Hoonyoshi Doa Hong Choi Voi
*Note: Hakuto - người chồng bất đắc dĩ của Yoshi.________________________________________Yoshi lặng lẽ chăm chỉ dọn dẹp căn phòng sang trọng, nơi cậu và chồng đang sống. Đôi bàn tay của cậu trở nên chai sạn và cứng cáp hơn, không còn mềm mại như trước. Cậu đã gầy đi nhiều, gương mặt xanh xao, đôi mắt thâm quầng vì những đêm dài mất ngủ và những buổi sáng phải thức dậy từ rất sớm. Cuộc sống sau khi kết hôn đã vắt kiệt sức lực và tâm hồn cậu.Mỗi sáng, cậu đều lặng lẽ dậy trước bình minh, chuẩn bị bữa sáng cho cả gia đình và cẩn thận sắp xếp quần áo cho người chồng mà cậu chưa từng yêu. Những hành động lặp đi lặp lại như một cỗ máy vô hồn, không cảm xúc. Yoshi biết, đây không phải là cuộc sống mà cậu hằng mong ước. Cậu cảm thấy mình như một người xa lạ trong chính căn nhà này, như một cái bóng vô danh, bị cuốn vào nhịp sống của những người không quan tâm đến cảm xúc của cậu.Ngày qua ngày, cậu lặng lẽ chịu đựng, gánh trên vai trọng trách của một người "vợ", nhưng trái tim cậu lại như đang héo úa từng chút một. Những khao khát tự do, những ước mơ từng cháy bỏng giờ đây chỉ còn là ký ức xa xôi, mờ nhạt dần trước thực tại tàn nhẫn. Yoshi chỉ biết dồn hết tâm trí vào công việc nhà, như một cách để quên đi nỗi cô đơn và tuyệt vọng đang gặm nhấm tâm hồn mình.Những ngày đầu tiên về nhà chồng, Yoshi cảm nhận được sự quan tâm và yêu thương từ mọi người. Gia đình chồng đối xử với cậu như một thành viên thực sự, không ai tỏ ra khinh thường hay xa cách. Ngay cả người chồng mà cậu không yêu cũng tỏ ra vô cùng ân cần. Anh ta chăm sóc Yoshi chu đáo, hỏi han mỗi khi cậu mệt mỏi, và dường như luôn cố gắng khiến cậu cảm thấy thoải mái trong căn nhà xa lạ này.Ban đầu, Yoshi tự nhủ rằng có lẽ cuộc hôn nhân sắp đặt này không quá tồi tệ như cậu từng lo sợ. Anh ta có vẻ như là một người đàn ông tử tế, sẵn lòng quan tâm đến cậu. Nhưng rồi, khi những tháng ngày trôi qua, Yoshi dần nhận ra một sự thật khác ẩn sau vẻ ngoài lịch lãm và hành xử chu đáo ấy. Người chồng mà cậu từng nghĩ là tốt đẹp bắt đầu bộc lộ những khía cạnh tối tăm, đầy toan tính và kiểm soát.Sự chăm sóc dần biến thành sự kiểm soát ngột ngạt. Anh ta bắt đầu quản lý từng hành động, từng lời nói của Yoshi, ép buộc cậu tuân theo những quy tắc khắt khe mà cậu không bao giờ đồng tình. Tình yêu, nếu có, chỉ là một thứ vỏ bọc, được dựng lên để che giấu những toan tính lợi ích giữa hai gia tộc. Yoshi nhận ra mình không phải là người "vợ" mà anh ta yêu thương, mà chỉ là một quân cờ trong tay, một món tài sản để củng cố quyền lực của gia đình anh ta.Những ngày tháng hạnh phúc ban đầu dần biến thành chuỗi ngày dài đầy căng thẳng và lo âu. Dù người chồng vẫn tỏ ra chu đáo trước mặt mọi người, Yoshi không thể giấu được nỗi buồn và sự thất vọng. Anh ta không phải là người mà cậu có thể tin tưởng, và càng không phải là người mà cậu có thể yêu thương.Yoshi lặng lẽ ngồi trong căn phòng rộng lớn, ánh đèn vàng dịu chiếu xuống khiến mọi thứ trở nên ảm đạm hơn bao giờ hết. Đêm đã khuya, nhưng người chồng của cậu vẫn chưa về. Điều này không còn xa lạ gì với Yoshi. Anh ta thường xuyên đi sớm về muộn, và mỗi lần trở về, trên người luôn nồng nặc mùi rượu và thoang thoảng mùi nước hoa của phụ nữ. Yoshi biết tất cả, nhưng cậu chỉ có thể im lặng.Cánh cửa chợt mở ra, tiếng bước chân loạng choạng vang lên trong sự tĩnh lặng của ngôi nhà. Anh ta về, say khướt và mệt mỏi, cơ thể nặng nề ngã xuống ghế. Mùi rượu mạnh xộc thẳng vào mũi Yoshi, khiến cậu khẽ nhíu mày. Không có lời trách móc hay bất cứ câu hỏi nào thoát ra từ môi cậu, Yoshi chỉ lặng lẽ đứng dậy, bước đến bên anh ta. Bàn tay cậu nhẹ nhàng đỡ lấy người chồng đang nghiêng ngả vì cơn say, cố gắng dìu anh ta về giường.Anh ta khẽ lẩm bẩm điều gì đó, không rõ ràng, nhưng Yoshi chẳng bận tâm. Cậu quen với những cơn say vô nghĩa này, quen với sự im lặng của chính mình. Bản thân cậu cũng không còn thấy đau nữa, chỉ còn lại sự trống rỗng, như thể trái tim đã khô cạn từ lâu. Đặt anh ta nằm xuống giường, Yoshi kéo chăn đắp lên, che đi gương mặt đang thiêm thiếp ngủ. Nhìn người đàn ông trước mặt, cậu cảm nhận rõ sự xa lạ. Dù cậu đã kết hôn với anh ta, nhưng họ chẳng có bất kỳ sợi dây liên kết nào. Người này không phải là người cậu yêu, và cũng không phải người cậu có thể dựa vào. Nhưng Yoshi vẫn im lặng chịu đựng, bởi cậu biết, mình chẳng còn lựa chọn nào khác.Yoshi bất ngờ khi cảm nhận được một lực mạnh từ phía sau kéo cậu ngã xuống giường. Trước khi kịp phản ứng, người chồng của cậu đã nhanh chóng đè cậu xuống, ánh mắt đỏ ngầu vì cơn say. Hơi thở nồng nặc mùi rượu phả vào khuôn mặt cậu, khiến Yoshi rùng mình. Làn da nhạy cảm của cậu như bị thiêu đốt bởi hơi nóng từ người đàn ông say xỉn, khiến cậu cảm thấy khó chịu và ngột ngạt.Yoshi nằm bất động, hơi thở ngắt quãng, đôi mắt vô hồn nhìn lên trần nhà. Cậu nghe rõ những lời nhơ nhuốc phát ra từ miệng người chồng mình, từng từ từng chữ như những nhát dao cứa vào tâm hồn cậu. "Vợ đây à!" Giọng nói khàn đặc cùng cái liếm môi đầy ghê tởm của anh ta khiến cậu chỉ muốn co rúm lại, nhưng cơ thể không còn chút sức lực nào để phản kháng. Ánh mắt anh ta quét qua thân thể cậu từ đầu đến chân như đang đánh giá một món hàng. "Hừ... Nuột phết, hàng ông già mua về ngon đấy." Anh ta nhếch mép cười, đôi mắt lộ rõ vẻ thèm khát, nhưng bên trong đó chẳng hề có chút yêu thương hay trân trọng nào. Đối với anh ta, Yoshi chẳng khác gì một món đồ để thỏa mãn thú tính."Bị câm à? Sao không nói gì?" Anh ta nói với giọng khinh khỉnh, nhưng Yoshi vẫn im lặng. Cậu chẳng còn gì để nói, cũng chẳng còn lý do để lên tiếng. Anh ta cúi xuống gần hơn, hơi thở càng lúc càng gấp gáp. Bàn tay to lớn giữ chặt lấy Yoshi, không cho cậu bất kỳ cơ hội nào để thoát khỏi tình huống này. Yoshi cố gắng giằng co, nhưng sức mạnh của cậu không thể sánh được với anh ta. "Đừng..." Yoshi khẽ thốt lên, giọng nói run rẩy pha lẫn sự sợ hãi và tuyệt vọng."Đừng? Đừng dừng lại à? Bán mình rồi còn ra vẻ thanh cao sao? Hầu hạ chồng mình cho tốt, tôi sẽ đối xử với em nhẹ nhàng hơn."Người chồng kia không nghe thấy hay không bận tâm, chỉ càng áp sát hơn, tiếp tục hành động của mình như thể không nhận thức được tình cảnh của Yoshi. Sự bất lực và nỗi sợ dâng tràn trong lòng cậu, nhưng tất cả những gì cậu có thể làm là im lặng chịu đựng.Từng mảnh quần áo trên người Yoshi bị xé toạc một cách thô bạo, trong khi người đàn ông trước mặt cậu dường như chẳng mảy may bận tâm đến cảm xúc hay sự đau đớn của cậu. Ánh mắt của anh ta hoàn toàn bị che mờ bởi dục vọng, và mọi hành động đều chỉ nhằm thỏa mãn nhu cầu ích kỷ của bản thân.Yoshi run rẩy, cảm nhận sự lạnh lẽo và trống rỗng tràn ngập cơ thể mình khi từng lớp quần áo rơi xuống sàn. Cậu không thể ngăn chặn nỗi sợ hãi đang dâng trào trong lòng, không thể đấu tranh chống lại sự tuyệt vọng. Nước mắt lăn dài trên gương mặt xanh xao của cậu, nhưng Yoshi vẫn im lặng, chẳng thể làm gì ngoài việc chịu đựng. Cảm giác bị phản bội, nỗi đau và sự bất lực bóp nghẹt trái tim cậu. Cậu không còn là chính mình, mà chỉ là một con búp bê vô hồn bị điều khiển bởi những toan tính tàn nhẫn của xã hội và người chồng chẳng yêu thương cậu. Thế giới của Yoshi giờ đây chìm sâu vào bóng tối và sự trống rỗng đau đớn. Cậu nằm đó, bất động, cảm giác cơ thể mình bị tước đoạt, không thể phản kháng trước sức lực của Hakuto – người chồng mà cậu chưa từng yêu. Từng động tác của anh ta là những mũi dao găm vào lòng tự trọng của cậu, từng nhịp thở nóng hổi phả lên làn da cậu khiến trái tim cậu càng trở nên tê dại hơn.Yoshi biết mình không thể thoát ra. Đôi mắt cậu trống rỗng, không còn một tia sáng nào. Cảm giác yếu đuối và bất lực cuốn cậu vào vực sâu không đáy, nơi mọi hy vọng, mọi ước mơ về tự do và hạnh phúc đều tan biến như chưa từng tồn tại. Trong căn phòng sang trọng nhưng lạnh lẽo, những tiếng thở gấp và mùi rượu nồng nặc chỉ làm tăng thêm nỗi thống khổ mà Yoshi đang gánh chịu. Cậu đã từng mơ về một cuộc đời khác, một cuộc đời nơi cậu được yêu thương và sống tự do, nhưng giờ đây mọi thứ đã tan vỡ, vùi lấp trong cái gọi là định mệnh. Yoshi chỉ có thể câm lặng chịu đựng, vì cậu biết rằng không ai có thể giúp mình thoát khỏi cái lồng giam này—kể cả chính cậu.Hakuto cúi xuống, đôi môi của anh ta chạm vào làn da trắng nõn nà của Yoshi, để lại những dấu vết đỏ chói, hằn sâu trên cơ thể vốn đã yếu đuối và mỏng manh. Mỗi nụ hôn như một dấu ấn của sự chiếm hữu, tàn nhẫn và vô tâm, in lên thân thể Yoshi những vết thương vô hình, nhưng cũng vô cùng đau đớn.Cậu nhắm mắt, cố gắng ngăn lại dòng cảm xúc đang cuộn trào trong lồng ngực. Mọi cử động, mọi hành vi của Hakuto chỉ làm cho nỗi tuyệt vọng trong cậu ngày càng lớn hơn. Yoshi không còn cảm nhận được gì ngoài sự trống rỗng đang nuốt chửng tâm hồn mình. Trong khoảnh khắc đó, cậu chỉ muốn thoát khỏi tất cả, nhưng cũng không thể. Bị mắc kẹt trong sự bất lực và cam chịu, Yoshi chỉ biết lặng lẽ chịu đựng, như một bông hoa bị vùi dập không còn sức sống.Hakuto thì thầm, giọng trầm thấp đầy chế nhạo: "Em nên ngoan ngoãn phục tùng tôi, tôi hứa sẽ yêu thương em." Lời nói ngọt ngào nhưng rỗng tuếch như lưỡi dao nhọn cắt vào tâm hồn Yoshi. Cậu chỉ nằm im, lặng lẽ đón nhận từng lời hứa hẹn giả tạo, biết rõ rằng tình yêu của Hakuto không bao giờ có thật. Nó chỉ là một cái cớ để che đậy sự chiếm hữu và thao túng của anh ta, biến cậu thành một con búp bê sống không có quyền lên tiếng, không có quyền phản kháng.Yoshi cắn chặt môi, nuốt xuống mọi nỗi đau và sự căm hận. Trong lòng cậu, những ký ức về Jihoon và tình yêu thuần khiết đã từng có giờ trở nên xa vời, như một giấc mơ đẹp bị chôn vùi dưới lớp tro tàn của hiện thực khắc nghiệt.Yoshi nắm chặt ga giường, tâm trí trống rỗng, những hình ảnh của Jihoon bỗng hiện lên rõ nét. Từng kỷ niệm đẹp về người cậu yêu như những mảnh ghép sáng lấp lánh giữa bầu trời tối tăm, khiến cậu chỉ muốn trốn chạy khỏi thực tại tàn khốc này.Bức xúc dâng trào, cậu tát mạnh vào má Hakuto. Lợi dụng lúc anh ta choáng váng, Yoshi dồn sức đá mạnh vào bụng người đối diện nhưng trước khi chân cậu kịp chạm đến Hakuto, anh ta đã nhanh chóng tóm lấy, giữ chặt chân cậu lại như một chiếc bẫy giam giữ.Hakuto nắm chặt lấy chân Yoshi, kéo cậu trở lại giường với lực mạnh hơn, ánh mắt trở nên hung dữ và tức giận. "Em dám phản kháng sao?" Giọng anh ta rít lên, đầy đe dọa. Trước mắt Yoshi, bóng dáng tàn nhẫn của Hakuto hiện rõ, như một bóng đen che lấp mọi tia sáng hy vọng.Yoshi hoảng loạn, trái tim đập mạnh trong lồng ngực khi mọi cố gắng trốn thoát của cậu đều trở nên vô ích. Cậu không thể làm gì, không thể thoát khỏi vòng kìm kẹp của người đàn ông mà cậu không bao giờ yêu. Hình ảnh của Jihoon, tình yêu cậu dành cho hắn, hiện lên như một vệt sáng yếu ớt trong tâm trí, nhưng cũng đủ để cậu có thêm chút can đảm trong khoảnh khắc này."Đừng chạm vào tôi!" Yoshi hét lên, dùng cả hai tay đẩy mạnh Hakuto, nhưng cơ thể cậu yếu ớt và kiệt quệ, sức lực chẳng thể nào chống chọi lại được hắn. Hakuto bật cười lạnh lùng, mắt ánh lên vẻ tàn bạo."Em không có quyền từ chối đâu." Anh ta thì thầm, kéo Yoshi gần lại hơn.Hakuto nhanh chóng xoay người Yoshi lại, để lộ phần lưng trần và mông trắng nõn của cậu. Cảnh tượng này như muốn ra lệnh cho gã tận hưởng từng chi tiết, không bỏ sót bất kỳ phần nào."Yoshi à, hôm nay chồng em nhất định sẽ khiến em no nê." "Anh! Biến thái, khốn nạn, vô sỉ, cút ra khỏi người tôi!" "Hừ." Gã không phản bác, chỉ im lặng dùng tay vỗ mạnh vào một bên mông Yoshi, tạo ra tiếng "chát" vang dội khiến cậu hét lên đầy bất ngờ. "Đến lúc thưởng thức món ngon rồi."Tiếng kéo khóa phía sau lưng cậu vang lên, như một điềm báo trước hành động sắp xảy ra. Hakuto vẫn đứng đó, vẹn nguyên trong bộ quần áo, chỉ lấy ra dương vật đã cương cứng từ lúc nào. Gã không nói lời nào, ngay lập tức dùng hai tay tách đôi mông Yoshi ra, rồi cứ thế lao vào. "Cái... cái gì? Anh mau rút ra, không được!""Im miệng!"Gã cúi người về phía trước, hôn lấy Yoshi để ngăn chặn những lời nói mà gã không muốn nghe. Yoshi bị hôn đến mê muội, choáng váng, nhưng trong lòng cậu vẫn tràn ngập cảm giác ghê tởm."Chặt đấy, lần đầu à? Không vào hết được luôn này." Nói xong, gã càng đẩy vào sâu hơn, không có màn dạo đầu, không khuếch trương, không bôi trơn, mà cứ thế thẳng tiến, lút cán tận sâu bên trong Yoshi.Quá trướng, quá đau.Yoshi thật sự là lần đầu trải nghiệm chuyện này và lần đầu hiểu được cách mà hai người nam giao hợp. Mỗi nhịp đẩy vào đều mang đến cảm giác đau đớn, thống khổ. Cậu không khỏi tự hỏi liệu trải nghiệm này có khác biệt hơn nếu người bên cạnh cậu lúc này là Jihoon. Nhưng Yoshi không biết câu trả lời, cậu chỉ cảm thấy cơn đau ngày càng tăng, không còn sức lực để phản kháng nữa."Không được mà..."Nước mắt chảy dài trên gương mặt Yoshi, hòa lẫn với nỗi đau đớn như những cơn sóng táp vào bờ đá, gặm nhấm sự chịu đựng của cậu. Cơn tra tấn thể xác lẫn tinh thần, như một địa ngục không điểm dừng, khiến cậu không thể kiểm soát nổi bản thân. Hakuto, với vẻ mặt lạnh lùng, không để ý đến nỗi đau của Yoshi, vẫn tiếp tục hành động của mình, từng động tác ra vào chậm rãi, rồi dần dần tăng tốc. Cậu cắn chặt môi để kìm nén tiếng khóc, máu từ môi cậu đã chảy ra, hòa cùng với những giọt nước mắt. Khoái cảm và đau đớn hòa quyện, như hai con sóng va vào nhau, khiến cậu không còn biết làm gì ngoài việc buông xuôi, mặc cho sự xâm lược liên tục của Hakuto."Sướng không? Rên cho tôi nghe nào."Hakuto nhẹ nhàng đưa ngón tay cái xoa xoa lên môi Yoshi, nơi đã bị cắn rách, những giọt máu đỏ tươi chảy ra, tạo thành những vệt nhỏ trên làn da trắng mịn màng. Gã cố gắng chen ngón tay vào, muốn tách rời hai cánh môi cứng đầu đang ngậm chặt, tạo ra một khoảng trống để có thể chạm vào những cảm xúc sâu kín bên trong cậu. Mỗi cử động của gã đều mang theo sự tàn nhẫn, như thể đang muốn khám phá một điều gì đó tối tăm và bí ẩn trong chính bản thân Yoshi.Hakuto mỉm cười nham hiểm khi thấy máu từ môi Yoshi, tiếp tục ra lệnh: "Chảy máu rồi này. Đừng kìm nén nữa, tôi muốn nghe rõ tiếng của em." Nói xong, gã tăng tốc độ, nhằm tìm kiếm những điểm nhạy cảm của Yoshi để liên tục thúc vào. Sự cứng đầu của cậu khiến Hakuto càng thêm quyết tâm. Gã nhanh chóng áp dụng một chiêu cũ, đánh vào mông Yoshi, khiến cậu giật mình và phát ra một tiếng kêu nhẹ. Miệng cậu vừa hé ra đã hối hận, và Hakuto ngay lập tức đưa tay vào, trêu đùa với đầu lưỡi của cậu. Yoshi không còn sức để chống cự, những tiếng rên rỉ nhỏ nhẹ, đứt quãng phát ra từ miệng cậu. Những âm thanh ấy chỉ làm Hakuto thêm hung hăng và tàn bạo, như thể càng làm tổn thương Yoshi thì gã lại càng cảm thấy hài lòng hơn.Hakuto không ngừng dây dưa với Yoshi suốt cả đêm dài, thời gian dường như không còn ý nghĩa gì với gã. Chỉ biết rằng cậu khóc lóc và rên rỉ đến mức cổ họng khát khô, những tiếng nấc nghẹn ngào vang lên trong không gian tối tăm. Hakuto không biết đến điểm dừng, liên tục lật cậu từ tư thế này sang tư thế khác, thỏa mãn cơn thèm khát của mình bằng những cú bắn vào sâu bên trong.Yoshi dần thiếp đi trong cơn mê, không rõ đã mất bao nhiêu thời gian. Khi những cơn đau đớn lùi dần vào bóng tối, cậu chỉ mơ hồ mấp máy môi thì thầm một cái tên: "Jihoon." Giọng nói nhẹ nhàng ấy như một nhành hoa giữa cơn bão, mang theo niềm khao khát về sự cứu rỗi và tình yêu mà cậu đã bỏ quên.Hakuto nằm xuống giường, nhanh chóng để mình chìm vào giấc ngủ. Đối với gã, những cơn đau đớn và tuyệt vọng của Yoshi dường như không hề tồn tại, chỉ là những điều tầm thường không đáng để bận tâm. Gã thấu hiểu rằng mình đã đạt được sự thỏa mãn, và tất cả những gì xung quanh đều trở nên mờ nhạt, không còn sức hấp dẫn. Giấc ngủ đến với gã như một cơn gió thoảng, nhẹ nhàng và dễ dàng, trong khi cậu, gánh nặng nỗi đau và sự tuyệt vọng, vẫn lặng lẽ vật lộn trong bóng tối dày đặc của chính mình, như một hồn ma cô đơn giữa dòng đời vội vã.Ánh nắng rực rỡ tràn ngập căn phòng khi mặt trời đã lên cao, đánh thức Hakuto từ giấc ngủ say. Gã từ từ mở mắt, kéo mình ra khỏi vòng tay của giấc mơ. Sau khi hoàn tất những nghi thức vệ sinh cá nhân một cách thong thả, Hakuto chọn cho mình một bộ trang phục chỉn chu, tỉ mỉ. Khi gã quay lại, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua Yoshi như một cơn gió thoảng, không để lại chút cảm xúc nào."Vợ à, ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi, tối nay tôi sẽ có quà cho em." Hakuto khẽ nhếch môi, đôi mắt lấp lánh một ý cười bí ẩn. Sau câu nói ấy, gã rời khỏi phòng, để lại không khí nặng nề cùng sự im lặng chùng xuống, như thể mọi thứ đều dừng lại trong khoảnh khắc.Yoshi im lặng, không trả lời ngay. Cậu vẫn còn cảm thấy đau sau những gì đã xảy ra tối qua, những sự kiện đã lấy đi năng lượng và niềm vui của cậu, khiến cậu giờ đây trông như người mất hồn. Mọi thứ xung quanh dường như mờ nhạt trước mắt cậu, và dù Jihoon đang ở ngay bên cạnh, sự mệt mỏi vẫn đè nặng lên trái tim Yoshi. Cậu muốn nói gì đó, nhưng không tìm được từ ngữ nào phù hợp, chỉ còn cảm giác trống rỗng và khổ đau lấp đầy tâm trí.
Tối hôm đó, Hakuto trở về nhà trong tình trạng say xỉn như những lần trước, nhưng lần này có vẻ tỉnh táo hơn đôi chút. Gã lảo đảo bước vào phòng, gương mặt vẫn đỏ bừng vì men rượu, nhưng đôi mắt lại sắc bén hơn thường lệ. Trên tay gã là một chiếc túi lớn, nặng trĩu. Yoshi thoáng nhìn thấy, nhưng cậu chẳng màng để tâm. Sau những lần tương tự, cậu đã quen với cảnh Hakuto mang về những thứ chẳng ai quan tâm, rồi đắm mình trong cơn say. Nhưng lần này, không hiểu sao, có điều gì đó làm Yoshi cảm thấy bất an, dù cậu vẫn giữ im lặng, không dám hỏi."Tôi về rồi đây, em không ra đón tôi sao?" Hakuto nói, giọng lè nhè giữa những tiếng nấc của cơn say. Gã đứng lảo đảo trước cửa, đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía Yoshi đang ngồi im lặng ở góc phòng. Không có lời đáp lại từ cậu, chỉ là một sự im lặng nặng nề. Yoshi mệt mỏi, chẳng còn chút sức lực hay cảm xúc nào để đối diện với gã. Những lời nói của Hakuto nghe như một thứ âm thanh xa lạ, không thể chạm đến tâm trí cậu, như thể cậu đã quen với cái vòng lặp đau khổ này rồi.Hakuto nhìn thấy vẻ lạnh nhạt của Yoshi, và cơn tức giận trong lòng gã chợt bùng lên. Gã nghiến răng, bước thẳng vào phòng với những bước chân nặng nề. Cánh cửa bị gã đóng sầm lại sau lưng, phát ra một âm thanh đinh tai, như muốn xé toang không gian tĩnh lặng. Căn phòng chìm trong bầu không khí ngột ngạt. Yoshi vẫn ngồi đó, không hề nhúc nhích, đôi mắt cậu không hề dao động trước hành động thô bạo của Hakuto. Nhưng trong lòng cậu, nỗi đau và sự mệt mỏi càng nặng nề thêm, như một sợi dây vô hình siết chặt tâm hồn cậu."Này, điếc rồi à? Không nghe tôi nói gì sao?" Hakuto gầm lên, giọng đầy cáu gắt khi ném mạnh chiếc túi lên giường, tạo ra tiếng động lớn vang dội khắp căn phòng. Gã bước đến gần Yoshi, ánh mắt hằn lên sự tức giận khi thấy cậu vẫn lặng lẽ, không đáp lại lời nào. Sự im lặng của Yoshi chỉ càng khiến Hakuto thêm mất kiên nhẫn, cảm giác như sự khinh thường của cậu đang làm gã trở nên vô dụng trong chính ngôi nhà này. Nhưng Yoshi, quá mệt mỏi và kiệt quệ, vẫn chỉ ngồi đó, đôi mắt trống rỗng, không còn chút sức lực nào để phản kháng hay giải thích.Yoshi hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh lại bản thân. Cậu miễn cưỡng đứng dậy, bước đến gần Hakuto, rồi lặng lẽ giúp gã tháo cà vạt, cởi áo khoác ngoài và treo lên giá. Động tác của cậu chậm rãi, nhưng hoàn toàn máy móc, như thể đã thực hiện quá nhiều lần đến mức chẳng còn cảm xúc gì. "Anh đã về, em đi chuẩn bị nước ấm cho anh tắm." Yoshi nói, giọng điệu trống rỗng, vô hồn. Chẳng có chút yêu thương hay quan tâm nào trong lời nói của cậu, chỉ là sự tuân thủ những thói quen đã quá quen thuộc, nhạt nhòa, như chính cuộc sống mà cậu đang chịu đựng trong cuộc hôn nhân sắp đặt này.Hakuto nhìn chằm chằm vào Yoshi, ánh mắt gã dán chặt lên gương mặt xinh đẹp tựa hoa của cậu. Dường như bị vẻ đẹp mong manh ấy cuốn hút, gã đưa tay chạm nhẹ vào má Yoshi, lòng bàn tay thô ráp lướt qua làn da mềm mại. Tay còn lại của Hakuto trượt xuống, đặt lên eo cậu, kéo Yoshi lại gần mình hơn, cơ thể họ gần như áp sát. Sự tiếp xúc bất ngờ ấy khiến Yoshi khẽ rùng mình, cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng nhưng cậu không kháng cự. Như mọi lần, Yoshi chỉ im lặng chịu đựng, đôi mắt vô hồn nhìn xuống, không hề đáp lại cái chạm đầy chiếm hữu của Hakuto. Trong cậu, chỉ còn lại sự trống rỗng, như thể mỗi ngày trôi qua, chút sức sống trong cậu lại bị lấy đi dần dần."Không cần." Hakuto nói, giọng trầm thấp, tay vẫn giữ chặt eo Yoshi. Gã liếc mắt về phía chiếc túi nằm trên giường, rồi quay lại nhìn cậu với ánh mắt mờ đục vì men rượu. "Quà của em," gã nói tiếp, như thể món quà đó sẽ bù đắp cho mọi thứ trong cuộc hôn nhân lạnh lẽo này.Yoshi khẽ nhìn chiếc túi nhưng không tỏ vẻ hứng thú hay tò mò. Cậu biết, chẳng có món quà nào có thể mang lại cho cậu cảm giác vui vẻ hay an ủi. Mọi thứ chỉ là những thứ vật chất vô nghĩa trong một cuộc sống mà cậu cảm thấy lạc lõng và mất mát. Cậu chỉ gật nhẹ đầu, như một phản xạ, không nói thêm lời nào.Hakuto nhìn Yoshi, ánh mắt ra lệnh cho cậu mở chiếc túi ra. Dù trong lòng hoàn toàn không có hứng thú với bất kỳ món quà nào mà gã tặng, Yoshi vẫn miễn cưỡng làm theo. Cậu chậm rãi kéo dây kéo của chiếc túi, và ngay khi nó vừa mở ra, chiếc túi lập tức tuột khỏi tay cậu, rơi xuống sàn nhà. Những món đồ bên trong văng ra khắp nơi, khiến căn phòng chìm trong một sự im lặng đáng sợ.Yoshi hốt hoảng nhìn xuống những thứ trước mặt mình: quần áo, phụ kiện đắt tiền, nhưng tệ hơn cả, là những món đồ không phù hợp với phẩm giá của cậu. Đó là những món quần áo lụa là mỏng manh, hở hang, mang tính chất chiếm hữu và nhục dục hơn là một món quà tặng cho người mà gã yêu thương. Yoshi cảm thấy cơn tức giận bùng lên trong lòng, pha lẫn với nỗi nhục nhã không thể che giấu. Cậu đứng chết lặng, cảm giác như bản thân bị xúc phạm, bị coi thường một cách tàn nhẫn. Hakuto, người mà cậu không hề yêu, giờ đây còn muốn chà đạp lên tự trọng của cậu bằng những món đồ như thế này. Mọi lời nói và cảm xúc như bị bóp nghẹt trong lòng ngực Yoshi."Sao vậy? Em không thích những món tôi tặng sao? Tôi nghĩ nó sẽ hợp với em lắm đấy, vợ yêu." Hakuto nói, giọng điệu pha chút châm chọc. Gã cúi xuống, nhặt một chiếc áo mỏng manh từ sàn nhà, đưa nó lên ướm vào người Yoshi, như thể gã đang trêu chọc một món đồ chơi.Yoshi cảm thấy như có một luồng điện lạnh chạy dọc sống lưng khi chiếc áo nhẹ nhàng chạm vào làn da của mình. Cảm giác nhục nhã và tức giận lại dâng lên trong cậu, khiến cậu không thể giữ im lặng thêm được nữa. Cậu quay sang nhìn Hakuto với ánh mắt đầy kiên quyết, nhưng trong lòng vẫn chao đảo giữa những cảm xúc hỗn loạn."Đủ rồi, Hakuto!" Yoshi cất giọng, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng vẫn không thể che giấu sự tức giận. "Đừng coi tôi như một món đồ để tùy ý chọn lựa và mặc lên." Cậu lùi lại một bước, tách mình ra khỏi bàn tay đang cố gắng chạm vào mình. Dù rằng sự chống cự của cậu có vẻ yếu ớt, nhưng cậu biết mình không thể cứ im lặng mãi được.Hakuto nghe thấy lời phản kháng của Yoshi, cơn giận dữ trong gã bùng lên như lửa. Không kìm chế được bản thân, gã vung tay tát mạnh vào má Yoshi. Cú tát nảy lửa khiến cậu loạng choạng, không thể giữ thăng bằng và ngã khuỵu xuống sàn nhà. Gương mặt Yoshi đau rát, máu nóng dồn lên, tạo thành vệt đỏ ửng trên làn da mỏng manh của cậu.Yoshi ngồi bất động dưới sàn, cả người run rẩy. Sự đau đớn không chỉ đến từ cú tát, mà còn từ nỗi nhục nhã, sự oán hận và nỗi tuyệt vọng đang bủa vây lấy cậu. Ánh mắt cậu đục ngầu, nhưng cậu vẫn không khóc. Sự tủi nhục đã vượt qua cả ngưỡng chịu đựng, nhưng nước mắt đã cạn khô, chẳng còn gì để thể hiện nỗi đau ấy.Hakuto ngồi xuống đối diện Yoshi, ánh mắt đầy giận dữ. Bàn tay to lớn của gã thô bạo nắm chặt mái tóc mềm mại của cậu, kéo đầu Yoshi ngửa ra phía sau một cách tàn nhẫn. Gương mặt cậu nhăn lại vì đau, nhưng cậu vẫn không nói gì, chỉ có hơi thở gấp gáp vì căng thẳng. Gã nghiến răng, rít lên từng chữ một cách lạnh lùng: "Em đừng chọc giận tôi, nếu không, tôi sẽ không để em sống yên đâu."Yoshi có thể cảm nhận được từng lời nói như những lưỡi dao cứa sâu vào lòng tự trọng. Cậu muốn phản kháng, muốn chống lại sự tàn ác của Hakuto, nhưng sức lực và hy vọng trong cậu dường như đã bị vắt kiệt từ lâu. Giờ đây, cậu chỉ còn lại sự chịu đựng trong im lặng, mỗi giây phút trôi qua càng khiến nỗi tuyệt vọng của cậu dày vò hơn.
Tối hôm đó, Hakuto trở về nhà trong tình trạng say xỉn như những lần trước, nhưng lần này có vẻ tỉnh táo hơn đôi chút. Gã lảo đảo bước vào phòng, gương mặt vẫn đỏ bừng vì men rượu, nhưng đôi mắt lại sắc bén hơn thường lệ. Trên tay gã là một chiếc túi lớn, nặng trĩu. Yoshi thoáng nhìn thấy, nhưng cậu chẳng màng để tâm. Sau những lần tương tự, cậu đã quen với cảnh Hakuto mang về những thứ chẳng ai quan tâm, rồi đắm mình trong cơn say. Nhưng lần này, không hiểu sao, có điều gì đó làm Yoshi cảm thấy bất an, dù cậu vẫn giữ im lặng, không dám hỏi."Tôi về rồi đây, em không ra đón tôi sao?" Hakuto nói, giọng lè nhè giữa những tiếng nấc của cơn say. Gã đứng lảo đảo trước cửa, đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía Yoshi đang ngồi im lặng ở góc phòng. Không có lời đáp lại từ cậu, chỉ là một sự im lặng nặng nề. Yoshi mệt mỏi, chẳng còn chút sức lực hay cảm xúc nào để đối diện với gã. Những lời nói của Hakuto nghe như một thứ âm thanh xa lạ, không thể chạm đến tâm trí cậu, như thể cậu đã quen với cái vòng lặp đau khổ này rồi.Hakuto nhìn thấy vẻ lạnh nhạt của Yoshi, và cơn tức giận trong lòng gã chợt bùng lên. Gã nghiến răng, bước thẳng vào phòng với những bước chân nặng nề. Cánh cửa bị gã đóng sầm lại sau lưng, phát ra một âm thanh đinh tai, như muốn xé toang không gian tĩnh lặng. Căn phòng chìm trong bầu không khí ngột ngạt. Yoshi vẫn ngồi đó, không hề nhúc nhích, đôi mắt cậu không hề dao động trước hành động thô bạo của Hakuto. Nhưng trong lòng cậu, nỗi đau và sự mệt mỏi càng nặng nề thêm, như một sợi dây vô hình siết chặt tâm hồn cậu."Này, điếc rồi à? Không nghe tôi nói gì sao?" Hakuto gầm lên, giọng đầy cáu gắt khi ném mạnh chiếc túi lên giường, tạo ra tiếng động lớn vang dội khắp căn phòng. Gã bước đến gần Yoshi, ánh mắt hằn lên sự tức giận khi thấy cậu vẫn lặng lẽ, không đáp lại lời nào. Sự im lặng của Yoshi chỉ càng khiến Hakuto thêm mất kiên nhẫn, cảm giác như sự khinh thường của cậu đang làm gã trở nên vô dụng trong chính ngôi nhà này. Nhưng Yoshi, quá mệt mỏi và kiệt quệ, vẫn chỉ ngồi đó, đôi mắt trống rỗng, không còn chút sức lực nào để phản kháng hay giải thích.Yoshi hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh lại bản thân. Cậu miễn cưỡng đứng dậy, bước đến gần Hakuto, rồi lặng lẽ giúp gã tháo cà vạt, cởi áo khoác ngoài và treo lên giá. Động tác của cậu chậm rãi, nhưng hoàn toàn máy móc, như thể đã thực hiện quá nhiều lần đến mức chẳng còn cảm xúc gì. "Anh đã về, em đi chuẩn bị nước ấm cho anh tắm." Yoshi nói, giọng điệu trống rỗng, vô hồn. Chẳng có chút yêu thương hay quan tâm nào trong lời nói của cậu, chỉ là sự tuân thủ những thói quen đã quá quen thuộc, nhạt nhòa, như chính cuộc sống mà cậu đang chịu đựng trong cuộc hôn nhân sắp đặt này.Hakuto nhìn chằm chằm vào Yoshi, ánh mắt gã dán chặt lên gương mặt xinh đẹp tựa hoa của cậu. Dường như bị vẻ đẹp mong manh ấy cuốn hút, gã đưa tay chạm nhẹ vào má Yoshi, lòng bàn tay thô ráp lướt qua làn da mềm mại. Tay còn lại của Hakuto trượt xuống, đặt lên eo cậu, kéo Yoshi lại gần mình hơn, cơ thể họ gần như áp sát. Sự tiếp xúc bất ngờ ấy khiến Yoshi khẽ rùng mình, cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng nhưng cậu không kháng cự. Như mọi lần, Yoshi chỉ im lặng chịu đựng, đôi mắt vô hồn nhìn xuống, không hề đáp lại cái chạm đầy chiếm hữu của Hakuto. Trong cậu, chỉ còn lại sự trống rỗng, như thể mỗi ngày trôi qua, chút sức sống trong cậu lại bị lấy đi dần dần."Không cần." Hakuto nói, giọng trầm thấp, tay vẫn giữ chặt eo Yoshi. Gã liếc mắt về phía chiếc túi nằm trên giường, rồi quay lại nhìn cậu với ánh mắt mờ đục vì men rượu. "Quà của em," gã nói tiếp, như thể món quà đó sẽ bù đắp cho mọi thứ trong cuộc hôn nhân lạnh lẽo này.Yoshi khẽ nhìn chiếc túi nhưng không tỏ vẻ hứng thú hay tò mò. Cậu biết, chẳng có món quà nào có thể mang lại cho cậu cảm giác vui vẻ hay an ủi. Mọi thứ chỉ là những thứ vật chất vô nghĩa trong một cuộc sống mà cậu cảm thấy lạc lõng và mất mát. Cậu chỉ gật nhẹ đầu, như một phản xạ, không nói thêm lời nào.Hakuto nhìn Yoshi, ánh mắt ra lệnh cho cậu mở chiếc túi ra. Dù trong lòng hoàn toàn không có hứng thú với bất kỳ món quà nào mà gã tặng, Yoshi vẫn miễn cưỡng làm theo. Cậu chậm rãi kéo dây kéo của chiếc túi, và ngay khi nó vừa mở ra, chiếc túi lập tức tuột khỏi tay cậu, rơi xuống sàn nhà. Những món đồ bên trong văng ra khắp nơi, khiến căn phòng chìm trong một sự im lặng đáng sợ.Yoshi hốt hoảng nhìn xuống những thứ trước mặt mình: quần áo, phụ kiện đắt tiền, nhưng tệ hơn cả, là những món đồ không phù hợp với phẩm giá của cậu. Đó là những món quần áo lụa là mỏng manh, hở hang, mang tính chất chiếm hữu và nhục dục hơn là một món quà tặng cho người mà gã yêu thương. Yoshi cảm thấy cơn tức giận bùng lên trong lòng, pha lẫn với nỗi nhục nhã không thể che giấu. Cậu đứng chết lặng, cảm giác như bản thân bị xúc phạm, bị coi thường một cách tàn nhẫn. Hakuto, người mà cậu không hề yêu, giờ đây còn muốn chà đạp lên tự trọng của cậu bằng những món đồ như thế này. Mọi lời nói và cảm xúc như bị bóp nghẹt trong lòng ngực Yoshi."Sao vậy? Em không thích những món tôi tặng sao? Tôi nghĩ nó sẽ hợp với em lắm đấy, vợ yêu." Hakuto nói, giọng điệu pha chút châm chọc. Gã cúi xuống, nhặt một chiếc áo mỏng manh từ sàn nhà, đưa nó lên ướm vào người Yoshi, như thể gã đang trêu chọc một món đồ chơi.Yoshi cảm thấy như có một luồng điện lạnh chạy dọc sống lưng khi chiếc áo nhẹ nhàng chạm vào làn da của mình. Cảm giác nhục nhã và tức giận lại dâng lên trong cậu, khiến cậu không thể giữ im lặng thêm được nữa. Cậu quay sang nhìn Hakuto với ánh mắt đầy kiên quyết, nhưng trong lòng vẫn chao đảo giữa những cảm xúc hỗn loạn."Đủ rồi, Hakuto!" Yoshi cất giọng, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng vẫn không thể che giấu sự tức giận. "Đừng coi tôi như một món đồ để tùy ý chọn lựa và mặc lên." Cậu lùi lại một bước, tách mình ra khỏi bàn tay đang cố gắng chạm vào mình. Dù rằng sự chống cự của cậu có vẻ yếu ớt, nhưng cậu biết mình không thể cứ im lặng mãi được.Hakuto nghe thấy lời phản kháng của Yoshi, cơn giận dữ trong gã bùng lên như lửa. Không kìm chế được bản thân, gã vung tay tát mạnh vào má Yoshi. Cú tát nảy lửa khiến cậu loạng choạng, không thể giữ thăng bằng và ngã khuỵu xuống sàn nhà. Gương mặt Yoshi đau rát, máu nóng dồn lên, tạo thành vệt đỏ ửng trên làn da mỏng manh của cậu.Yoshi ngồi bất động dưới sàn, cả người run rẩy. Sự đau đớn không chỉ đến từ cú tát, mà còn từ nỗi nhục nhã, sự oán hận và nỗi tuyệt vọng đang bủa vây lấy cậu. Ánh mắt cậu đục ngầu, nhưng cậu vẫn không khóc. Sự tủi nhục đã vượt qua cả ngưỡng chịu đựng, nhưng nước mắt đã cạn khô, chẳng còn gì để thể hiện nỗi đau ấy.Hakuto ngồi xuống đối diện Yoshi, ánh mắt đầy giận dữ. Bàn tay to lớn của gã thô bạo nắm chặt mái tóc mềm mại của cậu, kéo đầu Yoshi ngửa ra phía sau một cách tàn nhẫn. Gương mặt cậu nhăn lại vì đau, nhưng cậu vẫn không nói gì, chỉ có hơi thở gấp gáp vì căng thẳng. Gã nghiến răng, rít lên từng chữ một cách lạnh lùng: "Em đừng chọc giận tôi, nếu không, tôi sẽ không để em sống yên đâu."Yoshi có thể cảm nhận được từng lời nói như những lưỡi dao cứa sâu vào lòng tự trọng. Cậu muốn phản kháng, muốn chống lại sự tàn ác của Hakuto, nhưng sức lực và hy vọng trong cậu dường như đã bị vắt kiệt từ lâu. Giờ đây, cậu chỉ còn lại sự chịu đựng trong im lặng, mỗi giây phút trôi qua càng khiến nỗi tuyệt vọng của cậu dày vò hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co