Truyen3h.Co

Isekai Tung La Mot Ten Phat Xit Nay Tro Thanh Anh Hung Cua Di Gioi

Đã từ bao giờ...

Tôi... Căm ghét thế giới này?

...

Losiel, đó là tên tôi.

Một cái tên được viết bằng máu trên nùi giẻ. Thứ quấn quanh tôi...lúc được cho đi.

Tôi hận người vứt bỏ mình...

Là ai kia chứ...một mụ sơ?

Tôi chỉ được nghe loáng thoáng về chuyện đó, khi dượng Eddy say mèm.

Đòn roi của lão sẽ khắc trên lưng tôi, nếu biết được tôi luôn rình mò nghe lén, lúc lão lảm nhảm bên chai rượu mất!

...

Tôi không được ra ngoài như lũ trẻ cùng tuổi...

Tôi chỉ dám nhìn lén thế giới qua khe ván nứt trong kho chứa củi. Nơi mà tôi luôn ngủ và nghỉ ngơi.

Hoặc được nghe những điều thú vị về thế giới, qua lời mà dượng Eddy và dì Taylor cãi nhau hằng đêm.

Cứ thế... Tôi trở thành đứa chuyên rình mò và nghe lén. Họ không thể phát hiện, dù là một chút sự hiện diện của tôi.

Tôi tự hào về khả năng này của mình...

...

Còn về một ngày của tôi?

Tôi luôn thức dậy vào lúc 4 giờ sáng, kể từ lúc 5 tuổi.

Năm nay tôi đã lên 9 rồi...

Trưởng thành rồi đấy chứ!?

Lời tôi luôn nói ra, khi đứng trước cái giếng mà mình hay kéo nước, sau khi thức dậy.

Nhìn hoài vào chiếc bóng phản chiếu từ nước, tôi mới biết rằng mình chưa bao giờ thử nở một nụ cười. Hoặc có thể là không thể, tôi nghĩ vậy...

Vỗ vỗ vào hai cái má ửng đỏ cho đỡ lạnh. Tôi tiếp tục công việc.

Tôi đổ số nước đầu tiên vào máng ngựa...

Đó là ngựa của khách.

Nhà tôi là một quán trọ. Một quán trọ ven đường tại một nơi nghèo nàn...vắng bóng người.

Thỉnh thoảng chỉ tầm vài ba chục khách, ghé qua đây trong một tuần. Nên công việc của tôi cũng không đến nổi bận rộn về mảng này lắm.

Chỉ chủ yếu là phần phục vụ cơ.

...

Tôi bắt đầu múc hết số nước còn lại vào thùng dự trữ.

Vì nơi đây khá khô cằn, nên nước hiếm lắm. Đến tôi cũng chỉ được tắm một lần trên tuần.

Lí do là gì ư?

...

Tiếp đến tôi tiến xuống nhà bếp.

Thái rau. Nấu nước nóng. Gọt củ quả. Nướng bánh mì, nấu ăn...

Tầm 6 giờ sáng, mọi công việc bắt buộc phải xong.

Tôi bắt đầu báo thức cho dì và dượng dậy.

Bưng nước nóng cho họ rửa mặt và vệ sinh...

Tôi bắt đầu dọn bàn và bưng thức ăn ra cho họ.

Ngồi chờ họ ăn xong và dọn dẹp.

Tất cả đã xong, cũng là tầm 7 giờ sáng. Mặt Trời đã lên cao.

Giờ là lúc tôi phải ở yên trong kho chứa củi...

Vì khách đã dậy!

Dì và dượng kêu rằng khách sẽ không thích khi thấy những đứa dơ bẩn và rách rứa như tôi.

Và họ sẽ không đến nhà trọ nữa.

Tất cả chúng tôi sẽ chết đói...như mụ sơ bỏ rơi tôi vậy!

Tôi sợ điều đó!!!

Và cũng ghét điều đó nữa...

Lúc này, dì và dượng sẽ lấy thức ăn mà tôi đã chuẩn bị. Hâm nóng và bưng lên cho khách.

Họ luôn khen ngon và thích thú. Tôi có thể nghe rõ lời khen đó, dù ở tận kho chứa củi phía sau.

Tôi cũng khá vui vì điều đó...

Nhưng điều khiến tôi vui nhất?!

Đó là lúc khách ăn xong!

Tôi được dì và dượng cho hết tất cả thức ăn còn thừa trên dĩa của bọn họ.

Bữa sáng của tôi lúc nào cũng ngập tràn nhiều dĩa. Lúc ít vụn, lúc nhiều vụn. Thậm chí là liếm luôn cả dĩa, mút những khúc xương còn dính ít thịt...

Tận hưởng công sức của mình, tôi thấy hạnh phúc...

Mặc dù, nếu được ăn nguyên một thứ, thì sung sướng biết mấy...

Nhưng tôi không dại đâu!

Bởi vì...

Có lần dượng dậy sớm đi vệ sinh, ông tình cờ thấy tôi nếm thử thức ăn khi đang nấu...

Và tôi sống dở chết dở với một trận đòn.

Tôi bị nhốt trong hầm chứa rác suốt 3 ngày trời, không ăn không uống.

Từ đó, tôi phải luôn cân nhắc không đụng vào những thứ không nên đụng.

Tôi không muốn bị đói...

Tôi không muốn bị chết đói như kẻ đã vứt mình...

Tôi sợ lắm!

...

Ăn xong bữa sáng, thì tôi rửa hết số chén đĩa đã dùng.

Và lại tiếp tục ở yên trong nhà chứa củi.

Bổ củi. Đan, vá những cái giỏ, túi...

Dì Taylor kêu nó sẽ đem thật nhiều thức ăn về, nếu tôi làm càng nhiều chúng.

Tôi luôn nhiệt tình về khoảng ăn uống, nên tay nghề tôi cao lắm.

Nhiều lần, dì Taylor luôn khen và thưởng thêm cho tôi những quả táo hư và củ thối... Nếu lọc qua một chút, tôi vẫn có thể ăn chúng thật ngon lành.

Điều đó thật tuyệt!

...

Đã xế trưa, tôi cho ngựa ăn và cắt cỏ thêm để vào kho.

Nếu vào những ngày nắng nóng, ngựa uống nhiều nước, thì tôi phải châm thêm liên tục cho chúng.

Tụi nó thật hấu uống lắm!

Tôi tiếp tục công việc đan và vá của mình, nếu trong kho còn củi.

...

Tới tầm xế chiều, cũng là lúc khách sắp về nhà trọ.

Tôi tiếp tục công việc như buổi sáng, nấu nướng và đun nước.

Nhưng không giống buổi sáng.

Phần ăn tối của tôi còn phải chia cho lũ lợn nữa!

Chỉ tầm 3 con thôi. Nhưng chúng ăn đi hơn một nửa số thức ăn thừa mất rồi...

Tôi thở dài khi cho chúng ăn, và bụng thì réo lên vì cơn đói.

Tuyệt đối không được ăn vụng!

Vì dượng Eddy cưng chúng lắm... Tiền rượu của ông ấy kia mà!

...

Tôi dọn hết đóng chén đĩa, phòng ốc và giặt giũ hết quần áo của dì dượng.

Tôi thì chẳng có gì ngoài bộ này, nên cũng đỡ phần nào trong công việc giặt giũ.

Thỉnh thoảng, còn có vài bộ đồ của khách nữa. Dì kêu họ sẽ thưởng thêm nếu ta giặt hộ họ.

Nên tôi phải làm thôi.

...

Một ngày của tôi cũng đã hoàn thành.

...

À suýt quên. Hôm nay là thứ năm, ngày tôi được phép tắm rửa ở giếng nước.

Tuy đêm lạnh, nhưng tôi lại thích thời gian này nhất.

Được tắm thật là tuyệt!

Tôi luôn cố gắng làm việc mà không để cơ thể bị bẩn nhiều. Kể cả bộ đồ cũng vậy.

Nếu bẩn quá, tôi sẽ bị ăn tát của dì Taylor mất.

Vì bà ấy rất ghét dơ bẩn!

...

Những ngày thế này, tôi luôn được dì dượng cho mặc một bộ đồ ngủ mỏng; để thay và giặt bộ đồ ngày nào cũng mặc kia.

Tôi cố vắt thật ráo nước để chúng nhanh khô trong đêm...

Xong tất cả chuẩn bị.

Tôi tiến lên phòng ngủ của dì và dượng. Nơi được cấm nhiều nhất trong luật của nhà.

Và công việc bắt đầu..

Dì Taylor sẽ luôn hiền dịu vào lúc này nhất.

Bà còn xịt cho tôi ít nước hoa, từ cái bình bà luôn nâng niu như báu vật.

Dượng Eddy thì đeo cho tôi rất nhiều thứ trang sức lấp lánh khác...

Rồi họ cùng trang điểm cho tôi với nhiều lớp phấn màu sắc.

Lúc này, tôi trông thật sặc sỡ...

Khi đã trông thật vừa mắt họ.

Tôi được khen rất nhiều...

Họ bắt đầu sờ soạt khắp cơ thể tôi.

Dì thì ngửi tóc tôi.

Dượng thì ôm hôn khắp cơ thể tôi.

Họ dần lột hết tất cả quần áo của bản thân, và cả của tôi...

Ngượng lắm!

Tiếp đến, họ đặt tôi lên chiếc giường thật êm với nhiều lông thú.

Nó rất ấm!

Tôi khá ngại vào lúc này.

Nhưng đó là mệnh lệnh của họ, tôi không dám ương ngạnh...

Ngượng nhất là lúc họ dùng miệng ngậm lấy chỗ "đó" của tôi, và liếm cả phía sau nữa.

Thật sự chúng không sạch sẽ gì!

Tôi rất nhột và buồn.

Nhưng nếu phát ra tiếng hay cọ quậy mạnh, họ sẽ mắng và véo rất mạnh tôi mất.

Nó đau lắm!

...

Rồi dượng Eddy bắt đầu phần đau đớn nhất.

Ông nắm lấy phần hông của tôi và thắt mạnh liên hồi.

Vật cứng "ấy" đâm sâu vào trong tôi, nó khiến phía sau tôi đau rát vô cùng. Thỉnh thoảng còn có máu chảy ra từ đó. Nhưng tôi vẫn phải cắn răng chịu đựng.

Không được hó hé nửa lời...

Dì Taylor thì bắt tôi phải liếm "phần dưới" của bà, lúc bà lấy hai cái chân thật to ấy kẹp vào đầu tôi.

Có lúc nặng, suýt đến nghẹt thở.

Thật sự thì nó có mùi không dễ ngửi cho lắm, nhưng tôi vẫn làm như mọi khi thôi.

Đó là tất cả hiệm vụ của tôi.

Chỉ nằm yên trên giường và chịu đựng, vào tối thứ năm hàng tuần.

Không hơn, không kém.

Không âm thanh, không chống cự.

...

Vào khoảng giữa đêm, khi mà dì dượng đã hài lòng. Tôi trở về kho chứa củi.

Cơn đau rát ở phần sau và hông thì bị bóp chặt đến bầm tím.

Miệng tôi toàn vị tanh như ăn cá sống.

Tôi thật sự luôn mất ngủ vào những đêm thế này.

Có lần bị nhiễm trùng, tôi phải nhịn ăn và chỉ uống, để không đi ngoài cả tuần, như vậy vết thương mới chịu lành hẳn.

Đói đến quặn cả ruột!

Nên từ đó, tôi phải luôn vệ sinh vết thương bằng cây thuốc hái được lúc cắt cỏ, sau những đêm như vậy.

Một người lính tốt bụng đã chỉ cho tôi cây thuốc này, lúc ông trọ tại quán.

Tôi thật sự quý trọng những người lính. Trông họ thật ngầu và đầy mạnh mẽ...

Nhưng dì dượng thì ghét họ lắm.

Vì họ ăn xong toàn quỵt tiền à!

...

Năm nay là năm 1929, tôi biết được qua cuốn sách xuất bản, mà dì mới mua nó hồi sáng ngoài chợ.

Cũng gần tới mùa đông mà tôi tròn 9 tuổi rồi.

Tôi không biết chính xác ngày tháng năm sinh, hoặc có chút kí ức về bản thân nào.

Chỉ là được nhận nuôi vào cuối tháng 12 mùa đông, nên lấy nó làm mốc từ đó...

Sinh nhật!

Tôi luôn nghe kể qua những câu chuyện của khách trọ, khi tôi rình mò lúc họ ăn tối.

Chỉ là đứng ngoài rồi nhìn qua khe cửa thôi.

Nghe họ kể, thì tôi thấy sinh nhật là một thứ gì đó thật sự tuyệt đỉnh.

...

Tôi muốn nó!

Có lần, tôi đã liều mình và hỏi thử dì.

Kết quả là bà phì cười một trận ôm cả bụng.

Bà kêu tôi là con hoang, thì làm gì có sinh nhật...

Con hoang là gì vậy?

Tôi không hiểu từ đó...

Nhưng tôi rất thất vọng, vì mình không có sinh nhật.

Tôi đã buồn suốt một tuần sau đó...

Nhưng rồi, tôi cũng ráng nhanh quên đi.

...

Hôm nay cũng vài khách như mọi khi.

Là lính!

Tôi thích thú trông chờ những bộ quần áo trải qua hàng trăm trận mạc của họ...

Nhưng lạ thay, quân phục của họ hôm nay trông thật lạ?!

Tôi chẳng thấy quen một ai!

Màu đen từ nón đến tận giày. Trông rất chỉnh tề và quý phái. Không dính một chút bùn đất hoặc bụi bặm nào.

Trên tay là một băng vải với hình tượng kì dị... Chữ thập bị uốn cong bốn đầu ư?

Tôi đầy thắc mắc nhìn qua khe hở của tấm ván...

Trong họ không tươi cười như những người lính tôi từng thấy.

Không hò hét hay ca hát, hoặc nhảy đầm, dắt tay, nắm váy mấy cô nàng má đỏ, đỏng đảnh như mọi khi.

Họ nghiêm túc đến nổi nghẹt thở.

...

Xầmmmm!!!

"Đây là đất của nhà nước, ai cho phép ông bà mở quán trọ tại đây?"

Người như chỉ huy của toáng lính ấy, đập tay mạnh xuống bàn.

Dì và dượng run rẩy ôm chằm lấy nhau.

Họ đang hết sức sợ sệt.

Lần đầu tiên tôi thấy điều này.

Dượng Eddy lắp bắp.

"C..chúng...tôi làm ăn...ở đây gần chục năm rồi. Có nghe nói...gì...gì...đâu!?".

Tên lính lúc này ngồi vắt chân lên đùi và trợn tráo con mắt. Hắn thét.

"Tận dụng chiến tranh, chiếm hữu đất của công. Bắt vợ chồng này về ngục giam, tịch thu hết tài sản".

Tên lính dứt khoát đứng phắt dậy. Toáng lính phía sau gông liền cổ dì dượng lại bằng dây thừng, thật nhanh chóng.

Dì dượng van xin, khóc than đủ điều.

Tôi bắt đầu thấy lo lắng... Và có chút sợ sệt.

Dì và dượng sắp bị bắt đi.

Tôi lại sẽ bị bỏ rơi một lần nữa...

Tôi sợ!

...

Bốppp!

"Thả dì và dượng của tôi ra!!!".

Tôi sút thẳng vào chiếc ủng da mới toanh của tên chỉ huy.

Răng tôi cắn chặt lại. Gườm lấy hắn.

"Los...mày... Mày muốn chết ư!?".

Dượng Eddy xanh xao mặt mày nhìn tôi.

Tên chỉ huy cũng vậy.

Hắn trợn ngược như muốn lòi cả hai con ngươi ra.

Tôi nuốt cái ực nước bọt trong họng...

Rồi hắn móc từ từ thứ gì đó từ thắt lưng. Nó khiến hắn cười gian tà đầy lộ liễu.

Dì và dượng, bỗng nhắm tịt mắt và không dám nhìn vào tôi nữa.

Hắn đang định làm gì vây?

Tôi đầy thắc mắc, quay lại ngước nhìn hắn.

Mồ hôi hơi chảy trên trán tôi...

Kịch!

Thứ đen thui với cái ống tròn dài chỉ thẳng vào trán tôi.

Tôi hơi giật mình, còn hắn thì cười khoái chí.

"Tao khá nể cái lòng dũng cảm...đến không biết gì của mày, đó nhóc ạ!".

Hắn cười nhích mép và nghiến răng.

"Vĩnh biệt nh...".

Ầmmmm!!!

...

Cánh cửa bung hẳn và rớt ra khỏi cả bản lề.

Gió tuyết lùa vào sầm sập.

Lạnh toát cả người.

Một người đàn ông khổng lồ xuất hiện!

...

Toáng lính lập tức đứng phắc, thẳng lưng. Tay trái nắm lại ghìm vào đường chỉ quần. Tay phải giơ chếch thẳng lên góc 45°; từ ngực.

Tên khổng lồ từ từ cởi chiếc mũ kê-pi màu đen hơi bạc màu xuống. Khuôn mặt hắn từ từ xuất hiện dần.

Già. Nhăn nheo và đầy sẹo sợ.

Thân hình đầy nổi bật không dưới hai thước. Bắp thịt cuồn cuộn căng như muốn xé toát cả bộ áo quần.

...

Tên chỉ huy lúc này mới lật đật, hốt hoảng cất nhanh dị vật vào thắt lưng. Làm cùng động tác với toáng lính...

Nhưng đã muộn!

Tên khổng lồ với tốc độ kinh ngạc...

Rầmmm!!!

Hắn nện một cú giáng trời với quả đấm khủng bố của mình, vào thằng mặt tên chỉ huy hống hách.

Tên chỉ huy ngã nhào, lăn cù cù vài mét, va chạm đến bể cả đóng bàn ghế...

Tôi nhìn mà xót cả ruột!

...

Lúc này tên khổng lồ từ từ thu tay về.

Hắn phũi phũi lớp tuyết còn động trên bờ vai bự trác của mình.

Hắn cất giọng. Thật trầm và đục.

"Việc kiểm tra thế nào rồi, Trung úy Roster!".

Tên lính bị ăn đấm, cố đứng thật nhanh dậy.

Máu mũi máu miệng chảy lòng thòng. Hắn vẫn cố thẳng lưng trả lời.

"Báo cáo Thủ trưởng! Khu vực an toàn. Không có dấu hiệu của bọn tàn dư - đảo chính".

Tên khổng lồ bắt đầu ngồi xuống ghế. Hắn móc ra một điếu thuốc, rồi ngậm vào miệng. Hắn rò rò cây nến trên bàn cho điếu thuốc đỏ lửa.

Kéo một hơi dài. Hắn thở phì ra.

"Tao thấy tụi mày đang phí thời gian thì đúng hơn".

Hắn nghiến răng ken kén rồi bóp nát cả điếu thuốc trong tay mình. Đập một phát vỡ tan cái bàn.

Đám lính run lên cầm cập. Tựa như thể dì và dượng lúc ban nãy.

...

Tên khổng lồ ấy bắt đầu nhìn về hướng tôi.

Tôi giật mình, thụt lùi ngay lại một bước.

Sức áp đảo quá nặng nề!

"Nhóc! Lấy ta chai rượu trên quầy".

Hắn đang sai bảo tôi đấy ư?

Tôi có nên làm không, tôi nhìn về phía dượng Eddy.

Ổng gật đầu lia lịa!

...

Tôi xách chai Vodka mắc tiền nhất trong tiệm đưa cho hắn.

Hắn khui ra và tu liền một hơi... Quá nửa chai!

Hắn khà khoái chí.

"Ấm cả người!".

...

Tôi nuốt ừng ực nước bọt. Khi hắn lại nhìn chằm chằm vào tôi lần nữa.

Hắn gãi gãi bờm râu bạc dưới cằm và soi xét.

"Tóc bạch kim!? Ngươi là con của quý tộc à?".

Tôi lùi thêm vài bước khi mặt hắn càng sáp lại gần.

"Hừmmm... Mặt mũi cũng xinh đẹp đấy, nhất là đôi mắt. Nhưng nhìn bộ dạng rách nát, chắc cha mẹ ngươi cũng thất thế rồi!".

Tôi cắn răng khi nghe hắn nói tới đó... Và liều luôn.

"Tôi không có cha mẹ! Tôi căm ghét họ!!!".

Hắn tròn xoe mắt nhìn tôi. Rồi cười phá lên.

"Vậy mày chui ra từ đá hả nhóc!!?".

Cả toáng lính phì cười theo, nhưng lại im bặt ngay khi tên khổng lồ lườm nhìn.

...

Tôi ngượng chín cả mặt.

"K...không phải!!!".

Tôi gòng và nắm chặt hai tay, như thể rối bời không có câu giải đáp. Tôi phun miệng đại ra.

"Tôi được dì Taylor và dượng Eddy nuôi lớn, họ thương tôi và cho tôi rất nhiều thứ...".

Tên khổng lồ bẻ răng rắc ngón tay. Hắn ngồi tựa hẳn vào chiếc ghế. Vắt chân lên đùi.

"Quần áo thì xộc xệch, rách rưới. Tóc tai thì bù xù, bốc mùi... Đói ăn đến nổi lòi cả bộ cốt ra ngoài... Ngươi xem dì dượng ngươi đi, chúng ăn mặc và mập béo thế nào... Trái với ngươi một trời một vực... Nhìn lại đi. Tình thương ư? Ta chẳng thấy một chút nào trên người ngươi cả... Ngươi còn gớm ghiếc hơn một thứ bị ruồng bỏ nữa".

...

Phát đinh phán xét như đập thẳng vào lòng ngực tôi.

Không thể phủ nhận từng từ mà hắn nói.

Tôi lại bị ruồng bỏ ư!!?

...

Tôi run sợ như thể ngồi bệp xuống bất cứ lúc nào.

Hai chân tôi như không còn chút sức.

Sợ hãi, muốn trốn chạy...

Đau đớn, muốn gào khóc...

...

Tôi từ đầu đã không có gì cả!

...

Bặp!

Gã khổng lồ từ lúc nào đặt hai cánh tay bự trác lên đôi vai gầy gò bé nhỏ của tôi.

Hắn cười đầy bi phẫn.

"Mày sợ chết không nhóc?".

Tôi ngây ngô nhìn hắn.

Tâm trí của tôi chẳng còn chút hồn sống nào.

Tôi trầm giọng như thể hết hơi.

"Tôi không muốn bị bỏ rơi... Tôi không muốn chết đói như người đó...".

Tên khổng lồ cắn thật chặt răng mình đến ken két.

Hắn xách bổng tôi lên như em bé sơ sinh...

Cảm giác này thật quen thuộc!

"Mày sẽ về cùng tao! Tên mày là gì hả!!?".

Tôi ngỡ ngàng với cái giọng hơi run.

"L...Los...siel".

Hắn cười nheo cả mắt.

"Losiel! Tên đẹp đó. Nhìn mày xinh xắn như thiên thần ấy nhỉ!?".

Rồi hắn cười phá lên, nói tiếp.

"Losiel, từ nay chỗ làm việc thì gọi tao là Thủ trưởng. Còn ở nhà, thích xúc phạm tao, thì mày có thể gọi tao là ông già tùy ý! Hiểu rồi chứ?".

Tôi rạng ngời con mắt, tròn vo như hai viên bi.

Hắn...hắn chấp nhận tôi ư!?

Tôi lắp bắp từng từ.

"V...vâng... Ông già!".

Cả toáng lính trợn tròn cả mắt, kinh ngạc.

Nhưng riêng lão già khủng bố thì cười phá như muốn đứt cả cuốn họng.

"Hahahaha... Mày quả là gan lì và ranh mãnh. Được... Đi cùng với tao, tao hứa! Mày sẽ không bị bỏ rơi, mà cũng chẳng phải chết đói. Nhưng mày cũng phải hứa với tao, mày không được lười biếng và nhát chết đấy!".

Tôi nắm chặt bàn tay mạnh mẽ.

"T...tôi hứa!".

...

Cởi chiếc áo măng-tô khoác phía sau lưng. Lão già khổng lồ phũ lên người tôi.

"Đi nào Los tí hon! Đường tới chỗ ăn tiếp theo còn xa lắm. Mày đi được chứ?".

Tôi gật đầu kiên quyết. Hắn cười nhích mép rồi bỏ đi. Khiến tôi giật mình, lấp lửng chạy theo sau.

Binh lính phía bên ngoài đông nghịt. Họ cũng bỏ đi theo sau lưng lão khổng lồ.

...

Tôi quay lại nhìn về phía dì dượng đang ôm nhau khóc mừng điều gì đó.

...

"Chắc họ không phiền đâu, nếu mình bỏ đi...".

Tôi lẩm bẩm một mình, rồi quay đầu chạy theo đoàn quân với lá cờ...

Chữ Vạn!

____________________________________

Chào mọi người!

Thằng tác khốn nạn, chuyên drop truyện đây...

Haiiizzzz

Quả thật thì tui không nỡ làm vậy một chút nào... Nếu tôi nhiều thời gian rảnh rỗi hơn!

Buồn thật đấy 🙁

Mọi người thông cảm nhé 😫

...

Vào vấn đề chính!

Đây hai "chap special" kỉ niệm mốc 500 lượt bình chọn... Yayyyyy!!!
(Mặc được lâu lắc r mọi người ?!😑)

Thôi kệ! Cứ vậy đi!!?

Nói chung, đây là khởi đầu tuổi thơ dữ dội của Adne; main chính đấy...

Muốn thêm nữa ư!?

Thôi đi! Tui chưa muốn kể một phát ra hết cả thanh xuân - em chưa 18+ của cậu ấy đâu...hehe...

Cái , cũng phải từ từ 😗

Vậy đấy!

Nên mọi người cứ trông chờ tiếp nhé~

Rất cảm ơn mọi người đón đọc, đặc biệtnhững khách hàng trung thành theo dõi.

Một lần nữa, cảm ơn mọi người. Xin hãy tiếp tục ủng hộ tui nhé

Tạm biệt 👋

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co