Truyen3h.Co

Hoan Edit Dau Can Khuc Tieu Khuc

Editor: Jenny Thảo

Cả người Tống Thư đứng sửng tại chỗ.

Lúc này đây cô đứng tại chỗ rất lâu rất lâu, trong lòng có chút muốn quay đầu lại nhìn người đàn ông kia, thậm chí muốn nắm lấy cổ áo ông để ông có thể nhìn rõ cô là ai.

Tốt nhất là có thể đánh thức ông ta, hỏi ông nếu như ông thấy hối hận, nếu như ông muốn bảo vệ cô, thì trước đó tại sao lại đưa ra lựa chọn như vậy, vì sao lúc cô cần ông nhất, thì ông lại đưa cho cô cái bóng lưng lạnh lùng như một người xa lạ.

Cô cũng muốn hỏi ông một chút, rốt cuộc có một giây nào ông cảm thấy không đành lòng với đứa con gái ruột này?

Nhưng cuối cùng Tống Thư chỉ đứng yên ở đó, đôi mắt đỏ bừng trong im lặng.

Không cần hỏi.

Không cần phải hỏi.

Tất cả mọi chuyện đã xảy ra không thể nào sửa lại nữa, giống như thời gian sẽ không bao giờ quay ngược lại. Vụ tai nạn xe đó chắc chắn sẽ xảy ra, cái chết của Bạch Tụng không ai có thể cứu vãn. Cho nên tất cả mọi thứ không cần phải hỏi nữa.

Mấy năm qua Tống Thư dần hiểu ra một chân lý, nếu như có lựa chọn, nếu như hàng trăm con sông đều đổ về một biển (*), thì có lẽ trên đời này không ai muốn mình làm một người xấu. Những ai vi phạm lương tâm của mình và phạm phải những điều xấu xa, thì luôn luôn có những lý do sâu xa hoặc nông cạn ở phía sau đó, và bọn họ sẽ luôn có những nỗi khó khăn mà không thể bày tỏ.

(*) nếu như hàng trăm con sông đều đổ về một biển: có nghĩa là có những con đường khác nhau đến cùng một đích đến.

Một người đáng ghét thì cũng có chỗ đánh thương.

Những câu này sở dĩ đúng, không phải vì một người đáng giận tất có chỗ đáng thương, mà là vì con người sống trên đời này, ít người có thể thuận buồm xuôi gió, có cuộc đời bình yên-- cho nên mỗi người đều có chỗ đáng thương, vì vậy quá trình đưa ra lựa chọn cũng không có quan trọng, kết quả cho sự lựa chọn đó mới là quan trọng.

Mỗi người đều có những khó khăn riêng, không vì những gian khổ đó mà tha thứ cho họ--

Có một số lựa chọn, cho dù quá trình nó có khó khăn đến đâu thì chúng cũng không bao giờ có thể được tha thứ.

"Tần tiểu thư, cô có muốn ở lại lâu hơn một chút không?" Cô điều dưỡng nhìn thấy cảm xúc thăng trầm và do dự ở Tống Thư, đứng ở sau lưng cô lo lắng hỏi.

Tống Thư cúi đầu, sau đó trong mắt đang ngấn ngấn nước mắt khẽ cười lên: "Không cần, không cần thiết."

"Hả?"

"......"

Tống Thư không giải thích gì thêm. Cô ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu, sau đó hóp bụng ưỡn ngực, bước chân ra khỏi phòng bệnh.

Lúc rời đi càng thêm bình tĩnh, và thong dong hơn lúc đến.

Rốt cuộc thì ở viện dưỡng lão cũng có nhiều người, Tần Lâu không muốn phải đối chất với Tần Phù Quân ở nơi đó.

Cuối cùng Tần Phù Quân được Tần Lương dẫn ngồi ở chiếc xe đằng trước để trở về trang viên, còn Tần Lâu và Tống Thư thì ngồi ở chiếc xe phía sau, khởi hành muộn hơn so với hai người trước.

Trên đường, sau khi mở tấm cách âm ở trong xe lên, Tần Lâu mới nhìn về phía Tống Thư: "Gặp được chưa?"

"Dạ."

"Thấy thế nào?"

Tống Thư suy nghĩ một chút, chậm rãi gật đầu: "Cũng không tệ lắm."

Tần Lâu dường như hơi bất ngờ trước câu trả lời của Tống Thư, anh bật cười: "So với những gì anh nghĩ thì em bình tĩnh hơn nhiều, không hổ là một tiểu vỏ trai."

Tống Thư không hề giấu giếm mà thẳng thắn thừa nhận: "So với tưởng tượng của em thì đúng là bình tĩnh hơn nhiều."

"....... Là có chuyện gì đã bất ngờ xảy ra?"

"Có thể nói là vậy."

"Vậy anh có thể biết không?"

Tống Thư suy nghĩ vài giây, rồi mới nói hết chuyện đã xảy ra với Tần Lâu, từ lúc vào phòng của Tống Thành, sau đó là những lời ông ta đã nói.

Cô dừng lại sau câu cuối cùng của Tống Thành, sau đó nâng mắt nhìn Tần Lâu: "Nếu là anh, thì anh sẽ làm gì?"

Tần Lâu khẽ híp mắt: "Em có chắc là muốn hỏi anh."

"Sao không chắc?"

"Hay là hỏi anh em sẽ làm như thế nào còn có tính tham khảo hơn."

Tống Thư cười lắc đầu: "Vậy trước hết em muốn nghe câu trả lời của anh."

Tần Lâu tựa lưng vào ghế ngồi.

Tống Thư nói: "Vì lẽ công bằng, anh có thể suy nghĩ một chút. Lúc ấy, em cũng đã bối rối rất lâu."

Tần Lâu cười nhẹ: "Không cần phải suy nghĩ, anh và em không giống nhau. Anh chính là người điên nha, tiểu vỏ trai."

Tống Thư ngẩng đầu nhìn anh.

Tần Lâu nói: "Một kẻ điên thì không cần suy nghĩ, cứ làm theo bản năng của mình là tốt rồi. Người làm tổn thương anh sẽ có kết cục tệ hơn anh. Mặc kệ vì lý do gì, ông ta đáng bị như vậy. Thấy ông ta có kết cục như vậy anh cười còn không kịp, chẳng lẽ còn muốn anh đồng tình với ông ta sao?"

Tống Thư nghe xong, ngẫm lại liền cười nói: "Đúng là Tần Lâu."

Nói xong, Tống Thư như chuẩn bị ngồi lại ghế mình.

Tần Lâu sửng sốt hai giây, cúi người vẻ mặt ủ rũ.

"Còn một bước nữa em đã quên."

Tống Thư: "?"

"Em hẳn là nên để anh đoán xem, em sẽ làm thế nào?"

Tống Thư ngẩn ra, sau đó bật cười: "Tại sao em lại muốn anh đoán cái này?"

"Kiểm tra sự hiểu biết ngầm giữa hai chúng ta."

"Độ hiểu biết ngầm giữa hai chúng ta cần phải kiểm tra sao?"

Tần Lâu nghẹn lời: "..... Anh muốn đoán."

Tống Thư cười: "Vậy anh đoán đi."

"Nếu như anh thắng...." "Đuôi chó sói" của Tần Lâu lộ ra ngoài: "Thì em có phải nên khen thưởng anh cái gì không?"

"Ví dụ như."

"......"

Tần Lâu không nói chuyện, ánh mắt dừng ở trên môi Tống Thư.

Tống Thư: "."

Tống Thư bất đắc dĩ: "Lúc trước khi làm chuyện này, anh cũng đâu có nói là khen thưởng thì mới được làm đâu?"

Tống Thư rũ mắt xuống cười: "Anh muốn một cái hôn do em chủ động."

"......"

Tống Thư đương nhiên không nghĩ tới sẽ đáp ứng anh.

Nhưng Tần Lâu thật sự rất kinh người, bị ánh mắt của anh nhìn chằm chằm trong chốc lát, Tống Thư chỉ có thể đáp ứng.

Cô hơi nghiến răng: "Nếu có sai sót dù chỉ một chút thì cũng sẽ không được khen thưởng."

"Nhận lệnh." Tần Lâu mỉm cười khi kế hoạch đã thực hiện thành công.

Tống Thư liếc anh một cái: "Vậy anh nói đi, em đã làm những gì?"

Tần Lâu không hề nghĩ ngợi nói: "Em hẳn là đứng tại đó trong chốc lát rồi rời đi."

Tống Thư: "."

Tống Thư chậm rãi thở dài.

Thực ra, cô không ngạc nhiên khi thấy Tần Lâu đoán đúng cô đã làm những gì.

...... Đúng là một vụ giao dịch không có lời.

Tống Thư nghiêng người sang một bên, chống tay ở tay vịn giữa hai người. Cô bình tĩnh ngẩng đầu lên, ánh mắt có một chút né tránh, ngón trỏ mảnh khảnh khẽ ngoắc Tần Lâu lại.

"...... Đến đây."

Tần Lâu không nói gì, nhanh chóng tiến lên, thuận thế hôn lên đầu ngón tay của Tống Thư chưa kịp thu hồi.

Tống Thư: "........"

Tống Thư bất đắc dĩ rũ mắt xuống: "Anh đúng là có một chút tiện nghi cũng không chịu buông tha."

"Cái gì tiện nghi, em sao?" Tần Lâu càng nghiêng người về phía trước, không chút che dấu dục vọng trong ánh mắt, anh cười ngây ngốc, vươn tay chạm môi mình: "Anh không phải đã nói rồi sao, anh hận không thể bắt nồi nước xôi rồi ăn sạch tiểu vỏ trai nhà anh, không chừa một thứ gì, đương nhiên sẽ không chừa cho em thứ gì."

"...... Kẻ điên."

Tống Thư bất đắc dĩ lẩm bẩm trong miệng.

Nhưng cố nén thẹn thùng xuống, cô chậm rãi nâng thân trên lên, chủ động hôn lên khóe môi của Tần Lâu.

Chỉ chạm một cái rồi rời đi--- Tống Thư bàn tính rất hay nhưng chỉ tiếc không chờ cô ngồi trở lại ghế, Tần Lâu đã sớm đoán trước duỗi tay giữ lấy người cô.

Một cái chạm đổi thành nhiều cái hôn thay thế.

Hôn đến mức động tình, Tần Lâu áp Tống Thư vào lưng ghế, còn mình thì đứng dậy cúi đầu xuống.

Sau đó chỉ nghe thấy tiếng "phanh"  truyền đến.

Tống Thư: "......."

Vài giây sau, Tống Thư buồn cười nhìn Tần Lâu mặt không biểu tình dùng tay xoa vào chỗ bị đụng trúng của mình, cô nghiêng mặt nở nụ cười. Bầu không khí lãng mạn trong phút chốc bị phá hủy.

Điều khiến tâm trạng của Tần Lâu càng thêm tồi tệ chính là-- cách một tấm ván cách âm người tài xế như cảm nhận được phía sau xe bị chấn động, sợ tới mức nhanh chóng dừng xe tại khu vực gần đó, sau đó bước xuống ghế điều khiển vòng ra cửa sổ của hàng ghế sau.

"Tần tiên sinh, Tần tiểu thư, hồi nãy tôi mới nghe thấy âm thanh gì đó-- giữa hai người đã xảy ra điều ngoài ý muốn gì sao?"

Bên trong xe, Tống Thư xoay mặt đi cười đến mức vai run lên.

Cửa kính xe được hạ xuống, tài xế đối mặt với vẻ mặt không cảm xúc của Tần Lâu, sợ tới mức sửng sờ, sau vài giây mới cẩn thận nhìn Tần Lâu, lại vì nhìn về phía bên trong xe: "Tần tiên sinh, các người vừa mới---"

"Cho anh một gợi ý."

Tần Lâu đột nhiên mở miệng.

Tống Thư cũng có chút tò mò với cái "gợi ý" mà Tần Lâu đang muốn nói tới. Cô nhịn cười, quay đầu nhìn về phía Tần Lâu và người tài xế.

Tần Lâu vươn tay ra hiệu một vòng ở hàng ghế sau: "Đổi thành một chiếc xe lớn hơn."

Tài xế: "?"

Từ dưới đáy lòng của Tống Thư dâng lên một dự cảm xấu.

Tần Lâu hơi mỉm cười: "Không gian quá nhỏ, không có lợi cho việc phát huy."

Tài xế sửng sốt hai giây, chợt hiểu ra gì đó.

Tống Thư: "......."

Vài giây sau, bên trong xe lại truyền đến một tiếng "Phanh" nhỏ.

Tần Lâu và Tần Lương không nhắc tới chuyện "Tần Tình" đã đến trước mặt Tần Phù Quân, nhưng cũng không cố ý giấu giếm.

Cho nên mặc dù chiếc xe chạy vào trang viên, Tống Thư vẫn bình tĩnh đi theo Tần Lâu vào cửa và lối vào của tòa nhà theo kiến trúc Châu Âu.

Chỉ là khi đi qua phòng khách chính, chỉ thấy một mình Tần Lương đang ngồi ở đó.

Tần Lâu ánh mắt có chút cảnh giác.

Không đợi anh mở miệng đặt câu hỏi, Tần Lương đã sớm đoán trước nói: "Nó nói điều kiện ở viện điều dưỡng quá kém, cơ sở vật chất không sạch sẽ giống như ở nhà, cho nên hiện tại đang ở trên lầu tắm rửa chải đầu. Cho dù có vội vàng muốn biết danh sách kẻ đã tham sự trong chuyện năm đó, thì hai người cũng không thể chờ một chút nữa sau, dù gì thì cũng đã chờ bao nhiêu năm rồi?"

Tần Lâu cố nén tâm tình xuống, hơi nắm chặt tay.

Tống Thư tiến lên một bước, vươn tay muốn giữ lấy anh, đồng thời cười nhạt nhìn sang Tần Lương.

"Tại sao lại không đợi được. Dù gì tôi cũng đã đợi chín năm rồi, tôi rất mong chờ ngày hôm nay."

"........"

Sắc mặt Tần Lương khẽ thay đổi.

Vài giây sau, cảm xúc dưới mắt của ông cũng thoáng giảm bớt, thậm chí còn chuyển thành một nụ cười đạm mạc.

"Cháu bây giờ nói chuyện rất tốt, khác trước rất nhiều, tính tình cũng vậy..... Như vậy cũng tốt. Như vậy mới không có ai dám khi dễ các cháu."

Ánh mắt Tống Thư khẽ nhúc nhích.

Nhưng cuối cùng cô cũng không nói gì, cùng Tần Lâu sóng vai đi đến ghế sô pha phía trước ngồi xuống.

Một ông lão và hai người trẻ tuổi ngồi ở phòng khách chính, tuy rằng ba người đã từng là người thân thuộc nhất trong biệt thự rộng lớn nhà họ Tần, nhưng lúc này lại nhìn nhau không nói gì.

Tần Lương đã lớn tuổi, đối với tình cảm huyết thống gia tộc phá lệ coi trọng. Cách tượng trước mắt khiến đáy lòng ông dâng lên nỗi bi thương, nhưng không có cách nào cứu vãn.

Năm đó khi lựa chọn giữa sự thật và bảo vệ con gái, ông cũng đã đoán được trong tương lai cũng sẽ có một ngày ông phải đối mặt với cảnh tượng này-- lúc đó ông nghĩ may mắn là Tần Lâu có chút động lòng vì đã ở bên nhau nhiều năm cùng ông cũng như thời gian sẽ xóa đi cơn giận trong lòng Tần Lâu, nhưng mà hiện tại thì quá sớm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co