[Hoàn] [Đới Ngôn] Vòng Lặp Của Hi Vọng
154. [H]
Đới Manh cười một tiếng, cô lăn qua nằm xuống nệm kế bên Dụ Ngôn rồi xoay người qua nhìn nàng ấy, cô đưa tay đến nhẹ nhéo lên chiếc má mềm mại của Dụ Ngôn, nói: "Không có vất vả, chị thích như thế."
Dụ Ngôn khẽ gật đầu, nàng nói: "Còn vất vả phục vụ cho em nữa."
Đới Manh nghe vậy thì bật cười, nói: "Cái này lại càng không vất vả, rất vui sướng."
"Nhưng chị muốn cho em xem cái này."
Đới Manh nói rồi đưa tay đến trước mặt Dụ Ngôn, cô nhẹ giọng: "Nhìn thấy gì không?"
Dụ Ngôn đưa mắt nhìn vào bàn tay trắng nõn của Đới Manh ở trước mắt, dù là trong bóng tối nhưng nàng vẫn thấy được những ngón tay của chị ấy rất dài và thon, đẹp tuyệt trần.
Nàng... Lại muốn bị chơi rồi...
Nhưng hình như có gì đó không đúng...
Gì nhỉ?
...
Ở ngón tay giữa của Đới Manh, ngón tay vừa mới rút ra khỏi cơ thể của nàng vài phút ngắn ngủi trước hình như có cái gì đó dính vào.
Ánh đèn vàng yếu ớt chiếu vào ngón tay của Đới Manh khiến cho những vệt nước bóng loáng kia lấp lánh, ngoài những vệt nước trong suốt lại lẫn đâu đó vài vệt nước sẫm màu, giống như...
Máu...?
Sao lại có máu!?
Lẽ nào nàng bị gì sao?
Nhưng nàng lại không cảm thấy đau trong suốt quá trình bị Đới Manh làm, chỉ là thấy đau vào khoảnh khắc chị ấy tiến vào bên trong nàng thôi.
...
Tại sao lại như thế?
Thấy Dụ Ngôn nhìn vệt máu trên tay mình mà ngốc ra đó, Đới Manh nhịn không được mà bật cười, cô nói: "Bây giờ chị sẽ nói cho em biết một bí mật."
Dụ Ngôn chớp chớp mắt mà hỏi: "Bí mật gì?"
Đới Manh thật nghiêm túc nói: "Vào một năm trước, ngày hôm mà chị nói với em rằng em bị Vương Hân chuốc thuốc, em nhớ rõ đúng không?"
Dụ Ngôn khẽ gật đầu.
"Chị cũng đã từng nói với em rằng ngày hôm đó chị đưa em về nhà, em đã sờ soạng lung tung trên người chị." Đới Manh lại nói tiếp.
Chuyện này Dụ Ngôn cũng nhớ rất rõ.
"Mọi chuyện không chỉ dừng lại ở đó." Đới Manh nói rồi khẽ nhướn mày một cái.
"...Không chỉ dừng lại ở đó?" Dụ Ngôn ngờ nghệch hỏi lại.
"Đêm đó em đã xin chị giúp em, và chị đã... Để em ăn chị."
!!!
Như là không tin được những gì mình vừa nghe, đôi mắt Dụ Ngôn trong vô thức mà mở thật to, nàng hô lên một tiếng: "Chị... Nói cái gì!?"
Đới Manh phì cười rồi nhéo lên cánh mũi của Dụ Ngôn một cái, nói: "Vậy nên em là tên khốn lấy mất lần đầu của chị đó, đồ ngốc ranh ma."
Dụ Ngôn: "..."
Chuyện quái quỷ gì?
Nàng thật sự không có ký ức gì về chuyện đó.
Dụ Ngôn nhăn mặt lộ rõ vẻ không tin Đới Manh, nàng nói: "Chị nói dối em sao? Em cảm thấy giống như chị đang nói dối."
Em làm sao lại... Vô nhân đạo như thế?
Đới Manh nghe vậy liền nằm thẳng xuống nệm, hai tay cô ôm lấy hai bên bả vai của mình, đáng thương mà nói: "Khổ thật. Đã bị lấy mất lần đầu, bị ăn những bốn lần, còn phải khóc vì bị trêu chọc quá mức cho phép, bây giờ trình bày lại thì bị nói là nói dối. Trời ơi... Sao tôi khổ thế này."
Dụ Ngôn: "..."
"Người ta đã không nhớ là người ta lấy mất lần đầu của mình thì thôi đi, người ta còn nói là mình đang nói dối lừa gạt người ta."
"Thôi được rồi, không sao cả. Chỉ là bị mất đời con gái hơn hai mươi ba năm gìn giữ vào tay một gã say rượu bị chuốc thuốc thôi mà, thật sự không sao."
"Dù sao thì người ta cũng say rượu không nhớ gì, con gái với con gái, vả lại mình còn tự nguyện dâng hiến cho người ta, bây giờ đi kiện cũng không giải quyết được nỗi oan ức này."
Dụ Ngôn: "..."
"Mình chỉ muốn người ta biết người ta là người đã lấy đi lần đầu của mình chứ không phải kẻ ất ơ nào ngoài đường, muốn người ta biết mình đã trao cho người ta vì người ta là người mình yêu và mình luôn tin tưởng. Vậy mà..."
"Ây da... Tôi khổ quá đi mà..."
Dụ Ngôn nghe không nổi nữa, nàng liền nói: "Được rồi! Em tin chị mà! Chỉ là... Em thật sự không nhớ... Nhưng em tin em là người lấy mất lần đầu của chị rồi!"
Khoé môi Đới Manh lộ ra ý cười, cô xoay qua nhìn nàng ấy, nói: "Không nhớ cũng không sao, chị vẫn là cảm thấy may mắn khi em còn lần đầu. Còn kẻ ngốc nào đó thì vẫn luôn nghĩ mình đã mất lần đầu."
Dụ Ngôn có chút ngượng ngùng, khẽ nói: "Thì ngày hôm đó... Đầu óc đã không tỉnh táo, thức dậy lại nhìn thấy vết máu ở trên giường, tay em cũng dính máu... Em làm sao biết được vết máu trên tay đó là của chị!"
Đới Manh cười một tiếng, nói: "Vậy cho nên em vẫn luôn nghĩ là em đã mất lần đầu?"
Dụ Ngôn bĩu môi, thành thật mà gật đầu, nàng nói: "Sớm biết chuyện thế này thì em đã leo lên người chị từ sớm! Người ta nghĩ người ta không còn lần đầu nữa nên câu dẫn chị cũng không dám!"
"Vậy thì giờ chị sẽ làm cho em khắc ghi đêm nay, chị sẽ làm em khóc trong sung sướng giống như cái cách mà đêm hôm đó em làm cho chị." Đới Manh nháy mắt một cái với Dụ Ngôn, đôi tay lại bắt đầu không an phận.
Dụ Ngôn nhớ vừa nãy Đới Manh đã nói nàng làm chị ấy tận bốn lần, vậy nên nàng có chút mong chờ. Dụ Ngôn không chần chừ mà nói: "Em đồng ý!"
Nhưng mà...
Có gì đó không đúng...
Đới Manh nghe vậy liền leo lên người Dụ Ngôn chễm chệ chiếm thế thượng phong, cô nói: "Được, là em chọn."
Đới Manh có nói rằng nàng đã chọc chị ấy đến mức phát khóc...
!!!
Tiêu rồi!
"A! Khoan đã!"
Đới Manh không quan tâm đến lời Dụ Ngôn nói, cô chụp lấy chiếc cà vạt ban nãy Dụ Ngôn dùng để siết cổ cô, cô nhanh tay tháo nút thắt ban đầu mà nàng ấy đã thắt, sau đó thuần thục mà biến nó thành nút thắt để trói.
Đới Manh mạnh bạo nắm lấy tay của Dụ Ngôn rồi trói hai tay nàng ấy lại, xong xuôi thì cột dây cà vạt cố định vào thành giường, khiến cho hai cánh tay của Dụ Ngôn bị treo ngược lên trên, bày ra bộ dáng hết sức gợi dục trước mắt cô.
Đôi mắt Đới Manh loé lên một tia thích thú, cô kéo người Dụ Ngôn xuống thêm một chút nữa để tay nàng ấy hoàn toàn giơ lên trên cao cố định trên đỉnh đầu.
Đới Manh trầm giọng: "Cả đời em sẽ không bao giờ quên đêm nay, Dụ Ngôn."
Dụ Ngôn biết mình tiêu rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co