Ke Hoach Hac Hoa Cua Chua Cuu The
-Chú về làm gì? - Harry quay sang Sirius, cái giọng lạnh tanh của nó làm chú ta cảm thấy xa lạ, nhưng cũng không kém phần sửng sốt.-Harry à... Khỏe... Khỏe không? Lần đầu tiên sau chiến tranh, Sirius lại có vẻ dè chừng và cẩn trọng. Mà cái đáng cười ở đây chính là chú phải hành xử như thế với đứa con trai mà chú suốt ngày khoe với thiên hạ là "ngoan ngoãn, đáng yêu và hiền lành như ba nó ngày xưa".-Chú mau biến đi, tôi không nhìn nổi mặt chú. Biến ra khỏi nhà này với cái đam mê chạy nhảy khắp chốn của chú ấy. Vốn dĩ chú còn chẳng coi tôi là con, chú chỉ coi tôi là người thay thế của ba James thôi. Nói lại, tôi không phải ông ấy, nên bây giờ chú cũng không cần ở đây làm gì hết. Harry nói chầm chậm, nhưng cái nhíu mày khinh ghét và không khí căng thẳng trong phòng cho một người vô tư như Sirius biết rằng đây không phải là mấy câu dỗi cha dỗi mẹ thông thường của những đứa trẻ. Chưa kể đến việc Harry là kiểu người sẽ không bao giờ thốt ra những câu nói đau lòng như thế.-Harry à, chú chỉ là... Chỉ là đi chơi một chút. Dẫu sao bây giờ. Chú cũng về rồi... - Sirius Black ngắc ngứ khi tất cả mọi người có mặt tại đó đều đang ngó chằm chằm vào bộ dáng lúng túng không thể giấu của chú ta.
Thằng con trai đỡ đầu cưng yêu của chú không nói gì thêm, đôi mắt xanh ngọc tinh xảo của nó ngó cha đỡ đầu chằm chằm, ẩn trong đó còn nhìn ra điều gì như thể một nỗi thất vọng ghê gớm. Harry nhảy khỏi giường, không ngoài dự đoán, mấy mảnh thủy tinh của cái bình bể găm vào bàn chân nó, máu túa ra từ từ. Remus và Dobby hốt hoảng định xông vào phòng. Nó với tay lấy thêm một cái chăn mỏng quàng lên vai, ném một bùa tấn công cấp một về phía họ và Độn Thổ đi đâu đó mất hút.-Cậu còn có mặt mũi đứng đó sao? - Remus Lupin quát to. - Đúng là, cậu không gây ra rắc rối thì không sống được phải không?-Không... Remus, cậu bình tĩnh đã, cậu biết là tôi hoàn toàn không cố ý làm thế mà nhỉ? Nhưng mà thằng bé... Lạ quá!-Lạ cái gì? Tôi đã dặn đi dặn lại là cậu phải thận trọng và nhẹ nhàng trước khi chạm mặt Harry. Và giờ thì cậu tình trạng của thằng bé tồi tệ hơn nữa! Lupin tức giận, tiện tay lấy cái gối trên giường Harry quăng vô mặt gã bạn đời mà ông ấy cho là vô tâm vô tư kinh khủng. -Cái gì cơ...? Từ từ đã, cậu nói "tình trạng"? Harry nó bị cái gì cơ? - Sirius trợn tròn mắt, cái liếc nhìn kinh ngạc đầy trách móc của Remus Lupin lại càng dữ dội hơn. Remus tra khảo chú ta với vẻ không thể tin nổi là Sirius Black lại không biết chuyện này:-Cậu giỡn mặt với tôi hả? Cậu thậm chí còn không thèm đọc bức thư mà con bé Hermione gửi chúng ta?-Thư... Thư nào cơ? Nếu cậu đang đề cập đến bức thư cách đây 1 ngày thì... Đúng là chưa. Tại cậu muốn về nên tôi về thôi...Remus Lupin thở hắt ra một hơi, thầy bất lực vung đũa về phía gã tóc đen thời thượng đang la oai oái không dám chống trả mà ném cho vài bùa. Dinh thự nhà Black hôm nay cũng thật là "nhộn nhịp", dẫu đó là theo nghĩa mà không ai mong muốn.X-Ôi, tôi đã không biết là mọi chuyện lại tệ thế này... Sirius ôm một bên má sưng vù ngồi đọc thật kĩ bức thư mà Remus Lupin đã cất cẩn thận. Vẻ mặt lo lắng khôn nguôi lúc này mới đồng đều hiện lên gương mặt của cặp tình nhân đứng tuổi. Remus bản tính ôn hòa hôm nay cũng tức đến mức nhúi đầu tên chó mực kế bên. -Cậu còn dám ngồi đó nữa sao? Lết cái thây dậy đi kiếm Harry ngay! Thằng bé mà không về thì tôi sẽ nhốt cậu với đám thổ Dân ở Tây Ban Nha đấy!Sirius nuốt khan liếc sang người "vợ" đang tức giận xen lẫn lo âu của mình. Quả nhiên hôn nhân là nấm mồ tình yêu, mà tình yêu thì lại là thứ rút ống thở của tình đồng chí. Hồi còn là bạn, Remus vẫn còn hiền chán, để Sirius và James thích quậy ngang quậy dọc cũng được. Đến hồi Thế Chiến thứ II là bắt đầu nghiêm nghị dứt khoái với kẻ vượt ngục như chú ta. Giờ về một nhà thì lại càng hay rồi, Sirius không đếm nổi số lần mình bị quát mắng trong tuần nữa. Lại nói về thằng nhóc Harry Potter kia. Không biết nhóc đó chạy đi đâu với đôi chân rướm máu đó nữa. Trong lúc mồ hôi chảy như suối lục tung cả thế giới lên để kiếm thằng con quý hóa của mình, cha già Sirius cũng thầm tự kiểm điểm loại bản thân. Sao chú ta lại quên mất thằng bé lớn lên với quá nhiều đau khổ nhỉ? Đã vậy chú ta còn bỏ đi chơi... Trời ạ, Sirius Black cũng đang muốn tự bóp cổ chính mình rồi đây!Hình như chú chỉ đang ích kỷ chữa lành chính chú thôi. Mà Harry có thể đi đâu chứ? Làm gì có mối quan hệ nào của thằng nhóc mà chú ta không biết đâu? Harry bình thường trầm tính, bạn bè thực sự cũng chẳng được mấy người. Nhưng quả thật cả nhà Black sắp điên đến mức gọi lên Bộ để tổ chức một cuộc tìm kiếm quy mô lớn rồi đây!!!-Chú bình tĩnh đi đã, cháu sẽ thư cú cho Hermione ngay. Em ấy đang công tác rồi, nhưng...Ron vò cái đầu rối bù của mình, bị giật dậy lúc nửa đêm thì đúng là không phải chuyện tốt lành gì. Cơ mà nghe tin thằng bạn chí cốt của mình bỏ nhà đi giữa đêm giữa hôm thì quả thật là không giữ nổi bình tĩnh thật. Ông bà Weasley cũng tỉnh cả, rồi chạy không biết bao nhiêu chỗ để tìm. Chú Lupin thậm chí còn về hẳn thung lũng Godric. Còn thầy Snape cũng bắt đầu dò la trong Hogwarts, cái tên quỷ con như Harry thì lẻn vào trường mấy hồi, dù sao nó cũng là con trai của James Potter và Sirius Black.XHarry Potter thế mà cũng không làm người khác thất vọng khi nó là Một Gryffindor, hành động cũng táo bạo và quả thật là gây bất ngờ đến không tưởng.Nó thế mà lại đến đập cửa một trong cái dinh phủ to nhất giới phù thủy - và cụ thể là nhà Malfoy. Tất nhiên là đã có gan lội đất lội cát trên cái bàn chân máu chảy tong tong bị thủy tinh ghim sâu thì không lí nào nó lại hành động lén lút như mấy trò trèo cửa sổ. Rất đường hoàng nhé, và tất nhiên là phải bằng một cái bộ dáng hổ báo cáo chồn và cái thái độ xấc xược giống như khi nó còn ở nhà với ông cha đỡ đầu vô tri của nó. Chấp luôn cả việc áo gia tinh ở phủ Malfoy đã giảm đi một nửa và Lucius Malfoy thì đang lãnh án chung thân trong Azkaban. Kể chi mà hồi chiến tranh cũng vắng hoe hoét như bây giờ thì đỡ biết bao nhiêu. Lúc có điều kiện lén lút thì chả bao giờ thấy lén lút đâu.-Malfoy! Malfoy ơi! Mày ra đây cho tao! Cái thằng ăn quỵt hết macaron của tao! Mày cút ngay ra đây!Nó hét ầm ỹ trước cái cổng mạ vàng xa hoa, tay cầm đũa phép ném đủ thể loại pháo sáng vào khuôn viên xa hoa. Mấy cái thứ phép linh tinh của nó làm cho đài phun nước sắp biến thành cái trụ pháo hoa bảy sắc cầu vồng luôn rồi.Và trước khi "bồn phun pháo hoa bảy sắc cầu vồng" xuất hiện - thứ không hề ăn rơ tí nào với không khí ảm đạm vốn có của phủ Malfoy từ sau chiến tranh, thì đã có một thân ảnh đứng ra "đương đầu" với Cứu Thế Chủ của giới phù thủy. -Cậu Potter?Phu nhân Narcissa kinh ngạc khi đưa chiếc đũa phép phát sáng của mình lên để có thể nhìn rõ gương mặt khó đăm đăm của Harry Potter. Ánh sáng lấp lánh phản quang trong đôi mắt lục bảo của nó như một đốm lửa sắp tàn. Nhưng cái giọng cộc cằn của kẻ đến nhà người ta phá đám giữa đêm vừa hôm thì không phù hợp với giao diện có phần đáng yêu của Harry Potter chút nào. -Phu nhân cho phép tôi gặp cậu Malfoy với ạ. Phu nhân Malfoy nhướn mày, bà cười mỉm chi khi không biết phải xử lí thằng nhóc đến quần áo còn không chỉnh tề đứng trước cổng nhà mình thế nào. Thế là bà đành phải mở cửa cho thằng đầu xù nhà em họ vào phòng khách ngồi trước. -Phu nhân ơi, Malfoy đâu ạ? -Chà, có vẻ suy đoán của tôi là đúng. Cậu Potter cứ từ từ nhé, đi có một đoạn mà cậu nhắc nó được 5 lần rồi.-Tôi muốn gặp cậu Malfoy...O
Xin chào mọi người, tuôi là Olivia đây =))
Tuôi còn sống nhé. Mặc dù truyện thì vẫn flop không thể tưởng nhưng tuôi vẫn sẽ hoàn thành nó. Dẫu là cái trình trình này chắc nó lâu điên khùng. Vì tuôi lười vãi linh hồn và vụ học tập của tuôi nó đang hơi bất ổn =))
Mà mọi người ơi, bộ mấy bộ truyện mà tác giả bỏ bê nó sẽ bị Watt dìm xuống đáy xã hội hở? Chứ qua một mùa Tết là nó biến mất luôn trên kết quả tìm kiếm của Watt luôn rồi =)) Hiu hiu hiu.
Ui chòi chòi, mà mấy bà. Cứ cmt truyện đi nhé, chê cũng được (trừ việc chửi Hawwy) cho tuôi còn biết là tuôi cần chỉnh chỗ nào với. Chính tả cũng được :_)
*Sẽ có một ngoại truyện bù cho sự khốn nạn vừa qua.
Thằng con trai đỡ đầu cưng yêu của chú không nói gì thêm, đôi mắt xanh ngọc tinh xảo của nó ngó cha đỡ đầu chằm chằm, ẩn trong đó còn nhìn ra điều gì như thể một nỗi thất vọng ghê gớm. Harry nhảy khỏi giường, không ngoài dự đoán, mấy mảnh thủy tinh của cái bình bể găm vào bàn chân nó, máu túa ra từ từ. Remus và Dobby hốt hoảng định xông vào phòng. Nó với tay lấy thêm một cái chăn mỏng quàng lên vai, ném một bùa tấn công cấp một về phía họ và Độn Thổ đi đâu đó mất hút.-Cậu còn có mặt mũi đứng đó sao? - Remus Lupin quát to. - Đúng là, cậu không gây ra rắc rối thì không sống được phải không?-Không... Remus, cậu bình tĩnh đã, cậu biết là tôi hoàn toàn không cố ý làm thế mà nhỉ? Nhưng mà thằng bé... Lạ quá!-Lạ cái gì? Tôi đã dặn đi dặn lại là cậu phải thận trọng và nhẹ nhàng trước khi chạm mặt Harry. Và giờ thì cậu tình trạng của thằng bé tồi tệ hơn nữa! Lupin tức giận, tiện tay lấy cái gối trên giường Harry quăng vô mặt gã bạn đời mà ông ấy cho là vô tâm vô tư kinh khủng. -Cái gì cơ...? Từ từ đã, cậu nói "tình trạng"? Harry nó bị cái gì cơ? - Sirius trợn tròn mắt, cái liếc nhìn kinh ngạc đầy trách móc của Remus Lupin lại càng dữ dội hơn. Remus tra khảo chú ta với vẻ không thể tin nổi là Sirius Black lại không biết chuyện này:-Cậu giỡn mặt với tôi hả? Cậu thậm chí còn không thèm đọc bức thư mà con bé Hermione gửi chúng ta?-Thư... Thư nào cơ? Nếu cậu đang đề cập đến bức thư cách đây 1 ngày thì... Đúng là chưa. Tại cậu muốn về nên tôi về thôi...Remus Lupin thở hắt ra một hơi, thầy bất lực vung đũa về phía gã tóc đen thời thượng đang la oai oái không dám chống trả mà ném cho vài bùa. Dinh thự nhà Black hôm nay cũng thật là "nhộn nhịp", dẫu đó là theo nghĩa mà không ai mong muốn.X-Ôi, tôi đã không biết là mọi chuyện lại tệ thế này... Sirius ôm một bên má sưng vù ngồi đọc thật kĩ bức thư mà Remus Lupin đã cất cẩn thận. Vẻ mặt lo lắng khôn nguôi lúc này mới đồng đều hiện lên gương mặt của cặp tình nhân đứng tuổi. Remus bản tính ôn hòa hôm nay cũng tức đến mức nhúi đầu tên chó mực kế bên. -Cậu còn dám ngồi đó nữa sao? Lết cái thây dậy đi kiếm Harry ngay! Thằng bé mà không về thì tôi sẽ nhốt cậu với đám thổ Dân ở Tây Ban Nha đấy!Sirius nuốt khan liếc sang người "vợ" đang tức giận xen lẫn lo âu của mình. Quả nhiên hôn nhân là nấm mồ tình yêu, mà tình yêu thì lại là thứ rút ống thở của tình đồng chí. Hồi còn là bạn, Remus vẫn còn hiền chán, để Sirius và James thích quậy ngang quậy dọc cũng được. Đến hồi Thế Chiến thứ II là bắt đầu nghiêm nghị dứt khoái với kẻ vượt ngục như chú ta. Giờ về một nhà thì lại càng hay rồi, Sirius không đếm nổi số lần mình bị quát mắng trong tuần nữa. Lại nói về thằng nhóc Harry Potter kia. Không biết nhóc đó chạy đi đâu với đôi chân rướm máu đó nữa. Trong lúc mồ hôi chảy như suối lục tung cả thế giới lên để kiếm thằng con quý hóa của mình, cha già Sirius cũng thầm tự kiểm điểm loại bản thân. Sao chú ta lại quên mất thằng bé lớn lên với quá nhiều đau khổ nhỉ? Đã vậy chú ta còn bỏ đi chơi... Trời ạ, Sirius Black cũng đang muốn tự bóp cổ chính mình rồi đây!Hình như chú chỉ đang ích kỷ chữa lành chính chú thôi. Mà Harry có thể đi đâu chứ? Làm gì có mối quan hệ nào của thằng nhóc mà chú ta không biết đâu? Harry bình thường trầm tính, bạn bè thực sự cũng chẳng được mấy người. Nhưng quả thật cả nhà Black sắp điên đến mức gọi lên Bộ để tổ chức một cuộc tìm kiếm quy mô lớn rồi đây!!!-Chú bình tĩnh đi đã, cháu sẽ thư cú cho Hermione ngay. Em ấy đang công tác rồi, nhưng...Ron vò cái đầu rối bù của mình, bị giật dậy lúc nửa đêm thì đúng là không phải chuyện tốt lành gì. Cơ mà nghe tin thằng bạn chí cốt của mình bỏ nhà đi giữa đêm giữa hôm thì quả thật là không giữ nổi bình tĩnh thật. Ông bà Weasley cũng tỉnh cả, rồi chạy không biết bao nhiêu chỗ để tìm. Chú Lupin thậm chí còn về hẳn thung lũng Godric. Còn thầy Snape cũng bắt đầu dò la trong Hogwarts, cái tên quỷ con như Harry thì lẻn vào trường mấy hồi, dù sao nó cũng là con trai của James Potter và Sirius Black.XHarry Potter thế mà cũng không làm người khác thất vọng khi nó là Một Gryffindor, hành động cũng táo bạo và quả thật là gây bất ngờ đến không tưởng.Nó thế mà lại đến đập cửa một trong cái dinh phủ to nhất giới phù thủy - và cụ thể là nhà Malfoy. Tất nhiên là đã có gan lội đất lội cát trên cái bàn chân máu chảy tong tong bị thủy tinh ghim sâu thì không lí nào nó lại hành động lén lút như mấy trò trèo cửa sổ. Rất đường hoàng nhé, và tất nhiên là phải bằng một cái bộ dáng hổ báo cáo chồn và cái thái độ xấc xược giống như khi nó còn ở nhà với ông cha đỡ đầu vô tri của nó. Chấp luôn cả việc áo gia tinh ở phủ Malfoy đã giảm đi một nửa và Lucius Malfoy thì đang lãnh án chung thân trong Azkaban. Kể chi mà hồi chiến tranh cũng vắng hoe hoét như bây giờ thì đỡ biết bao nhiêu. Lúc có điều kiện lén lút thì chả bao giờ thấy lén lút đâu.-Malfoy! Malfoy ơi! Mày ra đây cho tao! Cái thằng ăn quỵt hết macaron của tao! Mày cút ngay ra đây!Nó hét ầm ỹ trước cái cổng mạ vàng xa hoa, tay cầm đũa phép ném đủ thể loại pháo sáng vào khuôn viên xa hoa. Mấy cái thứ phép linh tinh của nó làm cho đài phun nước sắp biến thành cái trụ pháo hoa bảy sắc cầu vồng luôn rồi.Và trước khi "bồn phun pháo hoa bảy sắc cầu vồng" xuất hiện - thứ không hề ăn rơ tí nào với không khí ảm đạm vốn có của phủ Malfoy từ sau chiến tranh, thì đã có một thân ảnh đứng ra "đương đầu" với Cứu Thế Chủ của giới phù thủy. -Cậu Potter?Phu nhân Narcissa kinh ngạc khi đưa chiếc đũa phép phát sáng của mình lên để có thể nhìn rõ gương mặt khó đăm đăm của Harry Potter. Ánh sáng lấp lánh phản quang trong đôi mắt lục bảo của nó như một đốm lửa sắp tàn. Nhưng cái giọng cộc cằn của kẻ đến nhà người ta phá đám giữa đêm vừa hôm thì không phù hợp với giao diện có phần đáng yêu của Harry Potter chút nào. -Phu nhân cho phép tôi gặp cậu Malfoy với ạ. Phu nhân Malfoy nhướn mày, bà cười mỉm chi khi không biết phải xử lí thằng nhóc đến quần áo còn không chỉnh tề đứng trước cổng nhà mình thế nào. Thế là bà đành phải mở cửa cho thằng đầu xù nhà em họ vào phòng khách ngồi trước. -Phu nhân ơi, Malfoy đâu ạ? -Chà, có vẻ suy đoán của tôi là đúng. Cậu Potter cứ từ từ nhé, đi có một đoạn mà cậu nhắc nó được 5 lần rồi.-Tôi muốn gặp cậu Malfoy...O
Xin chào mọi người, tuôi là Olivia đây =))
Tuôi còn sống nhé. Mặc dù truyện thì vẫn flop không thể tưởng nhưng tuôi vẫn sẽ hoàn thành nó. Dẫu là cái trình trình này chắc nó lâu điên khùng. Vì tuôi lười vãi linh hồn và vụ học tập của tuôi nó đang hơi bất ổn =))
Mà mọi người ơi, bộ mấy bộ truyện mà tác giả bỏ bê nó sẽ bị Watt dìm xuống đáy xã hội hở? Chứ qua một mùa Tết là nó biến mất luôn trên kết quả tìm kiếm của Watt luôn rồi =)) Hiu hiu hiu.
Ui chòi chòi, mà mấy bà. Cứ cmt truyện đi nhé, chê cũng được (trừ việc chửi Hawwy) cho tuôi còn biết là tuôi cần chỉnh chỗ nào với. Chính tả cũng được :_)
*Sẽ có một ngoại truyện bù cho sự khốn nạn vừa qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co