Kepat Lifetime
20.Một tháng sau, Châu Kha Vũ về nước. Trở về sau 4 năm đằng đẵng, quả thật cảm xúc có chút mông lung. Hành trang trên tay là hai chiếc va li, trong đó có hành lý, có những vật lưu trữ kỷ niệm, và có lẽ đồ vật quan trọng nhất và cũng được cất giấu kỹ càng nhất, chính là 36 bức thư mang đến từ người lạ mặt cậu chưa từng gặp, cũng là mối liên hệ sâu sắc nhất với quê nhà mà cậu giữ được trong 4 năm vừa qua. Về đến Châu gia, việc đầu tiên cậu làm là đi thăm ông nội Châu. Đến giờ cậu mới bệnh đau tim của ông dạo mấy năm gần đây trở nặng, thật sự vô cùng lo lắng cho ông. Thời gian trước, bởi vì đang chiến tranh lạnh với gia đình liên quan đến vấn đề hôn ước với Duẫn gia, nên cậu đã bỏ lỡ nhiều thời gian cùng ông. Thậm chí, lần gọi điện gần nhất, nghe lão nhân gia thúc giục cậu tiến hành đính hôn, cậu còn cố chấp cãi bướng, kết quả không chỉ làm cả nhà mất vui, mà còn chọc giận lão nhân gia. Đến gần ngày bay về nước, gọi điện cùng mọi người, nghe lời mẹ cậu kể về bệnh tình của ông nội, cậu mới biết rằng những năm vừa qua bản thân mình đã tắc trách đến mức nào.Bước vào phòng ông, ngửi thấy mùi hương thuốc nồng đậm, thấy bàn cờ với những quân cờ lăn lóc trên thảm, còn ông nội thì nằm yên trên giường, gầy gò yếu ớt, đột nhiên sống mũi cậu cay cay."Ông ơi, cháu về rồi đây", Kha Vũ khẽ gọi ông. "Kha Vũ? Cháu đích tôn của ông, về rồi đấy ư?", ông nội Châu dường như không tin vào mắt mình, nặng nhọc chống tay toan ngồi dậy, nhưng Kha Vũ giữ ông lại, đỡ ông nằm ngay ngắn trở lại. "Dạ vâng ạ, là cháu, cháu về rồi đây", Kha Vũ khụy gối quỳ xuống, ghé người vào gần ông."Thằng nhóc thối, đi biền biệt bốn năm, cuối cùng cũng chịu vác mặt về đấy hả? Ông còn tưởng mày đi không về nữa, đến khi ông chết rồi mới về chịu tang ông đấy", ông nội Châu giọng giận dỗi."Ông nội, cháu xin lỗi, là cháu không hiểu chuyện..."Ông nội Châu nghe vâỵ thì thở dài, đưa đôi tay gầy gò ra xoa xoa đầu đứa cháu bảo bối của ông, xoa đến khi mái tóc của cậu rối tung lên, nhìn như một chú cún hối lỗi vậy. "Kha Vũ à, ông không giận cháu. Ông chỉ lo lắng cho cháu thôi.""Cháu ấy à, tính tình từ bé đã có chính kiến, rất cố chấp, nhưng thật ra là một đứa nhỏ hiền lành, dễ mềm lòng.""Ông chỉ lo lắng cho cháu thôi, cháu xem, làm thế nào để giúp cháu cưới được một đứa nhỏ tốt đẹp về bầu bạn cùng cháu, chăm sóc cho cháu?""Khoan lên tiếng đã, ông biết cháu vẫn chưa quên được sự việc cách đây 4 năm, cũng biết trong thâm tâm cháu còn nhiều vướng mắc. Nhưng, đừng vì vậy mà để đánh mất cơ hội nắm lấy hạnh phúc của bản thân mình.""...""Đứa nhỏ xấu số đó thấy cháu vì tai nạn đó mà o bế khép mình, liệu có an lòng không?""...""Hạo Vũ, đó là đứa bé tốt. Nếu không có thằng bé, có khi ông của cháu giờ không còn ngồi ngồi đây mà nói chuyện với cháu được nữa đâu. Thằng bé ngoan ngoãn, hiền lành, hiểu chuyện, lại sâu sắc và tinh tế vô cùng. Một người tốt như thế, cháu còn tìm được ở đâu nữa?""...""Ông biết cháu còn ôm nhiều định kiến với thằng bé. Nhưng Kha Vũ à, chính cháu cũng hiểu rõ, thành bé vốn dĩ không có tội tình gì cả, đúng không? Cháu dùng con mắt định kiến đó nhìn thằng bé, liệu có công bằng không?""...""Tình cảm chưa có, thì hai bên có thể bồi đắp dần dần. Quan trọng là có lòng hướng đến hạnh phúc, hạnh phúc sẽ không bỏ rơi cháu, biết không?""Đừng o bế bản thân nữa, cháu biết bản thân mình xứng đáng có được hạnh phúc mà, phải không nào?"...""Thật lòng, lão nhân gia ta đây lo lắng nhất chỉ có mình cháu thôi.""Ông nội cháu cũng không biết còn sống được bao lâu nữa. Trước khi ta đi, cháu có thể khiến ông yên lòng mà nhắm mắt không?""Mau mau cưới Hạo Vũ về đi, không thì đừng về đây nhìn mặt ông nữa!", nói đoạn, ông nội Châu tức mình, xoay cả người hướng vào phía trong giường, thật sự không thèm nhìn cậu nữa.Châu Kha Vũ: "..."21.
"Con trai ngoan, lần liên hôn này giữa hai gia đình, thật sự rất quan trọng đối với gia đình hai bên, con biết chứ?"Nhân lúc ngồi uống trà cùng con trai, mẹ Châu liền mở lời. Không đợi cậu lên tiếng, bà đã tiếp lời, "Con trai ngoan, mẹ biết con định nói gì. Mẹ biết, trong lòng con vẫn còn khúc mắc. Nhưng mà, chuyện đã xảy ra bao nhiêu năm, lẽ nào con định mắc kẹt trong quá khứ mãi như vậy?""Mấy năm vừa qua, con đã giấu mẹ làm những gì, mẹ đều biết hết. Kha Vũ à, con đã cố gắng làm tất cả những gì để bù đắp cho chuyện xảy ra năm ấy rồi, đừng tự trách bản thân mình nữa.""Hạo Vũ là một đứa trẻ ngoan. Thằng bé rất hiểu chuyện, lễ phép, hiếu kính với người lớn. Thời gian con không có ở đây, thằng bé bầu bạn với ông nội con, cũng đã lâu lắm rồi mẹ mới thấy ông nội của con vui vẻ như vậy. Kể cả trong lòng con định kiến với thằng bé lớn như thế nào, nhưng con có thể vì ông nội con mà mở lòng hơn được không?""Ông nội con, có lẽ không còn sống được bao lâu nữa. Coi như con không để tâm đến gia nghiệp nhà họ Châu, nhưng còn ông nội, ông nội thương con như thế nào, con cũng biết mà, phải không? Lẽ nào con mong ông nội của con phải bận lòng vì con, vì gia đình này mãi như vậy?"Châu Kha Vũ nghe đến đây, liền trầm ngâm....Nghĩa trang X, H thành.Tại khu mộ của nhà họ Duẫn, có một người vóc dáng cao lớn, trên tay cầm một bó hoa lily màu trắng đặt trước tấm bia đề tên "Duẫn Khanh Khanh". "Khanh Khanh, đã lâu không gặp.""Mấy năm vừa qua, em ở nơi xa xa kia, vẫn đang vui vẻ chứ?"Châu Kha Vũ nhìn gương mặt vị hôn thê trên tấm bia mộ, cô gái xinh đẹp với nụ cười xán lạn."Khanh Khanh, em sẽ không trách anh chứ?"...Một lúc lâu sau khi Châu Kha Vũ rời đi, một người thanh niên khác tiến vào, trên tay cũng là một bó hoa lily trắng. "Khanh Khanh tỷ tỷ, em đến thăm chị đây.", Duẫn Hạo Vũ đặt bó hoa trên tay lên mộ của Duẫn Khanh Khanh, ngay bên cạnh bó hoa của Châu Kha Vũ....22.Khách sạn X, phòng ăn VIP.Châu Kha Vũ ngồi đối diện Duẫn Hạo Vũ, vị hôn phu của mình. Không khí trầm mặc bao trùm gian phòng. Sở dĩ, đây là cuộc gặp gỡ của hai người trước khi tiến đến liên hôn giữa hai gia đình. Khoảnh khắc nghe ba mẹ cậu bảo rằng Châu Kha Vũ chấp nhận mối hôn sự này, phản ứng đầu tiên của Duẫn Hạo Vũ là không thể tin. Anh đối với mối hôn sự này có bao nhiêu bài xích, cậu biết rõ hơn ai hết. Trong một khoảnh khắc nào đó, cậu cảm thấy đây tựa như một giấc mơ vậy. Trong giấc mơ đó, giữa anh với cậu không có bi kịch đau lòng, anh chấp nhận kết hôn cùng cậu, yêu thương cậu, trân trọng cậu đến hết cuộc đời.Cuối cùng, là Châu Kha Vũ mở lời trước."Đã lâu không gặp, lần này lại trong tình thế xấu hổ thế này, đúng là làm khó Duẫn nhị thiếu rồi."Nghe thấy danh xưng "Duẫn nhị thiếu", lòng cậu như bị đánh mạnh một cái, đẩy cậu trở về hiện thực. Cậu nhìn Châu Kha Vũ, mỉm cười gật đầu, nụ cười lịch sự trên môi có đôi chút gượng gạo. "Vậy để tôi giới thiệu lại một lần nữa cho phải phép. Tôi là Châu Kha Vũ, hân hạnh được biết cậu."Duẫn Hạo Vũ liền gật đầu khách sáo, "Hân hạnh được gặp, Châu thiếu, tôi là Duẫn Hạo Vũ""Được rồi, không vòng vo nữa, chúng ta bước vào chủ đề chính của cuộc gặp mặt ngày hôm nay luôn vậy". Nhấp một ngụm trà, Châu Kha Vũ nói tiếp, "Về hôn sự của chúng ta.""Đầu tiên, cám ơn cậu vì đã ra tay cứu giúp ông nội của tôi, cũng cám ơn cậu vì đã thay tôi chăm sóc, bầu bạn cùng ông nội trong suốt thời gian vừa qua. Thật sự không biết làm sao để thể hiện sự cảm kích của gia đinh tôi đối với cậu." Châu Kha Vũ chân thành nói. Anh vừa dứt lời, Hạo Vũ liền mỉm cười khách sáo, "Đều là chuyện nên làm cả, Châu thiếu quả thật không cần quá bận lòng. Ông nội Châu đối xử với tôi rất tốt, tôi thật lòng rất yêu quý người, được bầu bạn cùng người là niềm vinh hạnh của tôi.""Chúng ta đi đến hôn nhân, ông nội tôi quả thật rất cao hứng, quả thật coi cậu như con cháu trong nhà vậy. Vì vậy...", nói đoạn, Châu Kha Vũ ngừng lại một chút, rồi lựa lời nói tiếp, "sau khi chúng ta kết hôn, nếu tôi mong rằng cậu có thể bầu bạn cùng ông nội của tôi thường xuyên, liệu có phải là yêu cầu quá đáng không?"Hạo Vũ lập tức đáp lời, "Làm sao có thể, chăm sóc ông nội Châu cũng là bổn phận của tiểu bối là tôi nên làm, sao có thể là yêu cầu quá đáng?""Vậy thì, lại phải cám ơn cậu lần nữa", Châu Kha Vũ nói, "Và còn..."Châu Kha Vũ tiếp lời: "Tôi biết, chúng ta đều không tình nguyện tiến đến cuộc hôn nhân này."
Một câu nói này của anh, như kéo cậu một lần nữa xuống thực tại tàn nhẫn vậy.Vốn dĩ, anh biết, cậu thích anh. Năm ấy, chính anh là người vạch trần tâm tư của cậu, đâm trái tim của cậu đến chảy máu đầm đìa. Thế nhưng, anh lựa chọn làm làm lơ đi, coi như không biết tâm tư của cậu.Đúng vậy, vốn dĩ trong mối quan hệ này, chỉ có một mình cậu cam tâm tình nguyện. Anh bài xích cậu còn không hết, làm sao có thể nguyện ý đồng ý cùng cậu kết hôn?Phải rồi, lý do anh chấp nhận hôn sự này, còn gì khác ngoài vì ông nội Châu? Nghĩ đến đây, cậu cười khổ trong lòng. Đáng lẽ ra, cậu nên tỉnh ngộ sớm hơn mới phải. "Cuộc hôn nhân này có lẽ cũng sẽ không trói chân Duẫn nhị thiếu quá lâu đâu. Sau khoảng vài ba năm, đôi bên đạt được lợi ích mong muốn, chúng ta liền có thể ly hôn trong hòa bình."Lời tiếp lời, thanh âm dễ nghe của anh vang lên bên tai của cậu, kéo cậu xuống vực thẳm tuyệt vọng."Nên là, tôi hy vọng Duẫn nhị thiếu gia cũng sẽ đồng ý với tôi, trong mấy năm này, đôi bên tôn trọng tự do cá nhân, không can thiệp vào cuộc sống của đối phương, được chứ?"Cậu còn có thể nói gì đây?"Được, tôi đồng ý. Châu thiếu đừng lo, nhất định sẽ không khiến cả hai khó xử."Châu Kha Vũ nghe vậy, trong lòng như trút được gánh nặng lớn lao."Cám ơn cậu. Sau cùng, tôi cũng hy vọng, trong khoảng thời gian chúng ta kết hôn, ít nhất là trước mắt ông nội và gia đình hai bên, mong Duẫn nhị thiếu phối hợp, không để hai bên gia đình nhìn ra vấn đề gì cả."Duẫn Hạo Vũ mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu."Được."...Người con trai tốt đẹp trước mắt này, tại sao lại khiến cậu đau đớn đến thế.Vậy mà, cậu lại cam tâm tình nguyện, cam tâm tình nguyện để anh đâm từng nhát dao lên trái tim vốn đã chằng chịt vết thương, cam tâm tình nguyện gánh chịu nỗi thấu tận tâm can này.Chỉ để được ở bên cạnh anh. ---Preview chương sau:Cả hai ký cùng nhau ký tên lên tờ hôn thú, rồi chụp ảnh kết hôn trong Cục dân chính.Nhiếp ảnh gia: "Ngồi sát lại gần nhau một chút nào, đúng rồi, cười lên một chút."Tấm ảnh được in ra. Trên đó, Châu Kha Vũ vẫn thủy chung gương mặt lãnh khí, nụ cười tiêu chuẩn. Thế nhưng nếu anh để ý, anh sẽ phát hiện ra, Hạo Vũ trên ảnh, nụ cười hạnh phúc, ngọt ngào lan tận đáy mắt. Là một nụ cười anh chưa bao giờ thấy được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co