Hunhan Canh Suon Tinh Yeu
< ây da k có H à T T >Kết quả của việc buông thả dục vọng chính là Lộc Hàm sáng hôm sau dậy không nổi, vẫn mệt mỏi mê man.Ngô Thế Huân thế nhưng lại thần thanh khí sảng, không nhìn ra chút biểu hiện nào của việc mới cảm mạo phát sốt hôm qua.Buổi sáng mới thức dậy hắn liền gọi điện thoại cho chủ quán, báo rằng Lộc Hàm hôm nay không thể đi làm .Ông chủ: Cậu ta bị làm sao vậy?Ngô Thế Huân: Mệt, đang ngủ.Ông chủ:...... Cậu có thấy lí do của cậu có chút hợp tình hợp lí nào không vậy?Ngô Thế Huân:...... Bởi vì mệt chết đi làm cho thân thể không khoẻ, cho nên nằm ngủ li bì.Ông chủ: Tôi có thể quan tâm hỏi một câu, làm sao mà lại mệt đến vậy?Ngô Thế Huân: Tôi có thể không trả lời không?Ông chủ:...... Tháng này chắc chắn phải khấu trừ tiền lương của hai người!Lộc Hàm ngủ thẳng đến giữa trưa mới tỉnh dậy, tắm rửa rồi mới ra khỏi phòng,Thấy Ngô Thế Huân vừa rửa đồ ăn, vừa suy nghĩ cái gì đó, nhìn qua thấy có vẻ rất hài lòng vui sướng.Lộc Hàm cảm thấy ngạc nhiên, nói: Em đến giờ vẫn không biết anh biết nấu ăn đó?Ngô Thế Huân cũng không quay đầu lại nói: Biết làm mấy món đơn giản thôi, không ngon như em làm.Lộc Hàm nhìn bộ dáng chăm chú của Ngô Thế Huân, nhất thời tự dưng muốn đùa giỡn,Cậu từ bên cạnh nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng của Ngô Thế Huân, sau đó tay phải trực tiếp theo vạt áo sơ mi của Ngô Thế Huân mà luồn vào, dán trên lưng hắn.Ngô Thế Huân bị làm cho hoảng sợ: Làm sao vậy, tay lạnh muốn sưởi ấm à?Lộc Hàm không nói lời nào, tay chuyển sang cổ, dùng đầu ngón trỏ để ở gáy, sau đó dọc theo xương cột sống một đường vuốt xuống dưới.Ngô Thế Huân bị sự tê dại bất thình lình đó làm cho kinh ngạc thở không thông, lập tức xoay người bắt lấy cổ tay Lộc Hàm: Em -Lộc Hàm: Vừa rồi rất kích thích sao? Hình như người anh còn run lên.Ngô Thế Huân:......Lộc Hàm: Hơn nữa mặt cũng đỏ rực a.Ngô Thế Huân:......Lộc Hàm: Anh chắc chắn rất thích.Ngô Thế Huân cơ hồ xấu hổ đến tức giận trừng mắt nhìn Lộc Hàm: Đừng nói nữa, mau dọn bàn đi, chuẩn bị dùng bữa.Vì thế Lộc Hàm khoái trá tiêu sái đi qua chuẩn bị lấy chén đũa, lại nghe thấy di động vang.Nhìn cái tên hiện lên trên điện thoại, Lộc Hàm sửng sốt, nghĩ nghĩ một chút rồi chạy ra ban nhận điện.Nói chuyện điện thoại xong đi ra, Ngô Thế Huân đã làm xong món cuối cùng, ba món mặn một món canh, có vẻ rất ngon.Lúc ăn cơm, Lộc Hàm có chút không yên lòng, Ngô Thế Huân cảm thấy có khả năng có liên quan đến cuộc điện thoại vừa rồi.Nhưng là Lộc Hàm không nói chắc hẳn cậu có nguyên nhân, Ngô Thế Huân cũng không muốn hỏi nhiều.Kỳ thật cuộc điện thoại không có gì đặc biệt , chỉ là của một cô bạn bình thường gọi tới.Nói là công ty phái nàng đến thành phố X làm việc, chắc cũng phải ở lại một thời gian,Biết Lộc Hàm hiện đang ở đây, nên muốn rủ đi ăn uống tụ họp một chút.Nếu như nói vậy thì có gì đặc biệt, thì là Lộc Hàm cùng cô bạn này có thể tính là thanh mai trúc mã. (sau này hãy gọi ngắn gọn là Thanh Mai)Lộc Hàm cùng Thanh Mai từ nhỏ là cùng nhau lớn lên, cha mẹ hai nhà cũng đều là bạn tốt, vì thế đi học hay ra về cả hai đều đi cùng nhau.Từ lúc hai người còn nhỏ, cha mẹ hai nhà đều tính toán chờ bọn họ vào đại học,Nhất định phải tác hợp cho hai đứa nhỏ này.Kết quả lúc vào đại học, Lộc Hàm có bạn gái (chính là bạn gái cũ), Thanh Mai cũng ra nước ngoài, việc này cũng cứ thế mà bỏ đi.Nhận được điện thoại của Thanh Mai, hai người hẹn cuối tuần đi dạo thành phố X sau đó cùng nhau đi ăn,Lộc Hàm không yên lòng cũng là vì đang suy nghĩ tự hỏi, có nên rủ Ngô Thế Huân cùng đi hay không,Cuối cùng sau khi cẩn thận suy nghĩ, Lộc Hàm vẫn là quyết định hiện nay thì không nên.Bất quá cậu cũng không gạt Ngô Thế Huân, nói cho hắn cuối tuần này phải đi cùng một người bạn, bảo hắn cơm trưa cơm tối tự mình giải quyết.~~~~~~~~
Hôm cuối tuần Lộc Hàm đi với Thanh Mai, Ngô Thế Huân liền hẹn Bạch Hiền cùng đi ăn tối.Bạch Hiền cảm thấy ngạc nhiên, nói: Sao cậu không ăn cùng Lộc Hàm?Ngô Thế Huân: Cậu ấy có hẹn, phải đi cùng một người bạn.Bạch Hiền: vậy sao cậu không hỏi tớ trước lỡ như tớ cũng có hẹn thì sao?Ngô Thế Huân: Cậu có hẹn sao?Bạch Hiền:...... Không có. Bất quá phải nói, Lộc Hàm nếu phải đi chiêu đãi bạn bè, sao lại không mang cậu theo?Ngô Thế Huân: Chúng tớ cũng không phải trẻ sinh đôi dính liền, vì cái gì mà phải mang tớ đi.Bạch Hiền: Ui, tớ ngửi được mùi chua. (ý là bạn Ngô Thế Huân đang ghen ý mà :)))Ngô Thế Huân: Cậu nghĩ nhiều rồi, tớ cũng không phải người hẹp hòi như vậy.Hai người hẹn gặp ở một quán lẩu, Ngô Thế Huân vừa mới chuẩn bị đi vào thì Bạch Hiền kéo hắn lại, nói: Tớ hình như thấy được người yêu của cậu.Ngô Thế Huân nhìn theo hướng Bạch Hiền chỉ, đúng là Lộc Hàm, cùng một cô gái.Bạch Hiền: Là bạn của Lộc Hàm à? Lớn lên thật xinh đẹp, khí chất cũng rất được.Ngô Thế Huân:......Bạch Hiền: Tựa hồ tán gẫu thật vui vẻ a, hai người vẫn cười không ngừng.Ngô Thế Huân:......Bạch Hiền: Cư nhiên còn tặng cả hoa hồng!Ngô Thế Huân (trừng mắt nhìn):!!!!!!!!!!!Bạch Hiền: Úc, nhìn lầm rồi, là bàn đằng trước.Ngô Thế Huân:......Bạch Hiền: Bọn họ -Ngô Thế Huân: Quần áo của tớ hôm nay không khó nhìn chứ?!Bạch Hiền: Bạch Hiền?Ngô Thế Huân quay đầu nhìn Bạch Hiền: Chúng ta đến ăn cùng họ đi.Hai người đứng ở cửa thương lượng một hồi.Quan điểm của Bạch Hiền là tuy rằng quả thật là vô tình mà gặp, nhưng là nhìn qua thật sự không giống như vậy, không khỏi tạo thành hiểu lầm, tốt nhất vẫn là giả vờ làm như vô tình,Cho nên cậu ta đưa ra phương án chính là - để cậu ta đi vào trước vờ như vô tình gặp Lộc Hàm, sau đó lại gọi cho Ngô Thế Huân, giả vờ kêu hắn cùng nhau đến ăn.Ngô Thế Huân: Cậu một mình chạy đi ăn lẩu có thấy kì quái hay không?Bạch Hiền: Vậy -Ngô Thế Huân: Cũng được, kỳ thật đối với cậu thì như vậy thật bình thường.Bạch Hiền:...... Tóm lại, lúc cậu xuất hiện phải giả vờ bận rộn nhiều việc thật không muốn tới, nhưng nghe bạn bè gọi đến nên đành đến.Ngô Thế Huân:...... Có điểm yêu cầu kĩ thuật diễn cao a.Bạch Hiền: Dù sao cũng là lần đầu tiên gặp người nhà vợ đi. Nếu không phải thời gian gấp rút, chúng ta còn có thể an bài một ít NPC (Non-player character: ai chơi game thì biết ha, kiểu như những nhân vật do máy điều khiển, ở đây chắc có ý là nhân vật phụ ấy mà =.=" rắc rối quá) làm bộ diễn cùng cho thấy sự xuất hiện của cậu hiếm hoi như thế nào, theo đó nhấn mạnh việc đối với cậu bạn bè của cậu ấy là quan trọng như thế nào.Ngô Thế Huân:...... Tớ cảm thấy cậu nghĩ nhiều quá, bạn của Lộc Hàm hẳn cũng không biết quan hệ của chúng tớ đi.Bạch Hiền: Cậu thì biết cái gì, cái này gọi là tính toán chu đáo.Cái gì mà tính toán chu đáo?Bạch Hiền vừa nói xong, liền nghe tiếng của Lộc Hàm vang lên sau lưng.Bạch Hiền lộ ra biểu tình mừng rỡ, quay đầu lại: Sao lại khéo như vậy a......Sao hai người lại ở đây? Lộc Hàm tiếp tục hỏi.Ngô Thế Huân cùng Bạch Hiền hai người liếc nhau, trăm miệng một lời nói: Tình cờ gặp!Lộc Hàm: Vậy có muốn -Bạch Hiền: Tốt, vậy cùng nhau ăn đi.Ngô Thế Huân & Lộc Hàm:......Lộc Hàm dẫn hai người Ngô Thế Huân cùng Bạch Hiền đi đến bàn mình, nói với Thanh Mai:Hai người này là bạn của tớ. Vừa vặn thấy bọn họ ở cửa, liền kêu bọn họ đến cùng ăn với chúng ta.Thanh Mai: Tốt, ăn lẩu phải nhiều người mới vui a.Ngô Thế Huân vừa nói "Này thật là ngại quá" vừa vụng trộm nhìn Lộc Hàm, Lộc Hàm thấy thế liền đi về một chỗ ngồi.Ngô Thế Huân vừa định ngồi xuống, Thanh Mai nói: Không sao, tôi ngồi cùng Lộc Hàm là được rồi, hai người ngồi đây đi.Ngô Thế Huân & Lộc Hàm:......Bạch Hiền:...... Cô thật sự rất chu đáo.Căn cứ vào nguyên tắc ưu tiên nữ giới và khách nhân, việc gọi món giao hết cho Thanh Mai,Bạch Hiền lại chủ động đảm nhận nhiệm vụ khơi mào tán gẫu.Bạch Hiền: Hôm nay là lần đầu tiên cô đến thành phố X sao, hôm nay đã đi chơi những nơi nào rồi?Thanh Mai: Thành phố X rất xinh đẹp, không khí trong lành, tôi thích cái phố gì, phố gì đi lúc sáng ấy nhỉ?Thanh Mai quay đầu nhìn Lộc Hàm, Lộc Hàm chậm rãi nói: phố Đông Quan.Thanh Mai: Đúng, phố Đông Quan, Chiêu Ninh nói nơi đó đồ ăn vặt nhiều, cho nên chúng tôi đi đến một lần, lại mua thật nhiều đồ mang theo nữa, mệt chết đi.Nói tới đây, cô như là nhớ tới cái gì đó, từ trong túi lấy ra một quyển sách nghiên cứu thiết kế, đưa cho Lộc Hàm nói:Hôm nay đi dạo phố, thiếu chút nữa đã quên đưa cho cậu - Tập bản vẽ thiết kế của kiến trúc sư XX nước X. Tớ biết cậu muốn có lâu rồi.Lộc Hàm nhìn thấy thì cực kì vui sướng: Cậu cư nhiên còn nhớ.Thanh Mai: Xin cậu đó, chuyện của cậu tớ chưa từng quên nha.Ngô Thế Huân có chút tò mò: Thiết kế? Sao lại đột nhiên muốn tìm sách lĩnh vực thiết kế?Thanh Mai: Anh không biết sao? Lộc Hàm chính là học đại học ngành thiết kế nha. Lại nói thêm, cậu còn nhớ rõ ước mơ trước kia của chúng ta không - muốn mở một tiệm cà phê do chính mình thiết kế.Lộc Hàm nở nụ cười: Đương nhiên nhớ rõ, tớ đến bây giờ còn vì cái ước mộng này mà nỗ lực đây.Thanh Mai: Hiện tại nhớ lại khi còn bé thật là vui a, nghe nói Hiền Dương nhà dì Hai đã kết hôn rồi......Lộc Hàm: Năm trước đã kết hôn rồi, tớ còn đi dự đám cưới mà.Thanh Mai: Khó trách, khi đó tớ còn ở nước ngoài. Ai, hai người sao lại im lặng vậy?Ngô Thế Huân:...... Ha ha.Bạch Hiền:...... Ha ha.Dù có xét nét chi li, Thanh Mai thật sự là một cô gái rất tốt: Xinh đẹp, khôi hài, khéo nói, làm cho người ta có thiện cảm.Bất quá không biết có phải ảo giác hay không, Ngô Thế Huân cảm thấy cô nàng cứ như có địch ý với mình.Hắn đoán rằng có phải Thanh Mai thầm mến Lộc Hàm hay không, cho nên bằng giác quan thứ sáu của phụ nữ cảm nhận được hắn là "tình địch", nhưng rồi hắn lại cảm thấy tựa hồ không phải như vậy.Bất quá mặc kệ là loại nào, hắn có thể khẳng định Thanh Mai không thích mình.Bởi vì cho dù hắn cùng Lộc Hàm nới tới chủ đề nào, Thanh Mai luôn có thể dẫn dắt trở về cuộc sống trước kia của cô và Lộc Hàm-Từ Lý gia ở ngõ Trương gia bán đậu hũ đến căn nhà nuôi chó đối diện trường tiểu học,Tóm lại chủ đề của bữa cơm này chính là hồi tưởng, hồi tưởng và hồi tưởng.Trong lòng Ngô Thế Huân có chút khó chịu, bỗng nhiên bữa ăn tối này làm cho hắn có cảm giác bị gạt sang một bên,Bất quá hắn vẫn làm ra bộ dáng như đang nghe thật vui vẻ.Bạch Hiền nhìn rồi thì chỉ có thể thầm thở dài một hơi: Này không phải tiểu quái bình thường, là boss a.Lộc Hàm thật ra lại rất bình tĩnh, tựa hồ hoàn toàn không chú ý tới những thay đổi lạ lùng vi diệu trên bàn ăn, vẫn trò rất vui vẻ chuyện cùng Thanh Mai.Đợi cho đến lúc bữa ăn sắp chấm dứt, Thanh Mai bỗng nhiên thần thần bí bí nói với Ngô Thế Huân: Tôi có thể mạo muội hỏi anh một vấn đề không?Ngô Thế Huân: Có thể a, cứ hỏi đi.Thanh Mai: Tại sao suốt lúc ăn anh cứ nhìn Lộc Hàm?~~~~~~Thanh Mai vừa nói xong, trên bàn ăn chợt im lặng mất vài giây.Ngô Thế Huân thế nhưng vẫn cười thật vui vẻ: Tôi đây là nhìn cậu ta xem cậu ta có lén gắp trộm đồ ăn của tôi hay không.Thanh Mai thở dài một hơi: Tôi nói vậy thôi, tôi thiếu chút nữa còn nghĩ anh là Gay, để ý cậu ấy chứ!Bàn ăn lại lần nữa lâm vào yên lặng, ngay cả sắc mặt Lộc Hàm cũng có chút thay đổi, Thanh Mai thì cứ như là hồn nhiên không phát hiện, tiếp tục nói:Lại nói, ở nước ngoài thật ra Gay cũng không ít, bất quá bọn họ bình thường đều tìm người trong cùng giới với mình, không dính dáng lôi kéo người thường, dù sao -Lộc Hàm: Còn muốn ăn thêm gì không?Thanh Mai cổ quái nhìn cậu một cái, cười cười: Không cần, đã no căng rồi.Ăn xong bữa tối, Lộc Hàm nói Ngô Thế Huân và Bạch Hiền đi về trước, còn cậu đưa Thanh Mai về khách sạn cô đang ở.Hai người vừa đi vừa câu được câu không nói chuyện phiếm, lúc gần đến khách sạn, Thanh Mai rốt cục đã mở miệng: Thật xin lỗi.Lộc Hàm: Sao đang yên đang lành lại nói vậy?Thanh Mai: Cậu thì không nói đi, nhưng mà còn anh ta, còn không phải là vì chuyện lúc nãy tớ nói đó. (Ý là chuyện Ngô Thế Huân cứ nhìn Lộc Hàm hoài ó :D)Lộc Hàm: Cậu hôm nay có điểm hơi quá đáng.Thanh Mai trầm mặc một hồi, rồi nói: Cậu là thật sự không biết hay là giả vờ không biết? Ánh mắt anh ta nhìn cậu -Lộc Hàm: Tớ biết. Bởi vì, anh ấy là người yêu của tớ.Thanh Mai tuy đã loàng thoáng cảm giác được gì đó, nhưng khi nghe Lộc Hàm chính miệng nói ra vẫn thật sự khiếp sợ.Thanh Mai: Cậu...... tớ nhớ rõ khi tớ đi nước ngoài, còn nghe nói cậu có bạn gái...... hay là vì sau khi chia tay, mới......Lộc Hàm: Cậu cảm thấy tớ là người sau một lần thất tình thì liền chuyển đổi tính hướng sao?Thanh Mai: Kia...... như thế nào lại thành như vậy...... anh ta nhìn qua cũng không có gì đặc biệt a? Thật ra mà nói, tớ cảm thấy tớ so với anh ta còn mạnh mẽ hơn.Lộc Hàm có chút bất đắc dĩ: Đúng đúng đúng, cậu vừa có tướng mạo lại vừa có cá tính.Thanh Mai: Tớ cũng không có giỡn với cậu nha. Tớ không biết do cậu thấy chơi vui hay là gì, nhưng là trước kia cậu thích con gái, kia chứng minh -Lộc Hàm: Tớ không có chơi đùa. Cậu cũng biết, tớ không bao giờ lấy tình cảm ra đùa giỡn.Thanh Mai:...... Tớ thật muốn điên mất......Lộc Hàm: Vốn không định nói ngay cho cậu biết ngay hôm nay. Bất quá, tớ thật ra có điểm tò mò, cậu rốt cuộc là làm sao mà thấy được?Thanh Mai: Còn phải nhìn sao? Mắt anh ta cứ như keo dính dán chặt trên người cậu. Bất quá tớ không nghĩ nhiều như vậy, tớ chỉ nghĩ anh ta là một tên Gay có ý đồ xấu đang để ý cậu, cho nên mới muốn ám chỉ anh ta để anh ta cách xa cậu một chút, kết quả thì cậu đó, đến cuối cùng rốt cục nhịn không được lên tiếng nói hộ anh ta.Lộc Hàm nhịn không được bật cười, nói: Anh ấy chính là như vậy, có đôi khi quá ngốc.Thanh Mai có chút nhụt chí, nói: Là bạn bè, tớ tôn trọng lựa chọn của cậu. Nhưng là, nói thật lòng, bản thân tớ không có biện pháp tiếp nhận được...... Tớ không thể chúc hai người răng long đầu bạc, tớ chỉ có thể nói, hy vọng cậu hạnh phúc.Lộc Hàm: Vậy là đủ rồi, cám ơn cậu.Thanh Mai: Còn bác gái, cậu đã......Lộc Hàm: Chờ đến thời điểm thích hợp tớ sẽ nói. Mẹ tớ luôn thích cậu, đến lúc đó cậu cũng phải hỗ trợ nói lời khuyên bảo đấy.Thanh Mai:...... Tớ cũng không biết nói cái gì. Truyền thống nước ta vẫn còn rất bảo thủ, cậu chắc là...... Được rồi, tớ muốn hỏi một câu cũ rích nữa, cậu yêu anh ta sao?Lộc Hàm suy nghĩ một chút: Tớ rốt cuộc không biết phải đến mức nào thì mới có thể dùng chữ "Yêu" này, tiêu chuẩn đánh giá của mỗi người cũng không giống nhau. Nhưng tớ có thể nói cậu biết, tớ thích anh ấy, thật sự thích anh ấy.Cùng Thanh Mai tán gẫu đến hết ngày ( kỳ thật là đã thú nhận xong ), Lộc Hàm chạy thẳng đến nhà Ngô Thế Huân,Ngô Thế Huân đang viết bản thảo, Lộc Hàm liền ngồi trên sô pha xem TV.Ngô Thế Huân len lén từ sau máy tính nhìn Lộc Hàm, ho khan một tiếng, nói vu vơ: Hôm nay ăn tối thật vui a......Lộc Hàm: Ân, đã lâu chưa gặp cô ấy.Ngô Thế Huân: Hai người có thật nhiều kỉ niệm từ nhỏ a......Lộc Hàm: Chúng em hai người cùng tuổi, cha mẹ lại có quan hệ tốt, dĩ nhiên qua lại với nhau nhiều.Ngô Thế Huân: Cô ấy thật xinh đẹp a, lại từng đi du học, tính cách hình như cũng tốt lắm......Lộc Hàm tắt TV, nhìn hắn không nói lời nào.Ngô Thế Huân tức tối nói: Cô ấy cư nhiên còn nhìn thấy em không mặc đồ!Lộc Hàm: Khi đó chúng em bất quá mới 5 tuổi thôi, hơn nữa em cũng nhìn thấy hết của cô ấy rồi. Cô ấy vậy nhưng là nữ đó, em cảm thấy cô ấy vẫn là thiệt thòi hơn.Ngô Thế Huân: Ước mơ mở quán cà phê của em, thì ra là cùng cô ấy hai người ước định a...... rất là đẹp a......Lộc Hàm: Em lần đầu đến tiệm cà phê là khi đang học tiểu học, là người lớn dẫn theo. Khi đó em được uống một ly nước rất ngon, em thấy nếu mở tiệm cà phê thì mỗi ngày mình đều được uống loại nước đó, thật sự là quá tuyệt vời, cho nên lúc người lớn hỏi rằng lớn lên muốn làm gì, em đã nói là muốn mở tiệm cà phê - mà cũng đơn giản là do cô ấy thích ăn bánh ngọt ở tiệm. Sau khi lớn lên, cảm thấy mở tiệm cà phê rất thích hợp với người thích nhàn tản như em, hơn nữa em cũng thật sự thích thiết kế, cho nên vẫn giữ lấy ước mơ này.Ngô Thế Huân: Ừm......Lộc Hàm: Còn bực sao?Ngô Thế Huân có chút uể oải, nói: Anh nào dám bực a. Anh chỉ là tiếc nuối sao không quen em sớm một chút......Lộc Hàm: Về sau nếu cùng cô ấy dùng bữa, cô ấy sẽ không giống như hôm nay cố ý chèn ép anh hoặc là nói mấy lời khó nghe nữa.Ngô Thế Huân khó hiểu nhìn cậu.Lộc Hàm: Cô ấy đã biết chuyện của chúng ta. Bất quá anh phải cư xử tốt một chút, mẹ em xem cô ấy gần như là con gái mình, lời nói của cô ấy trước mặt mẹ em rất có sức nặng.Ngô Thế Huân lập tức đứng lên: A, em, ý của em là, mẹ em...... muốn tới? Muốn gặp anh sao? Không thể nào? Anh còn chưa chuẩn bị tốt! Ngay mai có nên đi mua vài bộ quần áo hay không?Lộc Hàm bật cười, nói: Không phải ngay bây giờ. Bất quá, sớm muộn gì cùng phải gặp, không phải sao?~~~~~~~
Mấy ngày nay thời tiết đẹp, mặt trời chiếu những tia nắng ấm áp xuống khắp nơi.Bất quá mùa Đông chính là như vậy, thời tiết càng đẹp càng làm con người ta lười nhác,Sợ rời giường, sợ ra khỏi nhà, ngay cả ông chủ tiệm cà phê gần đây cũng càng ngày càng chậm chạp.Chẳng hạn như đến buổi sáng sẽ không thấy người, buổi chiều mới xuất hiện.Bất quá mỗi lần ông chủ đến, Lộc Hàm lại có thể nhàn rỗi,Ông chủ nói gần đây ngồi thấy khó chịu, chủ động đi làm "chạy bàn", Lộc Hàm đứng pha cà phê thoải mái tự tại.Cũng may buổi chiều không có nhiều khách, quay đi quay lại cũng chỉ có mấy người quen,Lộc Hàm đang nghĩ tới có nên tan ca sớm hay không, ông chủ gõ gõ cái bàn, nói với Lộc Hàm: Có phải tôi gần đây da đặc biệt đẹp hơn không?Lộc Hàm:...... Chắc là vậy đi.Ông chủ nghe xong lấy ra một cái gương, soi trái soi phải, lẩm bẩm: Chẳng lẽ đẹp trai đến mức thu hút mấy ông chú trung niên?Lộc Hàm:...... Làm sao vậy?Ông chủ: Có nhìn thấy người đàn ông trung niên ngồi gần cửa sổ không? Đến từ khoảng giữa trưa, chỉ cần tôi đi qua thì liền nhìn tôi chằm chằm. Nhìn đến mức tôi nổi hết cả da gà.Lộc Hàm nhìn theo hướng anh ta chỉ, quả nhiên là có một người đàn ông trung niên đang cúi đầu.Lộc Hàm: Tôi đoán chắc là người quen biết với anh, không có khả năng là mấy tên theo dõi?Ông chủ: Rất có khả năng, hắn còn vừa nhìn vừa ghi chép gì đó trong quyển sổ kia kìa.Lộc Hàm nhìn kĩ lại, trước mặt người đàn ông trung niên quả thật là có một quyển sổ,Như là cảm giác được ánh mắt của cậu, người đàn ông trung niên ngẩng đầu nhìn.Hai người nhìn nhau, Lộc Hàm trợn tròn mắt -Khuôn mặt kia, rõ ràng chính là phiên bản trung niên của Ngô Thế Huân.Lộc Hàm bình tâm lại cẩn thận suy nghĩ, người kia hẳn là cha của Ngô Thế Huân.Cha, hẳn là đặc biệt đến tiệm cà phê để xem xét mình đi.Ngô Thế Huân từng nói qua hắn đã sớm thú nhận tính hướng, hắn có kể về mình với cha mẹ cũng không phải là chuyện đáng ngạc nhiên.Nghĩ đến đây, Lộc Hàm có chút khẩn trương,Thật sự là có chút đột ngột, Ngô Thế Huân cũng chưa từng nói với cậu là cha hắn muốn đến gặp.Cậu vội vàng gọi cho Ngô Thế Huân, kết quả không có người nhấc máy,Lộc Hàm nhìn lại thời gian, chắc là vẫn như mọi ngày đang trên đường đi đến đây.Vì thế cậu đi đến trước mặt người đàn ông trung niên nói: Xin hỏi, bác là cha của Lộc Hàm phải không?Cha của Ngô Thế Huân vẻ mặt mù mờ nhìn cậu, gật gật đầu.Lộc Hàm: Chào bác, cháu là......Lộc Hàm.Người đàn ông trung niên trầm mặc một hồi, sau đó dùng ngón tay chỉ vào ông chủ: Cậu là Lộc Hàm, vậy cậu ta là ai vậy?Lộc Hàm:...... Anh ta là ông chủ của tiệm này.Người đàn ông trung niện lại lần nữa lâm vào trầm mặc, qua một hồi lâu thì oán giận đứng dậy: Quan sát từ trưa đến giờ, cư nhiên lại vô ích!Nói xong thu dọn quyển sổ trên bàn, nổi giận đùng đùng bỏ đi .Lộc Hàm giật mình, vội vàng đuổi theo cha của Ngô Thế Huân ra ngoài cửa: Bác trai, bác chờ chút-Ông Ngô dừng lại, trên mặt vẫn mang theo vẻ giận dữ,Bất quá, tựa hồ còn có một chút màu đỏ khả nghi?Ông Ngô: Ta vừa lúc có việc đi đến khu này, mẹ nó nói cậu làm bồi bàn ở đây, ta mới tới đây xem xét một chút. Ông chủ của hai đứa cũng thật là, một chút bộ dáng ông chủ cũng không có, chạy tới chạy lui hại ta nhận sai người!Lộc Hàm:......Cho nên, là vì ở trước mặt "con dâu" làm ra chuyện buồn cười, vì thế thẹn quá hóa giận cắp sổ sách bỏ đi?Bất quá mặc kệ là thế nào, Lộc Hàm vẫn vội vàng cười làm lành: Bác trai, thật sự là có lỗi, Thế Huân không nói cho cháu biết là bác muốn tới, cả buổi chiều cháu cũng không chú ý lắm, cho nên mới -Cha Hướng lắc lắc tay: Cũng không phải do cậu, Thế Huân cũng không biết.Vừa nói xong, chợt nghe sau lưng truyền đến thanh âm nghi ngờ của Ngô Thế Huân: Bây giờ thì biết rồi.Lộc Hàm nhẹ nhõm thở dài một hơi, Ngô Thế Huân cuối cùng cũng tới, ông Ngô tựa hồ có chút khó đối phó a.
Hôm cuối tuần Lộc Hàm đi với Thanh Mai, Ngô Thế Huân liền hẹn Bạch Hiền cùng đi ăn tối.Bạch Hiền cảm thấy ngạc nhiên, nói: Sao cậu không ăn cùng Lộc Hàm?Ngô Thế Huân: Cậu ấy có hẹn, phải đi cùng một người bạn.Bạch Hiền: vậy sao cậu không hỏi tớ trước lỡ như tớ cũng có hẹn thì sao?Ngô Thế Huân: Cậu có hẹn sao?Bạch Hiền:...... Không có. Bất quá phải nói, Lộc Hàm nếu phải đi chiêu đãi bạn bè, sao lại không mang cậu theo?Ngô Thế Huân: Chúng tớ cũng không phải trẻ sinh đôi dính liền, vì cái gì mà phải mang tớ đi.Bạch Hiền: Ui, tớ ngửi được mùi chua. (ý là bạn Ngô Thế Huân đang ghen ý mà :)))Ngô Thế Huân: Cậu nghĩ nhiều rồi, tớ cũng không phải người hẹp hòi như vậy.Hai người hẹn gặp ở một quán lẩu, Ngô Thế Huân vừa mới chuẩn bị đi vào thì Bạch Hiền kéo hắn lại, nói: Tớ hình như thấy được người yêu của cậu.Ngô Thế Huân nhìn theo hướng Bạch Hiền chỉ, đúng là Lộc Hàm, cùng một cô gái.Bạch Hiền: Là bạn của Lộc Hàm à? Lớn lên thật xinh đẹp, khí chất cũng rất được.Ngô Thế Huân:......Bạch Hiền: Tựa hồ tán gẫu thật vui vẻ a, hai người vẫn cười không ngừng.Ngô Thế Huân:......Bạch Hiền: Cư nhiên còn tặng cả hoa hồng!Ngô Thế Huân (trừng mắt nhìn):!!!!!!!!!!!Bạch Hiền: Úc, nhìn lầm rồi, là bàn đằng trước.Ngô Thế Huân:......Bạch Hiền: Bọn họ -Ngô Thế Huân: Quần áo của tớ hôm nay không khó nhìn chứ?!Bạch Hiền: Bạch Hiền?Ngô Thế Huân quay đầu nhìn Bạch Hiền: Chúng ta đến ăn cùng họ đi.Hai người đứng ở cửa thương lượng một hồi.Quan điểm của Bạch Hiền là tuy rằng quả thật là vô tình mà gặp, nhưng là nhìn qua thật sự không giống như vậy, không khỏi tạo thành hiểu lầm, tốt nhất vẫn là giả vờ làm như vô tình,Cho nên cậu ta đưa ra phương án chính là - để cậu ta đi vào trước vờ như vô tình gặp Lộc Hàm, sau đó lại gọi cho Ngô Thế Huân, giả vờ kêu hắn cùng nhau đến ăn.Ngô Thế Huân: Cậu một mình chạy đi ăn lẩu có thấy kì quái hay không?Bạch Hiền: Vậy -Ngô Thế Huân: Cũng được, kỳ thật đối với cậu thì như vậy thật bình thường.Bạch Hiền:...... Tóm lại, lúc cậu xuất hiện phải giả vờ bận rộn nhiều việc thật không muốn tới, nhưng nghe bạn bè gọi đến nên đành đến.Ngô Thế Huân:...... Có điểm yêu cầu kĩ thuật diễn cao a.Bạch Hiền: Dù sao cũng là lần đầu tiên gặp người nhà vợ đi. Nếu không phải thời gian gấp rút, chúng ta còn có thể an bài một ít NPC (Non-player character: ai chơi game thì biết ha, kiểu như những nhân vật do máy điều khiển, ở đây chắc có ý là nhân vật phụ ấy mà =.=" rắc rối quá) làm bộ diễn cùng cho thấy sự xuất hiện của cậu hiếm hoi như thế nào, theo đó nhấn mạnh việc đối với cậu bạn bè của cậu ấy là quan trọng như thế nào.Ngô Thế Huân:...... Tớ cảm thấy cậu nghĩ nhiều quá, bạn của Lộc Hàm hẳn cũng không biết quan hệ của chúng tớ đi.Bạch Hiền: Cậu thì biết cái gì, cái này gọi là tính toán chu đáo.Cái gì mà tính toán chu đáo?Bạch Hiền vừa nói xong, liền nghe tiếng của Lộc Hàm vang lên sau lưng.Bạch Hiền lộ ra biểu tình mừng rỡ, quay đầu lại: Sao lại khéo như vậy a......Sao hai người lại ở đây? Lộc Hàm tiếp tục hỏi.Ngô Thế Huân cùng Bạch Hiền hai người liếc nhau, trăm miệng một lời nói: Tình cờ gặp!Lộc Hàm: Vậy có muốn -Bạch Hiền: Tốt, vậy cùng nhau ăn đi.Ngô Thế Huân & Lộc Hàm:......Lộc Hàm dẫn hai người Ngô Thế Huân cùng Bạch Hiền đi đến bàn mình, nói với Thanh Mai:Hai người này là bạn của tớ. Vừa vặn thấy bọn họ ở cửa, liền kêu bọn họ đến cùng ăn với chúng ta.Thanh Mai: Tốt, ăn lẩu phải nhiều người mới vui a.Ngô Thế Huân vừa nói "Này thật là ngại quá" vừa vụng trộm nhìn Lộc Hàm, Lộc Hàm thấy thế liền đi về một chỗ ngồi.Ngô Thế Huân vừa định ngồi xuống, Thanh Mai nói: Không sao, tôi ngồi cùng Lộc Hàm là được rồi, hai người ngồi đây đi.Ngô Thế Huân & Lộc Hàm:......Bạch Hiền:...... Cô thật sự rất chu đáo.Căn cứ vào nguyên tắc ưu tiên nữ giới và khách nhân, việc gọi món giao hết cho Thanh Mai,Bạch Hiền lại chủ động đảm nhận nhiệm vụ khơi mào tán gẫu.Bạch Hiền: Hôm nay là lần đầu tiên cô đến thành phố X sao, hôm nay đã đi chơi những nơi nào rồi?Thanh Mai: Thành phố X rất xinh đẹp, không khí trong lành, tôi thích cái phố gì, phố gì đi lúc sáng ấy nhỉ?Thanh Mai quay đầu nhìn Lộc Hàm, Lộc Hàm chậm rãi nói: phố Đông Quan.Thanh Mai: Đúng, phố Đông Quan, Chiêu Ninh nói nơi đó đồ ăn vặt nhiều, cho nên chúng tôi đi đến một lần, lại mua thật nhiều đồ mang theo nữa, mệt chết đi.Nói tới đây, cô như là nhớ tới cái gì đó, từ trong túi lấy ra một quyển sách nghiên cứu thiết kế, đưa cho Lộc Hàm nói:Hôm nay đi dạo phố, thiếu chút nữa đã quên đưa cho cậu - Tập bản vẽ thiết kế của kiến trúc sư XX nước X. Tớ biết cậu muốn có lâu rồi.Lộc Hàm nhìn thấy thì cực kì vui sướng: Cậu cư nhiên còn nhớ.Thanh Mai: Xin cậu đó, chuyện của cậu tớ chưa từng quên nha.Ngô Thế Huân có chút tò mò: Thiết kế? Sao lại đột nhiên muốn tìm sách lĩnh vực thiết kế?Thanh Mai: Anh không biết sao? Lộc Hàm chính là học đại học ngành thiết kế nha. Lại nói thêm, cậu còn nhớ rõ ước mơ trước kia của chúng ta không - muốn mở một tiệm cà phê do chính mình thiết kế.Lộc Hàm nở nụ cười: Đương nhiên nhớ rõ, tớ đến bây giờ còn vì cái ước mộng này mà nỗ lực đây.Thanh Mai: Hiện tại nhớ lại khi còn bé thật là vui a, nghe nói Hiền Dương nhà dì Hai đã kết hôn rồi......Lộc Hàm: Năm trước đã kết hôn rồi, tớ còn đi dự đám cưới mà.Thanh Mai: Khó trách, khi đó tớ còn ở nước ngoài. Ai, hai người sao lại im lặng vậy?Ngô Thế Huân:...... Ha ha.Bạch Hiền:...... Ha ha.Dù có xét nét chi li, Thanh Mai thật sự là một cô gái rất tốt: Xinh đẹp, khôi hài, khéo nói, làm cho người ta có thiện cảm.Bất quá không biết có phải ảo giác hay không, Ngô Thế Huân cảm thấy cô nàng cứ như có địch ý với mình.Hắn đoán rằng có phải Thanh Mai thầm mến Lộc Hàm hay không, cho nên bằng giác quan thứ sáu của phụ nữ cảm nhận được hắn là "tình địch", nhưng rồi hắn lại cảm thấy tựa hồ không phải như vậy.Bất quá mặc kệ là loại nào, hắn có thể khẳng định Thanh Mai không thích mình.Bởi vì cho dù hắn cùng Lộc Hàm nới tới chủ đề nào, Thanh Mai luôn có thể dẫn dắt trở về cuộc sống trước kia của cô và Lộc Hàm-Từ Lý gia ở ngõ Trương gia bán đậu hũ đến căn nhà nuôi chó đối diện trường tiểu học,Tóm lại chủ đề của bữa cơm này chính là hồi tưởng, hồi tưởng và hồi tưởng.Trong lòng Ngô Thế Huân có chút khó chịu, bỗng nhiên bữa ăn tối này làm cho hắn có cảm giác bị gạt sang một bên,Bất quá hắn vẫn làm ra bộ dáng như đang nghe thật vui vẻ.Bạch Hiền nhìn rồi thì chỉ có thể thầm thở dài một hơi: Này không phải tiểu quái bình thường, là boss a.Lộc Hàm thật ra lại rất bình tĩnh, tựa hồ hoàn toàn không chú ý tới những thay đổi lạ lùng vi diệu trên bàn ăn, vẫn trò rất vui vẻ chuyện cùng Thanh Mai.Đợi cho đến lúc bữa ăn sắp chấm dứt, Thanh Mai bỗng nhiên thần thần bí bí nói với Ngô Thế Huân: Tôi có thể mạo muội hỏi anh một vấn đề không?Ngô Thế Huân: Có thể a, cứ hỏi đi.Thanh Mai: Tại sao suốt lúc ăn anh cứ nhìn Lộc Hàm?~~~~~~Thanh Mai vừa nói xong, trên bàn ăn chợt im lặng mất vài giây.Ngô Thế Huân thế nhưng vẫn cười thật vui vẻ: Tôi đây là nhìn cậu ta xem cậu ta có lén gắp trộm đồ ăn của tôi hay không.Thanh Mai thở dài một hơi: Tôi nói vậy thôi, tôi thiếu chút nữa còn nghĩ anh là Gay, để ý cậu ấy chứ!Bàn ăn lại lần nữa lâm vào yên lặng, ngay cả sắc mặt Lộc Hàm cũng có chút thay đổi, Thanh Mai thì cứ như là hồn nhiên không phát hiện, tiếp tục nói:Lại nói, ở nước ngoài thật ra Gay cũng không ít, bất quá bọn họ bình thường đều tìm người trong cùng giới với mình, không dính dáng lôi kéo người thường, dù sao -Lộc Hàm: Còn muốn ăn thêm gì không?Thanh Mai cổ quái nhìn cậu một cái, cười cười: Không cần, đã no căng rồi.Ăn xong bữa tối, Lộc Hàm nói Ngô Thế Huân và Bạch Hiền đi về trước, còn cậu đưa Thanh Mai về khách sạn cô đang ở.Hai người vừa đi vừa câu được câu không nói chuyện phiếm, lúc gần đến khách sạn, Thanh Mai rốt cục đã mở miệng: Thật xin lỗi.Lộc Hàm: Sao đang yên đang lành lại nói vậy?Thanh Mai: Cậu thì không nói đi, nhưng mà còn anh ta, còn không phải là vì chuyện lúc nãy tớ nói đó. (Ý là chuyện Ngô Thế Huân cứ nhìn Lộc Hàm hoài ó :D)Lộc Hàm: Cậu hôm nay có điểm hơi quá đáng.Thanh Mai trầm mặc một hồi, rồi nói: Cậu là thật sự không biết hay là giả vờ không biết? Ánh mắt anh ta nhìn cậu -Lộc Hàm: Tớ biết. Bởi vì, anh ấy là người yêu của tớ.Thanh Mai tuy đã loàng thoáng cảm giác được gì đó, nhưng khi nghe Lộc Hàm chính miệng nói ra vẫn thật sự khiếp sợ.Thanh Mai: Cậu...... tớ nhớ rõ khi tớ đi nước ngoài, còn nghe nói cậu có bạn gái...... hay là vì sau khi chia tay, mới......Lộc Hàm: Cậu cảm thấy tớ là người sau một lần thất tình thì liền chuyển đổi tính hướng sao?Thanh Mai: Kia...... như thế nào lại thành như vậy...... anh ta nhìn qua cũng không có gì đặc biệt a? Thật ra mà nói, tớ cảm thấy tớ so với anh ta còn mạnh mẽ hơn.Lộc Hàm có chút bất đắc dĩ: Đúng đúng đúng, cậu vừa có tướng mạo lại vừa có cá tính.Thanh Mai: Tớ cũng không có giỡn với cậu nha. Tớ không biết do cậu thấy chơi vui hay là gì, nhưng là trước kia cậu thích con gái, kia chứng minh -Lộc Hàm: Tớ không có chơi đùa. Cậu cũng biết, tớ không bao giờ lấy tình cảm ra đùa giỡn.Thanh Mai:...... Tớ thật muốn điên mất......Lộc Hàm: Vốn không định nói ngay cho cậu biết ngay hôm nay. Bất quá, tớ thật ra có điểm tò mò, cậu rốt cuộc là làm sao mà thấy được?Thanh Mai: Còn phải nhìn sao? Mắt anh ta cứ như keo dính dán chặt trên người cậu. Bất quá tớ không nghĩ nhiều như vậy, tớ chỉ nghĩ anh ta là một tên Gay có ý đồ xấu đang để ý cậu, cho nên mới muốn ám chỉ anh ta để anh ta cách xa cậu một chút, kết quả thì cậu đó, đến cuối cùng rốt cục nhịn không được lên tiếng nói hộ anh ta.Lộc Hàm nhịn không được bật cười, nói: Anh ấy chính là như vậy, có đôi khi quá ngốc.Thanh Mai có chút nhụt chí, nói: Là bạn bè, tớ tôn trọng lựa chọn của cậu. Nhưng là, nói thật lòng, bản thân tớ không có biện pháp tiếp nhận được...... Tớ không thể chúc hai người răng long đầu bạc, tớ chỉ có thể nói, hy vọng cậu hạnh phúc.Lộc Hàm: Vậy là đủ rồi, cám ơn cậu.Thanh Mai: Còn bác gái, cậu đã......Lộc Hàm: Chờ đến thời điểm thích hợp tớ sẽ nói. Mẹ tớ luôn thích cậu, đến lúc đó cậu cũng phải hỗ trợ nói lời khuyên bảo đấy.Thanh Mai:...... Tớ cũng không biết nói cái gì. Truyền thống nước ta vẫn còn rất bảo thủ, cậu chắc là...... Được rồi, tớ muốn hỏi một câu cũ rích nữa, cậu yêu anh ta sao?Lộc Hàm suy nghĩ một chút: Tớ rốt cuộc không biết phải đến mức nào thì mới có thể dùng chữ "Yêu" này, tiêu chuẩn đánh giá của mỗi người cũng không giống nhau. Nhưng tớ có thể nói cậu biết, tớ thích anh ấy, thật sự thích anh ấy.Cùng Thanh Mai tán gẫu đến hết ngày ( kỳ thật là đã thú nhận xong ), Lộc Hàm chạy thẳng đến nhà Ngô Thế Huân,Ngô Thế Huân đang viết bản thảo, Lộc Hàm liền ngồi trên sô pha xem TV.Ngô Thế Huân len lén từ sau máy tính nhìn Lộc Hàm, ho khan một tiếng, nói vu vơ: Hôm nay ăn tối thật vui a......Lộc Hàm: Ân, đã lâu chưa gặp cô ấy.Ngô Thế Huân: Hai người có thật nhiều kỉ niệm từ nhỏ a......Lộc Hàm: Chúng em hai người cùng tuổi, cha mẹ lại có quan hệ tốt, dĩ nhiên qua lại với nhau nhiều.Ngô Thế Huân: Cô ấy thật xinh đẹp a, lại từng đi du học, tính cách hình như cũng tốt lắm......Lộc Hàm tắt TV, nhìn hắn không nói lời nào.Ngô Thế Huân tức tối nói: Cô ấy cư nhiên còn nhìn thấy em không mặc đồ!Lộc Hàm: Khi đó chúng em bất quá mới 5 tuổi thôi, hơn nữa em cũng nhìn thấy hết của cô ấy rồi. Cô ấy vậy nhưng là nữ đó, em cảm thấy cô ấy vẫn là thiệt thòi hơn.Ngô Thế Huân: Ước mơ mở quán cà phê của em, thì ra là cùng cô ấy hai người ước định a...... rất là đẹp a......Lộc Hàm: Em lần đầu đến tiệm cà phê là khi đang học tiểu học, là người lớn dẫn theo. Khi đó em được uống một ly nước rất ngon, em thấy nếu mở tiệm cà phê thì mỗi ngày mình đều được uống loại nước đó, thật sự là quá tuyệt vời, cho nên lúc người lớn hỏi rằng lớn lên muốn làm gì, em đã nói là muốn mở tiệm cà phê - mà cũng đơn giản là do cô ấy thích ăn bánh ngọt ở tiệm. Sau khi lớn lên, cảm thấy mở tiệm cà phê rất thích hợp với người thích nhàn tản như em, hơn nữa em cũng thật sự thích thiết kế, cho nên vẫn giữ lấy ước mơ này.Ngô Thế Huân: Ừm......Lộc Hàm: Còn bực sao?Ngô Thế Huân có chút uể oải, nói: Anh nào dám bực a. Anh chỉ là tiếc nuối sao không quen em sớm một chút......Lộc Hàm: Về sau nếu cùng cô ấy dùng bữa, cô ấy sẽ không giống như hôm nay cố ý chèn ép anh hoặc là nói mấy lời khó nghe nữa.Ngô Thế Huân khó hiểu nhìn cậu.Lộc Hàm: Cô ấy đã biết chuyện của chúng ta. Bất quá anh phải cư xử tốt một chút, mẹ em xem cô ấy gần như là con gái mình, lời nói của cô ấy trước mặt mẹ em rất có sức nặng.Ngô Thế Huân lập tức đứng lên: A, em, ý của em là, mẹ em...... muốn tới? Muốn gặp anh sao? Không thể nào? Anh còn chưa chuẩn bị tốt! Ngay mai có nên đi mua vài bộ quần áo hay không?Lộc Hàm bật cười, nói: Không phải ngay bây giờ. Bất quá, sớm muộn gì cùng phải gặp, không phải sao?~~~~~~~
Mấy ngày nay thời tiết đẹp, mặt trời chiếu những tia nắng ấm áp xuống khắp nơi.Bất quá mùa Đông chính là như vậy, thời tiết càng đẹp càng làm con người ta lười nhác,Sợ rời giường, sợ ra khỏi nhà, ngay cả ông chủ tiệm cà phê gần đây cũng càng ngày càng chậm chạp.Chẳng hạn như đến buổi sáng sẽ không thấy người, buổi chiều mới xuất hiện.Bất quá mỗi lần ông chủ đến, Lộc Hàm lại có thể nhàn rỗi,Ông chủ nói gần đây ngồi thấy khó chịu, chủ động đi làm "chạy bàn", Lộc Hàm đứng pha cà phê thoải mái tự tại.Cũng may buổi chiều không có nhiều khách, quay đi quay lại cũng chỉ có mấy người quen,Lộc Hàm đang nghĩ tới có nên tan ca sớm hay không, ông chủ gõ gõ cái bàn, nói với Lộc Hàm: Có phải tôi gần đây da đặc biệt đẹp hơn không?Lộc Hàm:...... Chắc là vậy đi.Ông chủ nghe xong lấy ra một cái gương, soi trái soi phải, lẩm bẩm: Chẳng lẽ đẹp trai đến mức thu hút mấy ông chú trung niên?Lộc Hàm:...... Làm sao vậy?Ông chủ: Có nhìn thấy người đàn ông trung niên ngồi gần cửa sổ không? Đến từ khoảng giữa trưa, chỉ cần tôi đi qua thì liền nhìn tôi chằm chằm. Nhìn đến mức tôi nổi hết cả da gà.Lộc Hàm nhìn theo hướng anh ta chỉ, quả nhiên là có một người đàn ông trung niên đang cúi đầu.Lộc Hàm: Tôi đoán chắc là người quen biết với anh, không có khả năng là mấy tên theo dõi?Ông chủ: Rất có khả năng, hắn còn vừa nhìn vừa ghi chép gì đó trong quyển sổ kia kìa.Lộc Hàm nhìn kĩ lại, trước mặt người đàn ông trung niên quả thật là có một quyển sổ,Như là cảm giác được ánh mắt của cậu, người đàn ông trung niên ngẩng đầu nhìn.Hai người nhìn nhau, Lộc Hàm trợn tròn mắt -Khuôn mặt kia, rõ ràng chính là phiên bản trung niên của Ngô Thế Huân.Lộc Hàm bình tâm lại cẩn thận suy nghĩ, người kia hẳn là cha của Ngô Thế Huân.Cha, hẳn là đặc biệt đến tiệm cà phê để xem xét mình đi.Ngô Thế Huân từng nói qua hắn đã sớm thú nhận tính hướng, hắn có kể về mình với cha mẹ cũng không phải là chuyện đáng ngạc nhiên.Nghĩ đến đây, Lộc Hàm có chút khẩn trương,Thật sự là có chút đột ngột, Ngô Thế Huân cũng chưa từng nói với cậu là cha hắn muốn đến gặp.Cậu vội vàng gọi cho Ngô Thế Huân, kết quả không có người nhấc máy,Lộc Hàm nhìn lại thời gian, chắc là vẫn như mọi ngày đang trên đường đi đến đây.Vì thế cậu đi đến trước mặt người đàn ông trung niên nói: Xin hỏi, bác là cha của Lộc Hàm phải không?Cha của Ngô Thế Huân vẻ mặt mù mờ nhìn cậu, gật gật đầu.Lộc Hàm: Chào bác, cháu là......Lộc Hàm.Người đàn ông trung niên trầm mặc một hồi, sau đó dùng ngón tay chỉ vào ông chủ: Cậu là Lộc Hàm, vậy cậu ta là ai vậy?Lộc Hàm:...... Anh ta là ông chủ của tiệm này.Người đàn ông trung niện lại lần nữa lâm vào trầm mặc, qua một hồi lâu thì oán giận đứng dậy: Quan sát từ trưa đến giờ, cư nhiên lại vô ích!Nói xong thu dọn quyển sổ trên bàn, nổi giận đùng đùng bỏ đi .Lộc Hàm giật mình, vội vàng đuổi theo cha của Ngô Thế Huân ra ngoài cửa: Bác trai, bác chờ chút-Ông Ngô dừng lại, trên mặt vẫn mang theo vẻ giận dữ,Bất quá, tựa hồ còn có một chút màu đỏ khả nghi?Ông Ngô: Ta vừa lúc có việc đi đến khu này, mẹ nó nói cậu làm bồi bàn ở đây, ta mới tới đây xem xét một chút. Ông chủ của hai đứa cũng thật là, một chút bộ dáng ông chủ cũng không có, chạy tới chạy lui hại ta nhận sai người!Lộc Hàm:......Cho nên, là vì ở trước mặt "con dâu" làm ra chuyện buồn cười, vì thế thẹn quá hóa giận cắp sổ sách bỏ đi?Bất quá mặc kệ là thế nào, Lộc Hàm vẫn vội vàng cười làm lành: Bác trai, thật sự là có lỗi, Thế Huân không nói cho cháu biết là bác muốn tới, cả buổi chiều cháu cũng không chú ý lắm, cho nên mới -Cha Hướng lắc lắc tay: Cũng không phải do cậu, Thế Huân cũng không biết.Vừa nói xong, chợt nghe sau lưng truyền đến thanh âm nghi ngờ của Ngô Thế Huân: Bây giờ thì biết rồi.Lộc Hàm nhẹ nhõm thở dài một hơi, Ngô Thế Huân cuối cùng cũng tới, ông Ngô tựa hồ có chút khó đối phó a.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co