Huyet The Nghich Thien
Trong khi Đạt Thanh Hoa đang tiến vào Thâm Hải Cung để tiến hành Huyết Luyện cực đoan, tại Liệt Dương Tông – tông môn được coi là trụ cột của Chính Đạo – Trần Việt Quốc Lệ đang phải đối mặt với một cơn bão nội tâm dữ dội. Gã hiện đang ở đỉnh cao cảnh giới Kim Đan, chỉ cách Nguyên Anh một bước chân, một tốc độ tu luyện kinh người nhờ vào Thánh Thể bẩm sinh được Thiên Đạo ưu ái.Trần Việt Quốc Lệ, khoác trên mình bộ Thiên Y màu trắng ánh vàng, đang tham dự một cuộc họp Hội Đồng Tông Môn tại Chủ Điện rộng lớn. Không khí trong điện trang nghiêm nhưng lại ngột ngạt đến khó thở. Tông chủ Liệt Dương Tông, một lão nhân vẻ ngoài hiền từ, râu tóc bạc phơ, đang hùng hồn lên án "dịch bệnh Ma vật" đang hoành hành, đổ lỗi cho sự quấy phá gần đây của một tổ chức tà ác mới nổi (chính là Kình Bang)."Tà Ác đang lan rộng, chúng không chỉ hủy hoại Linh Căn của chúng sinh, mà còn làm nhơ nhuốc danh tiếng của Chính Đạo!" Tông chủ lớn tiếng, giọng nói mang theo Linh Lực trấn áp. "Chúng ta phải dùng Thánh Quang để thanh lọc mọi tội lỗi. Ta quyết định sẽ tiến hành Thanh Trừng các vùng đất bị nhiễm Ma, không chừa một kẻ nào!"Tất cả Trưởng Lão và Đệ Tử trong điện đều đồng loạt gật gù tán thành, ca ngợi lòng dũng cảm và nhân từ của Tông chủ. Nhưng Trần Việt Quốc Lệ, ngồi ở vị trí cao nhất bên phải Tông chủ, lại cảm thấy một luồng khí tức vô cùng bất ổn, lạnh lẽo hơn cả Ma Khí.Ánh sáng Thánh Quang vốn luôn rực rỡ và ổn định quanh gã, nhưng hôm nay lại có vẻ dao động kịch liệt. Thiên Tâm Kính – một Pháp Bảo vô giá được Thiên Đạo ban tặng, luôn đeo trên ngực gã – đột nhiên nóng lên bất thường. Thiên Tâm Kính không phản ánh sức mạnh tà ác bên ngoài, mà chỉ chiếu rọi vào ý niệm và bản chất của Chân Tâm con người. Khi gã lắng nghe những lời lẽ đạo đức giả của Tông chủ, Thiên Tâm Kính không ngừng phát ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt, dấu hiệu của sự lừa dối, tham vọng và tham lam cực độ.Không thể nào, Việt Quốc tự nhủ trong Tâm Thức, Linh Hồn gã giằng xé dữ dội. Tông Môn là ánh sáng, là nơi ta được nuôi dưỡng. Lẽ nào Thiên Tâm Kính lại nghi ngờ Tông chủ?Gã cố gắng điều hòa Thánh Lực, cố gắng dập tắt ánh sáng đỏ của Thiên Tâm Kính, nhưng nó lại càng sáng hơn, như muốn xé toạc chiếc áo choàng giả nhân nghĩa của Liệt Dương Tông. Sự dao động của Pháp Bảo khiến gã toát mồ hôi lạnh.Tông chủ đột ngột thay đổi chủ đề, ánh mắt sắc lạnh quét qua gã, mang theo một hàm ý thăm dò. "Việt Quốc, con nghĩ sao về kế hoạch Thanh Trừng các Tà Phái mới nổi ở phía Đông, đặc biệt là tại vùng thôn Lưu Tuyền, nơi chúng ta đã mất một Pháp Trận quan trọng?"Trần Việt Quốc Lệ đứng dậy, cúi người thi lễ, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh tuyệt đối. Gã cảm nhận được Thiên Tâm Kính đang đốt cháy ngực áo mình như một cục than hồng. Gã nhớ lại lời báo cáo của hai đệ tử trở về từ Lưu Tuyền: họ không chỉ báo cáo về một Ma vật, mà còn về sự tan vỡ của một Pháp Trận Bổ Sung mà Liệt Dương Tông đã bí mật đặt."Bẩm Tông chủ, con nghĩ cần phải điều tra kỹ lưỡng hơn," Việt Quốc đáp, giọng nói chậm rãi nhưng kiên định. "Sự xuất hiện của các Ma vật này dường như bắt nguồn từ sự tuyệt vọng của chúng sinh khi bị dịch bệnh hoành hành. Con e rằng nếu chúng ta Thanh Trừng ngay lập tức, sẽ khiến dân chúng càng thêm oán hận và đẩy họ vào vòng tay của Tà Phái. Xin cho con đi trước, dùng Thánh Thể và Thiên Tâm Kính để xoa dịu và điều tra xem liệu có âm mưu nào của Tà Ác đứng sau dịch bệnh, trước khi hành động thanh trừng diện rộng."Lời đề nghị của gã là một sự phản kháng tinh tế nhưng rõ ràng, khiến cả đại điện im lặng chết chóc. Ánh mắt của các Trưởng Lão đều hướng về Việt Quốc với sự khó chịu, thậm chí là sát ý ngầm. Tông chủ Liệt Dương cười lớn, nụ cười hiền lành nhưng không chạm đến đáy mắt, như một màn kịch được diễn tập kỹ lưỡng."Việt Quốc quả nhiên nhân từ, con luôn đặt nhân sinh lên hàng đầu," Tông chủ nói, giọng vẫn ôn hòa nhưng hàm chứa sự cảnh cáo ngầm. "Tuy nhiên, Tà Ác luôn biết cách ngụy trang. Ta chấp nhận đề nghị của con. Con hãy đi trước, dùng Thánh Quang của mình để điều tra một cách hòa bình. Nhưng hãy nhớ, nếu con không phát hiện ra gì trong ba ngày, con sẽ phải quay về, và đích thân dẫn Quân đoàn Thánh Quang thực hiện nhiệm vụ Thanh Trừng không khoan nhượng. Ta tin vào Thiên Tâm Kính của con."Trần Việt Quốc Lệ cúi đầu, lòng nặng trĩu. Gã hiểu Tông chủ đang kiểm soát gã, dùng chính sự nhân từ của gã để gài bẫy. Nếu gã không tìm thấy sự thật đằng sau dịch bệnh, gã sẽ bị ép buộc tham gia Thanh Trừng một cách vô nhân đạo. Nhưng nếu gã tìm thấy... gã sẽ phải đối mặt với sự thật rằng Tông Môn đã nuôi dưỡng gã lại là nguồn gốc của mọi tội ác. Khi gã rời khỏi Chủ Điện, Thiên Tâm Kính ngừng phát ra ánh sáng đỏ, nhưng sự dao động vẫn còn đó, không ngừng gieo rắc sự nghi ngờ vào Chân Tâm của gã.Huynh đệ, Việt Quốc nghĩ, bất giác nhớ đến Đạt Thanh Hoa của kiếp trước, người mà gã đã tự tay đâm chết vì Thiên Mệnh. Nếu huynh còn sống, huynh sẽ nói với ta điều gì? Ta phải làm sao để không phải lặp lại bi kịch của kiếp trước, khi mà Chính Đạo và Tà Ác lại trở nên mơ hồ đến thế?Gã đã đặt chân lên con đường nghi ngờ, và con đường này sẽ dẫn gã đến sự thật kinh hoàng về Liệt Dương Tông và về chính Thiên Mệnh của gã.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co