Truyen3h.Co

Jungkook Decoy Con Moi

sau khi nhận cuộc điện thoại , Jungkook tức tốc chạy về nhà . về đến nơi thì anh tá hỏa , nhà cửa tan hoang , đồ đạc rơi lỉnh kỉnh, lăn lốc đủ chỗ , khắp nơi trong nhà đều lật tung cả . đúng như lời dì Choi , quả thật trong nhà có trộm

" ôi trời ơi , may quá cậu về rồi , hay là mình đi báo công an đi cậu " - dì Choi

" đừng vội , dì tìm xem trong nhà có mất gì không ? " - nói rồi anh chạy thẳng lên lầu , nơi chứa không gian làm việc của anh , nơi này rất bí ấn , nằm tận xuống hầm sâu ở mặt cuối ngôi nhà . anh rút trong túi ra cái chìa khóa nhỏ bằng vàng , cắm vào khe chốt rồi bật tung cửa ra , bay vào bàn làm việc như một kẻ điên

" vẫn còn ... "

lúc này đây , anh thật sự mới để ý , cô gái lúc sáng ... cô ấy đâu rồi ? nghĩ cô gặp chuyện , anh chạy ngay vào phòng  kiếm cô . lạ thật , chẳng thấy một ai , cảnh vậy trong phòng chẳng khác với phòng khách là mấy , cũng bừa bộn , hỗn loạn như khu rừng xanh , không phải chứ , chẳng lẽ cô ấy ...

" TRỜI ƠI ! " - là tiếng của dì Choi , theo phản xạ , Jungkook chạy ngay đến chỗ dì

" có chuyện gì vậy ? " - anh thở hồng hộc , chạy mãi trong khoảng thời gian ngắn như vậy cũng đủ làm anh cảm thấy đuối sức . đúng là tuổi cái tuổi 35 chết tiệt , sắp về với cát bụi thật rồi ...

dì Choi khóc lóc , kể lể với Jungkook

" tôi đi chợ , quên mất khóa cửa phòng . cái quân ác ôn đó vào đây lục lọi , mang vàng cưới của con gái tôi đi rồi . khổ thật , trời ơi là trời !!! "

anh khẽ an ủi , trong đầu chợt lóe lên những suy nghĩ mơ hồ . trong vô thức , anh đột nhiên buộc miệng nói một câu

" là ... cô gái đó ... "

chỉ bấy nhiêu câu cũng đủ cho một bà lão ngoài 70 này ngầm ngấm ra được hàm ý . với bản tính hiền lương , dì Choi không muốn phải truy tố một đứa bé gái , thôi thì vật nó không có duyên với mình , đành để nó đi vậy ...

nói là như thế nhưng trong lòng Jungkook luôn cảm thấy ray rứt khó tả . anh lễ phép biếu dì Choi số tiền bồi thường , mặc dù dì chẳng nhận nhưng anh cứ nài nỉ mãi , không lấy thì cũng tội , dì Choi cảm ơn anh rồi cắn răn mà nhận

...

" bịch "

cô thờ ơ quăng lên tủ kính một túi vải , đó hẳn là số vàng mà cô cướp được từ nhà anh . trông thấy khuôn mặt mơ hồ , không chút biểu cảm của cô , bà chủ tiệm vàng có chút quan ngại . đổ lấy chỗ vàng vào khay rồi đem vào kiểm máy , mất một lúc lâu mà nét mặt lạnh lẽo ấy của cô không hề biến sắt . bà chủ đem khay ra rồi nhẹ nhàng nói với cô

" có vẻ không phải là vàng hiếm , sẽ lỗ đấy ! em gái muốn bán bao nhiêu ? "

vẫn giữ nét mặt lạnh như băng ấy , em đáp

" 516 triệu won "

lưu ý : 516 . 282 , 87 WON tương ứng với 10 . 000 . 000 VNĐ nhé


Bà chủ há hốc mồm , đã bảo bán lại sẽ rất rẻ , vậy mà con bé này lại mở miệng đòi hẳn số tiền mặt triệu đô . mụ nhăn mặt , mở miệng trả giá ít hơn

" quá đắt rồi đó ! 25 triệu won ( tương ứng với 500 . 000 VNĐ ) , có lấy không ? "

" 516 triệu won " - vẫn thái độ ban nãy , cô một mực muốn bà chủ bán cho mình đúng chắc chắn số tiền đó . bà chủ ban đầu tính gọi bảo vệ lôi đầu con nhỏ này đi ra khỏi quán bà ngay lập tức , nhưng rồi lại thấy trên tay cô còn lăm le con dao gọt trái cây nhọn hoắt đang chỉa mũi về phía bà . cô gằng giọng nói lại một lần nữa

" 516 TRIỆU WON ! "

" t ... tôi biết rồi ! " - tay bà run rẩy , dùng chìa khóa mở tủ rồi lấy ra 516 triệu won tiền mặt để vào túi cho cô . lấy được tiền , cô cho dao vào túi rồi cũng lẳng lặng rời đi

cô nhẹ nhàng , vác cái balo tiền trên vai mà thẩn thờ bước chân trên phố . đèn giờ này đã tắt , ánh đèn bên đường chỉ le lói vài ánh vàng mờ nhạt , đủ soi rọi một mảnh người bé nhỏ . cô ngồi vào góc tường , tay cầm chắt ổ bánh mì không , khô khốc và nhạt nhẽo . ăn uống đạm bạt như vậy thì cô cần nhiều tiền đến như thế làm gì ?

ngồi gặm nhấm cái thứ rẻ mạc đó mà chẳng một ai quan tâm , trông cô cứ như một ả ăn mày thảm hại không có sự cứu rỗi ... trước mặt cô giờ đây là một bàn tay nhăn nhúm , run rẩy ve vẫy chai nước suối đóng chai mới mua . theo phản xạ , cô ngẩn mặt lên nhìn người đối diện trong khi trên mặt vẫn còn hằn lại những vụn bánh vàng ươm ...

" đừng ăn khô như vậy ... cháu sẽ mắc nghẹn mất " - ánh mắt vô hồn le lói chút cảm động nhìn xoáy vào ông lão trước mắt , đã lâu rồi em chẳng được ai quan tâm như thế này . từ khi ba mẹ rời xa em , em phải một mình bươn chải cuộc sống , thế giới bao la chẳng lấy nỗi một người quen , bản thân còn phải chịu đựng sự lo sợ , sự trốn tránh khỏi đám người hung tợn luôn truy lùng em . giữa biển trời rộng lớn , đến cún con chết bên vệ đường người ta còn chẳng quan tâm thì những người lang thang như em đây đã là gì với họ chứ ? nhận thức con người giờ đây còn tệ hơn cả người ăn xin khốn khổ này nữa ...

ông lão nhìn em , nở một nụ cười hiền hậu rồi cũng quay mặt đi , ông chui xuống gầm cầu , dùng mấy tấm lưới rách rưới cạnh đó để sưởi ấm bản thân . trời đã tối , em ngồi đây cũng chẳng được lợi gì , tiến đến chỗ ông lão đã yên vị nhắm mắt , cô chọn bừa một vị trí để nằm xuống , nhắm nghiền đôi mắt nâu buồn bã , mộng cảnh dần dẫn dắt con người vào giấc ngủ nhẹ bân ...

...

từ trong bóng đêm u tối , có bóng người đàn ông trên tay mang theo chiếc bao lớn chậm rãi tiến về chỗ cô . tay hắn đưa lên cao , nhắm thẳng về phía trước mà hạ xuống . linh cảm nhạy bén , cô ngồi phắt dậy , rút nhanh lấy con dao mà kề sát cổ hắn

" muốn gì ? " - cô lạnh lùng hỏi

______________________________________

Hết chap 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co