Truyen3h.Co

Identity V Nhai Con


Vừa trông thấy Melanie từng bước đi đến chỗ mình, Ithaqua hấp tấp thu lại dáng vẻ đang sầu muộn rồi lại trưng ra bộ dạng lơ đãng như mọi khi, lên tiếng trước:

"Gì vậy bà chị?"

Melanie chỉnh lại tà váy rồi ngồi xuống chỗ trống của chiếc xích đu cạnh Ithaqua, cậu chột dạ nhích ra xa thêm. Dĩ nhiên cô có để ý thấy, cái thằng nhóc này y hệt Eli, cô có ăn miếng thịt nào của mấy người đâu mà rén nhau dữ vậy!?

Nghĩ lại thì Melanie cũng không khác gì. Nhớ ngày đầu vào trang viên, cô mới là người dè chừng Ithaqua. Lúc đó cậu ta có chừa chỗ cho cô ngồi thật nhưng cô lại chọn ngồi sát rạt Galatea. Vậy mà bây giờ mọi thứ đảo ngược cho nhau hết.

"Còn phải hỏi sao? Đến kéo cậu nhập bọn chung với tụi này."

"Quý hoá quá, còn nhớ đến tôi luôn cơ đấy." Ithaqua làm động tác giả vờ cảm động, rồi lại phất tay. "Nói chứ tôi không thích đám đông, chị cứ đi chơi đi, mặc kệ tôi."

"Tôi cũng không thích đám đông."

Rồi cả hai cứ ngồi im ru nhìn trời nhìn đất trông hết sức vô tri. Một người thì đang đấu tranh nội tâm không biết phải nên mở lời gì, người còn lại thì cứ ung dung đung đưa chiếc xích đu.

Mãi một lúc, người ung dung lại lên tiếng cắt đứt sự im lặng:

"Đây là lần đầu tiên tôi được tham gia một lễ hội thật sự đấy."

Ithaqua tròn mắt ngạc nhiên nhưng không hỏi gì, chỉ im lặng nghe Melanie nói tiếp.

"Từ nhỏ đến lớn tôi chỉ sống quanh quẩn trong dinh thự. Những thứ tuyệt vời như lễ hội hay bất cứ bữa tiệc nào tôi cũng chỉ nhìn qua sách thôi."

Rồi cô bật cười khúc khích.

"Cho nên tôi thích những thứ này lắm, được đến trang viên thật tuyệt."

"Chị vốn là một tiểu thư mà nhỉ?" Ithaqua thắc mắc, "Thế thì tại sao lại không được đi đâu chứ? Nghe chị kể cứ như phạm nhân bị nhốt ấy."

Đôi mắt Melanie chùng xuống, Ithaqua có thể thấy rõ sự đượm buồn trong mắt cô.

"Tại mọi người đơn thuần nghĩ tôi bị bệnh tâm thần, giống mẹ tôi."

Đến đây, đến lượt Ithaqua dao động. Bầu không khí bắt đầu căng thẳng, Melanie dĩ nhiên cảm nhận được có một chút sát khí toát ra từ người cậu.

Nhưng cô vẫn nói tiếp.

"Mẹ tôi bị bệnh tâm thần phân liệt cực kỳ nặng. Bệnh này lại có khả năng di truyền. Vì vậy cha tôi quyết định bắt mẹ và tôi chỉ được ở trong dinh thự và cấm bước ra ngoài. Có lẽ là ông ta muốn che giấu việc gia đình quý tộc danh giá không ngờ lại bị như vậy."

Song nàng “Tiểu thư” lại tiếp tục cười, một nụ cười tươi sáng như ánh trăng.

"Cho nên tôi cũng rất sợ người lạ nói chi là đám đông. Nhưng từ khi đến đây gặp được mọi người nên tinh thần tôi được chữa lành đôi chút rồi!"

Ithaqua dường như chỉ để ý đến một từ "Mẹ" trong câu chuyện của Melanie, cậu tò mò hỏi:

"Thế mẹ chị sao rồi?"

"Chết rồi. Tự sát ngay trước mặt tôi."

Đôi mắt chàng trai Gác đêm mở to ra hết cỡ. Do đeo mặt nạ nên Melanie không thấy biểu cảm của cậu ra làm sao. Vậy là mẹ của chị ấy không còn trên đời nữa. Nhưng Melanie lại nói ra một cách bình tĩnh như vậy thì cũng thật là.

Ithaqua khẽ siết chặt nắm tay.

Trong khi đó cậu thì luôn mong mỏi, chờ đợi mẹ nhận ra mình một lần nữa.

Mà tự nhiên Melanie lại kể những điều này cho cậu khiến Ithaqua lại muốn biết nhiều thêm. Mà hỏi thì lại không có ý tứ gì nên thôi vậy.

Xích đu cứ khẽ đung đưa, những con đom đóm vỗ cánh bay khẽ khàng, gió đêm nhè nhẹ thổi qua mái tóc của hai bạn nhỏ. Ngần ngừ một lúc, Ithaqua mới khó khăn bật ra một hai từ:

"Chị ơi."

Hai tiếng "Chị ơi" cũng đủ để Melanie sốc đến độ trợn tròn mắt, miệng há hốc. Lần này đến lượt cô nhích ra xa Ithaqua dè chừng.

"Khai thật đi, khi nãy đập đầu vào gốc cây đúng không?"

"Nói cái gì vậy không biết, để tôi nói coi." Ithaqua hằm hè.

Melanie bặm môi im bặt, tự nhiên thấy Ithaqua trông nghiêm túc quá nên, ok, nghe lời một tí vậy.

"Thật ra... Tôi chỉ muốn xin lỗi chị vì ngày hôm đó đã nói những điều không hay. Tôi đã xem thường và còn tỏ thái độ với chị. Nhưng lúc trong trận đấu thì trình độ của chị không ngờ lại tốt đến vậy."

Melanie cười hì hì:

"Vậy nếu trình không hay thì cậu không cảm thấy tội lỗi hả?"

"Ý-ý tôi không phải như vậy!" Ithaqua vội thanh minh ngay. "Tôi chỉ muốn xin lỗi chị thôi..."

"Thật lòng luôn?"

"Thật lòng." Cậu gật đầu răm rắp ngay.

"Thật sự?"

"..."

Melanie ôm bụng cười phá lên, trêu Ithaqua công nhận vui thật. Không ngờ tên nhãi con cũng có ngày như thế này, dễ dàng để cô đây "bắt nạt ". Cô gạt đi nước mắt đọng lại trên khoé do cười nhiều quá, thôi nhìn Ithaqua bối rối như vậy đủ rồi.

"Thật ra ấy, nếu cậu không nhắc lại chuyện đó thì có lẽ tôi đã hoàn toàn quên béng rồi. Nên cậu không cần phải suy nghĩ nhiều đâu."

Ithaqua ậm ừ cho có, chị không suy nghĩ thì người ta có suy nghĩ chứ bộ! Tối nằm xuống liền nghĩ ngay đến phát ngôn trời đánh hôm đó tội lỗi không ngủ được luôn.

Melanie chuyển sang chủ đề khác ngay để Ithaqua đỡ khó xử.

"Tám chuyện đủ rồi, mục đích tôi đến đây là để lôi cậu đi chơi cùng chúng tôi mà."

"Tôi sống quanh năm ở trong khu rừng rậm chỉ toàn là bão tuyết. Bởi vậy những lễ hội như thế này cũng là lần đầu tham gia, nên là..."

Ithaqua nhún vai: "Không hợp, nhất là những nơi đông người. Vậy nên đừng rủ nữa, phí công."

Melanie đứng phắt dậy khỏi xích đu, hai tay chống hông đứng trước mặt Ithaqua, trịnh trọng:

"Không hợp thì phải hợp!"

Ithaqua trề môi:

"Thế cơ á? Vậy chị định làm gì tôi?"

"Sắp rồi..."

"Hả?" Ithaqua nhăn mặt, cô “Tiểu thư” này cứ úp úp mở mở nãy giờ thật khiến cậu không khỏi mất kiên nhẫn.

Melanie ngoắc ngoắc ngón trỏ, ý bảo Ithaqua đưa tay ra. Cậu cũng không nghĩ gì nhiều, thản nhiên làm theo thì nhanh chóng bị cô bắt lấy kéo đi ra khu vực trung tâm của lễ hội.

"Oái-- Chị làm gì thế hả!?"

Nói là như thế nhưng Ithaqua không hề có biểu hiện cự tuyệt, chỉ thuận theo đà bị lôi đi.

"Đây là lễ hội pháo hoa mà đúng không?" Melanie vừa chạy vừa ngoái đầu lại nhìn Ithaqua, "Tất nhiên phần quan trọng nhất sẽ để ở sau cùng, đúng chứ?"

Thợ săn và những Kẻ sống sót ở khu ven biển đứng tập trung đông đủ ở đó không ngừng vẫy tay hú hét chờ cô đến. Eli đứng trong đám đông thấy Melanie liền len lẻn đứng sau mấy đứa bạn ẩn mình đi.

Norton lạnh lùng đẩy ra:

"Bả thèm gì cậu không biết, thấy người ta có Ithaqua rồi không?"

"Đề phòng thôi." Eli bĩu môi. Cơ mà không ngờ trận 8 đấu 2 đợt trước thấy chì chiết nhau, đấu võ mồm ghê lắm, giờ làm lành kể ra cũng sốc.

"Chị ơi! Sắp bắt đầu rồi!" Galatea hào hứng vẫy tay rồi đẩy xe lăn đi về phía Melanie.

Mary cũng định chạy đến chỗ cô nhưng Michiko kéo lại, cô nàng Geisha hất mặt ý bảo là để cho ba đứa nhóc chơi đi. Mary cũng đành đứng yên cạnh những Thợ săn còn lại.

"3!" Cả đám bắt đầu đếm ngược.

"Cậu bảo cậu ở trong rừng chỉ toàn là bão tuyết, vậy pháo hoa cũng chưa thấy bao giờ đúng không?"

Ithaqua ngơ ngác nhìn Melanie, rồi lại nhìn xung quanh, vô thức gật đầu.

"2!"

"Tôi cũng chưa thấy chúng bao giờ." Melanie đan hai tay lại vào nhau, "Thật sự không đợi được nữa."

"1!"

Điều tiếp theo, trước mặt tất cả mọi người ở lễ hội là những chùm pháo hoa rực rỡ khắp cả một bầu trời đêm. Pháo hoa giống như những giọt mưa đầy màu sắc, lấp lánh như cầu vồng mang đến cho tất cả một màn trình diễn tuyệt đẹp.

Đứng trước tuyệt cảnh như thế này, hơn nữa lại là lần đầu tiên được nhìn thấy pháo hoa. Ithaqua thật sự bị hớp hồn không thể cưỡng lại được.

Cậu khẽ đưa mắt nhìn người bên cạnh, Melanie cũng đang đắm chìm trong vẻ đẹp này. Đến nỗi đáy mắt của cô lấp lánh phản chiếu những tia pháo hoa, lộ rõ ra sự hạnh phúc.

Rồi nàng “Tiểu thư” bất ngờ quay sang khiến Ithaqua một phen hết hồn.

"Chúng thật đẹp, đúng không?" Cô hỏi, rồi lại dán chặt mắt lên bầu trời.

...

"Ừ, thật đẹp."

Nhưng Ithaqua lúc này không đã không còn nhìn pháo hoa nữa rồi.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co