Truyen3h.Co

[HOÀN] TƯỜNG VY KHỐNG

Chương 48: Hẹp hòi

tienngan29


Cả người Ôn Noãn cứng đờ, không dám quay đầu nhìn cửa sổ phòng bà Kỷ.

Vừa rồi trong phòng cô nỗ lực che giấu chuyện này, giờ khắc này coi như xong.

"Sao anh không nói sớm."

Kỷ Lâm Thâm: "Tại sợ em chưa đánh đủ. "

"......"

Anh buông tay cô ra, hơi thở nhẹ nhàng phả qua mái tóc cô: "Đừng lo lắng, anh sẽ sớm trở lại "

Sau đó, anh quay người lên xe.

Tài xế đóng cửa lại, khởi động xe.

Ôn Noãn đứng ở ven đường, nhìn chiếc xe dần dần rời khỏi tầm mắt, trong lòng trống rỗng.

Cô tự an ủi mình, may thay anh nói sẽ sớm quay lại.

Nhưng cái "sớm" này, cô không nghĩ tới là một tuần sau.

Chỉ về nước được một tuần, Kỷ Lâm Thâm lại chạy tới.

Lần này anh mang theo trợ lý Trần đến đây để hỗ trợ anh trong công việc.

Cô không hỏi anh sẽ ở lại bao lâu, mà chạy tới hỏi Trần Lượng.

Trần Lượng trung thực trả lời: "Không xác định được, bởi vì trước khi khởi hành Kỷ tổng không có đăng ký đường bay về nước "

Hai mắt cô sáng ngời: "Thật sao? "

Cô biết với phong cách làm việc của Kỷ Lâm Thâm, mỗi chuyến bay đều phải xác nhận trước. Nếu không có...

Trần Lượng: "Ừm. "

Ôn Noãn không nói gì nữa, sắc mặt bình tĩnh đáp lại một tiếng, sau đó xoay người rời đi.

Nhưng bước đi nhẹ nhàng như đang bay.

Trần Lượng đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng cô, che miệng ho nhẹ

Anh ta vẫn cảm thấy tính cách bà chủ tương lai cực kỳ giống ông chủ, đều trầm ổn nội liễm, không biểu lộ biểu tình gì. Bây giờ có vẻ giống nhau như đúc

.

Mỗi buổi sáng, thấy Kỷ tổng từ trong phòng Ôn tiểu thư đi ra, vẻ mặt lúc nào cũng mãn nguyện sảng khoái.

Khi ký văn kiện, nét chữ rồng bay phượng múa, cũng giống như đang bay.

Lần này, Kỷ Lâm Thâm không còn giả vờ đặt hai phòng nữa.

Anh trực tiếp yêu cầu nhân viên khách sạn đưa hành lý đến phòng Ôn Noãn, sau đó ngủ trên giường cô hoặc trên người cô.

Buổi sáng khi tỉnh lại, Kỷ Lâm Thâm mở mắt ra, nhìn tia trắng bên cửa sổ chiếu vào, sáng đến chói mắt.

Đang đi ngồi dậy, bỗng nhận ra trên treo mình hơi nặng nặng, mới phát hiện chân Ôn Noãn vắt ngang qua eo anh.

Anh nghiêng đầu sang một bên, thấy cô đang ngủ say, tóc lộn xộn vương vãi trên gối, một ít sợi bị cô cắn trong miệng.

Giống như khoảnh khắc vui vẻ nhất của họ đêm qua.

Điều khác biệt là vết ửng hồng trên mặt cô đã phai đi, hai mắt nhắm chặt không thấy hơi nước mờ ảo nữa.

Anh lẳng lặng nhìn cô, không nhịn được đưa tay chạm vào hàng mi cong dài của cô, sau đó nhẹ nhàng xoa má cô

Nhu nhu mềm mềm

Lồng ngực anh phập phồng, mọi phiền muộn trong lòng đều được giải tỏa.

Nếu sáng nào cũng như thế này, anh không còn muốn gì nữa.

Ôn Noãn bị anh đánh thức, chậm rãi mở mắt ra, nhưng chưa thích ứng với ánh sáng ban ngày, ánh mắt bỗng híp lại.

Cô rầm rì xoay người, cả người nhào tới, ôm lấy cổ anh, vùi đầu vào trong trong tay anh.

"Không dậy nổi?" Giọng điệu anh bình thản, duỗi tay ôm cô vào lòng.

Cô lẩm bẩm hai tiếng.

"Hôm qua em nói sáng nay phải đến ăn sáng với mẹ anh.".

Ôn Noãn nhớ ra, trong lòng thở dài. Sớm biết tối hôm qua tinh lực của anh tràn đầy như vậy, cô sẽ không nói câu đó.

Nhưng cô thật sự rất mệt mỏi, toàn thân đau nhức, không muốn nhớ tới, một chút cũng không muốn nhớ tới...

"Vậy em ngủ tiếp đi, anh gọi cho mẹ nói đổi thành ăn trưa?" Anh hỏi lại

"Không cần, bác gái nhất định không ăn sáng mà chờ chúng ta." thanh âm cô khàn khàn, giọng điệu lười biếng, nhưng vẫn kiên trì.

"Em chắc không?"

"... Ừm. "

"Vậy thì đứng lên."

Anh vỗ nhẹ đầu cô, ngồi dậy.

Chăn trượt xuống bụng anh, lộ cơ bụng săn chắc. Tối hôm qua sau khi làm xong anh không mặc quần áo, lúc này anh lấy áo sơ mi trên đầu giường lên, vải trắng tinh khiết từng chút từng chút phủ lên đường cong thân thể.

Cô mở to hai mắt, nhìn chằm chằm bóng lưng anh. Trên đó có hai dấu bàn tay rõ ràng.

Cho đến khi tầm nhìn bị lớp vải che khuất, không nhìn thấy gì nữa, cô mới bủn rủn đứng lên. Lắc lắc hai cánh tay, lấy quần áo trên ghế cuối giường.

Lần này cô không quên để anh kéo ra rồi ném xa một chút.

Tay vừa giơ lên, cô rên rỉ lẩm bẩm: "Ban ngày chăm sóc mẹ anh, buổi tối còn hầu hạ anh "

Kỷ Lâm Thâm đang cài nút áo sơmi, nghe cô nói vậy tay anh dừng lại, buồn cười quay đầu lại nói: "Vậy anh thuê hộ lý cho mẹ, sau này em hầu hạ một mình anh là được. "

"..." Ôn Noãn lườm anh "Em thay bác gái cám ơn anh, anh thật sự là đứa con hiếu thảo. "

Nói tới nói lui, cô không cho anh thuê hộ lý

Vốn viện điều dưỡng có y tá, việc vặt còn lại cô có thể làm, giao cho người khác cô không yên tâm. Hơn nữa cô không phải tới đây chơi.

Từng ngày bà Kỷ dần hồi phục, không cần ai nâng đỡ, bà có thể đứng thẳng khoảng hai mươi phút.

Bà rất mạnh mẽ, việc bà có thể làm bà sẽ không để cho cô làm, cho nên mỗi ngày việc cô làm cũng không nhiều, phần lớn thời gian đều làm bạn, trò chuyện cùng bà.

Nhưng khi bà quen biết nhiều người lớn tuổi trong viện, việc làm bạn với bà cũng không cần thiết nữa.

Sau khi thu dọn xong, hai người đế viện điều dưỡng.

Bữa sáng đã được giao đến, đặt trên bàn trong phòng bà Kỷ.

Bà đang ngồi bên cửa sổ ngắm phong cảnh, thoạt nhìn đã đợi hồi lâu.

Ôn Noãn có chút ngượng ngùng, đang muốn tìm lý do thích hợp để giải thích.

Kỷ Lâm Thâm đi vào, rất tự nhiên nói: "Mẹ, con xin lỗi, sáng nay con không dậy nổi, nên kéo Ôn Noãn ngủ thêm một lát với con. "

"..."

Anh nói lung tung cái gì hả!.

Tuy rằng hai người ngủ chung một chỗ đã là chuyện không cần nói cũng biết, nhưng mà nói ra như vậy...

Vẻ mặt anh ung dung, bưng khay lên ra ngoài viện tìm gian nhà rợp tùng bách ngồi xuống.

Hiếm khi có nắng ấm mùa đông, cũng may cành bách dày và dài, thưa thớt đan xen trên đỉnh đầu, che bớt ánh mặt trời chói mắt.

Thỉnh thoảng làn gió thổi nhẹ, thoang thoảng mùi cỏ khô

Ôn Noãn lột cho bà quả trứng gà, Kỷ Lâm Thâm nhìn thấy, cũng lấy một trứng bóc ra.

Cô vừa mới lột xong bỏ vào bát bà, anh liền bỏ vào bát cô một trứng.

Cô ngạc nhìn, thoáng nhìn qua bà, thấy vẻ mặt bà không có gì khác thường mới yên tâm.

Nhưng cô vẫn muốn hỏi anh: "Có phải anh không thích ăn cái này không? "

"Không phải, lột cho em ăn" Anh không chút kiêng dè nào, nói xong lấy trứng còn lại bắt đầu lột.

Cô không nói gì nữa, cúi đầu cắn một miếng trứng gà.

Ừm... Rất thơm.

Lần này Kỷ Lâm Thâm ở lâu hơn, đã năm ngày rồi, không thấy anh nói trở về.

Ban ngày ở viện điều dưỡng cùng mẹ, buổi tối cùng cô trở về khách sạn.

Cuộc sống dần dần trở thành quỹ đạo.

Buổi trưa, Ôn Noãn kiểm tra dịch khử trùng trong phòng không còn, nên đến quầy y tá lấy một chai mới.

Quầy y tá có một y tá đến từ Trung Quốc, rất quen thuộc với cô, lúc đưa cho cô một chai khử trùng mới, nhân tiện nói: "Chúc mừng Ôn Noãn "

"Chúc mừng?" Cô nghi hoặc "Chúc mừng cái gì? "

"Không phải cô muốn kết hôn với Kỷ tiên sinh sao?" Y tá cười nói.

"Cái gì? Cô nghe ai nói? "

"Chẳng lẽ không phải sao?" Y tá cúi đầu xác nhận lại mẫu đăng ký "Nhưng trên giấy nộp lệ phí quý I hôm nay, thân phận mà Kỷ tiên sinh điền cho cô là... Fiancee- là vị hôn thê, không có sai nha"

| Fiancee [tiếng Pháp] : hôn thê, vợ sắp cưới |

Cô nghiêng đầu nhìn qua, nhìn chữ viết

Thực sự là anh viết.

Hai mắt cô chớp chớp, nói không nên lời. Cô mỉm cười với y tá, không rõ mình có cảm xúc gì

Lúc trở lại phòng bà Kỷ, Kỷ Lâm Thâm đã đi ra ngoài.

Bên trong chỉ có một mình bà, bà đang đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Nghe được tiếng mở cửa, bà quay đầu lại, mỉm cười : "Cám ơn. "

Ôn Noãn xua tay, đặt dung dịch khử trùng bên cạnh bồn nước.

Bà kéo ghế bên cửa sổ ra ngồi xuống, bảo cô đi qua.

Cô ngồi ghế đối diện, nghe bà nói: "Tiểu Noãn, bác đã khá hơn nhiều rồi. Lần này con theo Lâm Thâm về nước đi, không cần ở lại đây chăm sóc bác, cũng đỡ cho Lâm Thâm vất vả chạy tới chạy lui "

Cô ngạc nhiên: "Anh ấy chạy tới chạy lui không phải đến gặp con, mà là tới thăm bác "

Sau đó nói những lời hoàn toàn khác với buổi sáng: "Anh ấy rất hiếu thảo."

Bà cười cười, biểu tình tràn đầy ý tứ : "Thật sao?"

Cô ngượng ngùng, đầu rũ xuống, không nói tiếp.

Bà khẽ thở dài, quay đầu lại nhìn con sóc đang nhảy trên cây.

Bà nghĩ thứ huyết thống này rất kỳ quái, cha Kỷ Lâm Thâm không có trách nhiệm gì với gia đình, ngược lại sinh ra đứa con trai si tình.

Nhiều năm đến vậy, từ đầu đến cuối, chỉ yêu một người phụ nữ, suốt đời nhớ mãi không quên.

Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, Kỷ Lâm Thâm đi vào.

Anh cầm xấp hóa đơn, đưa cho bà: "Mẹ, chi phí quý tiếp theo con đã nộp trước rồi. "

Bà gật đầu, cất vào ngăn kéo. Sau đó, bà nói muốn nghỉ ngơi, kêu hai người ra ngoài đi dạo.

Hai người cùng nhau đến bồn hoa trong sân viện.

Đã đến mùa đông, bãi cỏ hai đường ngưng kết thành tầng sương trắng mỏng. Ngoại trừ cây tùng ngạo nghễ, những cây cối còn lại đã héo khô, chỉ còn lại vài phiến lá thưa thớt treo trên cành cây.

Cảnh sắc tuy lạnh lẽo nhưng không thê lương, ngược lại có cảm giác yên tĩnh.

Hai người tùy ý đi dạo, dẫm lên lá khô rụng trên mặt đất.

Người xung quanh không nhiều lắm, xa xa có người đang tản bộ, trở thành một cái bóng mơ hồ.

Ôn Noãn đi bên cạnh anh, nhìn như thân mật khắng khít, nhưng lại cách nhau không xa không gần. Cô len lén liếc mắt nhìn tay anh. Lòng bàn tay rộng lớn, khớp xương xanh trắng, nhưng rất ấm áp.

Cô bĩu môi, rõ ràng tay rũ xuống nhưng không chủ động dắt tay cô

Nhưng cảm thấy rất kỳ lạ.

Quan hệ của bọn họ, không giống như người yêu bình thường, không phải một chút tới gần, mà từ thân mật tiến triển lên.

Lần này anh ở rất lâu, mỗi đêm bọn họ đều triền miên đến hừng sáng .

Nhưng vào ban ngày, ngay cả nắm tay...cũng không có

Tay cô buông xuống, bước chân lặng lẽ dựa vào người anh.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, 10 cm, 9 cm... 2 cm, 1 cm...

Cô làm bộ lơ đãng, để mu bàn tay mình chạm vào mu bàn tay anh

Anh cố ý không nhận ra.

Một giây, hai giây,.. trôi qua.

Anh không có phản ứng gì, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt vô định nhìn về phía trước.

Như thể không có chạm tay cô, chỉ như trận gió thổi qua thôi.

Ôn Noãn có chút tức giận.

Cô dứt khoát sải bước về phía trước, không muốn kề vai với anh nữa.

Cái đồ đầu gỗ này!.

Nhưng rất nhanh, Kỷ Lâm Thâm đã đi song song với cô.

Chân anh dài hơn cô nhiều, cô đi được một đoạn ngắn, còn anh chưa đầy hai bước đã đuổi kịp cô.

"Có phải muốn anh dắt em không?" Giọng nói trầm ấm của anh chứa ý cười nhạt.

Ôn Noãn không trả lời.

Trong tình yêu không nên níu kéo.

Giây tiếp theo, một đôi tay thon dài vươn ra trước mặt cô: "Vậy em dắt anh đi? "

Ôn Noãn kiềm chế vui sướng trong lòng, nhẫn nhịn không để khóe môi cong lên. Sau đó, cô duỗi ngón út ra, vô cảm nói: "Anh chỉ có thể nắm một ngón"

Bởi vì biểu hiện vừa rồi của anh làm cô không hài lòng, không đáng nắm hết bàn tay cô.

Kỷ Lâm Thâm nén cười, nắm ngón út của cô trong lòng bàn tay.

Hai người tiếp tục đi về phía trước.

Ôn Noãn mím môi, hơi đau nha!.

Bỗng nhiên, cô nhớ tới chuyện sáng nay ở bàn y tá. Bước chân chậm lại, cắn môi thăm dò: "Hôm nay, cô y tá kia nói với em, nói em là vị hôn thê của anh..."

Kỷ Lâm Thâm cũng bước chậm lại, phối hợp với tốc độ của cô, nghiêng đầu nhìn cô

Cô chậm rãi nói: "Cô ấy nói là anh đăng ký..."

Sau đó cô dừng lại, muốn nhìn phản ứng của anh. Nhưng ánh mắt lại rơi vào những chiếc lá khô vàng trên mặt đất, không nhìn thẳng vào mắt anh.

Cơn gió thổi qua, lá khô xào xạc, tiếng xe cộ chạy trên đường, vang lên tiếng còi inh ỏi.

Nhưng xung quanh yên tĩnh đến kỳ lạ.

Yên tĩnh đến mức cô nghe được nhịp tim của mình.

Anh giải thích: "À, bởi vì viện điều dưỡng quy định không phải người thân thì không thể thường xuyên vào thăm..."

"......"

Chỉ vì cái này thôi sao.

Ôn Noãn sững sờ, tai ong ong.

Kỳ vọng nằm trong lòng bị đắm chìm xuống đáy.

"Còn bởi vì, anh hy vọng em là."

"......"

Là gì?

Cô quay đầu nhìn anh, muốn mở miệng nhưng không phát ra tiếng, cổ họng đột nhiên khàn khàn

Kỷ Lâm Thâm đứng trước mặt cô, ánh mắt nghiêm túc, giọng điệu chân thành: "Sáng nay anh hỏi mẹ có chấp nhận cho chúng ta kết hôn không, bà ấy không có ý kiến "

Ôn Noãn kinh ngạc không có đáp lại, vô số cảm xúc đan xen nhộn nhạo, nghẹn ngào hất tay anh ra: "Anh cho rằng đây là cầu hôn sao?! "

Trong thời gian ngắn ngủi này, là thời khắc chuyển hóa cảm xúc phức tạp nhất của cô

Từ lúc bắt đầu chua xót khó chịu, vừa rồi khiếp sợ á khẩu, đến bây giờ tràn đầy tức giận.

"Anh chưa bao giờ nói thích em..." Cô phẫn nộ nói, hai má bắt đầu đỏ lên.

Tuy rằng đang ở nước ngoài, hơn nữa còn ở viện điều dưỡng, không có chỗ nào phù hợp.

Nhưng ít nhất, ít nhất, cũng phải có lời xác nhận chính thức.

Cô không muốn ở bên anh mà không có thân phận gì.

Nhưng nghĩ lại, cô cũng biết anh không phải là người lãng mạn.

Cho dù là thiếu niên cao ngạo, ngạo mạn lúc trẻ, hay là người đàn ông tài giỏi lạnh lùng lúc trưởng thành, người này chưa bao giờ ôn nhu dịu dàng với con gái.

Quả nhiên, Kỷ Lâm Thâm nhàn nhạt cười: "Thích nói lời đó à? "

"!!!"

Cái gì hả!

Máu cô dâng lên, lập tức tức giận thái độ hời hợt của anh.

Cô hất tay ra, tức giận đi tiếp, không muốn nói chuyện với anh nữa. Cực kỳ ủy khuất, anh không tôn trọng cô!

Nhưng chưa đi được hai bước, Kỷ Lâm Thâm chạy đến, nắm lấy tay cô.

Ôn Noãn giãy giụa nhưng không thoát được, lòng bàn tay rộng lớn cứng rắn bao lấy tay cô, sức mạnh quá chênh lệch, cô chỉ có thể để anh nắm

Kỷ Lâm Thâm nắm chặt tay cô, ngữ điệu vẫn thờ ơ như trước: "Lần này anh về, có lẽ hai tháng sau mới đến. "

"À." Ôn Noãn không có biểu cảm gì.

"Mùa xuân tới sẽ rất bận"

"À." Cô vẫn không muốn để ý đến anh.

"Đầu xuân có cuộc họp thương mại, sau đó đến diễn đàn Davos ở Canberra, tiếp đến là buổi họp toàn cầu của công ty và buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới. Ôn Noãn, anh yêu em. Còn dự án hợp tác với Vân Đỉnh bắt đầu hoạt động..."

Ôn Noãn giật mình, bước chân chậm lại, cả người hơi run rẩy.

"Cái gì?" Anh vừa nói cái gì?" Cô quay sang anh, kéo vạt áo anh truy hỏi.

"Dự án với Vân Đỉnh..."

"Không phải, không phải cái này, câu trước đó là gì?"

"Không nhớ. "

"Em nghe hết rồi!!"

Kỷ Lâm Thâm nhìn cô "Nói như vậy được không? "

"Không được không được, anh nói lại một lần nữa." Cô đứng trước mặt anh, anh không nói, cô sẽ không cho anh đi.

Nhưng anh không chịu nói lại lần nữa, hai tay nhét vào túi, ung dung nhìn cô "Tại sao em không nói với anh trước? "

Biểu tình bướng bỉnh cứng đầu

Ôn Noãn đứng đối diện anh, hai người nhìn chằm nhau, giằng co thật lâu.

Cuối cùng, cô thở dài thỏa hiệp "Được"

Anh nhướng mày, không ngờ cô sẽ đồng ý. Lập tức mặt anh nghiêm túc, quai hàm căng lên, vẻ mặt chờ mong.

"Kỷ Lâm Thâm, em..."

Cô chậm rãi nói, giọng điệu nhẹ nhàng, chân thành tha thiết.

Bầu trời trong xanh như viên đường trong suốt, vài đám mây mỏng lay động, xóa bỏ những bóng đen che khuất hai người.

Anh nhìn cô, đôi mắt lốm đốm ánh sao lấp lánh.

"Em chưa từng thấy người nào bụng dạ hẹp hòi như anh!"

=============

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co