Truyen3h.Co

Jujutsu Kaisen Tuoi 18 Bi Nguyen


Cho rằng tôi sẽ anh dũng, quả cảm sao?

Không hề.

Mạng tôi kéo căng chỉ còn có 2 năm, tôi còn lâu mới mạo hiểm đi đối đầu với một thứ quái gở đấy. Chỉ là bây giờ không còn cách trở về nhà thôi mà, không khó...?

Tôi ôm đùi vào người càng chặt hơn, sáng còn nóng tới 30 độ mà giờ lại lạnh đến vậy, chắc ông trời nhẩm tôi không cần một chút tí may mắn ấy để làm gì khi tôi sắp ngỏm.

Mắt tôi cứ chăm chăm vào cánh cửa chính, đếm từng vân gỗ dài ngắn với hi vọng cái cuối cùng gọi đến sẽ là "Không vào"- mong ước nho nhỏ của tôi hiện tại.

Và nó vào thật.

Hề.

Tôi lại chẳng muốn chạy đi.

Trí tò mò thôi thúc tôi mở cánh cửa ấy ra và nói với tôi hãy dùng cái sức mạnh siêu nhiên kia của mày và giết nó đi.

Hình như tôi nghe thấy tiếng động phía bên kia, đây là đang muốn rù quyến tôi đúng không. Tôi bị điên rồi mới nghĩ muốn xông vào đối mặt với nó.

Wtf?

Còn không cho phép tôi còn thời gian tự thẩm với bản thân, cánh cửa ấy tự mở ra. Trái với suy nghĩ của tôi, đằng trước không có gì cả ngoài mấy chiếc dép bông mới bị tôi vứt bay.

Lồm cồm đứng dậy, hai chân tôi gần như không thể đứng vững trong trạng thái run rẩy. Ráng lết từng bước vào trong, tóc gáy tôi dựng ngược lên.

Cánh cửa đằng sau đóng sầm lại, mạnh đến nỗi đẩy cơ thể tôi ngã với lên trước mấy bước.

DUMAMAY.

Tiếng lòng tôi vang lên.

Cái lạnh rợn người quen thuộc bắt đầu vây quanh như những chiếc xúc tu không ngừng mơn trớn trên da tôi. Có hàng tá hình ảnh máu me nổ tung trong đầu tôi hiện lên khi bóng dáng lêu nghêu của cái thứ quái gở ấy đột nhiên đứng ở đó.

Ngay trước mắt tôi.

Và năm ngón tay của nó đang đến gần, giống như muốn đâm xuyên qua mắt tôi vậy. Nước mắt chảy ra như thác đổ, lâu lắm rồi tôi mới khóc thành cái dạng này.

Hình như chẳng có chuyện gì xảy ra cả, thế giới xung quanh tối sầm lại và toàn thân tôi như được bao bọc bởi nột làn nước ấm áp, cảm giác an toàn hơn hẳn. Thoáng cái tôi thấy được hình ảnh của ba mẹ tôi đang cười khùng khục một cách vui vẻ hệt như cái ngày tôi lỡ dấm đài ở lớp mẫu giáo. Thề là lúc ấy tôi đã sẵn đồ đạc bỏ nhà rồi mà nghĩ lại, sẽ có hai người nào đó buồn lắm mà không có tôi.

"Hitsuji"

Ai đó đang gọi.

"Hitsuji

"Hitsuji"

Tôi nặng nề mở mắt.

Cô Fumiro đang lay vai tôi, thấy tôi tỉnh dậy cổ thở dài. Phía sau trời đã sáng từ bao giờ.

"Hitsuji, con lại mộng du rồi sao?"

Câu hỏi của cổ làm tôi ngơ ra.

Sao tôi không biết là bản thân đã từng bị mộng du nhỉ.

*

Lấy được điện thoại. Tôi liền lập tức gọi cho chả Gojo.

Tôi hẹn anh ta ở một quán bánh ngọt xa nhà, một vài lý do nào đó tôi không muốn cô nhà tôi hiểu lầm vớ vẩn mối quan hệ giữa mình và anh.

Trong khi chờ đợi, tôi đặt một cốc trà cho bản thân và gọi trước cho Gojo một dĩa su kem.

Gojo đến rất nhanh, vẫn bộ quần áo và cặp kính thầy bói đấy nhưng lần này anh dẫn thêm một khứa lạ hoắc.

"Yo Hitsuji!" Thằng chả gọi thẳng tên tôi.

Tôi nhíu mày chào lại cũng chẳng buồn sửa cách xưng hô của anh.

Rồi Gojo ôm vai người bên cạnh nói với tông giọng hào sảng.

"Đây là học trò mới của tui, Okkotsu Yuta chào chị nào em." Tôi suýt quên anh là giáo viên.

"Ơ? Em chào chị! Em là Okkotsu Y-Yuta!" Thằng nhỏ hãy còn lắp bắp.

Đang quan ngại hơn cả, con quái vật kinh tởm phía sau cậu ta thứ đang nhe những chiếc răng trắng ởn nhọn hoắc về phía tôi đầy đe doạ.

Thấy tôi trợn tròn mắt, Okkotsu tốt bụng giới thiệu thứ bên cạnh:

"Đ-Đây là Rika."

"Chú linh đặc cấp đấy~" Gojo đơm thêm.

Tôi nuốt nước bọt, nhẩm đoán chắc sinh vật đen đen hôm qua tôi gặp cũng là chú linh đặc cấp. Cái cảm giác ớn tận óc như thế này khó có thể gặp lần 2 lắm.

"Chị là Tsukimo Hitsuji, là một sinh viên."

Nhân viên quay lại với đồ uống của tôi, Gojo trông vui ra mặt với dĩa su kem trên bàn lắm, tôi hỏi Okkotsu có muốn dùng gì không thì cậu nhóc chỉ lắc đầu ngại ngùng.

Cả ba ngồi cả vào bàn. Tôi đi luôn vào chuyện chính.

"Hôm qua tôi có gặp một sinh vật chắc là chú linh. Nó xuất hiện ngay trong nhà tôi bằng cách nào đó, doạ cho tôi sợ chết ngất rồi biến mất."

"Tôi nghi ngờ nó cũng đặc cấp."

"Tại sao?"

"Khi tôi gặp Rika."

"Ồ cứ cho là vậy đi." Gojo thản nhiên.

Tôi khó chịu ra mặt.

"Nó đe doạ đến sự bình yên của tôi kìa, không phải công việc của anh là tiêu diệt những thứ đó sao ?" Anh ta từng nói với tôi như vậy.

"Gì~~~ không phải cô cũng có thể làm điều đó sao???"

"Tôi còn chả biết khởi động năng lực F*CK!"

"Cứ lao vào thôi có gì khó đâu mà, sắp chết kiểu gì sức mạnh của cô cũng xuất hiện thôi. Gì mà nhát thế?" Loại nhà giáo nào lại nói với cái giọng đểu cáng vô trách nghiệm thế chứ?

"ĐI_ !" Ngay lúc tôi sắp để thả con quỷ hỗn hào ra ngoài, tôi thấy gương mặt của Gojo đôt nhiên đanh lại.

"Cô có muốn miêu tả con chú linh đó không?"

Nói gì khùng quá.

"Cũng được."

"Nó cao, đầu hơi trọc, da đen, tay chân dài, không có mặt." Theo tôi nhớ mang máng là vậy. Nó xấu đến độ tôi không thể nào miêu tả nó chỉ bằng câu chữ.

Okkotsu mếu máo, cậu ta chỉ tay về phía sau lưng tôi, mồm méo xệch khó khăn lắm mới bảo.

"C-chị có muốn quay lại xem khô-ng ạ"

Thấy mẹ rồi đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co