Truyen3h.Co

Hoan On Chu Hi

Ôn Khách Hành vốn dĩ chưa bao giờ làm khó Chu Tử Thư, hắn bị ép phải can thiệp vào cái việc của Nam Sở này.

Sáng sớm hôm sau ba người chạy tới thánh địa Nam Cương Thất Ngữ Lâm, buổi sáng khi tỉnh dậy Chu Tử Thư phát hiện con mắt của đồ đệ mình sưng húp lên, trên tay còn cầm theo một vò rượu.

Trương Cảnh Hiên nức nở đến nghẹ ngào, "A Triệt đã cứu tính mạng của con, con biết hắn không còn nữa, liền đi mua một chút rượu tế hắn." Lại dùng sức xoa xoa nước mắt, "Hắn nói hắn yêu nhất chính là rượu hoa quế, nhưng mà không biết cái rượu này con mua có phải rượu thuần hay không nữa."

Rượu hoa quế. Trong lòng Chu Tử Thư lộp bộp, sờ lên đầu Trương Cảnh Hiên, an ủi, "Tâm ý đến thế là đủ rồi."

Đoạn đường tiến về Thất Ngữ Lâm đều là thông suốt, cái gọi là thánh địa Nam Cương, dùng trận pháp bát quái làm che chắn, giấu ở trong khe núi của hang vạn cổ, dân chúng Nam Cương không tìm thấy cửa vào, nhưng đối với Chu Tử Thư lại không khó, tìm được quy luật phá trận liền nhẹ nhõm đi vào.

Nghe sư tỷ của Nam Sở nói, trước đó Nam Sở từ trong rừng đi ra giết hết đám người Thất Ngữ Lâm, ba người vốn cho rằng khi đi vào trong này sẽ thấy cảnh tượng một cảnh tượng Tu La*, không nghĩ tới đập vào mắt lại là một vùng đất hài hòa, nơi này bốn mùa không phân chia, quanh năm như xuân, một dãy nhà bằng tre còn có hương quế phảng phất, tựa như tiên cảnh giữa nhân gian.

(*cảnh tượng Tu La: miêu tả chiến trường bi thảm.)

Chu Tử Thư giương mắt nhìn viện nhỏ thanh u kia, nhìn không chớp mắt hoài nghi một câu, "Lão Ôn, nếu ngươi giết hết cả nhà ta thì còn có tâm tình dọn dẹp phòng ốc không?"

Ôn Khách Hành trầm mặc không nói, vượt lên trước đi vào một hàng nhà trúc kia, tùy ý đẩy cửa một gian phòng.

Một tiếng cọt kẹt, cửa mở ra. Bày biện trong phòng vẫn còn như mới, tranh chữ được treo cẩn thận, lư hương trên bàn đã đốt hết, nhưng mùi thơm ngát cả phòng vẫn còn rõ ràng, cái lư hương này mới chỉ vừa cháy hết.

Lông mày Chu Tử Thư nhíu lại, cũng tùy tiện đẩy ra mấy cánh cửa, trong phòng đều sạch sẽ tinh tế, ngay cả mộ hạt bụi cũng không sờ thấy. Lão nhân sâm tinh sờ lên chóp mũi, hỏi, "Ngoại trừ Nam Sở, ngươi cảm thấy còn có ai sẽ đến nơi này quét dọn phòng ốc không?"

Ôn Khách Hành không cho là đúng lắc lắc đầu,"Tại sao không có, sư tỷ kia của hắn không có khả năng đến à?"

"Không đúng." Chu Tử Thư nhìn chăm chú hoa thủy tiên trong phòng, "Mấy căn phòng này ta đều đã nhìn qua, người của Thất Ngữ Lâm không nhiều, nhưng cả phòng nam nhân và nữ nhân đều có thói quen đặt huân hương, mùi thơm trong phòng nam nhân khác với nữ nhân, nếu như nơi nay là do sư tỷ của Nam Sơ quản lý, hôm qua nàng ở gần chúng ta như vậy, chúng ta nên ngửi được mùi thơm mới đúng." Quay đầu nhìn Ôn Khách Hành một chút, "Trên người nàng không có một chút mùi huân hương nào, nhưng mà Nam Sở, ngay cả cọng tóc đều có mùi hương này."

Lời này nói ra làm cho Ôn Khách Hành yên lặng, lão Ôn cắn môi một cái, "Cho nên huynh cho rằng, người nươi này không phải do Nam Sở giết."

"Không phải." Chu Tử Thư chém đinh chặt sắt, "Trừ phi hắn ta có đam mê đặc biệt nào đó, chính là cái loại đam mê không dọn dẹp sạch sẽ thì toàn thân liền không thể chịu đựng được, nhưng ta thấy hắn ta có thể người đầy bùn đất chơi đùa với dế, nhìn thế nào cũng không giống người mắc bệnh thích sạch sẽ."

Ôn Khách Hành còn muốn nói gì đó, bỗng nhiên liền nghe được tiếng khóc tang thương của Trương Cảnh Hiên.

Ôn Khách Hành cùng Chu Tử Thư trao đổi ánh mắt, vội vàng vắt chân lên cổ chạy tới chỗ đồ đệ ngốc.

Theo tiếng khóc chạy tới, đã nhìn thấy Trương Cảnh Hiên trước cửa một gian phòng khóc đến nước mắt giàn giụa, đến gần mới biết được, đứa nhỏ này là đang khóc cho Nam Triệt đã mất khi còn thanh niên trai tráng.

Căn phòng này cũng không giống với những căn phòng khác, trên cửa rơi đầy tro bụi, mạng nhện kết lại trong góc tường, người đi qua cũng bị sặc bụi.

Chu Tử Thư đẩy cửa ra, Ôn Khách Hành đi tới xách Trương Cảnh Hiên lên, "Bao nhiêu tuổi rồi còn khóc thành bộ dạng này, cũng không sợ ầm ĩ ảnh hưởng đến vong hồn của người ta à." Trách cứ nhìn qua cậu nhóc một chút, "Đi, đi vào rót cho hắn hai chén rượu, đợi lát nữa ngươi lại tới sau núi nhìn xem, mộ của hắn có ở đó không, nếu ở đó thì ngươi lại nói chuyện với hắn một chút. Nhưng mà bây giờ, không được quấy rầy tổ sư gia của ngươi, nghe rõ không?"

Lão nhân sâm tinh liếc qua cửa nhìn đồ đệ cùng lão Ôn, không có ý định chú ý đến nơi đó, vẫn là che miệng mũi bước vào gian phòng đầy bụi bặm này.

Đứng giữa phòng, y quan sát bốn phía xung quanh, cả gian phòng bày biện tinh tế, duy chỉ có chỗ góc bàn có một cái bát vỡ, cô độc nằm ở nơi đó, hai chiếc giường, trên một cái giường chăn mền được xếp cẩn thận, trên một cái giường khác ngay cả gối đầu cũng bị rơi trên mặt đất. Nơi này có hai người ngủ, tính cách khác biệt chỉ cần nhìn qua một chút đã có thể nhận ra.

Trong phòng có một giá sách, một tủ quần áo, khi đã hơi có thể thích ứng được với bụi bặm của nơi này, Chu Tử Thư liền mặt không đổi sắc bắt đầu lục tung.

Trương Cảnh Hiên không kịp ngăn cản, "Tổ sư gia, đây là gian phòng của người đã mất, tốt xấu gì người cũng nên kiêng kị một chút...chứ."

Tổ sư gia không để ý chút nào tới cậu nhóc.

Tổ sư công tiến tới bên cạnh cậu, giải thích nói: "Bệnh nghề nghiệp."

Trương Cảnh Hiên càng thêm bối rối.

Chỉ lật qua xem một chốc lát, Chu Tử Thư đã tìm được một vài thứ.

Trong ngăn tủ cạnh đầu giường của Nam Triệt, y tìm ra một bức thư tay, dùng dây thừng buộc, lặng yên nằm trong góc tủ.

Trên bức thư tay này còn có giấy niêm phong, vẫn còn hoàn chỉnh, có lẽ thứ này lần đầu tiên bị người tìm thấy, Chu Tử Thư lưỡng lự một chút, cuối cùng vẫn mở nó ra.

A Sở, thấy chữ như gặp mặt.

Ta nghĩ thời điểm đệ nhìn thấy bức thư này, ta đã không còn tại thế. Ta lớn hơn đệ nửa canh giờ, sau khi ra đời liền chú định ta là a huynh của đệ. Chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, năm đó bảy tuổi, Vu Tộc tế trời, tuyển ta và đệ làm người thừa kế tương lai của Nam Cương, sư phụ cùng sư nương đem chúng ta tiến vào Thất Ngữ Lâm. Thời điểm đó chúng ta tràn đầy mơ ước đối với tương lai, nhưng nếu khi đó ta biết ý nghĩa của việc trở thành Vu Vương là như thế nào, ta nhất định sẽ không mang đệ đến cái nơi quỷ quái này. Vô cùng may mắn, tại một khắc cuối cùng ta cũng có thể biết được chân tướng, còn có thể để A Sở của ta lưu lại thế gian này. Chỉ là ngày sau đệ phải dùng tên của a huynh để tiếp tục sống, luôn luôn cảm thấy ủy khuất đệ. Nhưng không cho phép đệ tức giận, không cho phép đệ không cam lòng, phải gánh lấy hi vọng của tộc nhân Nam Cương, gánh lấy trông đợi của a huynh, phải sống thật tốt, sống lâu trăm tuổi.

Đệ phải biết, đệ là tất cả cả a huynh, là tất cả ý nghĩa để ta sống trên thế gian này, nếu ai muốn làm tổn thương đệ, a huynh liền gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.

Hãy sống, trở thành Vu Vương Nam Cương, phế đi truyền thống song sinh tử kế vị của Nam Cương, ta và đệ là bi kịch, đừng lại phát sinh thêm trên người bất kỳ tộc nhân nào của chúng ta.

Triệt.

Lá thư này rất ít chữ, cất giấu cố sự, Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư đều không thể thăm dò hết, nhưng có một ý nghĩ đáng sợ đang dâng lên trong lòng hai người, giết người, đồ sát cả tộc thật sự là Nam Sở sao, hay là cái người "gặp thần giết thần, gặp phật giết phật" Nam Triệt kia?

Siết chặt bức thư tay, Chu Tử Thư nhìn thoáng qua Ôn Khách Hành, hai người dường như trăm miệng một lời: "Cứu người!"

Tạm thời nhét Trương Cảnh Hiên vào Thất Ngữ Lâm, hai lão thần tiên sốt ruột hoảng loạn vội vàng đi tới trại tình nhân. Hôm qua nghe bọn họ nói muốn thiêu sống Nam Sở, nên không dám trễ nải thời gian, chậm chạp chút nữa đoán chừng chỉ có thể tới nhận tro cốt.

Sau khi tới sắc trời mới vừa tối, có người ôm đống củi đi về phía đài tế tự, xem bộ dáng kia có vẻ như vẫn chưa đốt, Chu Tử Thư thở dài một hơi, Ôn Khách Hành nhìn thấy cục diện này, giơ quạt lên muốn xông về phía trước, lại bị Chu Tử Thư một tay ấn xuống.

Lão nhân sâm tinh hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, "Ngươi cho rằng ngươi vẽ mắt đỏ lên thì lập tức trở thành vô địch thiên hạ à?" Chu Tử Thư móc từ trong ngực ra một bọc túy sinh mộng tử, vẩy xuống giếng nước người dân vẫn dùng để uống, "Chờ, một khắc đồng hồ đều phải nằm xuống chờ cho lão tử."

Mặt trời lặn về tây, ban đêm vốn dĩ vô cùng náo nhiệt của Nam Cương lập tức không có động tĩnh, mượn chút ánh trăng, Chu Tử Thư cùng Ôn Khách Hành tìm đến Nam Sở đang bị trói trên đài cao.

Phơi cả một ngày, miệng Nam Sở đều đã trắng bệch, người cũng suy sụp, nhưng vẫn là chưa xảy ra chuyện lớn gì. Gã mệt mỏi nhắm mắt lại, nghe được tiếng gọi của Chu Tử Thư mới mở mắt ra, vừa hào hứng lại cũng vừa mệt mỏi nhìn qua bọn họ.

"Nam Sở, ta biết ngươi có nỗi khổ tâm, chúng ta tới cứu ngươi."

Nam Sở cười lạnh một tiếng, trầm mặc nửa ngày mới nhẹ giọng mở miệng, "Ta chính là kẻ giết người, trừng phạt ta chính là đúng tội."

"Ngươi lại nói bậy bạ cái gì vậy?" Chu Tử Thư tức giận muốn đánh người, phí hết tâm tư cũng muốn cứu được tính mệnh của người chẳng còn sống được mấy ngày, vậy mà một người đang êm đẹp như gã lại nhất định phải thừa nhận tội danh này, một lòng chịu chết. Lão nhân sâm tinh một tay kéo cổ áo Nam Sở, "Cứ như vậy chết đi, có xứng đáng với a huynh không? Hắn vì ngươi mà làm nhiều việc như vậy, đổi lấy được ngươi không hiểu rõ đã chết rồi?"

Nói đến Nam Triệt, con ngươi Nam Sở bỗng nhiên có ánh sáng, hắn kích động nhìn Chu Tử Thư, "Làm sao ngươi biết chuyện của ta và a huynh?"

"Hắn để lại thư cho ngươi."

"Cho ta."

"Trong Thất Ngữ Lâm, theo chúng ta đi, ngươi tự nhiên có thể nhìn thấy."

Nam Sở chần chờ một khắc, rốt cục vẫn là không bỏ xuống được bức thư cuối cùng Nam Triệt để lại kia, mặc cho Ôn Khách Hành tháo bỏ dây thừng quanh mình.

Quạ đen gào thét trên mái hiên, Nam Sở nhìn về hướng Thất Ngữ Lâm, tự lẩm bẩm một câu a huynh, cắn răng, từng bước từng bước đi về phía trước.

.

.

.

Valentine vui vẻ nha mọi người ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co