Jjk Pjm 30 Days
Ngày thứ 4
Jimin ghét phải đi siêu thị một mình. Đương nhiên, ai cũng ghét điều đó, đặc biệt là với một người đã có bạn trai như em và thậm chí lại còn sống cùng bạn trai nữa. Em ghét cái cảm giác mỗi chiều đi làm về ghé vào siêu thị, tự mình kéo một chiếc xe đẩy, đi một vòng thật nhanh chóng để lấy những đồ mình cần rồi đi tới quầy thanh toán, chẳng giao thiệp với ai, chỉ duy nhất có một đôi tai nghe làm bầu bạn, phát lên những bài nhạc chậm có thể giúp em thư giãn đôi chút sau những buổi làm việc nhàm chán đến phát mệt trên bàn giấy.Bằng một cách nào đó, thế giới này vẫn luôn chọc ngoáy vào sự mệt mỏi ấy khiến em lại càng thêm cạn kiệt. Cứ mỗi lúc em đi siêu thị, sẽ có sự xuất hiện của một cặp đôi ở gần đó. Có khi là một cặp thanh niên trẻ tuổi, cậu trai sẽ đẩy chiếc xe đẩy hàng theo sau trong khi cô gái sẽ luôn hào hứng chạy trước, đòi hỏi mua đủ thứ đồ ăn vặt và đương nhiên cô ấy sẽ luôn nhận được sự đồng ý. Hay có khi lại là một cặp đôi lớn tuổi gần như là ông bà của em; họ sẽ khoác tay nhau đi thật chậm. Có thể ai đó sẽ thấy tốc độ ấy thật phiền phức, nhưng riêng em, em ổn với điều đó. Ông lão kia đôi khi sẽ nói rằng muốn cho bà lão vài bộ quần áo mới, vài đôi giày mới hay một vài hộp sâm tẩm bổ; trong khi bà lão thì lại luôn từ chối vì sợ tốn kém.Jimin ngưỡng mộ họ biết bao nhiêu. Có người sẽ nghĩ: tình yêu tuổi trẻ là chớp nhoáng và phô trương; hai cô cậu kia chẳng biết sẽ yêu nhau được mấy bữa. Hay người khác sẽ nghĩ: mấy người già đó già rồi mà còn sến sẩm, đi siêu thị chậm như vậy làm phiền người khác và đôi khi họ còn lú lẫn trong thanh toán nữa. Nhưng Jimin chẳng nghĩ thế đâu. Em ngưỡng mộ tình yêu ấy, hừng hực sức sống của tuổi trẻ hoặc là điềm tĩnh nhưng bền bỉ đến khi về già. Quan trọng là họ đã yêu và được yêu. Đương nhiên, Jimin đã, và vẫn đang yêu mãnh liệt như thế. Thời điểm Jimin vẫn còn học đại học, khi đó Jeongguk mới năm hai; gã dành hầu hết thời gian để đi chơi cùng em. Họ đi xem phim, ăn uống vào mỗi cuối tuần; đưa đón nhau đi học, cùng lên thư viện, hay thậm chí là học cùng lớp. Lớn hơn một chút, khi em ra trường và bắt đầu đi làm, họ chuyển đến sống cùng nhau và Jeongguk luôn dành thời gian, dù sớm hay muộn, để cùng em đi siêu thị mua đồ như thế. Jimin có thể hóa thành trẻ con khi ở cạnh gã, em cũng có thể tò mò đòi mua những món đồ kì lạ, và đương nhiên Jeongguk chẳng có vấn đề gì với những việc đó. Chỉ cần em muốn, gã luôn luôn có mặt.Thế nhưng, trong vòng một năm trở lại đây, Jeongguk đã không còn như thế nữa. Gã bận. Gã bận đủ việc, dù là sáng, chiều hay tối, dù là ngày thường hay ngày nghỉ, gã đều bận. Jeongguk nói với em gã bận học để tốt nghiệp, bận thực tập và bận đi làm thêm nữa, gã chẳng thể đi cùng em quá nhiều như trước. Jimin chẳng đếm được em đã hẹn gã đi siêu thị chung bao nhiêu lần, cũng như em cũng chẳng đếm được số lần mà gã đã thất hẹn. Vẫn là lí do cũ, "Em phải tăng ca, xin lỗi anh nhiều", Jimin nghe đến mòn tai mất rồi. Em thấy tổn thương. Em thấy cô đơn. Rõ ràng, em hoàn toàn có thể đi dạo thật chậm, nói cho gã nghe những điều về công việc của em, rằng hôm nay đồng nghiệp đã lạnh nhạt thế nào, rằng sếp đã mắng em ra sao; sau đó Jeongguk sẽ an ủi em bằng một ly kem ngọt ngào kèm theo nụ hôn rằng "Không sao, có em đây rồi".Nhưng bây giờ, em không thể. Sau một khoảng thời gian lỡ hẹn quá nhiều, Jimin đã quyết định mình sẽ tự đi siêu thị một mình. Và những lúc đó là những lúc em mệt mỏi nhất, chán chường nhất. Em nhốt hết những niềm tiêu cực vào lòng mình, cố kìm cặp chúng bằng những bản nhạc chậm; nhưng đôi khi, em không đủ sức. Đã có lần Jimin bật khóc trên đường trở về nhà; em ghét giấy tờ, em ghét sổ sách, em ghét mấy người đồng nghiệp cứ chỉ trỏ em chỉ vì em là gay, em ghét người sếp luôn luôn càu nhàu về việc em đã chậm trễ thế nào trong công việc. Jimin ghét tất cả. Khi em cần gã nhất, gã không ở đó. Khi tất cả những gì em cần chỉ là một cái ôm, một nụ hôn, một bữa cơm chung, để em có thể nói ra tất cả mọi thứ, thì Jeongguk không ở đó. Nếu như em không cố thức thật muộn để chờ đợi gã đi làm về; thì có lẽ, khoảng thời gian duy nhất mà em nhìn thấy gã đó là 30 phút vào buổi sáng mỗi khi thức dậy.Lâu dần, Jimin đã quen rồi. Em đã quen với việc làm mọi thứ một mình như thế, dù cho em có một người bạn trai. Đôi khi, em nghĩ như thế cũng tốt. Jimin không muốn tâm trạng của gã bị kéo xuống vì những thứ tồi tệ xảy ra với em; Jimin cũng không muốn gã bị ảnh hưởng bởi những lời đàm tiếu của thiên hạ khi em và gã đi cùng nhau. Jeongguk còn có bạn bè, gã cần có thật nhiều mối quan hệ nữa; những điều đó không thể bị hủy hoại vì em được, em không thể làm thế. Đôi khi, Jimin cũng đã muốn nói thẳng với Jeongguk về mọi thứ, nhưng em lại tự suy xét lại chính mình. Em không thể cư xử như một đứa trẻ con như vậy được, em đã quá cái tuổi để hờn dỗi vu vơ rồi. Em mới nên là người chăm sóc cho Jeongguk, chứ không phải là làm cho cuộc sống của gã thêm phiền phức và mệt mỏi. Và cứ như vậy, Jimin nhỏ bé thu mình lại, sống trong cái nội tâm đang chết dần đi của chính mình – một thế giới mà cả người bạn trai em chẳng bao giờ bước vào.Ngày thứ tư, trước khi Jeongguk rời khỏi nhà, Jimin đã tiến tới và đề nghị gã đi siêu thị cùng mình, như trước đây họ đã từng. Thực ra, nó chẳng giống như một lời đề nghị, mà giống như một lời khẩn cầu hơn:"Jeongguk này...em có thể nào...hmm....về sớm vào chiều nay được không?""Hmm? Sao vậy anh? Chiều nay em phải đi làm"
Jeongguk đang sắp xếp sách vở vào cặp sách, gã ngạc nhiên quay lại
"Có việc gì à?""À...à.....em biết đó hôm nay là ngày thứ 4...và anh muốn...chúng ta đi siêu thị với nhau một lần nữa..."
Jimin bối rối gãi đầu
"Giống như...giống như trước đây ấy. Một lần này thôi, từ mai trở đi em không cần đi siêu thị với anh bất kì lần nào nữa. Anh biết là sẽ phiền em nhưng mà...được không Guk?"Jeongguk tròn mắt nghe em nói một tràng dài, gã đột nhiên bật cười. Người nhỏ hơn xoa đầu Jimin, nhẹ nhàng đáp lại:
"Sao anh phải giải thích nhiều thế, chỉ cần bảo là anh muốn đi là được mà. Được rồi, vậy thì 5 giờ, được không? Có điều, mình sẽ đi hơi gấp đó, chắc là chỉ được 30 phút thôi""Ừ ừ, thậm chí là 10 phút thôi cũng được mà"
Jimin cười nhẹ. Dù là 10 phút cũng đã là quý giá với em rồi, mọi giây phút ở bên gã đối với em đều là quý giá
"Em....sẽ không thất hứa với anh nữa chứ?""Đương nhiên là không rồi, baby"
Jeongguk hôn lên má anh, cố quên đi cảm giác đau nhói trong lồng ngực khi người bạn trai hỏi mình câu hỏi đó
"5 giờ chiều nay nhé, em sẽ đợi anh ở trước cửa công ty"
Buổi chiều tan làm, Jimin đứng đợi Jeongguk. Bầu trời cũng tối dần, dòng người lướt đi thật nhanh, cũng chẳng có một ai thèm đoái hoài hay nói với em dù chỉ là một câu tạm biệt. Như thể, Jimin là vô hình trong cái thế giới này vậy. Kệ thôi, em đã quen rồi. Đã muộn mất 10 phút, chắc là Jeongguk sẽ không thất hứa đâu đúng không?
Tiếng chân bình bịch càng ngày càng gần, Jimin quay đầu; em thấy gã đang chạy tới phía mình. Thời tiết cũng hơi se lạnh, vậy mà Jeongguk đang mặc áo cộc và còn rịn mồ hôi nữa. Gã cười, vừa nói vừa thở hổn hển:
"Anh chờ lâu không, em hơi muộn""Không sao mà ôi trời"
Jimin nhíu mày, em đưa tay lau mồ hôi cho người kia
"Sao phải chạy gấp thế? Anh chờ được mà""Em không sao, mình đi thôi"
Jeongguk nắm tay em. Siêu thị cách đó không quá xa, gã là người chủ động lấy xe đẩy rồi tiến vào trong. Có lẽ người nhỏ hơn hơi vội để đi làm, gã đi hơi nhanh hơn bình thường; nhưng Jimin biết, gã vẫn tiết chế để em có thể theo kịp. Jeongguk mỉm cười:
"Sao baby? Anh muốn ăn gì nào?""Em muốn ăn gì?" Jimin hỏi lại "Anh mua đồ về nấu cho em. Cà ri được không?""Thôi nào, anh không cần vất vả vậy đâu"
Jeongguk cúi đầu, tự nhiên hôn lên má em một cái. Jimin hoảng hồn nhìn quanh, em vội vã đẩy người kia ra:
"E-em...em làm gì thế? Ai nhìn thấy thì sao?""Chắc em quan tâm. Chúng ta vẫn là người yêu cơ mà""Nếu ai nhìn thấy sẽ bàn tán về em đó"
Jimin thở dài, cái xã hội này vốn khắc nghiệt với tình yêu như vậy đấy."Em chẳng quan tâm, người ta chẳng có quyền quản em"
Jeongguk mạnh bạo hôn lên môi Jimin một cái nữa
"Được rồi, chúng ta sẽ mua đồ để làm cà ri, một ít đồ ăn vặt và chocolate cho anh, với cả gì nữa nhỉ, em muốn ăn hải sản nữa, anh làm cho em nhé?""Đương nhiên rồi, chỉ cần em muốn thôi" Jimin cười nhẹ. Em đan tay mình vào tay Jeongguk, và gã cũng chủ động siết chặt tay mình lại."Jeongguk này" Jimin thì thào, và người nhỏ hơn nhìn anh như thể một lời đáp lại"Sau này, khi em có một người mới rồi, dù là nam hay là nữ, thì cũng hãy đối xử thật tốt với họ nhé. Dù sao thì em cũng là....hmm....vậy nên em có thể thích cả nam và nữ đúng không? Nếu được, hay chọn một cô gái và quan tâm cô ấy thật nhiều nhé Guk""Em kh-"
Jeongguk định nói gì đó, nhưng Jimin đã cắt lời:
"Dù là ai, khi yêu đều muốn có được sự quan tâm. Họ muốn người yêu mình luôn ở cạnh bên, luôn quan tâm, chia sẻ mọi điều. Họ ghét cảm giác cô đơn, họ ghét cảm giác lạc lõng, họ ghét ở một mình lắm. Vậy nên, hãy chắc rằng em hãy ở bên cô ấy mọi lúc nhé? Cô ấy cần rất nhiều từ em""Và anh, anh cũng thế, đúng không?"
Jeongguk nhíu mày; gã dừng lại, đưa tay lên vuốt tóc anh, nhận thấy mái tóc mềm mượt ấy đã khô xơ nhiều vì anh đã liên tục bỏ bữa và trở nên thiếu dinh dưỡng
"Xin lỗi anh vì em đã quá vô tâm""Không, anh cảm thấy ổn mà. Em đã cho anh quá nhiều thứ rồi, anh thấy biết ơn vì những gì em đã cho anh và anh không trách em chút nào đâu, thật đấy. Chỉ là, hứa với anh em sẽ làm thế, sẽ quan tâm tới họ nhiều như em đã làm với anh được không?""Được rồi" Jeongguk hôn lên má em lần nữa "Em hứa sẽ làm thế".Xin lỗi anh, em lại thất hứa anh lần này. Vì em sẽ chỉ quan tâm duy nhất một người thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co