Truyen3h.Co

Hoa Son Tai Khoi 802 1000

“Làm ơn……”

Thanh Minh và Lâm Tố Bính tranh cãi nảy lửa, phong ba nổi lên cuốn cả Ngũ Kiếm vào.

Khiến cho Đường Quân Nhạc vốn đã quen với gia pháp vô cùng nghiêm khắc của Đường Môn cũng phải bất lực trước cảnh tượng chẳng khác nào địa ngục ấy.

‘Tại sao lúc nào Hoa Sơn cũng……’

Hể? Tiểu Tiểu?

Sao con lại ở đó vậy?

Vừa nhìn thấy Đường Tiểu Tiểu ở phía sau bám vào vai Thanh Minh chỉ trỏ Lâm Tố Bính, Đường Quân Nhạc bỗng cảm thấy có thứ gì đó đang cuộn trào trong lòng.

Lũ Hoa Sơn chết tiệt này dám lôi kéo ngọc nữ của ta……

Rầm!

“Dù sao thì.”

Thanh Minh đạp mạnh xuống sàn.

“Ngươi phải rút lui.”

“Hừ, ngươi nói cũng đúng.”

“........Ơ, Lục Lâm Vương, sao tự dưng ngài lại đồng ý với nó thế?”

Lâm Tố Bính nhún vai.

“Hắn nói không sai. Dù sao thì ta cũng không thể tiếp tục như vậy mãi được.”

“......Tại sao chứ?”

“Lý do chẳng phải đã quá hiển nhiên rồi sao?”

Soạt!

Lâm Tố Bính phất quạt che mặt, ủ rũ nói.

“Làm gì có chuyện cái tên Trường Nhất Tiếu đó sẽ đứng nhìn vùng đất Giang Bắc mà chảy nước miếng mãi.”

“…….”

“Nhất định hắn sẽ hành động, bằng một cách nào đó.”

“Chuyện đó chẳng phải ai cũng biết rồi sao?”

“Đúng. Chính vì vậy nên ta mới phải rút lui.”

Thanh Minh đứng ra nói đỡ cho Lâm Tố Bính.

“Tuy ta không biết tên điên đó sẽ giở thủ đoạn gì, nhưng ta có thể chắc chắn một điều. Hắn phải vượt Trường Giang nếu muốn nắm Giang Bắc trong tay.”

“Đúng vậy.”

“Nếu vậy thì chúng ta phải làm sao đây? Chẳng phải Đường Môn đang bảo vệ Trường Giang sẽ trở thành tấm khiên chắn đầu tiên sao?”

“.......Ừm.”

Đường Quân Nhạc khẽ gật đầu.

Ông ta không phải kẻ ngốc. Nếu Tứ Bá Liên vượt qua Trường Giang thì chắc chắn, quân chủ lực của Tứ Xuyên Đường Môn sẽ là những người đầu tiên đứng ra chặn chúng.

Tuy nhiên……

“Khiên chắn ư……”

Đường Quân Nhạc nhìn Thanh Minh.

“Nếu phải trở thành tấm khiên của Cửu Phái Nhất Bang thì đương nhiên ta phải từ chối rồi.”

“Ừm.”

“Nhưng nếu là tấm khiên cho các lương dân thì sao?”

“…….”

Đường Quân Nhạc chậm rãi lắc đầu.

“Lý do Đường Môn ở lại bảo vệ Trường Giang cho tới bây giờ không phải để giúp Cửu Phái Nhất Bang. Mà là vì các lương dân.”

Thực lòng mà nói thì ngay từ đầu ông ta không hề có ý đó.

Đó chỉ là cơ hội để ông ta xây dựng danh nghĩa trong lúc tên tuổi của Cửu Phái Nhất Bang bị đạp đổ, còn tên tuổi của Thiên Hữu Minh được biết đến rộng rãi.

Thế nhưng, khi tự mình đến Trường Giang và sống cùng người dân nơi này, Đường Quân Nhạc đã cảm nhận được rất nhiều điều. Các lương dân đã không thể bảo vệ mảnh đất của mình để rồi phải chịu thống khổ, chấp nhận để mọi thứ rơi vào tay Tứ Bá Liên.

“Hơn nữa, chúng ta không có lý do gì để rút lui khi không biết Tứ Bá Liên sẽ giở trò gì với họ hết.”

Thanh Minh cau mày.

“Không phải điều mà Đường Môn ưu tiên hàng đầu là lợi ích của gia môn à?”

“Đúng là vậy. Nhưng……”

Ánh mắt Đường Quân Nhạc luôn hướng về phía Thanh Minh.

“Đó là chuyện trên giang hồ. Đường Môn không tranh giành lợi ích với các lương dân. Ít nhất khi ta vẫn còn là Môn Chủ Đường Môn.”

Giọng nói của ông ta dứt khoát hơn bao giờ hết.

Khóe miệng Thanh Minh khẽ nhếch lên.

Như thể đó không phải câu trả lời mà hắn muốn. Mà có lẽ nó còn hơn cả những gì hắn mong đợi.

‘Tuy ta không biết ba năm qua đã xảy ra chuyện gì……’

Nhưng có vẻ như Đường Quân Nhạc đã cảm nhận được rất nhiều điều sau khi rời Tứ Xuyên.

“Hừ, Môn Chủ nói đúng. Chỉ có điều……”

“Chỉ có điều?”

“Lão muốn bảo vệ lương dân nhưng lại trở thành khiên chắn cho lũ Cửu Phái Nhất Bang.”

“Đó là việc ta phải chấp nhận mà?”

Khóe môi Thanh Minh khẽ cong lên.

“Cả việc lũ Cửu Phái Nhất Bang sẽ không tới cho dù Đường Môn có bị tiêu diệt sao?”

“…….”

Lời nói ấy khiến Đường Quân Nhạc cắn chặt môi.

Đường Quân Nhạc trầm ngâm suy nghĩ rồi quay sang hỏi Thanh Minh.

“Ngươi nghĩ chuyện đó có thể xảy ra à?”

“Phải.”

“.......Nếu không ngăn chặn được Tứ Bá Liên thì Thiên Hữu Minh không phải là nơi duy nhất bị diệt vong. Chẳng lẽ mọi chuyện đã đến nước đó rồi mà Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế gia vẫn ngồi yên nhìn Đường Môn sụp đổ sao?”

“Phải.”

Đường Quân Nhạc nhất thời cứng họng trước câu trả lời thản nhiên của Thanh Minh.

Điều này đồng nghĩa với việc cái nhìn của Đường Quân Nhạc về Cửu Phái Nhất Bang khác với Thanh Minh.

Thanh Minh cất lời như thể để thu hẹp sự khác biệt ấy.

“Hình như lão hiểu lầm rồi.”

“.......Chuyện gì?”

“ Đường Môn không phải là đồng minh của Cửu Phái Nhất Bang. Mà là kẻ thù.”

“......Kẻ thù?”

“Phải."

Thanh Minh gật đầu nói tiếp.

“Đứng trên lập trường của Cửu Phái Nhất Bang thì việc chiến đấu với Đường Môn hay lấy Đường Môn làm lá chắn để bảo vệ toàn lực trong trận chiến với Tứ Bá Liên đều như nhau cả. Nếu có kẻ nhảy ra đối đầu với kẻ địch đang tiến tới xâm chiếm, thì liệu có tên ngu nào nhảy ra ngoài biên giới chiến đấu cùng kẻ địch không? Hay chúng sẽ trốn trong một góc quan sát cho tới khi một bên bị tiêu diệt hoàn toàn.”

“…….”

Biểu cảm của Đường Quân Nhạc không ngừng biến chuyển. Ông ta im lặng một hồi lâu rồi lắc đầu.

“Nhưng ví dụ đó của ngươi không đúng. Bởi ngoài biên giới không có người dân sinh sống. Còn ở Trường Giang, vẫn có người dân cần ta bảo vệ.”

Đường Quân Nhạc vẫn tin rằng Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia sẽ hành động để bảo vệ các lương dân. Thế nhưng, Thanh Minh lại cười khẩy trước lời nói ấy của ông ta.

Như thể hắn chỉ chờ Đường Quân Nhạc nói ra điều ấy.

“Lão đã nghe chuyện của Thiểm Tây chưa?”

“…….”

“Lão thực sự tin rằng lũ khốn đó chấp nhận ngồi yên là vì chúng không đủ dư lực ngăn chặn đám Tà Phái sao?”

Đường Quân Nhạc cứng họng. Sau một hồi do dự, ông ta thở dài nói như thể đã hoàn toàn thất vọng.

“.......Không phải.”

Nếu Hoa Sơn không kết thúc phong bế sơn môn và ra mặt kịp lúc…… À không, nếu Hoa Sơn biết tin chậm một chút thôi thì Thiểm Tây đã biến thành địa ngục rồi.

‘Không phải.’

Đường Quân Nhạc cắn môi.

Tây An chưa biến thành biển lửa, nhưng địa ngục đã mở ra. Chẳng phải đã có hai ngôi làng bị thiêu rụi dưới tay của lũ ác tặc đó sao? Ấy vậy mà Thiếu Lâm vẫn ngồi yên không hề có động tĩnh gì. À không, là Cửu Phái Nhất Bang thì đúng hơn.

Chúng đã đẩy bá tánh Tây An vào tay của đám Tà Phái.

Thanh Minh gật đầu như thể hắn đã đoán được Đường Quân Nhạc đang nghĩ gì.

“Lão nghĩ Cửu Phái Nhất Bang sẽ phải làm thế nào nếu Tứ Bá Liên Bắc tiến? Ngồi chờ chi viện, chiếm một địa thế đẹp để tổ chức chiến đấu, hay tìm cách múa mép kéo dài thời gian?”

“Chờ cho tới khi Đường Môn hoàn toàn bị Tứ Bá Liên tiêu diệt?”

“Không phải.”

Thanh Minh nhếch môi cười khẩy.

“Chúng sẽ giương mắt đứng nhìn Đường Môn, Hoa Sơn và cả Thiên Hữu Minh diệt vong trong trận chiến ở Trường Giang.”

“…….”

“Đối với Cửu Phái Nhất Bang, đó sẽ là chuyện vô cùng có lợi cho chúng. Cứ thử tưởng tượng tới cảnh Hoa Sơn, Đường Môn và Lục Lâm như cái gai trong mắt của chúng bị Tứ Bá Liên diệt gọn mà xem. Chúng sẽ thong thả chờ đợi cho tới khi Tứ Bá Liên tiêu diệt Thiên Hữu Minh rồi mới ra mặt, khi ấy Tứ Bá Liên đã kiệt sức. Và chúng sẽ không ngừng khua môi múa mép cảm thán về sự hy sinh cao quý của chúng ta.”

Thanh Minh lại cười khẩy.

Làm sao hắn biết được ư?

‘Bởi vì ta đã trải qua.’

Bởi vì hắn là Thanh Minh. Cho dù đã biết trước tất cả điều ấy, hắn vẫn phải bước lên. Nếu hắn lùi lại, tất cả sẽ sụp đổ.

Phải. Bây giờ không phải lúc để hối hận.

Thế nhưng……

‘Ta sẽ không để chuyện đó lặp lại lần thứ hai đâu. Lũ chó khốn kiếp.’

Thanh Minh nghiến răng nói.

“Pháp Chỉnh không phải kẻ xấu.”

Vừa nghe nhắc tới cái tên Pháp Chỉnh, Tuệ Nhiên đang ở trong góc bỗng giật mình nhìn Thanh Minh. Thế nhưng, tình hình lúc này căng thẳng tới mức khiến hắn đành phải ngậm chặt miệng.

“Thậm chí Hư Đạo Chân Nhân cũng không phải kẻ xấu. Chỉ có điều.”

“......Chuyện gì?”

“Chúng coi trọng lợi ích của môn phái mình hơn bất cứ thứ gì khác.”

Đường Quân Nhạc khẽ nhắm mắt trước lời nói của Thanh Minh.

Trước đây Đường Quân Nhạc cũng nghĩ như vậy. Vậy nên ông ta có thể hiểu. Lời Thanh Minh nói rất có khả năng sẽ trở thành hiện thực.

Thanh Minh cười khẩy.

Mặc dù thời đại đã thay đổi, nhưng suy nghĩ của chúng vẫn không hề đổi thay. Cho dù là khi Hoa Sơn leo lên đỉnh Thập Vạn Đại Sơn, hay là khi Hoa Sơn bị Ma Giáo tấn công sau trận chiến, và cả khi Hoa Sơn đang trên bờ vực sụp đổ.

Thậm chí, cả hành động của Hư Đạo Chân Nhân và Pháp Giới trước thỏa hiệp Trường Giang Bất Xâm cũng chẳng có gì thay đổi. Tất cả những điều đó đều là quyết định hợp lý của họ, khi ưu tiên đặt lợi ích và an nguy của môn phái lên hàng đầu.

“Chúng nghĩ vậy cũng không có gì sai. Con người ai cũng vậy cả, hừ.”

“…….”

“Tuy nhiên…….”

Thanh Minh nhún vai.

“Nếu chúng ra mặt thì chúng ta cũng không thể không nghĩ tới lợi ích của mình.”

“.......Ngươi nói đúng.”

Đường Quân Nhạc gật đầu.

Bây giờ ông ta không muốn phản đối Thanh Minh nữa. Bởi ông ta hoàn toàn không muốn Đường Môn trở thành tấm khiến hy sinh cho các môn phái khác.

“Ta hiểu ngươi đang nói gì. Nếu cứ cố chấp bảo vệ Trường Giang có khi sẽ khiến Thiên Hữu Minh sụp đổ.”

“Lão hiểu chuyện nhanh đấy.”

“Nhưng ta vẫn còn vướng mắc một điều.”

Đường Quân Nhạc cau mày.

“Dù cho hướng đi của chúng ta là đúng, nhưng nếu chúng ta cứ rút đi như vậy, thì người dân Trường Giang sẽ quay lưng lại với Thiên Hữu Minh. Con người vốn dĩ không phải loài động vật máu lạnh. Ta lo công sức chúng ta bỏ ra trong suốt ba năm qua sẽ trở nên vô ích.”

Thanh Minh vén môi trước lời nói ấy.

“Vô ích ư?”

“Đúng vậy, vô ích.”

Thanh Minh lặng lẽ nhìn Đường Quân Nhạc.

“Lão có biết ta ghét nhất điều gì không?”

Đường Quân Nhạc nghiêm túc đáp lời.

“Tông Nam.”

“…….”

Não của Thanh Minh nhất thời đông cứng. Cái miệng lúc nào cũng không ngừng tuôn ra câu chữ như thanh sơn lưu thủy lại không thể cử động.

“Không phải à?”

“Ờ….. chuyện đó……”

Nét mặt Thanh Minh tràn ngập mâu thuẫn. Hắn biết mình phải trả lời ‘Không phải!’. Nhưng hắn lại không thể cất lời.

Tuy nhiên……

‘Làm sao ta có thể tự mình nói ra ta không ghét Tông Nam cơ chứ?’

Hả? Không phải không ghét mà là ghét ít hơn á?

Đúng rồi, chính là nó đấy, lũ khốn!

Trên đời này ngoài Ma Giáo ra thì làm gì còn ai khiến hắn ghét hơn Tông Nam nữa cơ chứ!

Thanh Minh cắn môi khó nói. Mắt hắn bắt đầu đảo quanh.

Bạch Thiên ra tay nói đỡ cho Thanh Minh như thể hắn không thể nhìn tiếp cảnh tượng này.

“Thưa Môn Chủ. Tiểu tử này không hỏi ngài nó ghét ai nhất, mà muốn hỏi nó ghét tình cảnh nào nhất.”

“Đúng, đúng rồi!”

Thanh Minh gật đầu nhiệt liệt đồng tình.

Ôi trời, không ngờ Đồng Long cũng có lúc hữu ích quá đi!

“Tình cảnh?”

“Phải! Tình cảnh!”

“......Lúc thua Tông Nam?”

“…….”

Khoảnh khắc ấy, dường như Đường Quân Nhạc đã thấy gương mặt Thanh Minh nứt ra thành từng mảnh như thạch cao bị vỡ.

Không chỉ Thanh Minh, mà cả Ngũ Kiếm đang đứng cạnh hắn cũng rùng mình.

“Woa, chuyện đó thì cả con cũng thấy bực mình.”

“Ta còn không muốn tưởng tượng ra cảnh tượng ấy luôn.”

“Ta thà cắn lưỡi tự tử còn tốt hơn.”

Bạch Thiên nói thêm câu cuối với khí thế bừng bừng như thể hắn sẽ rút kiếm chạy tới Tông Nam ngay lập tức.

Thậm chí đến cả Chưởng Môn Nhân và các trưởng lão cũng gật đầu đồng tình.

“Khừ…… khừ….. chắc chắn…. đó chính là điều khó khăn nhất rồi…….”

Thanh Minh cật lực lắc đầu.

“Dù sao thì!”

“.......Làm gì mà tự dưng hét ầm lên thế.”

“Thứ ta ghét nhất chính là kẻ nào đụng tới bát cơm của ta. Để cho kẻ khác ăn trên xương máu của mình ư? Ta tuyệt đối không thể chấp nhận được.”

“Nếu vậy thì chẳng phải chúng ta càng nên bảo vệ Trường Giang sao?”

“Nhưng có một chuyện ta còn ghét hơn chuyện đó cả vạn lần.”

“........Là gì thế?”

Thanh Minh lặng lẽ nhìn Đường Quân Nhạc rồi chầm chậm mở miệng.

“Đó là để lợi ích hay danh vọng ám ảnh mà đánh mất những thứ không được phép đánh mất.”

“…….”

“Chỉ cần tránh được điều đó thì dù có đánh mất thứ gì ta cũng không quan tâm.”

Đường Quân Nhạc cắn môi.

Ông ta không thể tìm thấy nụ cười trên môi Thanh Minh nữa. Đó cũng là lúc ông ta nhận ra Thanh Minh không hề nói đùa.

‘Những thứ không được phép đánh mất ư…….’

Đường Quân Nhạc không thể tiếp tục cố chấp sau khi đã nghe những lời ấy.

“......Ta hiểu rồi.”

Hai người trao đổi ánh mắt. Đường Quân Nhạc quyết tâm gật đầu.

“Mặc dù ta không biết quyết định này là đúng hay sai. Nhưng……”

Sự chân thành tỏa ra theo từng lời nói.

“Ta chỉ tin một mình ngươi.”

Một nụ cười dịu dàng nở trên môi Đường Quân Nhạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co