[Joyrene]- Chờ Người Nói Tiếng Yêu
Chương 22
"Làm sao tôi sống nơi đây trời? Tôi còn phải nuôi hai đứa con, tôi phải làm sao bây giờ hả trời? Số tôi sao mà khổ thế này..." Người phụ nữ lại ngồi trên mặt đất vỗ đùi gào khóc. "Các người có thể bồi thường bao nhiêu tiền?" Người phụ nữ trẻ ôm con ngồi một bên lúc này đột nhiên lên tiếng, nhìn đứa trẻ vẫn còn ngủ say trong ngực mình, người phụ nữ trẻ lạnh lùng nói. "Tôi nhận tiền bồi thường, không kiện" "Chị yên tâm, sự việc này bên tôi nhất định chịu trách nhiệm, bồi thường mỗi người ba mươi vạn, tiền mai táng và các chi phí khác bên tôi đều gánh vác" Giám đốc xoay người nhìn đứa nhỏ đang ngủ say, vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn, giọng trở nên ôn hòa hỏi. "Cục cưng được mấy tuổi rồi?" "Mới tròn sáu tháng" Người phụ nữ trẻ cưng chìu nhìn đứa nhỏ trả lời, trong ánh mắt có tuyệt vọng còn có hạnh phúc, ánh mắt của Giám đốc cũng đỏ lên, cô ấy bặm môi không nói gì nữa. Người đàn bà ngồi dưới đất bỗng nhiên đứng lên lôi kéo tay Giám đốc nói. "Tôi không kiện, tôi lấy tiền, tôi lấy tiền, các người lập tức đưa tiền cho tôi, ba mươi vạn, không thể thiếu một xu" "Chị yên tâm, tôi ngay lập tức gọi người mang đến" Cô ấy quay lại nói với lão Kim. "Chú Kim, chuyện ở đây chú tiếp tục xử lý, người nhà nạn nhân có yêu cầu gì đều phải thỏa mãn, tất cả chi phí đều do công ty chi trả" Lão Kim hiểu ý gật đầu, Giám đốc phân phó xong xoay người đi gọi điện thoại, tôi thấy chuyện này cũng xem như giải quyết ổn thỏa liền gọi cho Seulgi, kêu cô ấy lại đây một chuyến, để Giám đốc ở lại một mình tôi không yên tâm. Seulgi vừa chạy từ trên lầu xuống nhìn thấy bộ dáng của tôi liền bị dọa sợ hãi. "Gà con, cậu bị sao vậy? Ai làm cậu ra nông nỗi này?" "Không sao, trước tiên cậu giúp mình sát trùng bằng bó một chút đi" "Bị như vậy mà chỉ bằng một chút? Cậu cần đi kiểm tra, sao lại thế này? Ai làm?" Cô ấy tức giận nhíu mày, bộ dáng chuẩn bị giết người, tôi cúi đầu nhìn lại mình, nửa cánh tay bị cào rớt mấy miếng thịt, có vài vết còn đang chảy máu, quần áo cũng bị bấu nhăn nheo, cả người cực kỳ nhếch nhác. "Không sao, thật sự không có sao, chỉ là tróc mấy miếng da, đợi lát nữa mình giải thích cho cậu" Giám đốc gọi điện thoại xong vội vàng đi tới quan tâm hỏi. "Seulgi, Sooyoung thế nào? Nghiêm trọng không?" "Joohyun, sao cậu cũng ở đây? Ai đánh cậu ấy ra nông nỗi này?" "Seulgi, chuyện này không thể giải thích trong vài lời, trước tiên cậu nhanh chóng làm kiểm tra cho Sooyoung, một lát mình lại giải thích sau cho cậu, được không?" Giám đốc nhìn sang tôi, ánh mắt tràn ngập áy náy và nhu tình, một cái liếc nhìn của cô ấy khiến cho tôi cảm thấy tất cả những gì mình làm đều đáng giá, cho dù có chịu đau khổ nhiều hơn nữa tôi cũng cam tâm tình nguyện. Seulgi cẩn thận giúp tôi sát trùng vết thương trên tay, băng bó lại, từ đầu đến cuối không nói lời nào. "Joohyun, chị giúp em đi lấy số đi" Tôi biết có chút chuyện phải giải thích với Seulgi nên sẵn dùng cái lý do dẫn Giám đốc đi một lúc. "Ừm, được, chị về ngay" Giám đốc xách túi vội vàng đi ra ngoài. "Bà tám chết tiệt, giúp mình sát trùng vết thương trên đầu nữa" "Trên đầu? Trên đầu cũng có? Ở đâu?" Cô ấy ngạc nhiên hỏi sau đó kéo đầu tôi qua xem, nhìn thấy miệng vết thương trên đầu tôi liền nhắn mày. "Làm sao ra nông nỗi này? Ai đánh nặng tay như vậy?" "Công trường của Joohyun xảy ra tai nạn, có hai công nhân từ trên lầu té xuống tử vong, người nhà của họ liền đem mình ra làm nơi trút giận" Thuốc sát trùng thấm vào da đầu khiến tôi đau đến run người. "Biện pháp an toàn của công trường không phải tốt lắm sao? Sao lại té xuống được? Đau không?" "Không sao, không đau, may mắn chỉ rớt chút da, nếu không có lẽ mình thành người đầu trọc mất. Hai người đó không mang dây an toàn, lúc gắn tấm giữ nhiệt bị té xuống" Seulgi sát trùng xong, cầm cây nhíp quăng qua một bên, đặt mông ngồi xuống bên cạnh tôi, khuôn mặt lạnh băng tra khảo. "Vậy bọn họ tại sao lại đánh cậu?" "Ừm thì mình đi ở phía trước, bọn họ tưởng nhầm mình là Giám đốc, họ là người thân của nạn nhân, làm vậy cũng dễ hiểu" Tôi nhanh chóng cúi đầu, sửa sang lại trang phục nhếch nhác của mình. "Thật không?" Cô ấy nhìn tôi chằm chằm. "Đúng vậy, chính là như vậy, mình nào dám lừa cậu" "Gà con, cậu cứ làm màu đi, cậu tưởng mình không biết tâm địa gian xảo của cậu sao Cảnh cáo cậu về sau ít giả đò!" Nói xong đứng dậy tính đi, tôi nhanh chóng kêu cô ấy lại. "Nè nè bà tám chết tiệt, chuyện này cậu đừng nói cho mẹ mình biết, đừng làm cho mẹ mình lo lắng" "Thì ra cậu vẫn còn chút lương tâm, ở yên chỗ này, chiều nay tôi không trực, một chút sẽ chở cậu về nhà" Nói xong liền rầm một tiếng đóng cửa đi mất. Tôi nhìn lại cánh tay bị băng từa lưa của mình, có chút buồn cười, sờ sờ vết thương trên đầu, đã hết chảy máu, may mắn mệng vết thương rất nhỏ, không cần bằng bó, có điều muốn tóc mọc trở lại là không có khả năng, cũng may tôi để tóc dài, nhìn sẽ không thấy. Giám đốc lấy số trở lại, tôi ngạc nhiên nhìn xấp phiếu trên tay cô ấy. "Nhiều vậy?" "Chị không biết nên khám khoa nào, nên lấy số hết các khoa..." Cô ấy cúi đầu đỏ mặt, nhìn bộ dạng ngượng ngùng xấu hổ của cô tôi rất muốn cười nhưng vẫn cố tỏ ra nghiêm túc nói. "Ừm, rất tốt, như vậy chúng ta liền đi kiểm tra một lượt" "Ừm, tốt" Cô ấy nghe vậy tự nhiên cười lên, rạng rỡ như một đứa trẻ. Vì Seulgi còn đang làm việc nên tôi gọi điện nói với cô ấy một tiếng, sau đó dẫn Giám đốc đi tham quan một vòng bệnh viện. Vì sao nói tôi dẫn cô ấy đi, là vì tôi từng làm việc ở đây hai năm, hoàn cảnh nơi này tôi rành đến không thể rành hơn, bác sĩ trong này tôi cũng quen mặt gần hết, thật ra không cần đi lấy số vẫn có thể trực tiếp vào khám nhưng hiện tôi không còn làm trong bệnh viện, đi cửa sau như vậy là không nên, vì vậy chúng tôi xếp hàng cùng với mọi người, Giám đốc một mực đi theo bên cạnh tôi, ánh mắt nôn nóng, chăm chú theo dõi màn hình điện tử. Nhìn thấy cô ấy lo lắng như vậy, tôi thật sự rất muốn đưa tay vuốt lên cặp mày nhíu chặt ấy, muốn nói cho cô ấy biết chỉ cần cô ấy không sao, tôi làm bất cứ chuyện gì đều đáng giá, nhưng mà tôi không nói ra, tôi bị chính suy nghĩ của mình làm cho kinh ngạc, kinh ngạc con tim ngủ say bấy lâu của mình hồi sinh trở lại. Tôi chỉ mong có thể mãi mãi ngồi ở nơi này, không cần nói gì, không cần làm gì, chỉ cần lẳng lặng cảm nhận sự hiện diện của cô ấy ngay bên cạnh, vào giây phút tôi ôm cô ấy vào lòng bảo vệ, tôi đã biết tình cảm của mình dành cho cô ấy không chỉ đơn thuần là muốn ngắm nhìn và ngưỡng mộ, mà là yêu thương và trân trọng. Chỉ một lúc sau đã thấy Seulgi hết ca trực từ trên lầu đi xuống, có lẽ không thể nhịn nổi cảnh tôi và Giám đốc đứng xếp hàng chờ đợi ngu ngốc như vậy, vì thế cô ấy lập tức lôi tôi đi gõ cửa phòng khám. Sau đó, nào là chụp CT, siêu âm màu, chụp cộng hưởng từ, ngay cả chức năng gan tôi đều phải kiểm tra, căn bản không cần làm quá lên như vậy nhưng tôi lại không cách nào lay chuyển hai cô gái này. Nhờ ánh hào quang của Seulgi, không tới một giờ đã xong quá trình kiểm tra, tên chết tiệt này ở bệnh viện vui như cá gặp nước, làm việc gì cũng thuận lợi. Sau khi ra viện, Seulgi chở tôi về nhà, Giám đốc một mình lái xe về công ty, mặc dù sự việc xem như giải quyết nhưng sau đó vẫn còn rất nhiều chuyện cần cô ấy tự mình xử lý. Rất lâu sau này, tôi mới được nghe người khác kể lại, sự thật những thứ cô ấy bồi thường cho gia đình nạn nhân không chỉ có ba mươi vạn... ---
Xingg
Xingg
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co