Jakehoon Du Hoc Sinh
Ngày Huấn lên sân bay thành phố, mẹ dẫn Lực, Nguyên và Vũ đi theo. Mẹ dúi vào tay Huấn chai nước ép khóm, để tí nữa cậu có khát thì có nước mà uống. Ba đứa nhóc kia đứng nhìn cậu mà nước mắt đứa nào cũng chảy. Ở sân bay đông người nên ba đứa không khóc to được, lúc ở trên xe khách thằng Lực ôm anh khóc đến mức mấy cô chú trên xe cũng thấy thương. Nguyên với Vũ cứ sụt sịt, sắp xa mấy đứa em rồi Huấn buồn chết mất."Anh Huấn ơi anh Huấn, anh qua bển rồi phải nhớ gọi về bọn em nha anh". Lực nói, nó ôm anh mình không buông."Anh biết rồi, qua bển anh gọi về cho, gọi thường xuyên luôn"Tới lượt nhóc Nguyên, thằng nhóc tiến lại nắm lấy tay cậu, nom có vẻ trịnh trọng lắm."Anh Huấn nhớ giữ gìn sức khỏe để học thiệt tốt nha, em nghe mẹ nói vi rút ở bển nó vừa mạnh vừa mập hơn vi rút ở mình, anh đừng để bản thân mình bị bệnh anh nhé"Huấn đang buồn tự dưng thấy mắc cười quá, nhóc mèo của cậu bình thường nghiêm túc lắm mà sao bây giờ lại dễ thương tới mức này vậy ta? Huấn không ngăn được bản thân cười hì hì trước nhóc Nguyên đang chảy nước mắt nước mũi tèm lem. Nguyên tưởng cậu cười mình do mặt mình xấu nên càng khóc nhiều hơn.Tới lượt Vũ, em không nói gì hết, chỉ tiến lại ôm cậu một cái thật chặt. Mấy phút sau Vũ mới buông cậu ra, xem bộ là ướt nguyên một mảng vai áo của Huấn rồi.Mẹ và ba đứa em nhìn Huấn đi khuất rồi mới bắt xe trở về nhà. Ngồi trên máy bay Huấn thấy hồi hộp quá, không biết qua bển mọi thứ sẽ như thế nào. Trai ở quê đến thành phố ở tỉnh cũng chưa lên quá 10 lần, bây giờ lại bắt đầu sang Úc du học tận 4 năm. Nghĩ cảnh mẹ chạy chỗ này chỗ kia vay mượn để đủ tiền nộp học phí mà Huấn lại thấy thương, thương đến đứt ruột. Mẹ vất vả như vậy thì Huấn phải cố gắng học hành, sau này thành tài rồi sẽ quay về nuôi mẹ nuôi em Lực đi học.Thành Huấn đáp sân bay ở Úc lúc sáu giờ tối, vừa xuống máy bay là Huấn đã bị xúc động thật mạnh. Ước mơ suốt những năm cắp sách tới trường của cậu đã hóa thành sự thật rồi. Huấn vui quá, một tay cậu kéo vali, tay kia móc điện thoại trong túi quần ra gọi cho một người."À lố, Huấn hả em? Em đáp sân bay rồi hả?""Dạ anh, em mới đáp xuống"Huấn gọi cho một người anh tên là Hy Thừa, anh cũng là du học sinh Việt Nam. Lúc Huấn đang tìm kiếm thông tin để làm hồ sơ trong mấy group du học sinh, cậu thấy bài viết của Hy Thừa chia sẻ hay quá, nên đánh liều gửi lời mời kết bạn, ai dè Thừa đồng ý luôn. Anh chính là người đã giúp đỡ Huấn rất nhiều trong quá trình làm hồ sơ, Hy Thừa còn giúp cậu học tiếng Anh nữa.Huấn sợ qua bên này người ta gọi cậu bằng tên thật thì khó, nên cậu tự đặt tên tiếng anh cho mình là Ben Jamin, anh Hy Thừa cũng khen tên này hay quá. Anh nói rằng lúc đầu anh giúp Huấn nhiều như vậy một phần là vì đồng hương, phần còn lại là vì anh bị ấn tượng bởi cái tên tiếng anh mà cậu tự đặt. Huấn tâm sự với anh Thừa suốt mấy ngày liền, anh biết xuất phát điểm của Huấn như vậy thì càng muốn giúp đỡ nhiều hơn.Một lúc sau, Huấn thấy một người con trai cao ráo chạy tới dáo dác tìm người, Huấn lại thấy điện thoại trong tay mình rung lên, cậu bắt máy thì ánh mắt hai người gặp nhau. Người con trai đó cười, chạy đến bên Huấn."Em là Huấn đó hả? Ở bên ngoài em dễ thương quá, anh bất ngờ luôn"Hy Thừa cười, anh còn kéo vali giúp cậu nữa."Dạ, em cảm ơn ạ"Thành Huấn nghe anh Thừa nói vậy nên ngại đỏ mặt, cậu thấy anh kéo vali giúp mình thì lại càng bất ngờ trước lòng tốt của anh."Đi! Anh đưa em về nhà, anh đã liên hệ chủ nhà cho thuê rồi, nhà em ở gần nhà anh lắm, có gì khó khăn thì anh chạy sang giúp"Huấn xúc động quá, lúc còn ở Việt Nam anh Thừa đã giúp cậu nhiều như vậy, bây giờ sang Úc anh Thừa còn giúp cậu nhiều hơn nữa. Huấn đang phân vân không biết phải trả ơn anh thế nào thì cậu thấy anh Thừa chạy tới chỗ hai người con trai khác. Huấn liền chạy theo anh, tới nơi, anh Thừa giới thiệu cho Huấn hai người bạn của mình."Đây là bạn anh, cậu này tên là Jay, trai Mỹ nhà giàu nhưng thích sang Úc du học, còn đây là Jake, cũng là trai nhà giàu nhưng mà là người Úc 100%. Cả hai đều bằng tuổi anh, học chung trường với chúng ta luôn đấy"Huấn cúi đầu chào hai người bạn của anh Thừa. Cả ba người trước mặt đều lớn hơn cậu 2 tuổi nên Huấn phải cư xử thật lễ phép, đặt biệt là anh Hy Thừa vì đã giúp cậu thật thật nhiều.Huấn thấy anh Jay huých vai anh Jake một cái rồi tiến tới mình, anh Jay cất tiếng hỏi bằng giọng Anh Mỹ đặc trưng."Hello em, anh là Jay. Anh nghe thằng Ethan kể khá nhiều về em rồi, hôm nay mới được gặp mặt. Trông em dễ thương thật đấy"Jay cười, Huấn nghe anh Thừa ở kế bên nói thầm vào tai mình rằng Ethan là tên mọi người hay gọi anh ở Úc, Huấn có thể gọi anh là Ethan nếu cậu muốn.Thành Huấn mỉm cười nhìn anh Jay, bỗng cậu thấy một cánh tay đưa ra về phía mình. Đó là tay của anh Jake."Chào em nhé, anh là Jake"Huấn nghe giọng của anh Jake bên tai mà cứng đờ, giọng anh trầm và ấm quá, cậu chưa từng gặp một người nào có giọng như thế này trước đây. Dù Huấn thừa nhận rằng suốt cả quãng thời gian trước cậu chỉ quanh quẩn ở xóm làng, trường học, lúc nào cần thiết lắm thì mới lên thành phố, nhưng Huấn biết, dù cậu có tiếp xúc với mọi người ít ỏi như thế nào đi chăng nữa thì giọng của anh Jake vẫn rất đặc biệt.Huấn đưa tay nắm lấy tay anh Jake, cậu lại mỉm cười. Anh Hy Thừa thấy Huấn làm quen với hai người bạn mình xong xuôi hết thì chào tạm biệt rồi dắt Huấn về nhà. Trên đường đi anh cứ kể cho Huấn nghe đủ thứ điều hồi anh mới sang, cái gì cũng mới cái gì cũng lạ, đôi khi anh nhớ nhà dữ lắm, nhưng rồi dần dần cũng quen. Anh Thừa cũng kể rằng Jay và Jake đã giúp đỡ anh nhiều như thế nào trước đây, nên bây giờ anh cũng muốn giúp lại Huấn, anh xem Huấn giống như Hy Thừa hồi mới sang Úc vậy.Về đến nhà, sau khi chào tạm biệt anh Thừa xong, Huấn mở vali lôi ra mớ quần áo mới mà mẹ mua cho cậu hồi ở Việt Nam. Mẹ nói sang bên này mà mặc mấy quần áo cũ cũ thì kì lắm, thế là hôm đấy mẹ dắt Huấn lên thành phố mua thiệt là nhiều đồ mới. Huấn nghĩ lại thấy thương nhớ mẹ, không biết lúc Huấn lên máy bay rồi, mẹ và ba đứa em có khóc nữa không.Dọn dẹp và làm quen nhà mới xong xuôi, Huấn nằm trên giường ngủ một giấc sâu, tới khi thức dậy đã là 7 giờ sáng hôm sau. Huấn định bụng ăn sáng xong sẽ đi bộ vòng quanh khu mình ở một chút, dù gì cũng sẽ gắn bó ở đây tận 4 năm liền, Huấn nghĩ càng thích nghi sớm thì càng dễ thở sớm.Lúc đang loay hoay tìm lối đi ra đường lớn, Huấn gặp anh Jake từ trong hẻm nhà anh Hy Thừa bước ra, trên tay anh cầm một cái túi giấy. Jake thấy Huấn liền vẫy tay, anh tiến lại gần hơn với cậu, mỉm cười."Em chào anh, còn sớm như này mà anh đi đâu vậy ạ?""Anh sang nhà Ethan mượn ít sách, còn em?""Em định đi dạo xíu thôi ạ, dù gì cũng là mới chuyển đến"Jake cười, Huấn chịu không nổi, mới sáng ra đã được gặp trai đẹp xứ lạ, Huấn thấy vui quá."Bây giờ anh rảnh, nếu em muốn thì đi dạo với anh nhé?"Huấn đồng ý, được trai đẹp xứ lạ rủ đi dạo vào buổi tinh mơ như thế này, chỉ có người khờ mới từ chối thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co