Jaywon Thay The Gioi Yeu Em
Thằng Sunghoon giành đốt nến, đúng 12h, bài hát chúc mừng sinh nhật do ba ca sĩ nhà trồng thể hiện được vang lên. Bài hát vừa kết thúc, Jay cũng vừa cầu nguyện xong, nến trên bánh cũng được thổi tắt.
"Ước cho Jungwon luôn hạnh phúc."
Xong việc thì cũng chẳng còn gì để bọn nó lưu luyến nữa, ba người lôi kéo nhau dọn dẹp đồ trên bàn đi, lại ngồi xếp hàng trên ghế sô pha coi phim.
Jay ngồi ghế sô pha đơn bên cạnh nghịch điện thoại, Jungwon 5 phút trước có gửi tin nhắn đến, lúc đó Jay vẫn đang cùng mấy người kia thắp nến nên chẳng để ý được.
"Jay, sinh nhật vui vẻ." Một lời chúc ngắn gọn, không thể nào đơn giản hơn nhưng lại đủ để khiến Jay vui vẻ.
Đột nhiên, điện thoại trên tay đổ chuông, cuộc gọi bất ngờ đến từ Jungwon. Jay không biết em gọi gì, hay tại vì anh vẫn chưa trả lời lại câu chúc sinh nhật của em.
"Alo, Jungwonie à?"
"Jay à, anh có thể xuống dưới được không? À thì, em đợi anh dưới này nhé." Jungwon cúp máy cái rụp, Jay còn chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra.
Jungwon đang ở dưới nhà anh, Jungwon đang ở dưới nhà anh và Jungwon đang ở dưới nhà anh. Chuyện quan trọng phải nhắc lại ba lần.
Jay vội vàng chạy ra cửa, dưới sự ngơ ngác của ba con người còn lại. Jungwon đến tìm anh, điều mà Jay không ngờ đến vì ngỡ em vẫn đang ở kí túc xá.
Jungwon đứng ở dưới đèn đường ngay cổng khu chung cư, bên cạnh còn cả nhóc Sunoo nữa. Em ngóng trông vào phía trong, thấy Jay ra, nụ cười quen thuộc dần xuất hiện.
"Jay, em ở đây."
Jay chạy đến, nhận ra mái tóc em đã ướt nhẹp mồ hôi vì trời nóng, không biết em đã đứng đây từ bao giờ nữa.
"Sao em lại đến đây? Không phải kí túc xá đóng cửa rồi sao?"
"Nó trốn ra đấy, dù gì thì cũng chẳng có ai canh." Nhóc Sunoo nó giúp Jungwon trả lời, đó cũng là lí do bình thường thằng Sunghoon vẫn lén ra.
Mặt nhóc Sunoo có vẻ không tình nguyện lắm, nhóc bĩu môi, chân đá mấy cục sỏi trên mặt đất.
Jay cũng không quan tâm lắm, chỉ chăm chăm vào Jungwon. Em đưa cho Jay một túi đồ gì đó, nhìn qua thì không có gì đặc biệt, nhưng em nói: "Quà sinh nhật cho anh, nào không có em thì hẵng mở." Mặt em có hơi đỏ lên, chắc do ngại.
"Anh cảm ơn." Jay ngưng lại, nhớ gì đó lại nói: "Giờ em không về được nữa, tối nay ngủ chỗ anh nhé."
Jungwon cũng chẳng còn cách nào khác, trốn ra được nhưng trốn vô thì chịu. 1 là thuê khách sạn, 2 là ngủ lại nhà người yêu, có điên mới chọn số 1.
Jay dẫn theo Jungwon và Sunoo lên nhà, trong đầu đã tính đến tối nay ngủ chung với em ở phòng mình, còn mấy con người kia muốn ngủ đâu thì ngủ, nhà vẫn còn 1 phòng cho khách, còn cái ghế sô pha, phòng bếp và 2 cái nhà vệ sinh, tha hồ mà chọn.
Jay mở cửa nhà ra, lấy 2 đôi dép mới cho Jungwon và Sunoo. Thằng Sunghoon ngồi gần cửa nhất, nó thấy em trai mình, bất ngờ đứng dậy.
"Sao em ở đây?"
Nhóc Sunoo nghe thế thì nghênh cái mặt lên, bốp chát lại: "Em sợ Jungwon nó đi một mình nguy hiểm nên đi cùng được không?" Chứ chẳng phải vì nhóc đoán được anh mình cũng ở đây nên mới đến đâu.
Anh Heeseung với thằng Jake cũng ngó ra cửa, thấy Jungwon đến, niềm nở như mình là chủ nhà.
"Jungwon đến hả? Vào đây xem phim nè."
Jungwon nhìn biểu hiện của Jay, thấy anh bảo mình vào đi mới chạy lại chỗ sô pha: "Anh Heeseung, anh Jake."
Jay bị giành mất bồ, cũng chẳng thể làm gì được. Anh quay vô phòng, muốn cất đi món quà mà em tặng cho mình rồi quay ra lại. Nửa chừng vì tò mò, quyết định ở yên trong phòng, khui quà của em trước mặc cho mấy món quà của lũ kia vứt chỏng chơ ở góc phòng.
Trong túi giấy có một chiếc áo khoác màu đen, là vải dù, thích hợp cho mùa hè nóng nực này, và Jay nghĩ, đây sẽ là chiếc áo khoác quen thuộc trong khoảng thời gian tới. Jay mở áo khoác ra, một bức thiệp từ bên trong rơi xuống đất. Anh bỏ chiếc áo khoác qua một bên, cúi người nhặt tấm thiệp kia lên.
"Chúc mừng sinh nhật anh.
Cảm ơn anh vì đã ở đây, vì đã là chính anh, anh ấm áp, dịu dàng và đôi khi hơi lặng lẽ, nhưng luôn khiến em cảm thấy an toàn. Có lẽ anh không nhận ra, em đã vui như thế nào vào cái hôm anh chịu mở lời hỏi chuyện của em. Cảm ơn anh vì đã chủ động nhé, em chỉ sợ anh không muốn nghe thôi.
Và nếu phải gói gọn tất cả những điều em muốn nói vào một câu duy nhất, thì em chỉ có thể nói rằng:
Anh là cả thế giới của em.
Hy vọng năm nay anh sẽ thật hạnh phúc. Và nếu được, hãy để em là một phần nhỏ trong hạnh phúc ấy, nhé?
Yêu anh."
Jay không cười, cũng không khóc. Anh chỉ ngồi yên, mắt dừng lại ở những dòng chữ ấy rất lâu, như thể đọc thêm lần nữa sẽ khiến nó biến mất.
Một thứ gì đó âm ấm dâng lên trong lồng ngực. Không phải kiểu xúc động mạnh, mà là cảm giác được người ta nhìn thấy một cách rõ ràng, chân thành và dịu dàng nhất.
Anh cầm tấm thiệp bằng cả hai tay, cẩn thận như đang giữ một điều gì rất quý giá.
"Jungwon à..." Jay gọi tên em trong không khí tĩnh lặng, không có ai đáp lại, nhưng tim anh lúc đó lại vang một nhịp rất rõ.
"Cảm ơn em. Anh không hứa gì cả nhưng nếu em cho phép, anh sẽ cố để xứng đáng là cả thế giới của em."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co