Truyen3h.Co

Hoan Abo To Tam Duong

Mới vào xuân trời thường hay mưa nhiều, mới sáng sớm chủ nhật đã đón một cơn mưa nhỏ làm cho đường núi trơn ướt khó đi. Nghĩ đến việc lên núi chơi xuân khién người người đều không có hào hứng.

Giữa trưa Tô Sóc rốt cuộc cũng dành thời gian quý báu của mình gọi cho Dư Đường hỏi cậu có muốn ăn đồ vặt không. Dư Đường lại cho là hắn muốn trở về nhà với cậu, vội nói đường núi hiện tại không dễ đi, chờ tạnh mưa đến lúc nắng lên đường đi sẽ dễ di chuyển rồi hãy đến. Tô Sóc bên đầu máy kia trầm mặc một lát, nói: "Không phải tôi muốn tới, ý tôi là cậu muốn ăn cái gì, tôi sai người đem đến cho cậu." Cuối cùng lại bổ sung một câu: "Mẹ dặn tôi sợ cậu ở trên núi thiếu thốn, ăn không ngon miệng "

Điện thoại đã ngắt kết nối từ lâu Dư Đường một mình đối diện với điện thoại trước mặt ngồi thẫn thờ thật lâu. Cho đến khi cửa lớn bị gõ vang, nghe loáng thoáng được có người gọi tên mình, lúc này cậu mới chậm rãi đi mở cửa.

"Cuối cùng thời tiết cũng ấm áp, ta đoán trò còn muốn ở chỗ này chờ lâu hơn nên liền làm một ít thức ăn đem tới đây. Dì Lý không biết em đang mang thai, nấu nướng có khả năng không hợp  khẩu vị của em." Thầy Lý đem đồ ăn mang tới bỏ vào trong tủ lạnh, trông thấy cửa tủ bên trên bày biện một bình đã ăn được một nửa tương ớt, kinh ngạc quay sang Dư Đường, hỏi: "Tô Sóc tìm đến rồi?"

Dư Đường gật đầu.

Thầy Lý nhìn bốn phía hỏi: "Vậy người đâu rồi?"

"Đi rồi" Dư Đường nói.

Lý lão sư nhịn không được lại khuyên cậu: "Hắn cũng đã xuống nước làm hòa trước thì em cũng đừng quá bướng bỉnh, cố gắng mềm mại với hắn sẽ không mất khối thịt nào cả. Với lại em là Omega nữa, hãy phát huy ưu thế, lấy nhu thắng cương mới là thượng sách."

Dư Đường từ chối cho ý kiến nhưng như cũ không lên nổi tinh thần. Không phải là cậu không có dịu dàng với Tô Sóc, cũng không phải không có tỏ ra dáng vẻ yếu ớt cần sự che chở từ đối phương. Vừa rồi cậu suy nghĩ rất nhiều chuyện, đem Tô Sóc và những chuyện liên quan xảy ra gần đây mà cân nhắc xong thì đều tự mình gặm nhấm nỗi đau. Đáng tiếc không tìm được bất kỳ tín hiệu nào để cậu biết mà đi theo phương tốt đẹp để phát triển mối quan hệ này. Chỉ là càng gày cậu càng cảm thấy lòng mình đang dần có chút nguội lạnh.

     Thậm chí cậu bắt đầu suy nghĩ mình tại sao lại thích Tô Sóc? Vì sao lại thích hắn? Còn có, có thể hay không mag không thích hắn nữa.

"Huống chi bây giờ trong bụng của em còn có Bảo Bảo của Tô Sóc." Thầy Lý đi tới, đứng bên cạnh cậu ngồi xuống, nói: "Không có Alpha nào lại không thích con cái của mình. Anh cảm thấy em hay là sớm làm nói cho hắn biết chuyện này. Nếu em nói cho hắn biết không chừng tình cảm phu phu của hai đứa sẽ có tiến triển..."

Nếu đem Dư Sênh ra mà so sánh thì thầy Lý vừa lạc hậu lại có vài điểm cổ hủ, cuộc đời này của thầy làm được chuyện to gan nhất chính là cùng học sinh yêu đương.

Dư Đường giật ra khóe miệng cười cười, làm bộ tiếp nhận ý kiến của hắn, trong lòng lại bắt đầu có tính toán khác.

Cậu làm việc từ trước đến nay kế hoạch chu toàn, làm từng bước, nhưng cũng không phải minh ngoan bất linh, hoàn toàn không phải không hiểu sự mạo hiểm trước mắt. Treo cổ tại trên một thân cây thì loại sự tình này, đời này cũng sẽ không phát sinh ở trên người cậu.

Lúc này bên kia, Tô Sóc cũng tiếp nhận sự trách vấn đầy quan tâm đến từ trưởng bối.

"Đã lâu như vậy rồi mà tại sao Đường Đường vẫn chưa trở lại? Tiểu tử ngươi có phải là đang làm gì đó khiến mọi chuyện rối hết rồi? ... Còn vụ nữ minh tinh kia là sao hả? Đừng cho là ta không biết hôm qua ngươi lại đi chơi ròi cho nàng cổ vũ? ...Cái gì? Công ty bận bịu à? Con ... cái kia cũng không thể để công ty không có con?... Không cần con phòng ngừa chu đáo, đẻ ta nói với ông ấy bàn giao đưa cho con chuyện làm ăn tốt là được. Hiện tại việc cấp bách là mau đem Đường Đường trở về nhà, sau đó hai đứa cùng sinh cho ta sinh một cháu trai mập mập. Con còn dám đem Dư Đường lên giường? ... Ôi mệnh của tôi làm sao khổ như vậy, hồng đã già hay tạo việc kiến tôi không nhịn nổi, nay đến con trai mình cũng không để tôi bớt lo..."

Cúp điện thoại trong đầu còn tại ong ong sức ảnh hưởng của mẫu thân. Tô Sóc vuốt vuốt huyệt thái dương, vừa ên tĩnh không đến nửa phút, ngồi kế bên tài xế lại truyền tới một giọng nữ thút tha thút thít hình như đang cất tiếng khóc.

"Khóc cái gì? Không phải nói nếu như xảy ra chuyện tôi sẽ phụ trách tới cùng sao?" Tô Sóc không nhịn được nói.

Giang Khả Trừng ủy khuất sờ bụng của mình, nói: "Thế nhưng là mẹ của anh sẽ không tiếp nhận em..."

Tô Sóc nghiêng đầu nhìn nàng, bỗng nhiên nở nụ cười: "Tôi nói chính là nếu như. [ Nếu như ]! Cô hiểu hai chữ này nghĩa là sao khôn ?"

Giang Khả Trừng mở to mắt ,nói:  "Thế nhưng là ngày ấy... Đêm hôm đó, bọn hắn đều nhìn thấy em và anh, anh đem em đi..."

“Rồi ai tận mắt thấy?" Tô Sóc cười đến qua loa, trong mắt không có chút nhiệt độ nào, nói:" Tôi là vì đã từng có chút tình cảm với cô nên mới để cô lên xe. Không phải để cô đến tùy tiện chụp mũ cho tôi."

Giang Khả Trừng mặt lộ vẻ một chút hoảng hốt, cố giả bộ lỗi lạc nói: "Ngày đó anh... Anh uống say, không nhớ rõ, em từ đầu đến cuối đều đi cùng với anh mà..." 

Nói lắp bắp hai ca câu một hồi lâu, cảm thấy còn không bằng nũng nịu còn có tác dụng, lại bận bịu đổi giọng, "Anh Tô, người ta chỉ có anh thôi, anh...  Sao anh có thể không tin em đây?"

Tô Sóc khi rảnh rỗi hay cùng đám bạn nhà giàu ăn chới trác táng tụ lại chơi cùng một chỗ nhưng không có nghĩa là đầu óc cũng bị hỏng như đám bạn của hắn, năm ngoái lợi dụng Giang Khả Trừng để gây khó dễ để Dư Đường mau chóng ly hôn với mình, hắn liền nhìn ra nữ nhân này không có ý tốt. Nếu là biết sẽ có ngày ra tự tước lấy phiền phức như thế này thì lúc trước hắn nhất định sẽ lựa chọn một người thông minh hơn một chút, hoặc là dứt khoát coi như thôi. Dù sao nhìn Dư Đường tức giận rồi lại không xem hắn tồn tại. Như vậy cũng làm hắn cảm thấy vui được.

Sau khi kết hôn , có một lần hắn đi đến quán bar để uống rượu. Thật sự  trùng hợp lần đó Tô Sóc ngồi nói chuyện đôi câu với đối tác sau đó lại trúng một dự án lớn. Hắn cảm thấy mình có thể không cần đi tranh giành cái gia sản ở nhà nữa. Tùy tiện ở ven đường mua mấy tờ vé số của ở đại lý xổ số thì may ra mới mau nổi tiếng được.

Tô Sóc đốt điếu thuốc, chậm rãi ung dung mà nói: "Được thôi, sinh ra rồi gọi điện thoại cho tôi. Đến lúc đó làm giám định xét nghiệm huyết thống là được."

Giang Khả Trừng ủy khuất: "Tất nhiên là đang mang thai rồi. Về sau trong lúc mang thai em đều không cách nào tìm công việc mới được..."

Tô Sóc nghĩ nghĩ, lại đề nghị: "Nếu không thì hiện tại chúng cùng nhau đến đi bệnh viện, nghe nói trong thành phố có ba bệnh viện trực thuộc trung ương  vừa nhập khẩu một máy mới đấy. Có thể thông qua tin tức tố giám định xem có phải là cha con hay không. Nghe đâu độ chính xác đạt tới tám mươi phần trăm trở lên. Tôi ở bên bệnh viện kia có người quen, chúng ta làm xét nghiệm trong vòng một ngày liền có. Nếu tỉ lệ giám định đưa ra kết chuẩn xác như cô nói thì tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm. Cô cảm thấy thế nào?"

Giang Khả Trừng nghe xong sắc mặt trắng bệch, không biết là tức giận hay là sợ kết quả không như mình nói, khóc lóc bước xuống xe đóng sập cửa mà rời đi. Tự cô bắt một chiếc taxi khác đi.

Tô Sóc trở lên xe ngồi hút xong một điếu thuốc, lúc mở cửa sổ lúc gió đêm chầm chậm rót vào khiến đầu óc cũng đi theo cơn gió mà thanh tỉnh không ít.

Kỳ thật hắn cũng không chắc chắn rằng kết quả giám định sẽ như hắn nó . Nếu như Giang Khả Trừng nói ngày đó tâm tình hắn không tốt, xác thực là đã uống rất nhiều rượu về sau phát sinh sự tình nhưng ký ức trong đầu đứt quãng chỗ nhớ chỗ không nhớ liền tạo một mớ hỗn độn không hoàn chỉnh. Hắn không xác định là bản thân có cùng người khác lên giường không nữa. Nếu như có lăn giường thì cũng không có khả năng làm sao không biết đối phương là ai chứ.

Loại hành vi này mà xảy ra liền vượt quá giới hạn bắt buộc hắn phải cưới đối phương, nếu để cho Dư Đường biết, nói không chừng sẽ đòi hắn ly hôn.

Kỳ quái là khi nghĩ đến hai chữ "Ly hôn" Tô Sóc nhưng không cảm thấy nhẹ nhõm vui sướng như trong tưởng tượng.

Cho dù không muốn thừa nhận sự thật rằng mấy ngày nay hắn đúng là đang trốn tránh Dư Đường. Ngày đó Dư Đường bất ngờ tỏ tình khiến hắn trở tay không kịp. Trước đó hắn đối Dư Đường hạ bút thành văn ý tứ muốn trêu chọc thậm chí khiêu khích, toàn bộ đều đặt cái tiền đề "Dư Đường không thích hắn" này mà viết. Hiện tại đột nhiên nói cho hắn không phải như vậy, Dư Đường đối với hắn không phải hoàn toàn không có tình ý. Cho dù lúc ấy đã giả vờ như không nghe thấy cho qua nhưng cho đến hiện tại thì hắn vẫn như cũ không biết nên làm sao để đối mặt cậu.

Nói cho cùng bị một Omega nhìn dáng vẻ nhỏ con vậy mà dám bức hôn với một Alpha . Liền khiến trong lòng hắn sợ hãi hoặc nói lòng mang oán hận tại sao làm ra chuyện này với hắn . Xem như Omega nhỏ này thật thích hắn thì hắn cũng không xác định được bản thân mình. Không có chút nào khúc mắc nào trong lòng mà đáp lại tình cảm của cậu

Không phải là yêu hận nào cũng không làm rõ được, bây giờ bàn chuyện tương lai thì còn quá sớm, lại nói hắn hiện tại lại bày ra món nợ phong lưu, đến bản thân mình cũng khó mà bảo đảm sóng sót với đống nợ này.

Xe dừng ở dưới núi, Tô Sóc đạp lên ánh trăng thong thả đi bộ, tới cửa đưa tay đẩy cửa không đóng liền mở. Tô Sóc nghĩ đến Omega nhỏ này lại ỷ vào nhà ở chỗ xa xôi thì lại không khóa cửa, ngày mai đi làm phải gọi điện thoại về nhắc nhở hắn đề phòng điểm Tô Nghiên. Tên tiểu tử kia bên ngoài thì đùa nghịch nhưng bên trong lòng dạ lại hẹp hòi, tuy rằng có xấu xa ngược lại không đến nỗi làm ra chuyện động trời. Nhưng mà cẩn thận đề phòng vẫn hơn để mình yên tâm hơn.

Vốn định đem đồ ăn vặt đặt trên bàn cho cậu rồi hắn nhanh rời đi, trong bóng tối quay người không cẩn thận đụng phải cái bàn, một cái hộp thuốc rơi trên mặt đất, lộc cộc lộc cộc lăn đến cạnh cửa. Tô Sóc đi qua nhặt lên, đón ngoài cửa sổ một điểm ánh sáng nhìn bình thuốc bên trên chuỗi dài tiếng Anh nói rõ, vừa nhìn vừa nghi hoặc nhíu mày, bên trong cũng không có chữ liên quan tới tác dụng hỗ trợ tin tức tố hỗn loạn.

Hắn lấy điện thoại ra cầm trên tay, đem tên dược phẩm đưa vào thanh tìm kiếm mà lục soát từng wed, tra được kết quả khiến hắn sửng sốt không thôi. Cuối cùng cẩn thận đem chữ bên trên hộp thuốc cùng chữ trên màn hình so sánh tận ba lần, mới xác định mình không có nhìn sai.

Tô Sóc đứng nguyên tại chỗ nửa ngày, trong bóng tối khóe môi câu lên, cười tự giễu chính bản thân.

Đoán chừng toàn thế giới này sẽ tìm không ra một Alpha thứ hai như hắn có thể trong vòng một ngày đổ vỏ tận hai lần. Đúng thật là tự mình đa tình quả nhiên không được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co