Truyen3h.Co

Hunbaek Chansoo Longfic Quay Ve Ben Nhau

Nơi này là đâu, tại sao chỉ toàn đá chỉ toàn là sỏi? Khánh Thù không biết mình hiện tại sao lại lạc vào chỗ này. Rõ ràng lần cuối cùng khi ngất đi nghe ai đó gọi tên mình mà, sao khi tỉnh lại chẳng thấy ai nữa? Có phải Khánh Thù mệt đến mức mà mơ hồ nghe lầm không? Ngoảnh đầu mọi hướng, cũng không thể xác định rõ chỗ hiện tại mình đứng là ở đâu. Mà khoan, khi ấy bị Xán Liệt đánh đến như vậy nhưng sao không cảm thấy đau gì cả? Giơ tay lên, xem xét mọi chỗ, Khánh Thù vẫn không thấy vết thương nào. Có phải cú đánh ấy lời nói ấy là giả dối chăng??? Nhưng sao nó thật đến mức như vậy cơ chứ? Trong lòng cứ thôi thúc, đôi chân vô thức cứ tiến dần về phía trước. Nhưng càng đi càng thấy xa mãi vẫn không tìm ra lối. Đưa tay chạm vào những hạt sỏi, nhưng nó vụt qua. Bàn tay đụng đến như có phép thuật, không tài nào chạm vào được nó. Khánh Thù hoảng hốt, rõ ràng mình có nắm lấy nó, vậy mà không thể cầm nó? Ngồi xổm xuống, hai tay nhặt những hạt sỏi lên. Càng đụng tới đâu bàn tay vụt qua nó càng nhanh đến đó. Không thể, có phải Khánh Thù bị hoa mắt không?? Sao không thể cầm lấy chúng, sao lại biến thành thể loại này?

Khánh Thù.

Chợt ngừng mọi hoạt động, quay đầu lại nhìn ai đã gọi tên mình, chỉ thấy hai con người mà Bạch Hiền chưa từng gặp qua. Ánh mắt họ có cái gì đó khó gọi tên, càng nhìn càng không hiểu. Bọn họ là ai? Sao biết tên mình, sao biết Khánh Thù ở đây mà đến chứ? Nghi hoặc nhìn bọn họ, Khánh Thù đứng dậy, chầm chậm bước về phía trước.

Hai người là ai?

Chúng ta là ba mẹ của con.

Ba mẹ? Hai từ thiêng liêng nhất mà trong sâu thẳm trái tim của Khánh Thù ao ước một lần được gọi tên. Nhưng tại sao hiện tại, nó lại làm trái tim này đau đến như vậy? Bọn họ ở đâu đến rồi tự nhận mình là ba mẹ chứ? Khánh Thù mồ côi từ nhỏ đến giờ, ngay cả hình thù ba mẹ mình còn không hình dung nổi, làm sao có thể tin bọn họ chính là người sinh ra mình chứ? Nhưng sao lại vứt bỏ Khánh Thù, làm một đứa trẻ nhỏ phải tự mình bươn trải trên cuộc sống đầy cạm bậy này chứ? Hiện tại tìm Khánh Thù chủ cốt là muốn gì? Nhận lại hay hắt hủi như Xán Liệt đã từng làm hả? Trong vô thức, nước mắt không làm chủ được mà lăn dài trên má. Cuộc đời này rốt cuộc còn bao nhiêu biến cố mà Độ Khánh Thù này chưa tìm ra hết chứ.

Bạch Hiền, con.

Đừng... đừng gọi tên tôi...

Con... nghe ba mẹ nói... con...

Không... các người không phải là ba mẹ tôi... không...đừng nói tôi không nghe...

Con phải nghe ba mẹ, chính là ba mẹ của con, phải nghe mẹ nói...

Không... đừng nói gì cả, không được... tránh xa tôi ra...

Đừng bướng nữa, ba mẹ đến rước con đây. Ngoan theo ba mẹ, về nhà thôi con.

Không... đừng đến gần tôi tránh xa tôi ra... cứu tôi... cứu tôi... không...

XÁN LIỆT CỨU EM.

Choàng tỉnh, Khánh Thù cả người đầy mồ hôi, mặt mày trắng bệch, thở không ra hơi. Thì ra là mơ những gì ban nãy chỉ là giả. Cả người vẫn còn chưa ổn định được nên cứ thấp thỏm lo sợ. Sau khi tinh thần đã khá hơn, lúc này Khánh Thù mới chợt nhận ra nơi đây không phải nhà mình. Căn phòng này rất to, rất lạ, trong đầu Khánh Thù hiện lên hàng ngàn câu hỏi. Ai đã đưa mình đến đây?? Ai đã giúp đỡ chăm sóc cho Khánh Thù? Giơ bàn tay lên, Khánh Thù không khỏi xót xa, những vết thương hiện lên rõ ràng. Thì ra việc Xán Liệt đánh là có thật, thì ra trước đến giờ chỉ có tự thân mình cam chịu. Đến lúc này, Khánh Thù bật cười, không tài nào khóc được nữa rồi. Trong lòng hắn cho đến bây giờ chưa từng có sự xuất hiện của Độ Khánh Thù này. Chết hay không đối với hắn chả là gì cả. Đột nhiên cánh cửa mở ra, Khánh Thù giật mình nhìn cái bóng sắp vào ấy. Nhưng chỉ thấy một người phụ nữ trung niên, ăn mặc gọn gàng, cả người toát lên vẻ đẹp của một người đàn bà quý phái. Không lẽ người này chính là ân nhân của mình???

Cháu đã tỉnh.

Dạ, bác đã cứu cháu?

Không, con trai ta là người cứu cháu, mà hình như hai đứa biết nhau nó còn biết cả tên của cậu nữa?.

Anh ấy biết tên cháu??? Vậy xin mạn phép cho cháu biết tên anh ấy được không?

Ngô Diệc Phàm.

Ahhh thì ra là anh ấy, vậy hiện tại Diệc Phàm đang ở đâu cháu muốn gặp để cảm ơn.

Nó ra ngoài có chút chuyện, cháu đi tắm rửa rồi xuống nhà với ta, lát nữa nó về sẽ chở cháu đến nhà.

Dạ, bác ra cẩn thận, cháu xong xuôi sẽ xuống ngay.

Đợi đến khi cánh cửa khép lại, Khánh Thù mới thả mình xuống chiếc giường. Cả người bận suy nghĩ đến hành động cử chỉ ánh mắt của người phụ nữ này. Trong lòng có cái gì đó thân quen nhưng không diễn tả được. Còn về Diệc Phàm, thật trùng hợp, người cứu mình lại là anh ấy. Xem ra sau này Khánh Thù phải làm việc thật chăm chỉ để đền đáp lại ơn mới được. Ngồi dậy, Khánh Thù bước vào nhà tắm vệ sinh cá nhân. Xong xuôi mọi thứ, đứng trước cửa Khánh Thù tần ngần không biết nên bước xuống như thế nào. Hít một hơi thật sâu, cố lên cứ xem bà ấy như người thân mà bình thường thôi. Từng bước từng bước xuống cầu thang, Khánh Thù thấy Mẫn Nhi, cái con bé lần trước đổ nước vào mình, nhìn thấy người phụ nữ nãy đã nói chuyện với mình. Can đảm, Khánh Thù bước xuống dưới nhà, cúi chào họ một cái xem như là tỏ lòng thành khi đã cứu mình.

Cháu chào bác.

Ừ,ngồi đi để ta gọi quản gia Thành làm cho cậu một tô cháo nóng, dù sao cũng đã ngủ nhiều rồi, không ăn nhất định lại mất sức nữa.

Không sao đâu, lát nữa cháu về nhà có thể tự nấu được mà.

Ngoan nghe lời ta không Diệc Phàm sẽ giận ta mất. Mà cậu ở một mình?

Dạ cháu là trẻ mồ côi.

Anh Khánh Thù mồ côi hả?

Tiểu Nhi không được nói, im lặng đi. Ta xin lỗi, nó còn nhỏ nên không hiểu chuyện.

Dạ không sao, cháu đã quen rồi!!!!!!

Cháu tên Khánh Thù??? Ta mạn phép hỏi sợi dây chuyền trên cổ cháu là từ đâu mà có???

Dạ nó nằm trong cổ cháu từ lúc nhỏ đến giờ, cũng không...

Mẹ con về rồi. ~ Diệc Phàm từ đầu lên tiếng ~ Ủa Khánh Thù, cậu tỉnh rồi hả???

Dạ tôi mới tỉnh, thật cảm ơn anh rất nhiều. ~ Khánh Thù đứng dậy chào ~ Bác xin phép cho cháu về nhà, tại bỏ đi sợ có người lại tìm đến nữa.

Ừ, dù sao Diệc Phàm cũng về rồi nhờ nó chở cháu đi, ta cũng mệt lên phòng trước đây!!!!!

Cháu chào bác, Mẫn Nhi anh về nha.

Dạ, khi nào rảnh bảo Diệc Phàm ca chở anh qua nhà em chơi nhé, tạm biệt anh!!!

Khánh Thù theo sau Diệc Phàm lên xe quay về nhà mình, nhưng trong lòng có cảm giác gì đó khác lạ lắm. Ánh mắt ấy, lời nói ấy sao lại như thế này?? Khánh Thù không hề hay biết mọi thứ sau này chính làm thay đổi cuộc sống của mình, chính là cả một con người không thể ngờ đến được. Liệu khi mọi thứ được phơi bày diễn cảnh sẽ biến thành như thế nào đây?? Cứ để đó cho ông trời sắp đặt đi nhé!!!

Biệt thự Ngô.

Tìm hiểu mọi thông tin mang tên Độ Khánh Thù cho ta, một chút cũng không được thiếu.

Gác máy, bà nằm xuống giường, mọi thứ có quá rõ ràng không?? Bàn tay có nốt ruồi son, mặt dây chuyền đính chữ NKT. Tất cả mọi thứ đó đều đúng rồi phải không?? Nhưng nếu để Ngô Diệc Phàm biết được, chuyện này sẽ ra sao? Thằng bé... 

Thở dài bất lực, tại sao lại không tìm ra sớm hơn cơ chứ?

Cuộc sống này đều có sự sắp đặt cả. Chúng ta từ những con người vô tình chạm mặt nhau, sau đó trở thành một cái gì thân thuộc. Liệu sau này khi tất thảy vỡ lẽ ra, người cam chịu là ai đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co