Truyen3h.Co

Ke Mo Bong Dem

Họ từng là cặp bài trùng khiến cả Đội Trọng Án phải nể sợ – một cảnh sát hình sự với ánh mắt được mệnh danh “diều hâu phố tội” và một bác sĩ pháp y lạnh như lưỡi dao mổ, được báo giới gọi là “bàn tay của sự thật”.

Lâm Duy từng phá liền chuỗi ba vụ án giết người chỉ trong một mùa mưa, ánh nhìn sắc đến mức khiến nghi phạm cúi đầu nhận tội trước cả khi anh lên tiếng. An Nhiên có thể truy ra nguyên nhân tử vong chỉ từ một mảnh móng tay và từng dùng kết luận giám định để lật tung cả một đường dây buôn nội tạng liên tỉnh. Họ không cần lời khen, chỉ tin nhau bằng kết quả. Mỗi lần tên họ cùng xuất hiện trong biên bản hiện trường, không khí đặc quánh như tiền tuyến – nơi sự thật bị moi lên bằng máu và công lý, được viết bằng dao mổ và còng số 8.

Phòng khám nghiệm – 22:07

Mùi formalin nồng nặc hòa quyện cùng mùi tanh của máu tươi len lỏi trong không khí đặc quánh khiến cả căn phòng như đóng băng trong một thứ rùng rợn vô hình. Cái chết không chỉ hiện diện trên thi thể nằm im lìm giữa phòng, mà còn như treo lơ lửng trên trần nhà, len vào từng vết nứt tường, thấm vào lớp vôi bạc màu ám khói thuốc và u uất. Ánh đèn huỳnh quang trắng lạnh chiếu rọi sắc lẹm, tàn nhẫn phơi bày mọi thứ trên cơ thể nạn nhân: những vết cắt sâu hoắm, những mảng bầm tím lan rộng như lời kể câm lặng của một cuộc giãy giụa vô vọng.

An Nhiên đứng lặng trong khung cảnh ấy – gọn gàng trong chiếc blouse trắng, mái tóc đen nhánh cột cao sau gáy, gương mặt cô bình thản, ánh mắt chuyên chú lướt qua từng thương tích như thể đang lật giở một cuốn sách cũ kỹ của sự thật. Dưới lớp găng tay cao su, đôi tay mảnh dẻ không hề run rẩy – chỉ có những thao tác chuẩn xác đến lạnh người. Vừa là bác sĩ, vừa là người đối thoại cuối cùng với cái chết, An Nhiên mang theo sự tỉnh táo khắt khe của một khối óc nóng và trái tim biết tiết chế. Trong thế giới đầy máu và bóng tối này, cô là người lắng nghe thi thể cất lời.

“Nguyên nhân tử vong: mất máu cấp tính.” – Giọng An Nhiên đều đều, không cảm xúc. “Vết cắt chính nằm ở động mạch cánh trái, sâu khoảng 2.7 cm, hướng đi từ trái sang phải, cắt đứt hoàn toàn mạch máu. Dụng cụ gây án là dao mổ – loại dao số 10, thường dùng trong phẫu thuật bụng. Hung thủ biết cách ra tay nhanh gọn, không chệch hướng cho thấy từng được đào tạo y khoa chuyên sâu.”

Một khoảng im lặng kéo dài. Đối diện cô là một người đàn ông cao lớn, ánh mắt sắc lạnh. Anh khoanh tay trước ngực, quan sát cô như đang đánh giá một tân binh dưới quyền.

Lâm Duy – đội trưởng đội trọng án không lạ gì với tử thi, cũng chẳng xa lạ với những bác sĩ pháp y lạnh như thép. Nhưng lần đầu tiên, anh thấy một người phụ nữ vừa dịu dàng vừa cứng cỏi đến vậy, có gì đó trong cách cô nói về cái chết khiến anh không thể rời mắt – không phải vì sự tàn nhẫn, mà vì sự yên lặng trong người ẩn sau lớp lý trí sắc lạnh ấy.

“Cô có chắc chắn chứ?” – Giọng anh trầm và ngắn gọn.

An Nhiên vẫn cúi đầu, ánh mắt sắc lạnh không rời thi thể trước mặt, giọng cô lạnh lùng nhưng chắc nịch:

“Tôi chưa từng nói điều gì nếu không chắc chắn tuyệt đối.”
  
“Dựa vào đâu?” – Giọng anh gằn nhẹ. Không phải nghi ngờ, mà vì muốn xem cô sẽ phản ứng thế nào.

An Nhiên ngước mắt lên, đôi mắt sáng dưới ánh đèn phòng mổ như có thể nhìn xuyên qua lớp ngụy trang lạnh lùng của anh.

“Vết cắt sâu và đều, góc cắt ổn định từ đầu đến cuối, không có dấu hiệu của run tay hay thay đổi lực nhấn. Nếu là người bình thường, khi đối mặt với sự giãy giụa của nạn nhân, đường dao sẽ bị lệch – hoặc đứt nửa chừng. Nhưng đây là thao tác dứt khoát, có kiểm soát. Người này biết chính xác mình đang làm gì.”

Cô cúi sát người, ánh mắt tập trung vào một vết cắt li ti trên ngón út tay trái của nạn nhân.

“Đây là vết thử lưỡi dao – dấu hiệu mà các bác sĩ thường kiểm tra trước khi bắt đầu ca mổ. Hướng cắt nghiêng từ trong lòng bàn tay ra ngoài, chứng tỏ hung thủ là người thuận tay trái.”

Lâm Duy nhướng mày. Một phút yên lặng trôi qua. Anh lật xem sổ ghi chép của trợ lý điều tra, rồi quay lại nhìn cô.

“Cô không tệ.”

An Nhiên chỉ mỉm cười nhẹ – không phải tự hào, mà là quen với kiểu đánh giá ấy. Cô lặng lẽ thu dọn dụng cụ, gỡ găng tay, đặt vào túi y tế. Khi vừa quay người định bước ra khỏi hiện trường, giọng anh cất lên phía sau:

“Cô sẽ còn phải đến hiện trường nhiều lần nữa.”

An Nhiên dừng lại, chầm chậm ngoái đầu về phía anh, ánh mắt kiên định không chút do dự.

“Tôi biết.”

Và đó là lần đầu tiên họ gặp nhau – giữa mùi tử khí và ánh sáng lạnh lẽo, giữa công lý và cái chết. Hai con người xa lạ, mỗi người mang trong lòng những tổn thương kín đáo, đứng chung trong một vụ án tưởng như bình thường nhưng lại vô tình mở đầu cho những chuỗi ngày không thể quay đầu. Không ai biết, chính khoảnh khắc ấy – một ánh mắt, một câu nói, một xác chết không nguyên vẹn đã âm thầm xé toạc cánh cửa định mệnh, đưa họ vào một hành trình không lối thoát: đầy máu, đầy yêu thương, và cũng đầy mất mát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co