Truyen3h.Co

Hxh Nguc Tu Ai Tinh

Tiếp tục câu chuyện Yandere Illumi x Gon (Hunter x Hunter)

Mối quan hệ giữa Gon và Illumi ngày càng trở nên phức tạp và u ám. Dù Gon cảm thấy không thoải mái, một phần trong cậu vẫn không thể từ chối khi ở gần Illumi. Cậu không hiểu vì sao, nhưng ánh mắt của anh luôn khiến cậu cảm thấy như mình bị thu hút một cách lạ kỳ, như thể có một sợi dây vô hình kết nối họ.

Một ngày nọ, sau khi chiến đấu với một con quái vật nguy hiểm trong khu rừng, Gon quay về khách sạn, mệt mỏi và đau đớn. Khi bước vào phòng, cậu cảm thấy có điều gì đó không đúng. Ánh đèn mờ ảo, không khí ẩm ướt và lạnh lẽo bao trùm khắp căn phòng. Khi nhìn vào bóng tối, một hình bóng quen thuộc đứng im lặng.

Illumi.

"Anh lại đến đây sao?" Gon hỏi, giọng có phần ngập ngừng, đôi mắt vẫn đầy nghi hoặc.

Illumi không trả lời ngay lập tức, thay vào đó, anh tiến lại gần và nhẹ nhàng đặt tay lên vai Gon. "Cậu không nên đi nữa, Gon," anh nói, giọng anh lạnh lùng nhưng ẩn chứa một sự ngọt ngào kỳ lạ. "Tôi đã nói rồi, tôi sẽ bảo vệ cậu. Cậu không cần phải mạo hiểm nữa."

Gon muốn phản kháng, nhưng một cảm giác bất an dâng lên trong lòng. Cậu quay đầu lại, định rút tay ra khỏi Illumi, nhưng anh đã nhanh chóng nắm lấy cổ tay cậu, siết chặt.

"Tôi không muốn mất cậu," Illumi thì thầm, giọng nói trở nên trầm hơn, đầy sự quyết liệt.

Gon nhìn vào ánh mắt của Illumi và cảm thấy một cảm giác lạ lùng. Ánh mắt đó không chỉ lạnh lẽo mà còn như thể đang điều khiển mọi thứ xung quanh cậu. Cậu có thể cảm nhận được một thứ gì đó đang xâm chiếm tâm trí mình, như một làn sóng vô hình tràn vào não bộ, cuốn trôi những suy nghĩ của cậu.

Illumi mỉm cười, đôi mắt anh lóe lên vẻ hài lòng khi thấy Gon không thể rút tay ra. "Đừng lo, Gon. Mọi thứ sẽ ổn thôi," anh nói, và sau đó anh áp tay lên đầu cậu, một cử chỉ dịu dàng nhưng đầy sự chiếm hữu.

Bất ngờ, Gon cảm thấy một cơn choáng váng. Đầu óc cậu quay cuồng, đôi mắt trở nên mờ đi. Cảm giác như có một sự lực hút vô hình đang điều khiển suy nghĩ của cậu, kéo cậu vào một cái vòng lặp không lối thoát. Cậu cảm thấy như thể mình đang mất dần đi tự chủ, như thể những ý nghĩ và cảm xúc của mình không còn là của riêng cậu nữa.

"Anh... làm gì... với tôi?" Gon cố gắng hỏi, nhưng lời nói của cậu trở nên yếu ớt.

Illumi khẽ vuốt tóc cậu, nhìn vào mắt cậu với một ánh nhìn kiên định. "Tôi chỉ đang bảo vệ cậu, Gon. Chỉ vậy thôi. Tôi sẽ khiến cậu hiểu rằng cậu không cần phải lo lắng về bất cứ điều gì nữa. Cậu sẽ ở lại bên tôi, cậu sẽ không phải chiến đấu nữa."

Cảm giác như có một sự thôi miên nhẹ nhàng chiếm lấy tâm trí của Gon. Cậu không thể không nghe theo lời Illumi, mặc dù trong thâm tâm cậu biết điều này là không ổn. Cậu muốn thoát ra, muốn chạy trốn, nhưng có một lực lượng mạnh mẽ khiến cậu không thể làm được gì.

Illumi, thấy Gon bắt đầu mơ màng, càng mỉm cười hài lòng. Anh ta biết rằng mình đã sử dụng Niệm một cách tinh vi để xâm nhập vào tâm trí cậu. Không phải bằng bạo lực hay sức mạnh, mà bằng sự kiên nhẫn và sự chiếm hữu. Niệm của Illumi không phải là một sức mạnh đơn thuần, mà là một dạng kiểm soát cảm xúc và tâm trí. Anh ta có thể nhẹ nhàng điều khiển mọi hành động, cảm xúc của Gon, khiến cậu trở thành một phần trong thế giới của mình.

Những sợi dây vô hình của Niệm bao quanh Gon, khiến cậu như bị mắc kẹt trong một mạng lưới tinh vi mà Illumi đã dệt nên. Mỗi lần Gon nghĩ đến việc rời đi, mỗi lần cậu có ý định phản kháng, Illumi lại khéo léo điều khiển tâm trí cậu, khiến cậu cảm thấy lo sợ và bất an. Cậu cảm thấy như mình đã bị mắc kẹt trong một cái bẫy, không thể thoát ra.

"Không có nơi nào an toàn hơn ngoài nơi đây, Gon," Illumi thì thầm vào tai cậu, đôi mắt anh sáng lên sự hài lòng khi thấy Gon dần mất đi ý chí chống cự.

Gon không thể làm gì, chỉ còn biết cảm thấy mình càng lúc càng bị kéo sâu hơn vào cái thế giới nguy hiểm mà Illumi đã tạo ra cho mình. Sự kiểm soát của Illumi ngày càng trở nên mạnh mẽ, khiến Gon bắt đầu nghi ngờ liệu mình có thể thoát khỏi anh ta hay không.

Và trong những khoảnh khắc đó, Gon hiểu rằng mình không chỉ phải chiến đấu với những kẻ thù bên ngoài mà còn với một thứ ám ảnh khác - một sự chiếm hữu vô hình mà Illumi đã tạo ra, thứ sẽ làm cho cậu không thể thoát ra dù chỉ một bước.

Gon dần nhận thấy những ảnh hưởng của Illumi không chỉ rõ ràng trên cơ thể, mà còn sâu trong tâm trí cậu. Mỗi lần cậu muốn phản kháng, một cảm giác bối rối và đau đớn xâm chiếm tâm trí. Những suy nghĩ của cậu không còn tự do như trước. Cảm giác như mỗi lần cố gắng rút lui, một lực lượng vô hình lại đẩy cậu quay lại, như thể một phần trong cậu đã bắt đầu bị kiểm soát.

Một buổi sáng, khi cậu tỉnh dậy, những cơn đau đầu dữ dội khiến cậu phải nắm lấy đầu mình, cảm giác như có một cái gì đó đang chèn ép từ bên trong. Illumi đứng ở cửa phòng, đôi mắt anh nhìn cậu với vẻ chăm chú, như thể anh đã biết trước cậu sẽ tỉnh dậy vào giờ này. Mặc dù vậy, nụ cười của Illumi vẫn không thay đổi - lạnh lẽo nhưng có chút dịu dàng, như một người bảo vệ, hay như một kẻ chiếm hữu.

"Chào buổi sáng, Gon," Illumi nói, giọng anh mềm mại nhưng lại có một sức mạnh ngầm, đủ để khiến Gon cảm thấy mình không thể từ chối.

"Anh... Anh làm gì với tôi?" Gon hỏi, giọng cậu khàn đi vì đau đớn. Mỗi câu hỏi đều dường như bị dội lại trong đầu cậu như một cơn sóng.

Illumi bước lại gần, nhẹ nhàng nâng cằm Gon lên, đôi mắt anh nhìn thẳng vào mắt cậu, sâu thẳm như muốn xâm nhập vào từng suy nghĩ. "Cậu không phải lo lắng, Gon. Tất cả những gì tôi làm là bảo vệ cậu. Làm cho cậu không phải cảm thấy cô đơn nữa."

Gon không thể hiểu hết những lời anh nói. Cậu muốn thoát ra, muốn giật mình tỉnh táo, nhưng cái cảm giác ấy vẫn dày vò. Illumi không hề dùng bạo lực để kiềm chế cậu, mà thay vào đó, anh dùng Niệm để lôi kéo, tạo ra những cảm giác mơ hồ mà Gon không thể nhận diện rõ ràng. Cảm giác bị thu hút, bị kiểm soát, như thể có một lực hút vô hình khiến cậu không thể thoát khỏi.

Illumi không cần phải sử dụng bất kỳ kỹ thuật tấn công trực diện nào. Anh khéo léo dùng Niệm để xâm nhập vào tâm trí Gon, tạo ra một lớp màn ảo giác khiến cậu không phân biệt được đâu là thực, đâu là ảo. Mỗi lần Gon nghĩ đến việc rời khỏi, một cơn đau nhẹ lại xuất hiện trong đầu, như thể có ai đó đang kéo cậu lại.

"Đừng cố gắng chạy trốn, Gon. Cậu không thể," Illumi thì thầm, giọng anh giờ đây như một lời cảnh báo. "Cậu sẽ không thoát được đâu."

Gon nhìn anh, trong lòng cậu đầy bối rối, một phần cậu cảm thấy mơ hồ và sợ hãi, nhưng một phần khác lại cảm thấy một sự an toàn kỳ lạ khi ở bên Illumi. Cảm giác này, dù không phải là tình yêu trong sáng mà cậu từng tưởng tượng, lại khiến cậu cảm thấy mình không thể thoát ra, không thể từ chối.

Illumi tiếp tục mỉm cười, cái nhìn của anh sâu sắc hơn bao giờ hết. "Tôi hiểu cậu hơn bất kỳ ai, Gon. Cậu không cần phải nói gì nữa. Cậu không cần phải tìm kiếm bất cứ thứ gì ngoài tôi. Tôi sẽ luôn ở đây, bên cạnh cậu."

Gon cảm thấy mình như đang chìm trong một vũng bùn vô hình, nơi mỗi bước đi đều có một lực kéo khiến cậu không thể thoát ra. Những ký ức về tự do, về cuộc phiêu lưu trước đây dần phai nhạt, bị thay thế bởi một thế giới tối tăm mà Illumi đã tạo ra cho cậu. Cậu bắt đầu cảm nhận được một sự gần gũi kỳ lạ, một sự an toàn mà Illumi mang lại, dù biết rõ nó có sự chiếm hữu và kiểm soát đằng sau.

Illumi không cần phải dùng quá nhiều lời. Anh chỉ cần ở gần Gon, dùng Niệm để thao túng cảm xúc và suy nghĩ của cậu. Những cơn đau nhói khi Gon có ý định bỏ đi hay phản kháng, những cơn choáng váng mỗi khi cậu nghĩ đến việc rời xa, dần dần khiến Gon phải nhượng bộ. Cậu không còn đủ sức để chống lại. Cảm giác này, dù có sợ hãi, nhưng cũng có chút mê hoặc.

Nhưng điều khiến Gon cảm thấy khó thở nhất không phải là sự kiểm soát của Illumi, mà là việc cậu không thể hiểu được chính mình. Cậu không thể lý giải được tại sao mình lại không thể rời đi, tại sao lòng mình lại có những cảm xúc lẫn lộn như vậy.

"Cậu sẽ ở bên tôi," Illumi nói, như một lời khẳng định. "Không ai có thể thay thế vị trí của cậu trong thế giới này. Cậu sẽ là của tôi."

Và mặc dù Gon cảm thấy mình không còn là chính mình, dù không muốn thừa nhận, nhưng phần nào đó trong cậu đã bắt đầu chấp nhận sự thật mà Illumi đã tạo ra: cậu không thể thoát khỏi anh, và cậu không biết liệu mình có muốn thoát ra hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co