[HyuckRen] Bạn Thân Hay Người Yêu?
Chương 8
"Để yên cho tôi ngủ được không Renjun!"
Cậu nhào thẳng lên giường, đưa hai cánh tay nhỏ nhắn kẹp cổ nó, miệng mắng liên thanh, "Ngủ cái gì mà ngủ! Biết mấy giờ rồi không?"
Lee Haechan để yên cho cậu kẹp cổ mình, vẫn tiếp tục vùi mặt vào gối, "Tôi đang thực hiện thử thách ngủ 12 tiếng đồng hồ! Không cần biết thời gian!"
"Giỏi quá nhỉ! Sao không thử thách ngủ 24 tiếng luôn đi?"
Nó chầm chậm ngẩng đầu lên, nhìn cậu đầy thâm ý.
"Nghe cũng ổn phết?"
Huang Renjun giật giật khoé môi.
Một trận đấm đá liên tiếp nện vào người Lee Haechan, khiến cho nó la thảm thiết còn hơn cả tiếng cười của cậu em Zhong cá heo nào đó.
Huang Renjun vẫn chưa hoàn thành màn tra tấn của mình. Cậu ngồi hẳn lên bụng nó, ôm mặt nó lắc qua lắc lại, "Thay vì ngủ, bồ có thể đi làm thêm kiếm tiền để trả tiền nhà cho tôi! Bồ quỵt tiền hai tháng rồi đó nha!"
Nó bịt tai lại giả vờ không nghe, cậu lại càng hét lớn hơn, "Trả tiền đây! Trả tiền mau lên!"
Đột nhiên trời đất quay cuồng.
Huang Renjun cứ thế mà ngơ ngác bị đè xuống giường. Gương mặt Lee Haechan áp sát vào cậu, đến mức mũi cả hai đã chạm vào nhau. Cậu thậm chí có thể nhìn rõ vẻ mặt ngạc nhiên của bản thân từ đồng tử của đối phương.
Huang Renjun vô thức ngẩn ngơ quan sát nó, phát hiện tri kỉ của cậu hôm nay... gợi cảm lạ thường.
"Tôi không có tiền, chỉ có tấm thân xử nam này thôi. Bồ có muốn lấy không?"
Giọng nói này không thể quen thuộc hơn, hàng ngày như mật ngọt mà quanh quẩn bên tai cậu. Thế nhưng bây giờ lại trầm khàn hơn hẳn, khiêu khích đôi tai cậu, làm cho nó đỏ rực lên.
"Thân bồ thì đáng bao nhiêu tiền? Có lợi gì cho tôi?"
Huang Renjun không ngần ngại đưa hai tay vòng quanh cổ nó, bộ dáng hết sức gợi đòn.
Lee Haechan nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát.
"Không đáng được nhiều tiền, nhưng có thể làm bồ thoả mãn mỗi ngày mỗi đêm?"
"Ai dạy bồ nói mấy câu bậy bạ như vậy thế!" Cậu đỏ mặt lảng tránh, đem phong thư đập vào ngực nó.
"Đồ chơi gì đây?"
"Thư của trường đại học!"
Lee Haechan khịt mũi xem thường, đổi tư thế thành vùi mặt vào hõm cổ Huang Renjun, thoải mái hừ hừ.
"Không cần xem cũng biết hai chúng ta đều đỗ vào Đại học B rồi còn gì."
"Tôi thì đúng là vào Đại học B, nhưng bồ không phải."
"Đùa vui đấy con trai! Thế thì chắc tôi phải vào Đại học A nhỉ?"
Nó ngả ngớn hỏi lại, thế nhưng không nhận được câu trả lời của Huang Renjun, bèn khó hiểu ngẩng mặt lên nhìn cậu.
Huang Renjun buồn bực cắn môi. Đôi môi đỏ hồng bị phá hoại làm đáy mắt người trên tối sầm: "Không được cắn môi!"
"Tôi không có cắn!"
"Tưởng mắt tôi mù rồi à!"
Được rồi, lúc nào cậu cắn môi cũng bị người kia mắng hết. Đúng là không hiểu chấp niệm đó đến từ đâu.
"Bỏ qua việc đó đi. Tôi chỉ muốn nói là bồ thật sự vào đại học A, không đùa đâu!"
Tất nhiên Lee Haechan biết cậu không hề nói dối. Không cần kiểm tra thư làm gì, nó vẫn luôn tin tưởng đối phương vô điều kiện.
"Không thể nào... Rõ ràng tôi đặt nguyện vọng đầu tiên là Đại học B cơ mà! Hôm đấy bồ cũng thấy mà đúng không!"
Lee Haechan khó hiểu lẩm bẩm. Trí nhớ của nó không thể sai lệch được, thậm chí còn có cả nhân chứng đang nằm ngay dưới thân này.
Thế tại sao kết quả lại khác hoàn toàn so với tưởng tượng?
Chẳng lẽ...
Ánh mắt nó chợt loé lên tia giận dữ. Thậm chí Huang Renjun còn chứng kiến vẻ mặt nó ngày càng tối sầm, trạng thái tệ hơn bao giờ hết.
Bản năng muốn làm người kia bình tĩnh khiến cậu vô thức siết chặt vòng tay quanh cổ Lee Haechan, khẽ hỏi: "Không sao chứ?"
Lee Haechan thoát khỏi dòng tâm tư, định trả lời không sao. Bỗng nhận ra nó đã tự đặt bản thân vào tình huống nguy hiểm chừng nào.
Hoặc phải nói Huang Renjun không biết hiện giờ cậu dụ người đến mức nào.
Đôi mắt đơn thuần nhìn chăm chú vào Lee Haechan, đôi môi đỏ mọng khẽ mím lại. Hai cánh tay tinh xảo vòng quanh cổ nó. Chiếc áo thun xốc xếch do ban nãy kịch liệt vật lộn với nó, làm lộ ra một mảng da trắng mềm mại.
Khiến Lee Haechan hoảng loạn hơn cả, chiếc áo cậu đang mặc hiện giờ, chính là của nó.
Làm gì còn tâm tư trả lời nữa, Lee Haechan nhảy dựng lên, ba chân bốn cẳng vọt vào phòng tắm.
Huang Renjun ú ớ nhìn bóng lưng như bị ai dí của nó, đến khi cửa đóng sập lại mới la lên.
"Bồ bị gì thế Haechan!!!"
"Tôi, tôi, có bụi rơi vào mắt tôi!"
"Thế thì ra đây để tôi thổi cho!"
Giọng Lee Haechan càng lúng túng hơn, "Không cần! Tôi tự soi gương tự lấy được rồi!"
Huang Renjun khó hiểu, nhưng vẫn dặn dò, "Xong nhanh rồi xuống bếp nhá! Trưa nay có món canh hầm kimchi yêu quý của bồ đấy!"
Lee Haechan đáp một tiếng, rồi trầm mặc nhìn bản thân trong gương.
Chào cờ buổi sáng là điều bình thường đúng không?
Nhưng ban nãy Renjun nói bây giờ là trưa rồi...
Rốt cuộc nó bị gì vậy chứ.
Lee Haechan nhanh chóng giải quyết vấn đề, bằng cách dội nước lạnh xối xả vào người. Sau đó hồi hộp mở cửa, ló đầu nhìn quanh phòng, thở phào nhẹ nhõm.
Cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn, nó đen mặt gọi đến một người.
"Donghyuck ah?"
"Lee Minhyung!" Nó phẫn nộ hét lên, bật ra cả cái tên cúng của anh trai, "Anh dám đổi nguyện vọng đại học của em à!"
Giọng Lee Mark trầm ổn truyền qua.
"Mày nói cái quỷ gì vậy em?"
"Aha, còn dám giả ngốc à! Đừng nói là anh không biết nguyện vọng ban đầu của em là Đại học B!"
"Ừ, anh biết."
"Nhưng thứ em nhận được là giấy báo trúng tuyển của Đại học A!"
Lee Mark thảng thốt, "Em mà cũng đậu vào Đại học A à?"
Lee Haechan lập tức hất mặt khoe khoang, "Xem thường ai đấy anh trai? Lee Haechan aka Lee Donghyuck aka con trai thứ ba của tập đoàn họ Lee làm sao mà không đậu– Anh không biết gì về việc này à?"
Tạm ngưng đề cao bản thân, nó kinh ngạc nhận ra vấn đề từ câu nói của Lee Mark.
"Thế em nghĩ anh rảnh lắm mà sửa nguyện vọng của em à?"
Lee Haechan bàng hoàng, "Vậy thì làm sao em lại có thư của Đại học A?"
Đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát, rồi trả lời, "Chắc là anh trai mình làm rồi đấy."
"Anh trai em là anh còn gì!"
"Nhóc có một người anh thôi à? Anh mày cũng chỉ là đứa thứ hai!"
Nó suýt thì ngã quỵ: "Chắc chắn là anh Taeyong! Ảnh đổi nguyện vọng của em làm gì chứ!"
"Chắc là thấy em sống yên ổn quá, nên cho em nếm thử cảm giác không được như ý muốn một lần? Năm xưa ổng đi trải nghiệm khổ hơn em gấp chục lần đấy. Nên hẳn là ghen tị với mày rồi em ạ."
"..."
"Anh đây cũng từng phải lang thang đi tìm nơi để ở, khổ sở biết bao... Em thì ngon rồi, một phát chui vào nhà của nhị thiếu gia nhà Huang!"
"...Cúp máy đây!"
"Hey hey khoan đã! Thế em định xử lí như nào?"
"Còn như nào nữa." Lee Haechan ngậm ngùi nói, "Đại học A thẳng tiến thôi."
Trái ý với trùm thù dai Lee Taeyong chỉ có nước bị đì đến tận cuối đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co