạnh nhìn Lang công tử trước mặt, hai mắt sáng rực : nam nhân này không tồi a ~~~ sờ sờ cằm.

Hồ Thập Bát ở bên cạnh liếc xéo Ngũ Long Quân một cái, hừ giọng nói “Nghĩ cũng đừng nghĩ, người ta đã thành thân rồi.”

“Nga? Đáng tiếc. . . Đáng tiếc. . .Ân?” Ngao Ly ngẩng đầu, nhìn bộ dáng nhỏ nhắn mảnh mai la lệ của Hồ Thập Nhị “Muội muội của Thập Bát sao?”

“. . .ta là Thập Nhị tỷ của hắn!”

“. . .”

“Còn ngươi? Là đệ đệ của Thất Long Quân kia a?” Hồ Thập Nhị nhìn bộ dáng nho nhỏ lùn quá mức của Ngao Ly, hoài nghi.

“. . .ta là Ngũ ca của hắn!”

(= =. . . trên đây là đoạn đối thoại của hai vị không hề có “tư thái” của huynh tỷ của hai nhà thông gia nói với nhau. . . *nhìn xa xăm*)

======================

Cuối cùng tất cả dùng xong vãn phạn, dọn dẹp này nọ kia một chút cũng đến lúc nghỉ ngơi.

Hồng Ngọc bảo, Thập Bát a, mấy vị Long Quân một đường đến yêu giới cũng đã vất vả, ngươi dẫn họ đi nghỉ ngơi đi!

Nói xong còn ám muội nháy măt mấy cái.

Hồ Thập Bát đỏ bừng cả mặt “Nương. . .”

“Mau đi đi mau đi đi!” Hồng Ngọc bắt đầu đuổi người, trong lòng nói, ngươi không thấy lúc dùng cơm vị Thất Long Quân kia dùng ánh mắt nhìn ngươi còn giống thức ăn hơn mấy thứ trên bàn, không thấy sao? Nếu không kéo hắn đi đâu đó cho khuất không sợ hắn đè ngươi xuống ăn tại chỗ a. . .

“Vậy Ngũ Long Quân. . .”

Vừa nghe Hồ Thập Bát nhắc đến, Ngao Ly vẫn còn đang dùng đũa càn quét thức ăn trên bàn ngẩng đầu nhìn “A, không cần lo cho ta, ăn xong ta tự mình tìm chỗ ngủ là được. . .”

Nhắc đến ngủ, đột nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng, Ngao Ly vội ném đũa qua một bên kéo Ngao Kiệt lại gần góc tường, thì thầm dặn dò vài lời.

Ngao Kiệt nghe xong nhăn mặt hỏi lại “Tại sao?”

Ngao Ly vỗ vai Ngao Kiệt một cái bốp nói, ngươi có muốn làm cho Hồ Thập Bát thoải mái không hả, muốn thì cứ y theo lời ta dặn mà làm! Dứt lời lại lôi ra một bình sứ nhỏ nhét vào tay Ngao Kiệt, dặn dò phải nhớ làm theo đúng trình tự đó!

Ngao Kiệt nhận bình sứ, nhét vào trong ngực, có chút không kiên nhẫn nói, biết rồi. . .

Hồ Thập Bát bất chợt rùng mình, tại sao hắn có cảm giác Ngao Ly nói gì đó với Ngao Kiệt xong, Ngao Kiệt quay đầu lại nhìn mình. . .ánh mắt giống hệt kẻ trộm vậy. . .

Hồ Thập Bát cúi đầu bước đi ở đằng trước, Ngao Kiệt thì tò tò nối bước theo sau. Nhưng thái độ cực kỳ khác lạ, không hề bám lấy Thập Bát như mọi lần, cũng không quấn quít lấy Thập Bát nói chuyện.

Ánh trăng khuất góc rọi vào hành lang dài đàng đẳng, chiếu rực một mảnh trắng ngần trên mặt đất, phản chiếu chiếc bóng của hai người đổ dài trên đất kéo một khoảng thật dài.

Hồ Thập Bát cảm nhận được khí tức của Long Quân ở phía sau, đứng trước cửa phòng có chút do dự, vừa định mở miệng nói chuyện, đã bị Ngao Kiệt từ phía sau tiến lên ôm chầm lấy.

Cửa mở ra, rồi kẽo kẹt đóng lại.

Cả căn phòng thực im lặng, đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập cùng nhịp hô hấp của cả hai người phát ra, dục vọng nóng rực áp sát vào thân thể, đầu bị trụ chặt hôn kịch liệt.

Ngao Kiệt vỗn vẫn không kềm nén nổi dục vọng, lại một lần nữa bắt đầu rục rịch khơi dậy, dùng mũi nhè nhẹ cọ vào mũi Thập Bát, miệng phát ra lời thì thào “Thập Bát. . .Thập Bát. . .ta muốn ôm ngươi. . .” lời vừa nói ra, ngón tay đã lần vào đồn phùng của Thập Bát thăm dò.

Thân thể Hồ Thập Bát nhẹ run lên, ngã người dựa vào Ngao Kiệt thở dốc, khẽ giọng nói “Lên giường. . .”

=======================

Ánh trăng sáng rực, trong phòng không thắp đèn nhưng ánh trăng vẫn đủ sáng tỏ cả căn phòng, ánh sáng nhàn nhạt tựa như sóng mắt ôn nhu của tình nhân nhẹ nhàng lướt khắp thân thể.

Hồ Thập Bát hơi ngửa đầu, cắn chặt môi, cố nén thanh âm rên rỉ do dục vọng khơi gợi, hơi thở đã bắt đầu hỗn loạn, thắt lưng run rẩy từng đợt.

Tay phải của Ngao Kiệt làm gì đó rất kỳ quái, cương cương lại dính dấp chất lỏng gì đó đang nhẹ nhàng tiến xuất thăm dò trong tiểu khẩu ở phía sau.

“Ân. . .A a. . .Ngô!” lúc chạm đến điểm nào đó, Ngao Kiệt cảm giác được rất rõ dũng đạo ở sau của Hồ Thập Bát co rút lại thật chặt, đồng thời tiếng rên rĩ điềm mật ngân dài như không thể khống chế được mà phát ra từ yết hầu.

Ngao Kiệt vẫn đang nhẫn nại, có trời mới biết y đang muốn tiến vào trong cơ thể ôn nhuyễn lại vô cùng chặt của Thập Bát bao nhiêu. . .nhưng mà Ngũ ca nói, tình huống lần này khác so với lần trước, nếu bản thân khinh xuất giống như lần trước thì sẽ làm cho Thập Bát bị thương, thế nên. . .y phải nhẫn nại.

Môi mím chặt, mày nhăn khẩn, hơi thở cũng đã hỗn loạn đến vô pháp khống chế, Ngao Kiệt cật lực áp chế dục vọng của mình, kiên nhẫn dùng ngón tay khai phá mở rộng thân thể Hồ Thập Bát.

Ngao Kiệt như thế, Hồ Thập Bát làm sao lại không biết chứ. . .

Hồ Thập Bát kéo tay Ngao Kiệt kéo ra trước mặt, co nhẹ đầu gối cọ xát lên dục vọng đã sớm ngẩng đầu của Ngao Kiệt, hai gò má ửng đỏ, vì tình ngọc nung nóng mà hai mắt ươn ướt, đưa mắt tà tà liếc nhìn Ngao Kiệt, đầu lưỡi phấn hồng chậm rãi vươn ra, liếm nhẹ lên ngón tay Ngao Kiệt.

“Thập. . Bát. . .” bị Hồ Thập Bát khiêu khích như vậy, Ngao Kiệt cảm giác bản thân sắp nổ tung rồi. Hồ Thập Bát khẽ cong khóe môi, nhẹ nhàng nở nụ cười, hai chân mở ra “Tiến vào. . .”

==========================

Hồng Ngọc cùng Thập Nhị, Thập Tứ ngồi xổm cạnh cửa sổ bên ngoài, nghe lén thanh âm bên trong phát ra, cả ba mặt đỏ bừng tim đập loạn.

Hồng Ngọc : Đúng! Đây mới đúng là hồ ly tinh! Đây mới đúng là nhi tử của Hỏa hồ Hồng Ngọc ta!!

Thập Nhị, Thập Tứ : =()= Thập. . Thập Bát, bình thường thoạt nhìn quá mức thực thà như vậy. . .không ngờ lên giường rồi lại biến thành ra cái dạng quá mức. . .diễm lệ như vậy.

OTZ tuy là chỉ nghe được thanh âm thôi, nhưng mà tiếng rên rỉ này. . .thực là muốn người nghe được muốn phun máu mũi a. . .

Ngao Ly gật đầu : ân. . .lần này Tiểu Thất phát huy cũng không tệ. . .

Hồng Ngọc (trừng Ngao Ly) khẩu hình : Ngươi . . .đến. . .làm. . .cái. . .gì. . .!!

Ngao Ly (nhìn xem thường) khẩu hình : Ngươi. . .đến. . .làm. . .cái. . .gì. . .ta. . .cũng. . .đến. . .làm. . .cái. . .đó. . .!!

Hừ, làm ca ca vậy vậy mà lại đi ngồi góc tường rình nghe đệ đệ mình.

Thiết, ngươi không phải là nương Thập Bát sao?

Trong phòng xuân sắc khôn cùng, bên ngoài bắt đầu lãnh chiến vô thanh.

Thập Nhị, Thập Tứ : Nương. . .Ngũ Long Quân. . . thôi, thôi đi. . .

==========================

Dục vọng mãnh liệt như bài sơn đảo hải.

Hồ Thập Bát hiện cảm giác bản thân giống như chiếc thuyền lá nhỏ trôi bềnh bồng trên mặt biển rộng, để mặc bản thân tùy dòng mà trôi đi, rồi lại bị từng đợt từng đợt sóng gềnh công kích.

Ý thức có chút mơ hồ, mắt mở ra muốn nhìn trước mặt, nhưng trong mắt chỉ cảm thấy cả thế giới một mảnh ửng đỏ, trong thế giới đó, chỉ còn lại Ngao Kiệt mãnh liệt tạo ra từng đợt từng đợt tiết tấu va chạm.

Ngao Kiệt. . .nghĩ đến Ngao Kiệt, Hồ Thập Bát đảo mắt dời xuống phía dưới, liền thấy được bên trên mình là gương mặt tuấn mỹ của Long Quân, gò má cũng có chút đỏ ửng, mi tâm khẽ cau lại, đôi mắt hẹp dài khép hờ, nhưng vẫn cảm giác được phản ứng của Thập Bát, phát hiện ánh mắt của Thập Bát, liền nhè nhẹ mỉm cười, dừng luật động, khẽ khom người hạ xuống hôn lên môi Thập Bát.

Hồ Thập Bát rất muốn ôm lấy Long Quân, muốn hôn thật sâu, nhưng thân thể tựa như đã bị tan ra vậy, lý trí từ đại não không thể truyền đến tứ chi, tay chỉ có thể chạm đến vành tai của Ngao Kiệt, lại vô lực mà hạ xuống.

Hôn Thập Bát một lúc, Ngao Kiệt lại nâng thân thể lên, tăng nhanh tiết tấu.

Hồ Thập Bát nhưng lại muốn tiếp tục hôn, khẽ mở mắt, ánh mắt mông lung nhìn Ngao Kiệt, vô thức vươn đầu lưỡi, liếm liếm khóe môi.

“Ngô. . .” Ngao Kiệt bị Hồ Thập Bát chăm chú nhìn như vậy, rốt cuộc không thề kềm nén mà phóng ra một cỗ nguyên dương.

Cảm giác được dục vọng Ngao Kiệt trong cơ thể mình như trướng lớn ra, đột ngột nảy lên. Hồ Thập Bát liền biết, Ngao Kiệt đã phóng ra. Tuy thân thể hiện tại vô lực, vẫn cố gắng co rút phía sau lại, hi vọng có thể làm Ngao Kiệt càng thêm khoái cảm, dũng đạo bị một cỗ nguyên dương nóng rực kia bắn vào, bất giác co rút lại thật chặt hấp thụ vào.

Hồ Thập Bát nhẹ hừ một tiếng, phía trước đang ngạnh trướng cũng bất ngờ xuất ra tinh nguyên.

Trên bụng Hồ Thập Bát bị tinh nguyên xuất ra thấm ướt đẫm, nhưng lần này lại không hôn mê bất tỉnh như lần trước, là bởi vì lần tình giao này, Long Quân đã xuất ra ba lượt.

Ngao Kiệt phóng xuất một hơi, dục vọng vẫn còn lưu lại trong cơ thể Thập Bát, lại có chiều hướng rục rịch đứng dậy.

Cảm nhận được Long Quân lại bắt đầu sung mãn hoạt lực trở lại, Hồ Thập Bát vẫn còn đang trong dư vị vừa mới xuất ra, chỉ có thể nhẹ run run cơ thể, khoái cảm quá mức khiến suy nghĩ của hắn đã muốn chết lặng, mà ngay cả thể lực cũng không còn để mà phối hợp với Ngao Kiệt.

Tuy rằng cũng rất muốn thêm một lần nữa, nhưng nhìn gương mặt Hồ Thập Bát mệt mỏi như vậy, Ngao Kiệt quyết định, bản thân vẫn là nên nhẫn nhẫn!!!

Thế là, Ngao Kiệt để hai người vẫn ở trong tư thế kết hợp như vậy, nhẹ nhàng kéo Thập Bát vào lòng, gọi khẽ “Thập Bát. . .Thập Bát?”

“. . .Ân. . .” Hơn phân nửa ý thức của Hồ Thập Bát đã bay đâu mất tiêu, mắt cũng mở hết nổi, chỉ có thể ân a trả lời bằng thanh âm trong cổ họng.

“Thập Bát, bên trong ngươi thật thoải mái. . .ta ở bên trong ngươi như vậy ngủ được không?”

“. . .Ân. . .”

============================

An, an tĩnh rồi. . .

Hồng Ngọc cùng Ngao Ly ngồi rình ngoài cửa cũng sắp sửa muốn biến thành gấu mèo rồi, hai kẻ phân biệt bằng hai đôi mắt cùng một lúc thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Nhìn nhìn giờ giấc. . .đã qua một ngày một đêm. . .ân, tuy cảnh tượng hiện tại vẫn là đêm, nhưng mà là đêm của ngày hôm sau OTZ

Hồ Hồng Ngọc bỗng nhiên cảm thấy xót Thập Bát, từ lúc hai đứa nó chui vào phòng, cái giường kia chưa từng ngừng phát ra thanh âm cạch cạch!!

Giữa lúc ấy, đã mấy lần Hồng Ngọc muốn nhào vào mà lôi nhi tử nhà mình ra khỏi ma trảo của Thất Long Quân kia, nhưng lần nào cũng bị Ngao Ly kéo lại.

“Tin ta đi! Thập Bát chắc chắn là không sao cả! Bảo đảm không bị gì!!”

“Nếu có thì làm sao? Ngươi có thể bồi thường nhi tử lại cho ta sao!!” tuy ngoài miệng kêu gào như thế, nhưng nghe thấy Hồ Thập Bát bên trong, giọng rên rỉ như có như không đứt quãng, rõ ràng là vì sảng, thế là Hồng Ngọc nửa lo lắng nửa vui mừng mà kềm lại ý nghĩ muốn nhào vào trong.

Hic, thân là một con hồ ly tinh, có thể tìm ra một lão công như vậy, Thập bát, ngươi hạnh phúc đến cỡ nào a. . .

Nhưng mà, nếu về sau mỗi lần hình phòng đều là cái loại mức độ kịch liệt như thế này, vậy vậy vậy Thập Bát cũng quá khổ đi. . .Hồng Ngọc bày ra cái tư thế ngồi xổm thật là duyên dáng ngoài cửa sổ phòng Thập Bát, liều mạng gặm gặm khăn tay.

(trên thế giới này a, không có cái gì mà lưỡng toàn kỳ mỹ đâu nha ~~~ ai)

Hỏi Hồ Thập Nhị với Hồ Thập Tứ đâu hả. . .

Thập Tứ cô nương từ bữa tối hôm đầu tiên ngồi núp dưới chân tường nghe được một lúc liền hô hào, ta cũng phải đi tìm một tình nhân để yêu yêu!!

Nói xong, lệ ngập mặt lê bước ra ngoài.

Thập Nhị là một hài tử rất hiểu chuyện, vì phòng ngừa Thập Tứ cô nương không chừng sẽ chà đạp thiếu nam vô tội của yêu giới, thế là cũng chạy đuổi theo.

Rốt cuộc, chỉ còn lại Hồng Ngọc cùng Ngao Ly.

Lại đợi thêm nửa ngày, bên trong phòng vẫn không có động tĩnh gì, hai người ngẫm ngẫm, chắc là ngủ rồi.

Hồng Ngọc nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, ngay tức khắc bị hướng khí nồng đậm trong phòng làm cho thân thể suýt nữa là té nhào. Miễn cưỡng ổn định lại tâm thần, ngước mắt nhìn vào bên trong, chỉ thấy trên chiếc giường trầm mộc điêu hoa chất lượng tuyệt đối tốt của nhà mình, Ngao Kiệt đang gắt gao ôm chặt Hồ Thập Bát, cả hai nằm dưới ánh trăng, ngủ thật say. . .

Môi mím lại, Hồng Ngọc nhè nhẹ mỉm cười, thật cẩn thận lui về phía sau, định bụng lẳng lặng lui theo đường cũ trở ra.

“Ngô!” bất ngờ, một cước dẫm phải chân của Ngao Ly cũng đồng dạng len lén bước vào.

Hư!! Hư!! hai người nhất tề bịt mồm đối phương lại, lập tức liếc nhanh nhìn về phía giường.

Ngao Kiệt nằm trên giường ngay lập tức mở mắt, ánh mắt phản chiếu lam quang nhìn về phía hai người.

Hồng Ngọc cùng Ngao Ly toàn thân run lên, vội vàng tháo chạy ra ngoài, quay lại đóng cửa thật nhẹ nhàng.

Đứng ở hành lang ôm ngực thở phào một hơi, Hồng Ngọc đột nhiên giật mình phản ứng, lão nương vào xem nhi tử của mình, hắn trừng mắt tại sao ta phải chạy!!

(Hồng Ngọc. . .giờ mới nhớ thì ích lợi gì a. . .viễn)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co