Kara no Kyoukai (空の境界) "Ranh giới hư không"
C4.9
Dần chìm sâu vào giấc mộng, song thắc mắc ấy vẫn không dứt được khỏi tâm trí tôi: Tại sao Shiki lại đón nhận cái chết, cậu ấy muốn bảo vệ điều gì chứ?Người duy nhất có thể trả lời câu hỏi đó, cậu trai có tên Shiki, đã không còn. Vậy nên, tôi chẳng tài giải đáp nổi.Nhưng rồi, thẳm sâu trong những kí ức của Shiki Ryougi, tôi đã tìm được câu trả lời mình cần.Cậu ấy muốn bảo vệ giấc mơ nhỏ nhoi của hai chúng tôi, giấc mơ về một cuộc sống bình thường. Và cậu ấy nghĩ rằng, mình đã tìm thấy nó. Shiki tin tưởng cậu ta, cậu bạn học phiền phức của tôi.Shiki hy sinh vì tôi, vì cậu ta và để lại cho tôi một nỗi cô đơn khôn cùng.Ánh nắng ban mai ấm áp đánh thức tôi khỏi cơn mơ. Đôi mắt tôi khẽ mở ra, tấm vải gạc đã không còn, tôi có thể nhìn rõ được mọi thứ xung quanh mình. Nữ ma thuật sư đó hẳn là đã mang tôi trở lại phòng và sắp xếp mọi đồ đạc trở lại đúng vị trí cũ.Tôi cứ nằm trên giường như vậy một hồi lâu, đón lấy bầu không khí trong lành của buổi sớm như để gột rửa đi những ô uế còn sót lại từ đám tạp niệm kia. Những tia nắng soi rọi vào lỗ trống trong trái tim tôi ươm mầm một sự sống mới. Tôi muốn khóc thương cho Shiki nhưng hai khóe mắt cứ mãi khô khốc. Cậu ấy là hiện thân của quá khứ, là những thứ mà tôi không thể nào lấy lại được, vì thế mà không thể cứ mãi tiếc thương, tôi phải mạnh mẽ để sống tiếp.Bên cạnh đó, hẳn là Shiki cũng không muốn thấy tôi phải khóc."Buổi sáng tốt lành, Shiki."Một giọng nói vang lên. Tôi từ từ nghiêng đầu về phía chủ nhân của giọng nói ấy. Một gương mặt thân quen, mái tóc đen không hề chải chuốt cùng gọng kính đen đơn sơ đến độ đám nhóc con cũng chẳng buồn đeo. Cậu ta chẳng thay đổi chút nào trong suốt hai năm trời đã qua."Cậu còn... nhớ tớ là ai không?" Cậu ta lên tiếng hỏi một cách lưỡng lự.Quả là thừ thãi. Dĩ nhiên là tôi làm sao có thể quên được, người duy nhất đợi chờ tôi, luôn luôn quan tâm và bảo vệ tôi."Mikiya Kokuto, phải chứ?" Tôi khẽ thì thào. "Cái tên nghe như một thi sĩ người Pháp vậy." Cậu ta mỉm cười rạng rỡ, hệt như lúc chúng tôi gặp nhau hôm nhập học. Tôi tự hỏi, chẳng biết cậu ta còn nhớ lời hứa giữa hai chúng tôi không nhỉ?"Quả là một ngày đẹp trời để xuất viện, cậu có nghĩ thế không?" Giọng Mikiya nấc lên trong nghẹn ngào dù đã cố gắng tỏ ra tự nhiên nhất có thể, đôi mắt của cậu ta thì nhòa đi như trực trào tuôn ra hai hàng nước mắt. Nhưng, cậu ấy vẫn chọn mỉm cười thay vì rơi lệ. Cũng giống tôi, cô độc tiến bước thay vì tiếc thương quá khứ."Dường như mình đã không hoàn toàn mất đi mọi thứ nhỉ?" Tôi tự lẩm bẩm và ngắm nhìn nụ cười ấm áp trên khuôn mặt Mikiya một cách mãn nguyện. Dù điều đó chẳng thể giúp tôi lấp đầy lỗ trống trong trái tim mình, nhưng lúc này, tôi hoàn toàn không muốn làm điều gì khác cả. Bởi vì,...Nụ cười ấy, vẫn vẹn nguyên.Trong căn phòng bệnh im ắng, cô gái trẻ nằm rên rỉ trên chiếc giường bệnh nhỏ. Đã lâu lắm rồi, chẳng có một ai ghé thăm nơi này cả, vậy mà hôm nay, cánh cửa phòng lại được mở ra bởi một vị khách lạ mặt.Đó là một người đàn ông cao lớn với đôi mắt u sầu cùng vẻ mặt khắc khổ và tang thương. vị khách không mời hướng đôi mắt hung bạo về phía chủ nhân của căn phòng khiến một người cận kề cái chết như cô cũng phải cảm thấy ớn lạnh sống lưng."Cô là Kirie Fujou, phải chứ?" Một giọng nói lạnh lẽo và vô cảm vang lên. Dù chẳng thể nhìn thấy rõ khuôn mặt, Fujino vẫn cố gắng định danh người khách không mời này."Ông là người tự xưng là bạn của cha tôi sao?" Vị khách không đáp lời, dù vậy, Kirie cũng phần nào biết được câu trả lời. Đây chính là người đã trả viện phí hàng tháng cho cô sau khi gia tộc Kirie của cô đã hoàn toàn bị suy tàn. "Ông tới đây có chuyện gì vậy? Tôi nào có thể giúp ông được việc gì?"Sau một thoáng im lặng, người đàn ông cất tiếng "Ta tới đây để giúp cô thực hiện mong ước của mình. Cô đã bao giờ khao khát một cơ thể mới, khao khát thoát khỏi 'nhà tù' này chưa?" Giọng nói đầy ma mị khiến cho lời đề nghị vô lý ấy bỗng trở nên vô cùng thuyết phục.Nghĩ ngợi một hồi, cô gái khẽ gật đầu đồng ý, người đàn ông cúi đầu xuống và từ từ giơ bàn tay phải lên phía trước. Vậy là, mong ước của cô sắp trở thành hiện thực, và mục đích của vị khách cũng sắp được hoàn thành. Nhưng ngay trước thời khắc đó, cô gái bỗng cất tiếng hỏi."Ông là ai?"Và, ông ta trả lời___Bỏ lại quán bar bỏ hoang đằng sau lưng, cô gái trẻ chậm rãi bước ra con hẻm tối. Sau mỗi bước chân nặng nề là một lần cô phải ngừng lại để thở dốc. Sinh mệnh mỏng manh chỉ trực chờ quỵ ngã ấy cố gắng bám víu những vách tường để tiếp tục tiến bước.Trước đó, cô đã bị một trong năm tên khốn thường xuyên quấy rối mình dùng gậy bóng chày đập mạnh vào lưng. Tuy nhiên, cô không cảm thấy đau. Cô vẫn nhận thức rõ được rằng mình vừa bị đánh và vẫn tỏ ra đau đớn, nhưng biểu cảm đó không đến từ những cảm xúc thực sự mà là thứ biểu cảm mà cô nghĩ mình nên thể hiện ra. Cũng như mọi khi, cô đã định giấu đi sự ô nhục này và im lặng trở lại trường. Tuy nhiên, với cơ thể và tâm trí hiện giờ, việc đó gần như là không thể.Cô bước tới cửa kính của tiệm tạp hóa nằm ở cuối khu mua sắm và nhìn xem khuôn mặt mình tái nhợt tới nhường nào. Dù không cảm thấy đau đớn, cô vẫn hiểu được rằng vết thương do cú đánh đó gây ra là vô cùng nghiêm trọng. Cô chẳng biết phải làm gì với nó cả, cô thậm chí còn chẳng cảm nhận được rằng sống lưng của mình đã bị rạn nứt.Cô chẳng thể nào tới bệnh viện được. Kể cả có tới gặp vị bác sĩ mà gia đình mình không quen biết thì cũng sẽ bị truy hỏi tới cùng và sự việc cũng theo đó mà bị vỡ lở. Cô chưa bao giờ nghĩ mình là kẻ giỏi nói dối cả. Hơn nữa, phòng khám của vị bác sĩ đó cũng cách cô quá xa."Mình nên làm gì bây giờ?" Cô khẽ lẩm bẩm trong tuyệt vọng. Cơ thể đã tới giới hạn của cô đổ nhào về phái trước__Cho đến khi có một cánh tay đưa ra đỡ lấy cô."Cô là Fujino Asagami, phải chứ?" Một giọng nói đầy uy lực cất lên. Lần đầu tiên trong đời, Fujino phải rùng mình sợ hãi. "Sống lưng cô phải được chữa trị ngay. Nếu không, cô chẳng thể nào đi tiếp được nữa đâu." Đó cũng là thực tại tàn nhẫn mà Fujino phải đối mặt.Nhưng cô lại không thể dừng lại. Cô muốn quay về ký túc xá của mình ngay lúc này, nơi duy nhất khiến cô cảm thấy đôi chút yên bình. Đôi mắt tuyệt vọng của cô bắt gặp người đàn ông vừa đỡ lấy mình. Ông ta vận một chiếc áo khoác dài lỗi thời dù đang ở giữa tiết hè nóng nực, thêm vào đó gương mặt khắc khổ đó trông giống như của một vị thầy tu."Cô có muốn tôi chữa lành vết thương cho cô không?" Lời đề nghị vang lên với âm điệu rõ ràng như của một mệnh lệnh. Fujino bất giác gật đầu. "Tốt. Giờ đây, những khiếm khuyết trên cơ thể cô sẽ tan biến mãi mãi."Nói rồi, người đàn ông lạ mặt chậm rãi đặt tay lên lưng của Fujino. Nhưng ngay trước thời khắc đó, cô gái khẽ cất tiếng."Ông là ai?"Và, ông ta trả lời__Nhưng ngay trước thời khắc đó, cậu thiếu niên cất tiếng hỏi."Ông là tên quái nào vậy?"Một giọng nói vô cảm mang trong mình một uy lực khủng khiếp cất lên, vang vọng khắp con hẻm tối."Một ma thuật sư. Araya Souren."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co