Truyen3h.Co

[HOÀN] Thiết lập của lốp xe dự phòng hỏng rồi - Miêu Bát Tiên Sinh

Chương 233+234: Thế giới trừng phạt (25+26)

dphh___

Editor: Diệp Hạ

Chương 233: Thế giới trừng phạt (25)

Đêm.

Tiêu Ngật Xuyên đã bắt đầu tiếp xúc với một phần công việc kinh doanh của gia đình, thời gian ở trong trường học không nhiều lắm.

Hôm nay cũng vậy, vì đã quá muộn nên y đi thẳng từ công ty về nhà, không định quay lại ký túc xá.

Khi lái xe vào khu dân cư, trên đường gần như không còn phương tiện nào.

Trừ ánh đèn đường mờ nhạt và những tán cây xanh um tươi tốt ra thì không nhìn thấy ai.

Sau khi rẽ vào một con đường, Tiêu Ngật Xuyên nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đậu ở ven đường.

Xe của Kỷ Trường Hoài?

Nhà của Kỷ Trường Hoài cũng ở khu này, xe y xuất hiện ở đây cũng không lạ.

Cái lạ là xe y lại không đậu ở gần nhà mình, mà ở nhà Hàn Sơ Húc.

Tiêu Ngật Xuyên cảm thấy có hơi kỳ lạ, vì vậy bèn ngừng xe trong một góc khuất. Lúc này là 1 giờ sáng.

Nơi Hàn Sơ Húc ở không quá lớn, hình như ở chung với anh ta còn có một đứa cháu trai, là con của chị cả anh ta.

Người đó tên là Tô Thượng, đã tới ký túc xá hai lần, lần nào cũng tìm Trình Mộc Quân.

Đợi khoảng chừng mười phút, Tiêu Ngật Xuyên thấy một bóng người nhảy từ trên tường xuống.

Ánh đèn lờ mờ, khoảng cách quá xa, dù vậy hắn cũng có thể nhìn thân hình để nhận ra người nọ là Kỷ Trường Hoài.

Trên tay Kỷ Trường Hoài cầm theo một thanh đao, hình như là đường đao.

Tiêu Ngật Xuyên càng thêm nghi hoặc, đường đao này ở đâu ra? Đó giờ Kỷ Trường Hoài không hề hứng thú với các loại vũ khí lạnh, tất nhiên cũng sẽ không sưu tầm gì đó.

Kỷ Trường Hoài đi đến phía dưới đèn đường, trên người y có vết máu, mà trên lưỡi đao y cầm trong tay cũng có máu, lúc này đang nhỏ giọt xuống đất.

"!"

Tiêu Ngật Xuyên cả kinh, nhìn thấy Kỷ Trường Hoài xoay người lên xe, chạy ra khỏi khu dân cư.

Sau một lúc lâu, y mới khởi động ô tô đi theo.

Nhìn quãng đường, Tiêu Ngật Xuyên biết Kỷ Trường Hoài lái xe về trường học.

Muốn về ký túc xá?

Y nhíu mày, theo bản năng cầm điện thoại lên muốn báo cho Trình Mộc Quân biết, nhưng không biết tại sao huyệt Thái Dương cứ giật giật, sau đó một cơn đau đánh úp đến, hôn mê bất tỉnh.

***

Lúc này, Trình Mộc Quân đang ngồi ngoài ban công ký túc xá.

Hắn bỗng nhiên bừng tỉnh, ngón giữa nóng rát, ngay sau đó là tim đập cực kỳ nhanh. Mở mắt ra, Trình Mộc Quân phát hiện mình không cảm nhận được mảnh vỡ Hàn Sơ Húc và Tô Thượng nữa.

Hắn tỉnh cả ngủ, xuống giường đi tới phòng Kỷ Trường Hoài, quả nhiên không thấy người đâu.

Rõ ràng trước khi ngủ còn chúc ngủ ngon nhau như mọi ngày, cũng không nghe Kỷ Trường Hoài nói buổi tối phải về nhà hay thế nào.

Hơn nữa mảnh vỡ Hàn Sơ Húc và Tô Thượng đột nhiên bị tiễn đi, Trình Mộc Quân dùng ngón chân cũng có thể đoán được, chắc chắn là yêu tăng làm.

Hắn trở lại ban công, đợi người trở về.

Quả nhiên, không lâu sau, Trình Mộc Quân nhìn thấy bóng người quen thuộc cầm theo một thanh đường đao đi tới.

Hắn tức khắc nhận ra điều bất ổn, vì tránh phát sinh chuyện khác, hắn xoay nhẫn, xoá đi sự tồn tại của Hàn Sơ Húc và Tô Thượng.

Năm phút sau.

Trình Mộc Quân nghe thấy tiếng cánh cửa phía sau mở ra, hắn xoay người: "Ngươi làm gì vậy?"

Kỷ Trường Hoài đứng ở cửa, trong tay vẫn cầm thanh đường đao kia, bị bắt quả tang làm chuyện xấu nhưng trên mặt lại không có mảy may chột dạ.

Y trở tay đóng cửa, đi tới.

"Đi gặp Hàn Sơ Húc và Tô Thượng."

Trình Mộc Quân cụp mắt nhìn tay Kỷ Trường Hoài: "Đao này của ngươi từ đâu ra?"

"Hạ Sâm cho. Từ lúc trở về từ chùa Xuất Vân, đao đã ở trong tủ quần áo của ta."

Trình Mộc Quân: "..."

Hèn gì Hạ Sâm lại đi dứt khoát như vậy, thì ra là ở chỗ này. Phải quay về dung hợp với bản thể thì mới có thể tạo thành ảnh hưởng lớn hơn nữa với thế giới trừng phạt.

Trình Mộc Quân đã dùng nhẫn xoá đi sự tồn tại của thanh đường đao này, không ngờ sau khi quay lại bản thể Hạ Sâm lại lén mang nó về.

Nhân cách yêu tăng không hoàn chỉnh, chỉ là một phần của Kỷ Trường Hoài, nhưng bởi vì thức tỉnh nên có liên kết với bản thể, và thanh đường đao này có thể áp chế nhân cách chủ Kỷ Trường Hoài.

Hiểu đơn giản, chuyện tối nay là chuyện mà bản thể muốn làm, nhưng hành vi biểu hiện trên nhân cách yêu tăng sẽ trở nên cực đoan hơn rất nhiều.

Nghĩ đến đây, Trình Mộc Quân nhắm mắt lại, bình tĩnh rồi mới hỏi: "Ngươi đã làm gì Hàn Sơ Húc và Tô Thượng?"

Kỷ Trường Hoài không hề giấu giếm, trở tay rút đao ra: "Đưa về."

Trình Mộc Quân nhìn vết máu dính trên vạt áo y: "Ngươi... không thể dùng cách nào ôn hòa hơn à?"

Mặc dù Kỷ Trường Hoài nói rất mơ hồ, nhưng Trình Mộc Quân cũng biết yêu tăng này đã làm ra chuyện tốt gì. Thế giới của Hàn Sơ Húc và Tô Thượng đều là thế giới hiện đại nhẹ nhàng, không thể đánh qua đánh lại với yêu tăng như Hạ Sâm.

Nói cách khác, yêu tăng thừa dịp đêm khuya tĩnh lặng để đi giết người.

"Lúc sắp chết là lúc con người có thể phát huy tất cả tiềm năng, làm vậy nhanh hơn."

Trình Mộc Quân không thể không thừa nhận, Kỷ Trường Hoài nói rất có lý. Thật ra khi cảm thấy có quá nhiều mảnh vỡ ở thế giới trừng phạt, ảnh hưởng đến việc sửa chữa cốt truyện, Trình Mộc Quân cũng đã nghĩ tới biện pháp này.

Chỉ là sau một lúc suy nghĩ, hắn cảm thấy mình vẫn không thể xuống tay được.

Vậy mà không ngờ, người tàn nhẫn với bản thân nhất vẫn là chính bản thân.

"Sao đột ngột xuống tay tàn nhẫn vậy."

Kỷ Trường Hoài đút đường đao lại vào vỏ: "Quá tam ba bận, Tô Thượng tới ký túc xá tìm ngươi hai lần, lần nào cũng kêu ngươi đi lúc chúng ta đang ở bên nhau, chiều hôm qua là lần thứ ba."

Trình Mộc Quân im lặng một lúc lâu, "Tô Thượng và ngươi... là một thể."

"Cho nên ta mới đưa y về, kèm cả Hàn Sơ Húc." Kỷ Trường Hoài thản nhiên nói: "Huống chi, một lúc tiễn hết hai mối phiền, không phải càng tiện cho ngươi làm việc hay sao?"

Trình Mộc Quân thở dài: "Thôi, tiễn đi cũng tốt."

Kỷ Trường Hoài thấp giọng cười: "Đúng rồi, lúc ra khỏi nhà họ Hàn, ta nhìn thấy Tiêu Ngật Xuyên."

Trình Mộc Quân giương mắt nhìn qua.

Đổi người.

Là Hách Viễn.

Hách Viễn là mảnh vỡ trở lại bản thể sớm nhất, sau đó là Lâm Viễn Ngạn. Bây giờ mảnh vỡ dung hợp càng lúc càng nhiều, đã gần như không khác gì người kia.

Trình Mộc Quân hỏi thẳng: "Ngươi cố ý? Tại sao? Bây giờ Tiêu Ngật Xuyên vẫn chưa thể chết được."

Y nheo mắt: "Thật ra có thiếu một sợi hồn phách ta cũng không cảm thấy có gì không ổn. Hay là ta cứ phá hủy thế giới này, để ngươi ra ngoài được không?"

"Quân Mục." Trình Mộc Quân đột nhiên nói.

Nét mặt âm u của người trước mắt khựng lại một cách rõ ràng: "Ngài, ngài nhận ra ta?"

Trình Mộc Quân liếc y một cái: "Nếu không thì sao? Ngay cả cái tên này cũng là ta đặt cho ngươi, sao có thể không nhận ra."

Quân Mục cụp mắt: "Thật tốt."

Đã nói đến nước này, Trình Mộc Quân cũng hỏi thẳng: "Tại sao ngươi lại xuất hiện trong Trò chơi độ kiếp? Tại sao ngươi lại ngã xuống?"

Lúc trước, Trình Mộc Quân tính được bản thân có kiếp nạn sinh tử lớn, vì vậy đã bế quan độ kiếp, nhưng không ngờ rằng sau khi xuất quan lại hay tin Quân Mục ngã xuống.

Khi đó Trình Mộc Quân còn là một vị thần không tim không phổi, nghe nói người kế nhiệm ngã xuống cũng chỉ cảm thấy hơi buồn bã và nghi hoặc, không bao lâu sau đã chấp nhận sự thật.

Hắn đã nhìn thấy các vị thần ngã xuống rất nhiều lần, vì vậy dù Quân Mục ngã xuống hơi sớm quá, nhưng cũng không để lại quá nhiều gợn sóng trong lòng Trình Mộc Quân.

Tuy nhiên, bây giờ không còn giống như quá khứ.

Trình Mộc Quân cần một đáp án.

Quân Mục im lặng một lát rồi nói: "Đợi ngài ra ngoài ta sẽ nói, được không?"

"Được, vậy thì nói chuyện Trò chơi độ kiếp đi. Cái gọi là tham chiếu dữ liệu của nhân loại để thiết lập, rồi tại sao lại có thể trở thành các thế giới chân chính." Trình Mộc Quân nhìn chằm chằm đôi mắt y: "Chắc chắn ngươi đã đóng một vai trò rất quan trọng trong đó."

Quân Mục: "Ta là người tạo ra Trò chơi độ kiếp, địa điểm là ở nơi tiêu vong."

"Xằng bậy."

Tuy trong lòng Trình Mộc Quân đã có suy đoán này từ lâu, nhưng khi được xác thực vẫn không khỏi trách cứ một câu.

"Sư tôn." Quân Mục đột nhiên tiến lên, ôm Trình Mộc Quân nhẹ nhàng cọ cổ hắn: "Ta sai rồi, không nên hành động theo cảm tính như vậy."

"A."

Trình Mộc Quân cười lạnh, không muốn phản ứng y. Dũng cảm nhận sai, chết không hối cải, quá quen rồi.

Quân Mục thấy Trình Mộc Quân bất động, chỉ đành hậm hực đứng dậy: "Thế giới trừng phạt này không phải chủ ý của ta, vì phân hồn Tiêu Ngật Xuyên quá suy yếu nên mới bị Ma giới thừa cơ lợi dụng, ta chỉ muốn hủy hoại hồn phách này cho ngài hả giận."

Trình Mộc Quân: "Chỉ vậy?"

Quân Mục nhìn Trình Mộc Quân, lòng biết mình không lừa được người này, đành nói thật: "Ta thừa nhận ta nóng nảy, sau khi khôi phục ý thức, nhìn thấy ngài ở thế giới trừng phạt ngọt ngọt ngào ngào với họ, trong khi đó ta lại ở bên ngoài chờ đợi khổ sở, ta không thể chịu đựng được. Mặc dù đó là mảnh vỡ linh hồn của ta, nhưng..."

Trình Mộc Quân hiểu người này, tính chiếm hữu mạnh và rất phóng túng, vì vậy không khách khí ngắt lời: "Ngươi đừng quậy phá làm hỏng kế hoạch của ta, để thiếu một sợi hồn phách, đến lúc đó lại vì hồn phách không đầy đủ rồi tiếp tục chia năm xẻ bảy, ta không rảnh tìm về giúp ngươi nữa đâu. Nói đi, tại sao lại muốn kích thích Tiêu Ngật Xuyên?"

Quân Mục thấy Trình Mộc Quân bắt đầu không vui, biết điều nói thật: "Giúp ngài nhanh chóng hoàn thành cốt truyện, mấu chốt của thế giới này là quan hệ tứ giác, cần liên kết hai điểm còn lại mà đúng không?"

"Sao ngươi biết kịch bản?"

"Ngài quên bản thể của Quy Nhất còn ở trong tay ta sao? Tuy bây giờ nó vẫn còn mơ màng, nhưng thứ nó biết ta đều biết."

Đến giờ Trình Mộc Quân mới rõ, thì ra Quy Nhất là gián điệp được cài vào bên cạnh hắn. Bên Quân Mục dung hợp càng nhiều, điều y có thể biết cũng càng nhiều, cứ vậy thuận nước đẩy thuyền chạy vào làm loạn.

Với lại, nãy giờ Trình Mộc Quân không thể cảm nhận được sự tồn tại của hệ thống; "Ngươi làm gì Quy Nhất rồi?"

"Nhốt lại, có một số việc tạm thời không thích hợp để nó biết." Quân Mục giải thích một câu, sau đó thân thể đột nhiên lảo đảo.

"Sao vậy?"

"Ý thức của thân thể này sắp tỉnh rồi, ngài nhớ đừng thanh trừ ký ức của Tiêu Ngật Xuyên hoàn toàn, như vậy mới có thể dựng lên khuôn khổ."

Trình Mộc Quân đỡ y, hỏi: "Ký ức của Kỷ Trường Hoài cũng giữ lại?"

"Ừm, thay vào đó biến chuyện này thành một giấc mơ là được. Lúc trước ta đã biến một ít hồi ức thành dạng giấc mơ truyền vào đầu Kỷ Trường Hoài, có lợi giúp ngài tiến hành cốt truyện."

"Ta biết rồi."

"Ta đi đây, chờ ngài trở về."

Quân Mục duỗi tay, dùng sức nắm tay Trình Mộc Quân một chút, sau đó mắt nhắm lại, ngã xuống.

___

Chương 234: Thế giới trừng phạt (26)

Rạng sáng hôm sau, Tiêu Ngật Xuyên tỉnh lại ở trong xe, đầu tiên là cảm thấy vô cùng hoang mang, không biết tại sao mình lại ngủ trong xe.

Sau vài giây ngắn ngủn, y như bừng tỉnh, cầm điện thoại gọi cho Trình Mộc Quân.

"Sao vậy? Mới sáng sớm."

Giọng Trình Mộc Quân vẫn còn ngái ngủ, hình như là mới thức dậy.

Lúc này Tiêu Ngật Xuyên mới nhận ra giờ vẫn còn quá sớm, mình làm vậy là quá thất lễ. Nhưng y đã không rảnh lo quá nhiều: "Kỷ Trường Hoài, Trường Hoài đâu?"

"Chắc ở ký túc xá, hôm qua anh ấy không về nhà, anh gọi thử xem."

"Tôi gọi không được, cậu đi xem giúp tôi được không?"

Bên kia điện thoại truyền đến một ít tiếng động rất nhỏ, sau một lúc lâu, giọng Trình Mộc Quân vang lên: "Anh ấy không ở ký túc xá, sao ra ngoài sớm vậy nhỉ?"

Tiêu Ngật Xuyên nhăn mày: "Hôm qua tôi... nhìn thấy cậu ấy ở trước nhà Hàn Sơ Húc."

Nhưng không ngờ Trình Mộc Quân lại hỏi: "Hàn Sơ Húc là ai?"

Tiêu Ngật Xuyên ngây ra: "Hàn Sơ Húc, cậu của Tô Thượng. Không phải gần đây cậu ta còn đến ký túc xá tìm cậu hai lần sao?"

"Tô Thượng lại là ai nữa?" Trình Mộc Quân bật cười: "Anh ngủ mớ hả, tưởng người trong mơ là thật?"

Giọng hắn không giống giả vờ, Tiêu Ngật Xuyên chỉ đành nói: "Xin lỗi, chắc là chưa tỉnh ngủ, tôi cúp máy trước."

Trong ký túc xá.

Trình Mộc Quân nhìn cuộc gọi bị ngắt kết nối và căn phòng trống rỗng của Kỷ Trường Hoài, xoay người đi ra ngoài.

Cuối cùng hệ thống bị chặn đã lâu cũng online: "Tiểu Trúc Tử, có chuyện gì vậy? Sao hôm qua tự nhiên tôi bị nhốt vào phòng tối?"

Trình Mộc Quân giả ngu: "Không biết nữa."

"Cậu nhốt đúng không? Cậu đã làm gì?"

Là chủ nhân của nó nhốt, không liên quan gì tới Trình Mộc Quân. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, bây giờ Quy Nhất quá ngốc, không thích hợp biết quá nhiều.

Trình Mộc Quân: "Không biết nữa."

"Vậy cuộc điện thoại kia của Tiêu Ngật Xuyên là sao? Sao cậu giả bộ không biết Hàn Sơ Húc và Tô Thượng?"

Trình Mộc Quân tiếp tục nói dối: "Hai người họ thức tỉnh, sau đó tự rời khỏi. Tôi đã xóa bỏ sự tồn tại của họ, đương nhiên phải làm như không quen biết."

Hệ thống tuy rằng ngốc, nhưng vẫn nhận ra chỗ sai: "Vậy sao Tiêu Ngật Xuyên còn nhớ?"

"Chắc là làm nhiều quá nên y miễn nhiễm rồi, không sao, y sẽ chỉ tưởng là nằm mơ thôi."

"Ồ, vậy à."

Trình Mộc Quân thấy hệ thống đã tin sái cổ chuyện mình bịa ra, lúc này mới ra khỏi phòng Kỷ Trường Hoài.

Không ngờ vừa mở cửa, hắn lại thấy Kỷ Trường Hoài mở cửa đi vào.

Kỷ Trường Hoài mặc đồ thể thao, trên tay cầm một cái túi: "Em dậy rồi à? Anh vừa đi chạy bộ, tiện thể mua bữa sáng về, lại đây ăn đi."

Trình Mộc Quân hơi sửng sốt, nhất thời không nói gì.

Kỷ Trường Hoài đi tới, dùng mu bàn tay chạm lên mặt hắn, giọng nói chứa ý cười: "Sao vậy? Chưa tỉnh ngủ à?"

Y không hỏi tại sao sáng sớm Trình Mộc Quân lại ở trong phòng của y.

"Sao anh ra ngoài sớm vậy? Không phải anh không có thói quen chạy bộ buổi sáng à?"

Trình Mộc Quân bị y nắm tay dắt đến trước bàn trong phòng khách, mở hộp cơm ra bắt đầu ăn sáng.

"Không có gì, hôm qua không ngủ được nên muốn đi dạo."

Không ngủ được chỗ nào, rõ ràng là nửa đêm đi giết người cướp của mà. Nhưng Trình Mộc Quân cũng không vạch trần.

Suy cho cùng, yêu tăng, hay nói là những hành động của Quân Mục chắc chắn sẽ có ảnh hưởng tới Kỷ Trường Hoài.

Quả nhiên, ăn cơm xong, Kỷ Trường Hoài nói: "Mộc Quân, anh định mấy ngày tới vào chùa Xuất Vân ở một thời gian."

Trình Mộc Quân nhíu mày: "Sao tự nhiên lại muốn đi chùa Xuất Vân?"

"Anh... tâm không tịnh."

"Không phải anh không định xuất gia nữa rồi à? Tâm không tịnh thì có sao."

Ngón tay đặt trên bàn của Kỷ Trường Hoài thoáng cứng đờ, y cụp mắt, không nói gì.

Giấc mơ hôm qua quá đáng sợ, thậm chí y vẫn có thể nhớ rõ ràng cảm giác khi lưỡi dao sắc bén xuyên qua da thịt.

Y không nhìn rõ khuôn mặt của hai người bị giết, cũng không nghe thấy tiếng họ kêu thảm thiết, thứ duy nhất rõ ràng là tiếng tim đập đều đặn của mình, như thể giết chết hai người là chuyện cỏn con không đáng nhắc tới.

Kỷ Trường Hoài không muốn giấu Trình Mộc Quân bất kỳ chuyện gì, nhưng lời nói đã đến bên miệng lại vẫn không thể thốt ra.

Càng xem trọng người trước mắt, càng không muốn để hắn biết những tối tăm dưới đáy lòng mình.

Kỷ Trường Hoài hoài nghi, vấn đề về tâm thần của mẹ đã di truyền cho mình.

Lúc trước, trụ trì chùa Xuất Vân đã nói, một khi Kỷ Trường Hoài động ái dục, y sẽ rất dễ đi hướng cực đoan. Chỉ có nhìn thấu rồi buông bỏ mới có thể vượt qua đoạn trần duyên này.

Nhưng Kỷ Trường Hoài cảm thấy, có lẽ suốt cuộc đời này y cũng sẽ không nhìn thấu, không buông bỏ được.

Y không thể buông tay Trình Mộc Quân, vì vậy chỉ đành đến chùa Xuất Vân, tìm kiếm sự an ủi tinh thần. Dù có là uống rượu độc giải khát, y cũng vui vẻ chịu đựng.

Cuối cùng, Kỷ Trường Hoài chỉ nói: "Không có gì, không cần lo lắng, chỉ là thói quen mà thôi."

Trình Mộc Quân gật đầu, không nghi ngờ.

Ngày thứ ba sau khi Kỷ Trường Hoài rời đi, thanh tiến độ có biến hóa.

Hệ thống đột nhiên lên tiếng: "Thanh tiến độ 60%. Tiểu Trúc Tử, sao lại thế này? Chẳng có gì xảy ra mà?"

Không ngờ Trình Mộc Quân lại hỏi: "Sao chỉ mới 60%? Không phải chứ." Trong kế hoạch của hắn, mấy ngày nay Mạc An Lan sẽ nghĩ cách làm Tiêu Ngật Xuyên đồng ý quen cậu ta, như vậy thanh tiến độ ít nhất cũng phải được 70%.

Chẳng lẽ... Tiêu Ngật Xuyên từ chối?

Hệ thống đang định hỏi lại, cửa ký túc xá mở ra.

Trình Mộc Quân đứng dậy quay đầu lại, thấy Tiêu Ngật Xuyên đi đến.

"A, cậu cũng ở đây à."

Tiêu Ngật Xuyên sửng sốt, vô thức dời mắt đi, giống như đang chột dạ.

Mạc An Lan gật đầu với Trình Mộc Quân xem như chào hỏi, lại nói: "Ngật Xuyên, cậu hãy suy nghĩ một chút, tôi chờ cậu trả lời."

"Sao vậy? Hai người trông lạ quá đó?" Trình Mộc Quân thuận miệng hỏi.

Không ngờ Tiêu Ngật Xuyên lại càng hoảng hơn: "Không, không có gì."

Trình Mộc Quân cũng không hỏi nhiều, ném sổ phác thảo lên bàn rồi xoay người vào phòng tắm.

Tiêu Ngật Xuyên đứng tại chỗ, không biết đang mang tâm trạng gì, chỉ cảm thấy không chân thật.

Lúc nãy Mạc An Lan bỗng nhiên nói muốn giả vờ yêu đương với y, nguyên nhân là mẹ Kỷ thấy rất áy náy vì những chuyện xảy ra gần đây, cậu không muốn kích thích bà.

Cậu nói chỉ khi chuyện tình cảm của mình ổn định, mẹ Kỷ mới có thể thôi tự trách.

Mặc kệ xuất phát từ phương diện nào, Tiêu Ngật Xuyên đều nên đồng ý đề nghị này, nhưng chẳng hiểu sao y lại từ chối.

Cộp —— Một tiếng vang nhỏ, Tiêu Ngật Xuyên hoàn hồn.

Thì ra là sổ phác thảo Trình Mộc Quân đặt trên bàn bị gió thổi rơi xuống.

Tiêu Ngật Xuyên đi qua nhặt lên, ngón tay vừa đụng vào sổ phác thảo đã ngây ra.

Bữa vẽ bị gió thổi lật ra đúng là bức vẽ Tiêu Ngật Xuyên nhìn thấy trên ban công. Chỉ là lần trước, ngũ quan bị bỏ trống. Mà lúc này, người trong tranh đã có mặt mũi.

Một người trong đó là Trình Mộc Quân, người còn lại không phải Kỷ Trường Hoài như y nghĩ, mà chính là y.

Tiêu Ngật Xuyên ngơ ngác nhìn bức vẽ, ngón tay cứng đờ nhặt lên, thừ người hồi lâu.

Không sai.

Người này là y.

Trong tranh, hai người cùng dựa vào lan can ban công. Tuy không có động tác gì, nhưng trong ánh mắt nhìn nhau lại ẩn chứa vô vàn tình cảm.

Dù Tiêu Ngật Xuyên không học nghệ thuật cũng có thể cảm nhận được cảm xúc muốn xé giấy lao ra.

Cho đến khi Trình Mộc Quân ra khỏi phòng tắm, Tiêu Ngật Xuyên mới hoang mang trả sổ lại trên bàn.

***

Ban đêm, Tiêu Ngật Xuyên mơ một giấc mơ.

Y mơ thấy Trình Mộc Quân.

Chỉ có y cùng Trình Mộc Quân, không có Kỷ Trường Hoài, không có những người khác.

Trình Mộc Quân trở về từ nước ngoài, yêu y từ cái nhìn đầu tiên, kể từ đó vẫn luôn đi theo sau y.

Nhưng mà, y...

Y làm sao vậy?

Tiêu Ngật Xuyên ngồi bật dậy, cảnh tượng cuối cùng trong giấc mơ là một đống vật nặng đổ ập xuống, Trình Mộc Quân lao tới che chở cho y.

Y ngơ ngác nâng tay lau trán, bên trên toàn là mồ hôi lạnh.

Không thích hợp, chuyện này không thích hợp. Cả giấc mơ Kỷ Trường Hoài giết người tối hôm trước, tất cả đều quá chân thật.

Hiện giờ đầu óc Tiêu Ngật Xuyên vô cùng hỗn loạn, như du hồn rời khỏi ký túc xá. Đợi đến khi hoàn hồn, y đã lái xe đi đến chùa Xuất Vân.

Chùa Xuất Vân được xây dựng trong một ngọn núi vùng ngoại ô, đi từ trường học đến đây bằng đường cao tốc chỉ tốn hơn một tiếng.

Khi Tiêu Ngật Xuyên đến nơi là gần 12 giờ.

Y do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Kỷ Trường Hoài.

Hai người ngồi đối diện nhau trong phòng thiền.

Kỷ Trường Hoài nấu nước, pha trà, thấy Tiêu Ngật Xuyên không nói lời nào thì ngồi tại chỗ đọc kinh Phật.

Vốn dĩ Tiêu Ngật Xuyên đã quen với cách xử sự như vậy của bạn mình, nhưng lúc này lại cảm thấy không đúng: "Sao tự nhiên cậu lại muốn vào chùa Xuất Vân ở mấy ngày?"

Bây giờ Kỷ Trường Hoài và Trình Mộc Quân đã xác nhận quan hệ, không nên lưu luyến nơi cửa Phật như vậy.

"Không có gì, tâm không tịnh, ở mấy ngày rồi về."

Tiêu Ngật Xuyên nhíu mày: "Vậy còn Trình Mộc Quân thì sao?"

Kỷ Trường Hoài cảm thấy y hơi kỳ lạ: "Mộc Quân đã là người trưởng thành, cũng chỉ mấy ngày thôi, em ấy có thể tự chăm sóc bản thân."

"Cậu biết ý của tôi không phải như vậy." Tiêu Ngật Xuyên khuyên nhủ: "Nếu cậu đã xác định quan hệ với cậu ấy thì không nên..."

Còn chưa nói hết câu, y đã thấy Kỷ Trường Hoài ngước mắt nhìn: "Hình như chuyện của tôi và em ấy không liên quan đến người ngoài như cậu mà nhỉ?"

Giọng điệu rất lạ, lạ giống như không phải điều Kỷ Trường Hoài có thể nói ra. Tiêu Ngật Xuyên ngạc nhiên, giải thích: "Cậu không cần đề phòng tôi như vậy, tôi chỉ quan tâm với tư cách một người bạn..."

Kỷ Trường Hoài đột nhiên đứng bật dậy, gắt gao nhìn thẳng vào mắt y: "Bạn? Tôi vẫn chưa quên câu hỏi của cậu vào lần đầu tiên nhìn thấy Mộc Quân ở ký túc xá."

Tiêu Ngật Xuyên: "Trường Hoài, cậu bình tĩnh đi."

Hắn phát hiện Kỷ Trường Hoài không thích hợp, người trước mặt không giống Kỷ Trường Hoài.

Ánh mắt cố chấp lại mang theo chút điên cuồng...

Mẹ của Kỷ Trường Hoài đã từng ở viện điều dưỡng một thời gian, bệnh tình cụ thể Tiêu Ngật Xuyên không rõ ràng lắm, nhưng nghe loáng thoáng là bệnh tâm thần di truyền.

Người nhà họ Kỷ cũng từng rất lo Kỷ Trường Hoài và anh của y cũng sẽ gặp vấn đề này, vì vậy đã cố tập cho cả hai kiểm soát cảm xúc từ khi còn nhỏ, tránh phát bệnh vì cảm xúc dao động quá lớn.

Cũng may hai mươi mấy năm qua, Kỷ Trường Hoài và anh của y vẫn không có dấu hiệu phát bệnh nào.

Tiêu Ngật Xuyên nghĩ đến đây, trong lòng có chút sốt ruột, chỉ muốn trấn an Kỷ Trường Hoài: "Lúc, lúc đó tôi chỉ cảm thấy cậu ấy rất quen, không có ý gì khác."

Kỷ Trường Hoài cười lạnh: "Khỏi gạt tôi. Nếu không phải cậu có ý với Mộc Quân thì tại sao lại đột nhiên dọn vào ký túc xá của chúng tôi? Cậu bỏ được Mạc An Lan rồi?"

Tiêu Ngật Xuyên á khẩu không trả lời được. Nhìn thấy ánh mắt Kỷ Trường Hoài càng lúc càng kỳ lạ, dưới tình thế cấp bách, y buột miệng nói:

"Tôi làm vậy là vì kích thích An Lan!"

"Hửm?"

Ngay tức khắc, đề nghị của Mạc An Lan nảy lên trong lòng, Tiêu Ngật Xuyên càng nói càng trơn tru: "Ừm, cậu cũng biết tôi đã thích cậu ấy rất nhiều năm, lần này tôi định được ăn cả ngã về không, không được thì từ bỏ."

Có vẻ Kỷ Trường Hoài đã tin lời này: "Vậy có tác dụng không?"

Lúc này Tiêu Ngật Xuyên đã đâm lao thì phải theo lao, không thể phủ nhận nữa, bèn gật đầu: "Ừm, tôi đã hẹn hò với Mạc An Lan."

"Vậy à." Kỷ Trường Hoài ngồi trở về. Y nhìn kinh Phật một lát, đợi khi cảm xúc dần bình ổn mới nói: "Xin lỗi, là tôi đã nghĩ sai rồi."

Lúc này Tiêu Ngật Xuyên mới thở phào, mặc kệ như thế nào, hiện tại giả vờ hẹn hò với Mạc An Lan mới là biện pháp thích hợp nhất.

Không kích thích Kỷ Trường Hoài, cũng có thể dùng thân phận bạn bè tiếp tục ở lại ký túc xá.

Giờ khắc này, Tiêu Ngật Xuyên thậm chí không biết mục đích của mình là gì.

Tóm lại, cứ duy trì tình hình trước mắt là được.

Sau khi Tiêu Ngật Xuyên rời khỏi, Kỷ Trường Hoài cầm kinh Phật lên lật vài trang, rồi đột nhiên cười khẩy một tiếng, ném sang bên cạnh.

Y cầm lấy điện thoại lên, gọi vào một dãy số.

"Mộc Quân."

Trình Mộc Quân ngập ngừng hỏi: "Quân Mục?"

"Ừm, là ta."

"Dạo này ngươi xuất hiện càng lúc càng nhiều nhỉ."

"Sao vậy, không muốn nhìn thấy ta sao? Ngài thấy thích Kỷ Trường Hoài hơn, hay là Tiêu Ngật Xuyên hơn?"

Trình Mộc Quân siết điện thoại, dù thấy hơi cạn lời nhưng cũng biết nếu người nọ mà điên lên thì có thể giết chết chính phân hồn của mình.

"Đừng nghĩ vớ vẩn, ta chỉ lo thế giới bị hỏng thôi."

"Hửm, sao ngài có thể nghi ngờ ta như vậy, ta đau lòng quá đi."

"... Nói chuyện đàng hoàng." Giờ Trình Mộc Quân biết cái tật đụng chuyện là nũng nịu của hệ thống có từ đâu rồi, chủ nào tớ nấy thôi.

Quân Mục rất biết nghe lời: "Ta chuẩn bị cho ngài một bất ngờ, lát nữa thanh tiến độ sẽ có thể lên đến 70%."

"Hửm?" Trình Mộc Quân sửng sốt..

Chuyện gì đây, sáng nay nhìn dáng vẻ Tiêu Ngật Xuyên và Mạc An Lan như thế, rõ ràng là không có chuyện tốt đẹp gì.

Quân Mục thản nhiên nói: "Lúc nãy Tiêu Ngật Xuyên tới tìm Kỷ Trường Hoài, vừa hay là buổi tối, ta chạy ra kích thích y. Ép một chút thì y nói ra chuyện hẹn hò với Mạc An Lan..."

Nghe Quân Mục kể chuyện vừa xảy ra, Trình Mộc Quân không khỏi cạn lời, tạm dừng một lát mới nhẹ nhàng nói: "Vất vả cho ngươi rồi, ta rất vui."

Quả nhiên, nghe được lời này, Quân Mục thỏa mãn nói: "Được rồi, ta đi trước."

"Ừm, được."

Vừa cúp máy, hệ thống bị chặn nãy giờ lập tức nhảy ra: "Tiểu Trúc Tử, báo cho cậu một tin tức tốt! Thanh tiến độ lại tăng, 70% rồi!"

Trình Mộc Quân: "... Ây da, giỏi quá."

Hệ thống nghi hoặc nói: "Sao nhìn cậu không vui tí nào vậy?"

"Không có gì, chỉ là thấy hơi có lỗi với Tiêu Ngật Xuyên, quá tội nghiệp."

Trước đây Trình Mộc Quân không nhận ra được điểm này, bây giờ xem ra, các mảnh vỡ dung hợp càng nhiều, y sẽ phải sống càng gian nan hơn.

Tội, quá tội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co