Kaysoo Lang Duoi Lan Nuoc Phan 1
Trời mưa rả rích suốt ba ngày.
Mái hiên nhỏ nhà Khoa nhỏ từng giọt đều đều xuống nền gạch, như tiếng đồng hồ đang đếm ngược thứ gì đó sắp xảy ra.Khoa không còn dám ngủ thẳng giấc. Tâm trí cậu như bị xé nhỏ, mảnh nọ đè lên mảnh kia, đêm nào cũng chập chờn giữa quá khứ, giấc mơ, và một thực tại rạn nứt.⸻Tối ấy, sau khi pha tách trà gừng, cậu bước vào phòng ngủ.
Định thay quần áo để đi tắm — thì tay bỗng khựng lại giữa không trung.Trên thành ghế, vắt ngang lưng ghế gỗ là một chiếc áo sơ mi màu xám tro.Loại vải mỏng, kiểu dáng lạ, đường may không giống bất kỳ chiếc nào mà cậu hay Sơn từng mặc.Cậu cầm lên.
Chất vải còn âm ẩm, như vừa bị mưa lướt qua.Mùi ngai ngái, lẫn mùi bùn non.
Và có mùi thuốc lá — loại thuốc Sơn ghét cay ghét đắng.⸻Khoa lật cổ áo.
Không nhãn. Không số size. Không nhãn hiệu.Chỉ có một dòng chữ thêu tay, chỉ đỏ nhạt, ngay dưới cổ áo:"Kẻ ở lại."⸻Tim cậu đập mạnh.
Cậu mở toàn bộ tủ quần áo, kiểm tra từng móc áo. Không thấy thiếu đồ. Không có dấu hiệu lục lọi.Nhưng... ai đã để nó vào nhà?Cậu sống một mình. Cửa luôn khóa. Không có ai có chìa khóa dự phòng.Khoa nhớ lại: Tối hôm qua, mình đã chốt cửa kỹ. Nhưng sáng dậy, cửa sổ phòng bếp hé mở.
Lúc ấy, cậu nghĩ do gió. Nhưng giờ... mọi thứ bắt đầu xô lại như một mảnh ghép chờ sập xuống.⸻Cậu đem áo bỏ vào túi nilon, mang ra cửa sau, tính vứt.
Nhưng tay vừa mở then cửa — điện thoại rung.Một tin nhắn.
Từ số Sơn iu💗."Đừng vứt. Hắn sẽ giận.""Hắn từng mặc nó đêm cuối cùng. Khi em nói chia tay.""Nếu anh vứt... hắn sẽ đến lấy lại. Và sẽ không chỉ lấy áo."⸻Khoa đứng chết trân.
Mưa bên ngoài rơi nặng hạt hơn.Trong màn đêm, chiếc áo trong túi nilon bỗng phồng lên nhẹ như có gió từ trong chính nó thổi ra.⸻Cậu khóa chặt cửa sau.
Không vứt áo. Nhưng cất vào trong ngăn tủ, khóa lại. Dù biết rõ, nếu thứ đó muốn lấy lại, chẳng ổ khóa nào đủ sức cản.Đêm đó, Khoa ngủ chập chờn.
Lúc nửa đêm, cậu bật dậy vì tiếng sột soạt rất nhỏ trong tủ quần áo.Lần theo âm thanh, cậu mở cửa tủ — trống không.Nhưng... trên tay nắm cửa, có vết bùn ướt, in dấu bốn ngón tay dài ngoẵng.
Mái hiên nhỏ nhà Khoa nhỏ từng giọt đều đều xuống nền gạch, như tiếng đồng hồ đang đếm ngược thứ gì đó sắp xảy ra.Khoa không còn dám ngủ thẳng giấc. Tâm trí cậu như bị xé nhỏ, mảnh nọ đè lên mảnh kia, đêm nào cũng chập chờn giữa quá khứ, giấc mơ, và một thực tại rạn nứt.⸻Tối ấy, sau khi pha tách trà gừng, cậu bước vào phòng ngủ.
Định thay quần áo để đi tắm — thì tay bỗng khựng lại giữa không trung.Trên thành ghế, vắt ngang lưng ghế gỗ là một chiếc áo sơ mi màu xám tro.Loại vải mỏng, kiểu dáng lạ, đường may không giống bất kỳ chiếc nào mà cậu hay Sơn từng mặc.Cậu cầm lên.
Chất vải còn âm ẩm, như vừa bị mưa lướt qua.Mùi ngai ngái, lẫn mùi bùn non.
Và có mùi thuốc lá — loại thuốc Sơn ghét cay ghét đắng.⸻Khoa lật cổ áo.
Không nhãn. Không số size. Không nhãn hiệu.Chỉ có một dòng chữ thêu tay, chỉ đỏ nhạt, ngay dưới cổ áo:"Kẻ ở lại."⸻Tim cậu đập mạnh.
Cậu mở toàn bộ tủ quần áo, kiểm tra từng móc áo. Không thấy thiếu đồ. Không có dấu hiệu lục lọi.Nhưng... ai đã để nó vào nhà?Cậu sống một mình. Cửa luôn khóa. Không có ai có chìa khóa dự phòng.Khoa nhớ lại: Tối hôm qua, mình đã chốt cửa kỹ. Nhưng sáng dậy, cửa sổ phòng bếp hé mở.
Lúc ấy, cậu nghĩ do gió. Nhưng giờ... mọi thứ bắt đầu xô lại như một mảnh ghép chờ sập xuống.⸻Cậu đem áo bỏ vào túi nilon, mang ra cửa sau, tính vứt.
Nhưng tay vừa mở then cửa — điện thoại rung.Một tin nhắn.
Từ số Sơn iu💗."Đừng vứt. Hắn sẽ giận.""Hắn từng mặc nó đêm cuối cùng. Khi em nói chia tay.""Nếu anh vứt... hắn sẽ đến lấy lại. Và sẽ không chỉ lấy áo."⸻Khoa đứng chết trân.
Mưa bên ngoài rơi nặng hạt hơn.Trong màn đêm, chiếc áo trong túi nilon bỗng phồng lên nhẹ như có gió từ trong chính nó thổi ra.⸻Cậu khóa chặt cửa sau.
Không vứt áo. Nhưng cất vào trong ngăn tủ, khóa lại. Dù biết rõ, nếu thứ đó muốn lấy lại, chẳng ổ khóa nào đủ sức cản.Đêm đó, Khoa ngủ chập chờn.
Lúc nửa đêm, cậu bật dậy vì tiếng sột soạt rất nhỏ trong tủ quần áo.Lần theo âm thanh, cậu mở cửa tủ — trống không.Nhưng... trên tay nắm cửa, có vết bùn ướt, in dấu bốn ngón tay dài ngoẵng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co