Kepat Song Vu
🆘 ❗️
CHƯƠNG NÀY CÓ YẾU TỐ 🔞. CÂN NHẮC TRƯỚC KHI ĐỌC. NẾU KHÔNG THÍCH XIN HÃY CLICK BACK, MÌNH KHÔNG CHỊU TRÁCH NHIỆM CHO SỰ KHÓ CHỊU CỦA BẠN.
‼️ XIN VUI LÒNG KHÔNG ÁP ĐẶT HÌNH TƯỢNG NHÂN VẬT LÊN NGƯỜI THẬT !-------------Doãn Hạo Vũ được hôn đến toàn thân run rẩy, khó khăn lắm môi mới được buông tha, chỉ thấy Châu Kha Vũ đứng dậy cởi quần áo.Lần cuối cùng được ngắm nhìn cơ thể này đã trôi qua quá lâu, người đàn ông trước mặt ngày càng quyến rũ, thời gian đã khiến Châu Kha Vũ trưởng thành ở mọi phương diện, anh ung dung cởi áo.Doãn Hạo Vũ co ngón chân, run run lùi về sau, dựa lưng lên đầu giường khách sạn, rõ ràng điều hòa rất vừa phải nhưng cậu lại toát mồ hôi khắp người. Ánh mắt cậu dừng lại trên cơ thể Châu Kha Vũ, hít vào một hơi:
"Trước đây anh... có khoa trương vậy sao?"
Châu Kha Vũ bị cậu chọc cười, anh nắm lấy mắt cá chân Doãn Hạo Vũ, kéo cậu trườn tới dưới người mình, lại một lần nữa đè lên người cậu.Ngoan ngoãn thế này, đáng yêu thế này cơ mà, là trời cao đã ban cho anh một món quà, từng chi tiết nhỏ đều thấu hiểu của anh.Nghĩ xong lại bế cậu lên đến nhà tắm. Doãn Hạo Vũ mơ mơ màng màng cứ mặc để anh bế mình đi.Miệng Châu Kha Vũ bắt đầu di chuyển, từ cổ đến cằm rồi dần dần lên trên, cuối cùng dừng lại ở môi cậu, khi tách ra Doãn Hạo Vũ đưa lưỡi liếm nhẹ một cái khiến Châu Kha Vũ bất ngờ, nhưng đồng thời hành động của cậu kích thích Châu Kha Vũ ngay lập tức. Anh bắt lấy môi cậu và tặng cho cậu một nụ hôn thật sâu. Răng lưỡi giao nhau, Doãn Hạo Vũ khẽ ngửa người rồi cũng nhiệt tình hôn đáp trả. Tiếng môi lưỡi, tiếng nước bọt triền miên gợi cảm thêm tiếng thở dốc. Không gian rộng rãi của nhà tắm trong phút chốc dường như toả ra hơi nóng, thoang thoảng cả mùi vị nồng đậm của tình yêu. Chiếc áo sơ mi của Doãn Hạo Vũ nhanh chóng được Châu Kha Vũ cởi bỏ, hai làn da trần trong làn nước ấm cứ quấn lấy nhau. Châu Kha Vũ cúi người xuống bắt đầu rải những nụ hôn quen thuộc, gặm lấy cần cổ trắng ngần của cậu và cắn để lại những dấu vết mơ hồ. Da Doãn Hạo Vũ trắng và mịn màng, và tất nhiên con muỗi 37 độ đã thành công trong việc rải những dấu đỏ trên cần cổ và khoang ngực của Doãn Hạo Vũ. Anh còn tham lam ngậm lấy hai hạt đậu nhỏ mà mút mát, cảm giác được cơ thể Doãn Hạo Vũ có chút run rẩy và ngại ngùng. Rút bớt nước trong bồn chỉ để còn ngấp ngửa ngang hông, anh lại lần nữa tìm đến môi cậu. Cắn nhẹ bờ môi mềm, Châu Kha Vũ nhẹ giọng thủ thỉ bên tai cậu:
"Anh muốn em"
Doãn Hạo Vũ phát ra âm thanh nho nhỏ pha lẫn chút rên rỉ:
"Ưm...làm đi"
Một chữ "Ưm" thôi đã đủ để Châu Kha Vũ ngay lập tức đẩy người cậu tựa sát vừa thành bồn, anh nhớ cậu, cũng nhớ cơ thể đẹp đẽ này. Châu Kha Vũ kéo đôi chân thon dài đặt quanh qua hông mình. Chậm rãi đưa cái vật đã cương cứng đi vào hậu huyệt, nhờ dòng nước mà lối vào của cậu có vẻ mềm mại và tiếp nhận anh một cách khá dễ dàng
"Ưm.. chờ một chút.. em..sợ đau"
Doãn Hạo Vũ cau mày nhăn nhó, cho dù có nước thì nó cũng sẽ không thể thoải mái bằng gel bôi trơn hoặc là có ba.o cao su. Tuy nhiên Châu Kha Vũ lại rất vội vàng mãnh liệt, mặc cho cậu khó chịu anh vẫn thúc mạnh đẩy cả c.ôn th.ịt nóng bỏng đang cư.ơng lên kia sâu vào bên trong cậu.
" A...ưm~ đau em Châu Kha Vũ...ưm..thích.."
Doãn Hạo Vũ giơ tay đánh mạnh vào vai anh cố gắng vùng vẫy, nhưng vì thế lại vô tình làm cho phản ứng của Châu Kha Vũ càng lúc càng hưng phấn hơn. Không gì bằng việc mình đang đè người mình yêu bên dưới thân, người ấy còn rên rỉ gọi tên của mình. Nghĩ vậy, Châu Kha Vũ nắm lấy cánh tay của cậu để cậu thôi động đậy, anh bắt đầu đưa đẩy ra vào. Anh biết rất nhanh thôi, cơ thể cậu sẽ bắt kịp với những tiếp xúc thân mật quen thuộcKhông được mở rộng kỹ càng như những ngày xưa, không có bôi trơn, cũng không có ba con sói, Doãn Hạo Vũ đương nhiên thấy đau nhiều hơn. Cậu ngửa đầu tựa lên thành bồn, cố gắng thả lỏng cơ thể nhưng sự sít sao và mạnh bạo phía dưới vẫn khiến cậu đau đớn muốn anh chậm lại:
"Châu Kha Vũ... Anh chậm lại...một chút...Kha Vũ...Em không.. ưm... về giường đi được không?nhẹ chút...em đau...thật sự đau lắm.."
Cuối cùng những lời nỉ non của cậu cũng chạm được vào tai anh, Châu Kha Vũ bế cậu lên tiến nhanh về phía giường. Đặt lưng cậu trên tấm đệm mềm mại, Châu Kha Vũ đưa tay xuống phía dưới cậu giúp cậu mở rộng, còn nói thêm một câu khiến cả hai cùng đỏ mănt ngại ngùng :
"Khít..."
Nói rồi một tay mân mê chỗ hậu huyệt giúp cậu mở rộng, một tay vuốt ve lên xuống cậu nhỏ đã cứng lên từ lâu, Châu Kha Vũ nói:
"Đã ướt thế này rồi!"
Doãn Hạo Vũ hận không thể đánh anh một cái, lúc này mặt và tai cậu đỏ rần, nghĩ trong lòng không phải tên khốn nhà anh làm vậy sao. Càng nghĩ, cậu càng đỏ mặt, d.â m thuỷ lại càng ứa ra. Châu Kha Vũ cười cười đặt lên môi cậu nụ hôn, mút cánh môi dưới cậu một cái rồi nhanh chóng buông ra chuẩn bị tiếp tục chuyện chính.Lối vào của Doãn Hạo Vũ đã được anh mở rộng một cách nhẹ nhàng và thoải mái hơn rất nhiều. Lần nữa đi sâu vào trong, và giờ thì Doãn Hạo Vũ đã không còn cựa quậy kêu than nữa. Vẫn có sự đau đớn nhưng đen xem cùng sự khoái cảm, su.ng sướng đến phát điên, miệng Doãn Hạo Vũ không ngừng rên rỉ những tiếng đứt quãng.Sự ấm áp quen thuộc bao trùm, Châu Kha Vũ lại bắt đầu mất kiềm chế thúc mạnh. Tốc độ có chút nhanh và vội vàng khiến Doãn Hạo Vũ chỉ biết cong người nhận lấy những cú thúc từ anh
"Ừm... a..."
Đôi chân thon đẹp của Doãn Hạo Vũ vẫn quấn lấy hông anh đòi hỏi, và đương nhiên Châu Kha Vũ không hề từ chối bất kỳ thứ gì từ cơ thể quyến rũ này. Bên dưới dây dưa nóng bỏng còn bên trên anh lại tiếp tục rải những nụ hôn. Châu Kha Vũ cũng không quên bắt lấy cô.n thịt của Doãn Hạo Vũ mà giúp cậu vuốt ve lên xuống. Châu Kha Vũ không biết sự cuồng nhiệt của cậu bắt đầu từ đâu nhưng anh biết mình muốn cậu, anh muốn cậu đến điên cuồng.Nụ hôn chặn đi những tiếng rên rỉ vụn vặn, đồng thời bắt lấy chiếc lưỡi nhỏ ngọt ngào rồi dạo chơi trong khoang miệng của đối phương. Nụ hôn kéo dài tới khi Doãn Hạo Vũ đòi nhịp thở mà đánh nhẹ vào vai anh.Buông đôi mồi mềm của Doãn Hạo Vũ ra, Châu Kha Vũ chuyển qua ngậm lấy tai cậu, vừa li ế.m vừa m.út khiến Doãn Hạo Vũ rụt cổ lại vì nhột, nhưng miệng lại phát ra những tiếng kêu ái muội. Tay còn lại của Châu Kha Vũ lướt theo đường cong nhẹ nhàng của cậu, anh vuốt ve rồi chạm tới cặp mông căng tròn xoa nắn. Những đường cong gợi cảm chỉ cần nhìn vào chạm vào đã khiến anh say mê.Lót thêm một cái gối xuống dưới mông cậu, Châu Kha Vũ tiếp tục đẩy mạnh sâu vào trong Doãn Hạo Vũ. Tiết tấu của anh hôm nay vừa nhanh vừa mạnh, cậu có chút theo không kịp mà liên tục thở dốc :
"Chậm.. chậm một chút... ưm..Sao hôm nay..anh lại hung dữ... thế?"
Doãn Hạo Vũ ngóc cổ nhìn anh khó khăn hỏi. Châu Kha Vũ vẫn không ngừng ra vào trong cậu, sự căng trướng nơi bụng dưới là một loại vừa đau nhưng vừa ham muốn kích thích đến phát điên. Cậu cũng muốn anh, và cậu muốn anh vào sâu hơn nữa, lúc này Châu Kha Vũ đáp lại pha thêm chút trêu chọc :
"Vì nhớ em! Em có thích không ? Nhìn đi, hậu huyệt của em đang nuốt lấy cậu nhỏ cư.ơng cứng của anh đây này"
Châu Kha Vũ vỗ một cái vào mông cậu, bắt đầu rủ rỉ vài câu dirty talk hòng chọc ghẹo Doãn Hạo Vũ. Đàn ông mà, khi làm chuyện ấy đương nhiên cái miệng sẽ muốn buông ra vài lời không trong sáng. Doãn Hạo Vũ da mặt mỏng, thân là người nằm dưới, lúc này lại thêm một lớp ửng hồng
"Anh...a. nhanh quá...đừng..ưm..Châu Kha Vũ..."
" Em có thích làm tình với anh không?"
Châu Kha Vũ nghiến răng nghiến lợi giày vò cậu, câu hỏi khiến cậu choáng váng. Cậu bị anh làm mạnh tới nỗi không thể mở miệng trả lời nổi, chỉ ậm ừ ngân nga trong vô thức. Bởi vậy Châu Kha Vũ lại càng hăng máu đi sâu vào người cậu hơn....Khoái cảm dồn tới khiến Doãn Hạo Vũ bắt đầu khóc lóc rên rỉ nỉ non. Bàn tay cậu nắm chặt lấy lưng rồi đến vai đến cổ, cào đến mấy vết đau rát. Tuy nhiên Châu Kha Vũ không hề để ý tới nó, anh muốn nhấn chìm cậu, muốn cậu chìm trong bể tình của anh.Sau nhiều lần ra vào mạnh bạo, Châu Kha Vũ biết cao trào của anh cũng đã sắp đến. Anh đặt hai chân cậu gác lên vai mình, dồn lực thúc vào cơ thể cậu như vũ bão. Doãn Hạo Vũ cong người đón nhận anh, miệng không ngừng rên rỉ, bàn tay nắm chặt lấy ga giường thấy rõ được cả khớp xương:
" Em không...a... chịu được nữa Châu...Châu Kha Vũ...ư..ư.."
Doãn Hạo Vũ lắc đầu nguầy nguậy, vùng vẫy khóc lóc, anh đã chạm vào điểm sướng nhất của cậu lại còn liên tục đâm mạnh vào. Mãi tới tận một lúc lâu sau anh mới gầm lên một tiếng rên, cô.n thịt giật giật bắn ra thứ chất lỏng màu trắng, để lại tất cả mọi thứ nằm sâu bên trong cậu.Cơ thể Châu Kha Vũ đổ ập lên người cậu, anh không vội rút ra mà chậm rãi điều hoà nhịp thở, thỉnh thoảng lại tìm đến cổ và môi cậu để hôn. 6' sau anh ngửa đầu nhìn Doãn Hạo Vũ, người vừa trải qua sự kích tình vẫn còn đang run rẩy với đôi môi sưng tấy và hai má ửng hồng.Đôi mắt vừa to vừa tròn vẫn còn long lanh ánh nước, Châu Kha Vũ nhịn không được lại bắt đầu một nụ hôn sâu. Nụ hôn này thật sự rất kịch liệt, tựa như muốn hút hết hơi thở của đối phương rồi âm thầm giấu đi cho riêng mình.Dứt được nụ hôn nóng bỏng, Doãn Hạo Vũ đưa tay nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi đọng trên tóc anh, lúc này mới đáp lại câu hỏi lúc nãy :
"Em thích lắm..thích anh...cũng thích..làm tình với anh.."
Anh đưa tay chạm nhẹ môi cậu rồi đặt lên một nụ hôn. Tay anh xoa nắn eo cậu. Châu Kha Vũ lại tiếp tục kéo cậu đến bên cửa sổ sát đất cạnh giường ngủ. Anh hôn cậu sâu mãi không dứt, sau khi tách ra, Châu Kha Vũ xoay người cậu quay lưng về phía mình. Có lẽ vì ở cạnh người mình yêu và nhung nhớ biết bao năm qua, chỗ ấy của Châu Kha Vũ lại dương cờ biểu tình. Họ tiếp tục đưa đẩy bên cửa sổ suốt đêm hôm đó.Có lẽ Doãn Hạo Vũ quá mệt, họ đã làm hết lần này đến lần khác, Châu Kha Vũ bây giờ đã trưởng thành, cơ thể còn mạnh mẽ gấp mấy lần ngày xưa. Suốt cả đêm nay, bọn họ làm từ phòng tắm đến trên giường, rồi lại bị đẩy tới trước cửa sổ sát đất. Doãn Hạo Vũ kéo rèm cửa sổ, cũng chẳng biết kết thúc từ bao giờ, đến lúc ấy thì cậu đã hôn mê mất rồi.
(Huhu đoạn H này là tôi tự viết, vì tác giả toàn cắt ngang tới hôm sau luôn thôi tui đọc mà bí bách á nên tự thân vận động luôn vậy, làm quà cho mọi người luôn. Tui viết H không được chắc tay lắm, còn nhiều thiếu sót mn đọc góp ý cho tui với nhaaaa)
Ngày hôm sau tỉnh lại, đôi mắt cậu khô khốc, cổ họng cũng đau rát, không có chỗ nào trên người là không đau. Từ phòng tắm vang lên tiếng nước, cửa bị kéo ra. Tiếng bước chân di chuyển từ xa tới gần, âm thanh cơ thể ngồi lên ghế sofa vang lên.Căn phòng tối om, cửa sổ bị kéo kín mít, một tia sáng cũng không thể lọt vào.Doãn Hạo Vũ gian nan mở mắt, đôi mắt cậu sưng lên do đêm qua khóc quá nhiều. Cậu dè dặt rụt người vào trong chăn, giống như ốc sên thò râu ra ngoài, chỉ hé ra đôi mắt.Châu Kha Vũ ngồi cách đó không xa dùng điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc, hình như đang xử lý công việc. Doãn Hạo Vũ lặng thinh nhìn trộm anh, thấy anh còn chưa cài hết cúc áo sơ mi, ở cổ và xương quai xanh đều có vết cào. Trên cằm còn có dấu răng, do đêm hôm qua cậu không chịu được cắn anh.Tạm biệt hôm nay, xấu hổ quá, cậu cảm thấy mình thật sự điên rồi, dám để lại dấu răng trên gương mặt Châu Kha Vũ, như vậy còn đi gặp người khác thế nào đây! Doãn Hạo Vũ trốn trong chăn xoắn xuýt, nghe thấy Châu Kha Vũ hỏi:
"Dậy rồi à?"
Cậu giống như học sinh tiểu học bị giáo viên điểm danh, đột nhiên ngồi dậy, mặt mũi nhăn tít lại, tay đỡ lấy thắt lưng đau nhức suýt gãy rồi lại chậm rãi nằm về:
"A..Dậy rồi... Đau quá."
Hình như cậu nghe thấy Châu Kha Vũ không có lương tâm cười khẽ, cứ như anh hết sức hài lòng vì khiến cậu thế này.Còn không hài lòng được sao? Cũng không biết đêm hôm qua anh giày vò cậu bao nhiêu hiệp, dốc sức như thể có hôm nay chứ không có ngày mai.Châu Kha Vũ kéo rèm cửa sổ ra, tia nắng mặt trời tranh nhau tràn vào phòng, Doãn Hạo Vũ đần mặt ra nhìn thời tiết sáng sủa bên ngoài, hỏi:
"Mấy giờ rồi anh?"
"Mười hai giờ."
Doãn Hạo Vũ cứng ngắc trên giường
"Đồng hồ báo thức của em không kêu sao?"
"Có kêu, anh gọi em, em không muốn dậy, còn đánh anh mấy cái."
Doãn Hạo Vũ xấu hổ:
"Điện thoại thì sao?"
"Nghe hộ em rồi."
Doãn Hạo Vũ nhanh chóng vén chăn lên, cầm điện thoại di động xem WeChat, đúng như dự đoán, có rất nhiều tin nhắn. Cậu mở cái đầu tiên, Tiểu Hùng thông báo đã nhận được tin cậu xin nghỉ, không có vấn đề gì, cô có thể làm được.Mãi đến buổi trưa, Tiểu Hùng vẫn không gửi bất cứ tin nhắn nào yêu cầu sự giúp đỡ, đúng như cô nói, cô có thể làm được, Doãn Hạo Vũ không khỏi thầm thở phào.Đánh răng rửa mặt, thay bộ đồ mới, quần áo Châu Kha Vũ mua rất phù hợp với cậu, từ số đo đến vải vóc, vừa vặn thoải mái. Chỉ là kiểu dáng quá tươi trẻ, mặc vào sẽ đánh mất vẻ trưởng thành, cũng làm tôn lên gương mặt búng ra sữa của cậu, giống như một chàng trai đang tràn trề tuổi xuân.Doãn Hạo Vũ ra khỏi phòng tắm, hai chân không khép lại được, dáng đi cũng lạ lùng, nhưng mà ngoài miệng vẫn cợt nhả được:
"Sếp Châu, anh mê kiểu học sinh cấp ba à? Trang phục này chắc mua từ hồi em mười tám tuổi ha?"
Sếp Châu cũng không ngẩng đầu lên, ngón tay đang bấm phím soạn thông báo, tiện thể nói một câu hạ gục cậu trong nháy mắt :
"Anh mê em."
Khiến Doãn Hạo Vũ đỏ mặt tía tai, không đáp trả lại được.Bàn giao xong cho trợ lý, anh day trán, nửa ngày không đi làm tạo thành gánh nặng không nhỏ cho anh. Ngước mắt lên thì thấy Doãn Hạo Vũ đang ngồi trên ghế da khách sạn, một tay vòng qua đầu gối, miệng chậm rãi nhai sandwich trên bàn. Cậu ngại cầm tay sẽ bẩn nên dùng đũa gắp bánh ăn. Nuốt bánh xuống, khóe miệng vẫn còn dính sốt salad, Doãn Hạo Vũ ảo não ngoác miệng ra, lè lưỡi liếm liếm.Có lẽ anh bị điên rồi, nếu không sao lại cảm thấy chỉ nhìn Doãn Hạo Vũ ăn sáng thôi cũng rạo rực trong người, cảm thấy tất thảy mọi thứ đều đáng giá.Nếu để trợ lý biết, có lẽ cậu ta sẽ mắng thầm anh là hôn quân* mất.(*) Vua ngu muội, say đắm trong những thú vui tầm thường, không biết lo việc nước.Doãn Hạo Vũ ăn sandwich xong thì uống sữa, lại liếm miệng một vòng, tay nghịch điện thoại, thói quen không động vào điện thoại khi ăn của cậu đã tự động biến mất từ sau khi mở vườn hội họa. Sự thật chứng minh, đầu óc không thể lúc nào cũng chú ý được, chỉ có cơ thể là tự động thích ứng.Trên WeChat, Hàn Truy nhắn tin hỏi cậu lúc bốn giờ sáng: [Thành công chưa?"]
Sau đó còn nhắn thêm: [Không trả lời, xem ra là thành công rồi."]
Bốn giờ sáng, Doãn Hạo Vũ nhớ lại, đúng là lúc ấy cậu còn đang triền miên cạnh cửa sổ, cơ thể mệt lử, không đủ sức đếm xỉa tới hắn. Cậu gửi nhãn dán biểu cảm cho Hàn Truy, còn thêm một bao lì xì, phần ghi chú thêm hình trái tim biết ơn
["Cảm ơn bà mối Hàn."]
Hàn Truy cấp tốc nhận tiền lì xì, đáp lại
["Đừng khách sáo, mời bữa lẩu là được."]
Vừa mới nói xong, hắn hả hê bổ sung thêm
["Tôi biết rồi, đi ăn lẩu uyên ương."]
Doãn Hạo Vũ âm thầm chửi má nó trong lòng, bị làm thành cái dạng này rồi còn ăn lẩu, không phải muốn cái mạng già của cậu à?Châu Kha Vũ đi tới dùng khăn giấy lau miệng cho cậu, Doãn Hạo Vũ ngoan ngoãn ngửa đầu lên để anh lau cho mình. Lau miệng xong thì được anh hôn một cái, Châu Kha Vũ nói:
"Anh đưa em đi làm."
Doãn Hạo Vũ không từ chối, hai người cùng ra khỏi phòng tiến vào thang máy, cậu xoa dấu hôn trên cổ
"Không thể đến vườn hội họa, quá lộ liễu."
Châu Kha Vũ ung dung nói:
"Trẻ con không hiểu mấy cái này."
Doãn Hạo Vũ đáp:
"Người lớn hiểu nha, anh bảo em giải thích thế nào đây?"
"Cứ bảo do phu nhân vườn trưởng cắn."
Doãn Hạo Vũ biến thành Doãn đỏ mặt, cảm thấy không thể gọi Châu Kha Vũ bằng cái từ này được, nhưng mà cách gọi phu nhân vườn trưởng sao lại nghe hay thế cơ chứ, cậu rất thích.Lúc đến quầy lễ tân trả phòng, Doãn Hạo Vũ không có mặt mũi ra nên ngồi chờ Châu Kha Vũ, không lâu sau thì anh quay lại. Lần đầu tiên cậu qua đêm chơi đùa với người ta ở bên ngoài, là một chiến sĩ thiếu hụt kinh nghiệm làm người lớn, dè dặt hỏi anh:
"Bọn họ có nói gì không?"
Châu Kha Vũ cụp mắt nhìn cậu:
"Có nói."
"Hả?"
"Nói tiền đặt cọc sẽ được hoàn trả."
Doãn Hạo Vũ thầm thở phào, vậy mà Châu Kha Vũ lại bổ sung :
"Bởi vì không dùng b.αo c.ao su, dùng sẽ bị trừ tiền."
Doãn Hạo Vũ vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, tai đỏ bừng lên
"Được rồi đi thôi, mau lên nào, sắp đi làm muộn rồi."
Vốn dĩ đã muộn từ lâu rồi.Châu Kha Vũ nhanh chân đuổi theo, kéo tay cậu lại
"Từ từ thôi, em không đau sao?"
Doãn Hạo Vũ sắp chết vì xấu hổ, đến khi lên xe, Châu Kha Vũ nhận được điện thoại từ gia đình. Sáng sớm Vu Viên không thấy bố đâu, dì nói bố nhóc qua đêm bên ngoài. Đứa trẻ ba tuổi là nhóc đây phải khiển trách bố đi cả đêm không về mới được.Châu Kha Vũ nói:
"Bố có việc."
"Có việc cũng không thể không về nhà, con mới ba tuổi thôi đó."
Châu Kha Vũ nói :
"Dì Lương ở cùng con."
"Như thế cũng không được."
Châu Kha Vũ dỗ nhóc:
"Tối dẫn con đi chơi với chị Chân."
"Thật sao?!"
Đúng là trẻ con dễ dụ, thành công tổ lái một cái là hớn ha hớn hở. Vu Viên hỏi:
"Tối hôm qua bố ở đâu vậy?"
Châu Kha Vũ thản nhiên trả lời
"Con có chị Chân của con, bố cũng có anh Doãn của bố."
Vu Viên thành thật hỏi:
"Bố gặp bạn ạ? Chú Trương sao?"
"Buổi tối con sẽ biết."
Trao đổi thêm vài câu với dì Lương xong, Châu Kha Vũ liền cúp điện thoại. Anh định khởi động ô tô thì Doãn Hạo Vũ bên cạnh nhích lại gần
"Gọi lại một tiếng đi."
Châu Kha Vũ nhướng mày liếc sang
"Hửm?"
Doãn Hạo Vũ liếm khóe miệng, cười nói:
"Anh Doãn."
Nghe mới mẻ quá đi à!Châu Kha Vũ ghìm lên gáy cậu, kéo cậu đến trước mặt mình, liếm lên khóe môi cậu rồi khàn giọng nói:
"Anh Doãn ơi, thích không?"
(Mă thiệt sự luôn á)Châu Kha Vũ đưa cậu đến cổng vườn hội họa, Doãn Hạo Vũ đứng ở đó dõi mắt theo xe của anh rời đi khoảng mấy phút mới nhớ ra đi vào trong.Quả nhiên dấu vết ám muội trên cổ cậu đã gây xôn xao, Văn Kỳ Văn suýt chút rớt tròng mắt ra ngoài
"Hạo Vũ, cậu sao thế? Ở Mỹ cậu vẫn còn là một thằng nhóc ngây thơ không biết gì cơ mà!"
Doãn Hạo Vũ ho nhẹ:
"Cô Văn, chú ý ngôn từ của cô, tôi là vườn trưởng Hạo."
Tính cách Hứa Mộng hướng nội thẹn thùng, thế nhưng vẫn liếc trộm dấu vết trên cổ Doãn Hạo Vũ một cái, che mặt không biết đang nghĩ gì.Trần Khinh trưng ra nụ cười bà dì:
"Không tệ, đồng chí Tiểu Hạo của chúng ta trưởng thành rồi, tôi rất hài lòng."
Doãn Hạo Vũ thật sự đấu không lại mấy người phụ nữ này, Văn Kỳ Văn nói:
"Tiểu Vũ đáng ghét, cậu âm thầm thoát kiếp cô đơn rồi, đã nói mọi người cùng nhau chung vui niềm hạnh phúc độc thân cơ mà? Rốt cuộc là với ai, vị tiểu thư nhà nào vậy?"
Gương mặt bốn người phụ nữ đầy vẻ hóng hớt nhìn chằm chằm cậu, Doãn Hạo Vũ suy nghĩ rồi thản nhiên nói:
"Không phải con gái."
Các cô đều đóng băng, Văn Kỳ Văn há to miệng, Doãn Hạo Vũ nói:
"Người yêu tôi là nam."
Không bao lâu sau khi quả bom bạo phát này được thả xuống vườn hội họa Ngư Duyên, Tiểu Hùng là người đầu tiên lên tiếng phá vỡ sự im lặng:
"Em đã bảo rồi, trông anh thụ thế này cơ mà."
Hứa Mộng phì cười thành tiếng, vừa che miệng vừa đánh giá Doãn Hạo Vũ, ánh mắt ngập tràn vẻ phấn khích mơ hồ. Trần Khinh vốn là dân Học viện Mỹ thuật, sóng to gió lớn nào cũng gặp cả rồi, thành thật mà nói, có rất nhiều nữ sinh viên nghệ thuật chèo thuyền các cặp đôi nam nam.Cô khoanh tay, thâm trầm nói:
"Cũng đúng, cũng chưa thấy em nói thích cô gái nào."
Văn Kỳ Văn thì lại chưa chấp nhận được, hai người họ quen nhau lâu nhất :
"Cậu sao vậy hả, hóa ra cậu thích đàn ông sao?"
"Ừ."
Văn Kỳ Văn: "Sao lúc đó cậu không nói? Bao nhiêu năm rồi, hỏi cậu có thích ai không, cậu đều bảo không."
"Khi ấy đúng là không có thật."
"Nhưng, nhưng mà..."
Doãn Hạo Vũ nói chậm lại:
"Lúc đó tôi không có người yêu, càng không thích đàn ông. Tôi chỉ thích người yêu của mình, người yêu tôi là nam."
Cậu không muốn nhắc đến những chuyện này nên không nói quá chi tiết, chỉ là Văn Kỳ Văn cảm thấy mình bị giấu giếm, làm bạn thân với nhau nhưng Doãn Hạo Vũ không tâm sự với cô, khiến bây giờ cô cảm thấy rất lúng túng.Năm đó ở Mỹ, cô còn tác hợp cho Doãn Hạo Vũ và bạn cùng phòng của mình, nếu như biết cậu thích con trai, cô sẽ không làm những chuyện vô bổ như vậy. Mặc dù Doãn Hạo Vũ từ chối sự tác hợp của cô vô cùng cương quyết, không để lại một chút tơ tưởng thừa thãi nào.Doãn Hạo Vũ thản nhiên come out xong thì vỗ tay:
"Được rồi, đừng tám chuyện nữa. Lúc nào tôi sẽ dẫn người yêu tới ăn một bữa với mọi người, bây giờ làm việc thôi. Tối nay sẽ khai trương chợ bán đồ cũ Ngư Duyên, thông báo vài điều cần chú ý lên nhóm chat phụ huynh, chúng ta đi sắp xếp địa điểm trước!"
Nói xong, cậu giải tán cái chợ đang tụ tập ở phòng giải khát, trở về văn phòng xử lý dấu vết trên cổ. Để mấy giáo viên nhìn thấy thì thôi, nhưng để phụ huynh chú ý tới thì không hay, đến khi họp phụ huynh họ sẽ nói cậu gây ra ảnh hưởng không tốt.Cậu soi gương dán mấy cái băng urgo lên, đúng lúc Tiểu Hùng đi vào. Cô đưa cho cậu một chiếc khăn lụa màu đen có họa tiết quả chuối, tay chỉ lên cổ mình
"Biết thắt chưa?"
Doãn Hạo Vũ nhận lấy, thắt lên cổ mình:
"Cảm ơn."
Tiểu Hùng bình tĩnh hỏi:
"Là phụ huynh của Vu Viên sao?"
Doãn Hạo Vũ suýt chút nữa bị sặc nước bọt, ho khù khụ rồi mở to mắt nhìn Tiểu Hùng. Vẻ mặt cô hờ hững, che giấu vẻ đắc thắng:
"Quả nhiên là anh ấy."
"Cô nhìn ra được sao? Sao lại thấy được?"
"Lúc hai người gặp mặt, chỉ còn thiếu mỗi bài nhạc nền của phim Dòng sông ly biệt(*)."
(*) Bộ phim truyền hình Đài Loan sản xuất năm 1986, chuyển thể từ tác phẩm cùng tên của nữ nhà văn Quỳnh Dao. Chắc mn đều biết ha
"Hả?"
Tiểu Hùng giơ hai ngón tay, hết chỉ vào mắt mình rồi lại chỉ vào Doãn Hạo Vũ
"Ánh mắt dính chặt vào nhau... Bầu không khí cũng rất kỳ lạ, đúng là chẳng coi ai ra gì, tưởng em bị mù chắc, đương nhiên là có thể nhìn ra rồi."
Sau khi nói xong, cô nói với Doãn Hạo Vũ đang đỏ bừng mặt:
"Vườn trưởng, cố lên nha~"
Doãn Hạo Vũ nào ngờ bên cạnh mình còn giấu camera ẩn Tiểu Hùng, người phụ nữ này đúng là ghê gớm, đúng là kẻ làm chuyện lớn, rõ ràng nhận ra từ rất sớm nhưng lại nhẫn nhịn không nói gì tới tận bây giờ.Cơ thể Doãn Hạo Vũ không thoải mái, trước khi bắt đầu khai mạc cậu đến phòng khám, định kê một ít thuốc để uống.Ngô Hải thấy cậu tới thì vừa vui vì được gặp bạn cũ, lại vừa lo lắng không biết cậu lại mắc bệnh gì. Doãn Hạo Vũ hơi ngại ngùng, không biết nên nói thế nào, nào ngờ bác sĩ già vẫn kéo cổ tay cậu qua sờ lên bắt mạch, sau đó sầm mặt nói:
"Mạch thận yếu, chuyện phòng the quá độ."
Doãn Hạo Vũ tai mặt nóng ran suýt chút nữa muốn bỏ trốn khỏi phòng khám.Ngô Hải kinh ngạc nhìn cậu, vẻ mặt hoài nghi, muốn nói lại thôi. Bác sĩ già nói:
"Nghỉ ngơi thật tốt, thanh niên đừng có ỷ mình dồi dào tinh lực mà làm ẩu."
Doãn Hạo Vũ: "Có cần uống thuốc không?"
Bác sĩ già nói:
"Uống thuốc cái gì, cô gái bị cậu làm khổ mới nên uống thuốc, nghỉ ngơi một thời gian là được."
Không thể nói rõ với bác sĩ già, chẳng thà thành thật khai báo với Ngô Hải biết rõ xu hướng tính dục của cậu. Mặt mũi Ngô Hải vẫn vô cùng rối rắm hỏi:
"Cậu có người yêu rồi sao?"
Doãn Hạo Vũ khẽ mỉm cười:
"Đúng thế, là Châu Kha Vũ."
Ngô Hải bừng tỉnh, vừa cười vừa lấy cho cậu chút thuốc tiêu viêm, còn lấy cả thuốc đạn(*) cho cậu
"Thuốc đạn này là để..."
(*) Loại thuốc được bào chế ra để đặt vào hậu môn, có hình thù giống như một viên đạn hoặc có hình thủy lôi, hai đầu thu nhỏ và đường kính phình ra lớn nhất cách đầu viên từ 1/3 đến1/4 chiều dài viên. Với hình dáng này, thuốc dễ dàng đặt vào trực tràng và được giữ ở vị trí cần thiết, không bị đẩy ra bởi lực cản của cơ vòng hậu môn.Doãn Hạo Vũ nhanh chóng cắt ngang lời cậu
"Không cần không cần, tôi biết rồi, kể cả không biết thì tôi cũng sẽ biết đường lên tra trên Baidu, cậu đừng nói, xin cậu đấy."
Sau khi lấy thuốc, Ngô Hải tiễn cậu đến cửa phòng khám, cười híp mắt nhìn cậu. Doãn Hạo Vũ bị nhìn đỏ bừng cả mặt:
"Cậu có gì muốn nói thì cứ nói, cười như thế làm gì!"
Ngô Hải đột nhiên nắm hai tay cậu:
"Tốt quá rồi, Tiểu Vũ."
Doãn Hạo Vũ hơi giật mình, Ngô Hải nói:
"Cậu biết không, từ trước đến nay Châu Kha Vũ chưa từng quên cậu, bao nhiêu năm qua cậu ấy vẫn luôn chờ cậu."......Buổi khai mạc bắt đầu lúc sáu giờ, thời điểm nóng nhất trong ngày đã qua, lúc Châu Kha Vũ đưa Vu Viên đến, bạn nhỏ đã nóng tới mức phải cởi mũ nồi hình Pikachu trên đầu xuống, mái đầu rối tung hiện ra. Châu Kha Vũ cảm nhận nhiệt độ, lo lắng nhíu mày, Vu Viên kéo tay bố lắc lắc
"Bố ơi con nóng quá, có thể ăn kem được không ạ?"
Dì Lương cũng đi cùng bọn họ, sợ tới nơi đông người không trông được nhóc con nên bà chủ động đề nghị mình muốn đi, Châu Kha Vũ cũng đồng ý.Ba người bày biện xong gian hàng, Châu Kha Vũ đặt thùng giấy chứa đầy đồ chơi vào bên cạnh, bảo Vu Viên và dì Lương trông gian hàng, còn mình thì đi tìm người.Gian hàng của giáo viên Ngư Duyên nằm ở trên cùng của chợ bán đồ cũ, bên cạnh sân khấu. Nơi đó bày rất nhiều tranh vẽ của giáo viên, cùng một vài tác phẩm ưu tú của các học sinh. Đâu đâu cũng có người, đông nườm nượp, khung cảnh rất tưng bừng cũng rất ồn ào.Người anh muốn tìm đang khuân đồ cùng các cô giáo.Ở Ngư Duyên chỉ có mình Doãn Hạo Vũ là đàn ông cho nên khó tránh khỏi phải bê vác nặng hơn, do cơ thể không thoải mái nên cậu vừa đi vừa nghỉ, không lâu sau vầng trán đã mướt mồ hôi.Cậu chật vật bê từng thùng giấy nặng đến cạnh sân khấu, khom lưng chống hai chân thở dốc, từng giọt mồ hôi lớn nhỏ xuống đất, trong đầu nhớ đến lời Ngô Hải nói, Châu Kha Vũ vẫn luôn chờ cậu.Trái tim cậu ngột ngạt sưng phồng lên, ra sức đè nén những dòng cảm xúc đang cuộn trào mãnh liệt, không khí nóng hầm hập xung quanh cơ thể dần hóa thành hơi nước trong mắt, lan tràn xuống mặt đất.Cậu tưởng rằng không có ai chờ cậu nữa, giống như 9 năm về trước, ở thành phố C rộng lớn này cậu không thể tiếp tục ở lại, cũng không thể ở lại được. Bởi vì sẽ không có ai cần cậu, cậu cũng không thể có bất kỳ người nào bên mình cả. Nhưng cậu lại chưa bao giờ nghĩ tới, những gông cùm mình để lại vẫn luôn quấn chặt lấy người đàn ông mình nhung nhớ trong lòng.Rốt cuộc cậu đã hiểu mình ấu trĩ thế nào, kích động thế nào, lúc nào cũng nghĩ ngợi lung tung tự cho mình là đúng. Nhưng hóa ra không chỉ mình cậu đơn phương, bởi vì cùng lúc ấy người mà cậu nhớ cũng đang nghĩ đến cậu.Bọn họ vẫn luôn ở ngay đây, rõ ràng chỉ cần quay đầu lại là có thể nhìn thấy nhau, nhưng cậu lại chưa bao giờ dũng cảm quay đầu, nếu không đã có thể phát hiện ra sớm hơn, hóa ra người ấy vẫn luôn ở đây.Bên tai vang lên tiếng gọi, cậu nhếch nhác giơ tay lau mặt, ngón tay ướt mồ hôi sơ ý chọc vào mắt, cay cay đau nhức. Doãn Hạo Vũ ngước mắt lên, Châu Kha Vũ đang bước về phía cậu, vừa lo lắng vừa áy náy nhìn cậu, nhưng anh cũng không hỏi nhiều, chỉ nói:
"Còn cần chuyển bao nhiêu?"
Châu Kha Vũ nói tiếp:
"Em đừng bê nữa, để anh."
Không nghe thấy cậu trả lời, Châu Kha Vũ ngập ngừng không nói nữa, anh nhìn kỹ gương mặt Doãn Hạo Vũ, cau mày nói:
"Sao thế, thật sự rất không thoải mái sao?"
Đúng, cậu rất không thoải mái, cảm giác vô cùng khó chịu.Châu Kha Vũ thấy mặt mũi cậu trắng bệch, lo lắng biến thành cố chấp:
"Em ngồi đây một lúc, lát nữa anh đưa em đến bệnh viện."
Doãn Hạo Vũ lắc đầu:
"Em không sao."
Dáng vẻ như vậy thì không sao chỗ nào?Doãn Hạo Vũ không muốn nói, Châu Kha Vũ cũng không chất vấn nữa, xung quanh đông người, nơi này không phù hợp để cãi nhau. Anh cởi bỏ khuy măng-sét, chậm rãi xắn tay áo lên, lẫn vào trong tốp giáo viên nữ bê đồ giúp các cô.Doãn Hạo Vũ bị bỏ lại ngồi sang một bên, trái tim xót xa, ánh mắt đuổi theo bóng dáng Châu Kha Vũ. Không bao lâu sau, cậu bừng tỉnh một lần nữa, dòng cảm xúc vẫn như cơn sóng nhỏ nhưng hiện tại vẫn còn rất nhiều việc phải làm. Cậu đã không còn là một Doãn Hạo Vũ của tuổi mười tám bất lực với tất cả mọi thứ nữa rồi.Doãn Hạo Vũ tu nửa chai nước, lên dây cót tinh thần tham gia vào đội ngũ bố trí sân khấu. Lát nữa khi hoạt động bắt đầu, trên sân khấu còn có tiết mục khai mạc được biểu diễn bởi sự kết hợp giữa câu lạc bộ Taekwondo và lớp vũ đạo.Cậu cũng cần bàn bạc với bên đối tác nữa.Sáu giờ rưỡi, hoạt động chính thức bắt đầu, âm nhạc và tiết mục đang diễn ra, lượng người dần dần tăng lên. Doãn Hạo Vũ đang cùng bảo vệ đứng canh ở cổng để phòng ngừa có nhân viên không liên quan đục nước béo cò đi vào, các phụ huynh và bạn nhỏ tham gia hoạt động lần này đều cần có vé vào cửa đặc biệt, phải đóng dấu thì mới được vào. Trẻ con nhiều, người lớn cũng rất nhiều, vấn đề an toàn được đặt lên hàng đầu.Bận rộn đến tám giờ tối, tất cả được tiến hành tuần tự, Doãn Hạo Vũ thở phào nhẹ nhõm, trở về hai bên cánh gà nghỉ ngơi.Phía sau sân khấu không có đèn, ánh sáng bị tấm chắn gió che khuất. Trong bóng tối, Doãn Hạo Vũ ngồi trên ghế, chống khuỷu tay lên đầu gối, cơ thể cong như cánh cung vì sự mệt mỏi rã rời không chịu nổi. Giây phút ấy, nước mắt đã nhẫn nhịn rất lâu lã chã rơi xuống. Cậu biết mình không nên khóc, đã hai mươi bảy tuổi rồi, có gì hay mà phải khóc?Thế nhưng cậu không kiểm soát được, cũng không thể kiểm soát, trái tim cậu đau đớn và ân hận, âm ỉ và bứt rứt.Đã 9 năm rồi, đó là khoảng thời gian mà bọn họ đã lãng phí, cậu tưởng vì muốn tốt cho Châu Kha Vũ nên bản thân sẽ không hối hận.Thế nhưng cậu hối hận rồi, vô cùng hối hận, cực kỳ hối hận.Màn vải làm cửa bị kéo lên, có người đi vào góc khuất tối tăm này, bóng hình anh bị kéo dài ra tận không gian sáng sủa bên ngoài, theo từng bước đi tràn đến chân cậu.Cậu nghe thấy Châu Kha Vũ nói:
"Tìm được rồi, hóa ra em đang ở đây."
CHƯƠNG NÀY CÓ YẾU TỐ 🔞. CÂN NHẮC TRƯỚC KHI ĐỌC. NẾU KHÔNG THÍCH XIN HÃY CLICK BACK, MÌNH KHÔNG CHỊU TRÁCH NHIỆM CHO SỰ KHÓ CHỊU CỦA BẠN.
‼️ XIN VUI LÒNG KHÔNG ÁP ĐẶT HÌNH TƯỢNG NHÂN VẬT LÊN NGƯỜI THẬT !-------------Doãn Hạo Vũ được hôn đến toàn thân run rẩy, khó khăn lắm môi mới được buông tha, chỉ thấy Châu Kha Vũ đứng dậy cởi quần áo.Lần cuối cùng được ngắm nhìn cơ thể này đã trôi qua quá lâu, người đàn ông trước mặt ngày càng quyến rũ, thời gian đã khiến Châu Kha Vũ trưởng thành ở mọi phương diện, anh ung dung cởi áo.Doãn Hạo Vũ co ngón chân, run run lùi về sau, dựa lưng lên đầu giường khách sạn, rõ ràng điều hòa rất vừa phải nhưng cậu lại toát mồ hôi khắp người. Ánh mắt cậu dừng lại trên cơ thể Châu Kha Vũ, hít vào một hơi:
"Trước đây anh... có khoa trương vậy sao?"
Châu Kha Vũ bị cậu chọc cười, anh nắm lấy mắt cá chân Doãn Hạo Vũ, kéo cậu trườn tới dưới người mình, lại một lần nữa đè lên người cậu.Ngoan ngoãn thế này, đáng yêu thế này cơ mà, là trời cao đã ban cho anh một món quà, từng chi tiết nhỏ đều thấu hiểu của anh.Nghĩ xong lại bế cậu lên đến nhà tắm. Doãn Hạo Vũ mơ mơ màng màng cứ mặc để anh bế mình đi.Miệng Châu Kha Vũ bắt đầu di chuyển, từ cổ đến cằm rồi dần dần lên trên, cuối cùng dừng lại ở môi cậu, khi tách ra Doãn Hạo Vũ đưa lưỡi liếm nhẹ một cái khiến Châu Kha Vũ bất ngờ, nhưng đồng thời hành động của cậu kích thích Châu Kha Vũ ngay lập tức. Anh bắt lấy môi cậu và tặng cho cậu một nụ hôn thật sâu. Răng lưỡi giao nhau, Doãn Hạo Vũ khẽ ngửa người rồi cũng nhiệt tình hôn đáp trả. Tiếng môi lưỡi, tiếng nước bọt triền miên gợi cảm thêm tiếng thở dốc. Không gian rộng rãi của nhà tắm trong phút chốc dường như toả ra hơi nóng, thoang thoảng cả mùi vị nồng đậm của tình yêu. Chiếc áo sơ mi của Doãn Hạo Vũ nhanh chóng được Châu Kha Vũ cởi bỏ, hai làn da trần trong làn nước ấm cứ quấn lấy nhau. Châu Kha Vũ cúi người xuống bắt đầu rải những nụ hôn quen thuộc, gặm lấy cần cổ trắng ngần của cậu và cắn để lại những dấu vết mơ hồ. Da Doãn Hạo Vũ trắng và mịn màng, và tất nhiên con muỗi 37 độ đã thành công trong việc rải những dấu đỏ trên cần cổ và khoang ngực của Doãn Hạo Vũ. Anh còn tham lam ngậm lấy hai hạt đậu nhỏ mà mút mát, cảm giác được cơ thể Doãn Hạo Vũ có chút run rẩy và ngại ngùng. Rút bớt nước trong bồn chỉ để còn ngấp ngửa ngang hông, anh lại lần nữa tìm đến môi cậu. Cắn nhẹ bờ môi mềm, Châu Kha Vũ nhẹ giọng thủ thỉ bên tai cậu:
"Anh muốn em"
Doãn Hạo Vũ phát ra âm thanh nho nhỏ pha lẫn chút rên rỉ:
"Ưm...làm đi"
Một chữ "Ưm" thôi đã đủ để Châu Kha Vũ ngay lập tức đẩy người cậu tựa sát vừa thành bồn, anh nhớ cậu, cũng nhớ cơ thể đẹp đẽ này. Châu Kha Vũ kéo đôi chân thon dài đặt quanh qua hông mình. Chậm rãi đưa cái vật đã cương cứng đi vào hậu huyệt, nhờ dòng nước mà lối vào của cậu có vẻ mềm mại và tiếp nhận anh một cách khá dễ dàng
"Ưm.. chờ một chút.. em..sợ đau"
Doãn Hạo Vũ cau mày nhăn nhó, cho dù có nước thì nó cũng sẽ không thể thoải mái bằng gel bôi trơn hoặc là có ba.o cao su. Tuy nhiên Châu Kha Vũ lại rất vội vàng mãnh liệt, mặc cho cậu khó chịu anh vẫn thúc mạnh đẩy cả c.ôn th.ịt nóng bỏng đang cư.ơng lên kia sâu vào bên trong cậu.
" A...ưm~ đau em Châu Kha Vũ...ưm..thích.."
Doãn Hạo Vũ giơ tay đánh mạnh vào vai anh cố gắng vùng vẫy, nhưng vì thế lại vô tình làm cho phản ứng của Châu Kha Vũ càng lúc càng hưng phấn hơn. Không gì bằng việc mình đang đè người mình yêu bên dưới thân, người ấy còn rên rỉ gọi tên của mình. Nghĩ vậy, Châu Kha Vũ nắm lấy cánh tay của cậu để cậu thôi động đậy, anh bắt đầu đưa đẩy ra vào. Anh biết rất nhanh thôi, cơ thể cậu sẽ bắt kịp với những tiếp xúc thân mật quen thuộcKhông được mở rộng kỹ càng như những ngày xưa, không có bôi trơn, cũng không có ba con sói, Doãn Hạo Vũ đương nhiên thấy đau nhiều hơn. Cậu ngửa đầu tựa lên thành bồn, cố gắng thả lỏng cơ thể nhưng sự sít sao và mạnh bạo phía dưới vẫn khiến cậu đau đớn muốn anh chậm lại:
"Châu Kha Vũ... Anh chậm lại...một chút...Kha Vũ...Em không.. ưm... về giường đi được không?nhẹ chút...em đau...thật sự đau lắm.."
Cuối cùng những lời nỉ non của cậu cũng chạm được vào tai anh, Châu Kha Vũ bế cậu lên tiến nhanh về phía giường. Đặt lưng cậu trên tấm đệm mềm mại, Châu Kha Vũ đưa tay xuống phía dưới cậu giúp cậu mở rộng, còn nói thêm một câu khiến cả hai cùng đỏ mănt ngại ngùng :
"Khít..."
Nói rồi một tay mân mê chỗ hậu huyệt giúp cậu mở rộng, một tay vuốt ve lên xuống cậu nhỏ đã cứng lên từ lâu, Châu Kha Vũ nói:
"Đã ướt thế này rồi!"
Doãn Hạo Vũ hận không thể đánh anh một cái, lúc này mặt và tai cậu đỏ rần, nghĩ trong lòng không phải tên khốn nhà anh làm vậy sao. Càng nghĩ, cậu càng đỏ mặt, d.â m thuỷ lại càng ứa ra. Châu Kha Vũ cười cười đặt lên môi cậu nụ hôn, mút cánh môi dưới cậu một cái rồi nhanh chóng buông ra chuẩn bị tiếp tục chuyện chính.Lối vào của Doãn Hạo Vũ đã được anh mở rộng một cách nhẹ nhàng và thoải mái hơn rất nhiều. Lần nữa đi sâu vào trong, và giờ thì Doãn Hạo Vũ đã không còn cựa quậy kêu than nữa. Vẫn có sự đau đớn nhưng đen xem cùng sự khoái cảm, su.ng sướng đến phát điên, miệng Doãn Hạo Vũ không ngừng rên rỉ những tiếng đứt quãng.Sự ấm áp quen thuộc bao trùm, Châu Kha Vũ lại bắt đầu mất kiềm chế thúc mạnh. Tốc độ có chút nhanh và vội vàng khiến Doãn Hạo Vũ chỉ biết cong người nhận lấy những cú thúc từ anh
"Ừm... a..."
Đôi chân thon đẹp của Doãn Hạo Vũ vẫn quấn lấy hông anh đòi hỏi, và đương nhiên Châu Kha Vũ không hề từ chối bất kỳ thứ gì từ cơ thể quyến rũ này. Bên dưới dây dưa nóng bỏng còn bên trên anh lại tiếp tục rải những nụ hôn. Châu Kha Vũ cũng không quên bắt lấy cô.n thịt của Doãn Hạo Vũ mà giúp cậu vuốt ve lên xuống. Châu Kha Vũ không biết sự cuồng nhiệt của cậu bắt đầu từ đâu nhưng anh biết mình muốn cậu, anh muốn cậu đến điên cuồng.Nụ hôn chặn đi những tiếng rên rỉ vụn vặn, đồng thời bắt lấy chiếc lưỡi nhỏ ngọt ngào rồi dạo chơi trong khoang miệng của đối phương. Nụ hôn kéo dài tới khi Doãn Hạo Vũ đòi nhịp thở mà đánh nhẹ vào vai anh.Buông đôi mồi mềm của Doãn Hạo Vũ ra, Châu Kha Vũ chuyển qua ngậm lấy tai cậu, vừa li ế.m vừa m.út khiến Doãn Hạo Vũ rụt cổ lại vì nhột, nhưng miệng lại phát ra những tiếng kêu ái muội. Tay còn lại của Châu Kha Vũ lướt theo đường cong nhẹ nhàng của cậu, anh vuốt ve rồi chạm tới cặp mông căng tròn xoa nắn. Những đường cong gợi cảm chỉ cần nhìn vào chạm vào đã khiến anh say mê.Lót thêm một cái gối xuống dưới mông cậu, Châu Kha Vũ tiếp tục đẩy mạnh sâu vào trong Doãn Hạo Vũ. Tiết tấu của anh hôm nay vừa nhanh vừa mạnh, cậu có chút theo không kịp mà liên tục thở dốc :
"Chậm.. chậm một chút... ưm..Sao hôm nay..anh lại hung dữ... thế?"
Doãn Hạo Vũ ngóc cổ nhìn anh khó khăn hỏi. Châu Kha Vũ vẫn không ngừng ra vào trong cậu, sự căng trướng nơi bụng dưới là một loại vừa đau nhưng vừa ham muốn kích thích đến phát điên. Cậu cũng muốn anh, và cậu muốn anh vào sâu hơn nữa, lúc này Châu Kha Vũ đáp lại pha thêm chút trêu chọc :
"Vì nhớ em! Em có thích không ? Nhìn đi, hậu huyệt của em đang nuốt lấy cậu nhỏ cư.ơng cứng của anh đây này"
Châu Kha Vũ vỗ một cái vào mông cậu, bắt đầu rủ rỉ vài câu dirty talk hòng chọc ghẹo Doãn Hạo Vũ. Đàn ông mà, khi làm chuyện ấy đương nhiên cái miệng sẽ muốn buông ra vài lời không trong sáng. Doãn Hạo Vũ da mặt mỏng, thân là người nằm dưới, lúc này lại thêm một lớp ửng hồng
"Anh...a. nhanh quá...đừng..ưm..Châu Kha Vũ..."
" Em có thích làm tình với anh không?"
Châu Kha Vũ nghiến răng nghiến lợi giày vò cậu, câu hỏi khiến cậu choáng váng. Cậu bị anh làm mạnh tới nỗi không thể mở miệng trả lời nổi, chỉ ậm ừ ngân nga trong vô thức. Bởi vậy Châu Kha Vũ lại càng hăng máu đi sâu vào người cậu hơn....Khoái cảm dồn tới khiến Doãn Hạo Vũ bắt đầu khóc lóc rên rỉ nỉ non. Bàn tay cậu nắm chặt lấy lưng rồi đến vai đến cổ, cào đến mấy vết đau rát. Tuy nhiên Châu Kha Vũ không hề để ý tới nó, anh muốn nhấn chìm cậu, muốn cậu chìm trong bể tình của anh.Sau nhiều lần ra vào mạnh bạo, Châu Kha Vũ biết cao trào của anh cũng đã sắp đến. Anh đặt hai chân cậu gác lên vai mình, dồn lực thúc vào cơ thể cậu như vũ bão. Doãn Hạo Vũ cong người đón nhận anh, miệng không ngừng rên rỉ, bàn tay nắm chặt lấy ga giường thấy rõ được cả khớp xương:
" Em không...a... chịu được nữa Châu...Châu Kha Vũ...ư..ư.."
Doãn Hạo Vũ lắc đầu nguầy nguậy, vùng vẫy khóc lóc, anh đã chạm vào điểm sướng nhất của cậu lại còn liên tục đâm mạnh vào. Mãi tới tận một lúc lâu sau anh mới gầm lên một tiếng rên, cô.n thịt giật giật bắn ra thứ chất lỏng màu trắng, để lại tất cả mọi thứ nằm sâu bên trong cậu.Cơ thể Châu Kha Vũ đổ ập lên người cậu, anh không vội rút ra mà chậm rãi điều hoà nhịp thở, thỉnh thoảng lại tìm đến cổ và môi cậu để hôn. 6' sau anh ngửa đầu nhìn Doãn Hạo Vũ, người vừa trải qua sự kích tình vẫn còn đang run rẩy với đôi môi sưng tấy và hai má ửng hồng.Đôi mắt vừa to vừa tròn vẫn còn long lanh ánh nước, Châu Kha Vũ nhịn không được lại bắt đầu một nụ hôn sâu. Nụ hôn này thật sự rất kịch liệt, tựa như muốn hút hết hơi thở của đối phương rồi âm thầm giấu đi cho riêng mình.Dứt được nụ hôn nóng bỏng, Doãn Hạo Vũ đưa tay nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi đọng trên tóc anh, lúc này mới đáp lại câu hỏi lúc nãy :
"Em thích lắm..thích anh...cũng thích..làm tình với anh.."
Anh đưa tay chạm nhẹ môi cậu rồi đặt lên một nụ hôn. Tay anh xoa nắn eo cậu. Châu Kha Vũ lại tiếp tục kéo cậu đến bên cửa sổ sát đất cạnh giường ngủ. Anh hôn cậu sâu mãi không dứt, sau khi tách ra, Châu Kha Vũ xoay người cậu quay lưng về phía mình. Có lẽ vì ở cạnh người mình yêu và nhung nhớ biết bao năm qua, chỗ ấy của Châu Kha Vũ lại dương cờ biểu tình. Họ tiếp tục đưa đẩy bên cửa sổ suốt đêm hôm đó.Có lẽ Doãn Hạo Vũ quá mệt, họ đã làm hết lần này đến lần khác, Châu Kha Vũ bây giờ đã trưởng thành, cơ thể còn mạnh mẽ gấp mấy lần ngày xưa. Suốt cả đêm nay, bọn họ làm từ phòng tắm đến trên giường, rồi lại bị đẩy tới trước cửa sổ sát đất. Doãn Hạo Vũ kéo rèm cửa sổ, cũng chẳng biết kết thúc từ bao giờ, đến lúc ấy thì cậu đã hôn mê mất rồi.
(Huhu đoạn H này là tôi tự viết, vì tác giả toàn cắt ngang tới hôm sau luôn thôi tui đọc mà bí bách á nên tự thân vận động luôn vậy, làm quà cho mọi người luôn. Tui viết H không được chắc tay lắm, còn nhiều thiếu sót mn đọc góp ý cho tui với nhaaaa)
Ngày hôm sau tỉnh lại, đôi mắt cậu khô khốc, cổ họng cũng đau rát, không có chỗ nào trên người là không đau. Từ phòng tắm vang lên tiếng nước, cửa bị kéo ra. Tiếng bước chân di chuyển từ xa tới gần, âm thanh cơ thể ngồi lên ghế sofa vang lên.Căn phòng tối om, cửa sổ bị kéo kín mít, một tia sáng cũng không thể lọt vào.Doãn Hạo Vũ gian nan mở mắt, đôi mắt cậu sưng lên do đêm qua khóc quá nhiều. Cậu dè dặt rụt người vào trong chăn, giống như ốc sên thò râu ra ngoài, chỉ hé ra đôi mắt.Châu Kha Vũ ngồi cách đó không xa dùng điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc, hình như đang xử lý công việc. Doãn Hạo Vũ lặng thinh nhìn trộm anh, thấy anh còn chưa cài hết cúc áo sơ mi, ở cổ và xương quai xanh đều có vết cào. Trên cằm còn có dấu răng, do đêm hôm qua cậu không chịu được cắn anh.Tạm biệt hôm nay, xấu hổ quá, cậu cảm thấy mình thật sự điên rồi, dám để lại dấu răng trên gương mặt Châu Kha Vũ, như vậy còn đi gặp người khác thế nào đây! Doãn Hạo Vũ trốn trong chăn xoắn xuýt, nghe thấy Châu Kha Vũ hỏi:
"Dậy rồi à?"
Cậu giống như học sinh tiểu học bị giáo viên điểm danh, đột nhiên ngồi dậy, mặt mũi nhăn tít lại, tay đỡ lấy thắt lưng đau nhức suýt gãy rồi lại chậm rãi nằm về:
"A..Dậy rồi... Đau quá."
Hình như cậu nghe thấy Châu Kha Vũ không có lương tâm cười khẽ, cứ như anh hết sức hài lòng vì khiến cậu thế này.Còn không hài lòng được sao? Cũng không biết đêm hôm qua anh giày vò cậu bao nhiêu hiệp, dốc sức như thể có hôm nay chứ không có ngày mai.Châu Kha Vũ kéo rèm cửa sổ ra, tia nắng mặt trời tranh nhau tràn vào phòng, Doãn Hạo Vũ đần mặt ra nhìn thời tiết sáng sủa bên ngoài, hỏi:
"Mấy giờ rồi anh?"
"Mười hai giờ."
Doãn Hạo Vũ cứng ngắc trên giường
"Đồng hồ báo thức của em không kêu sao?"
"Có kêu, anh gọi em, em không muốn dậy, còn đánh anh mấy cái."
Doãn Hạo Vũ xấu hổ:
"Điện thoại thì sao?"
"Nghe hộ em rồi."
Doãn Hạo Vũ nhanh chóng vén chăn lên, cầm điện thoại di động xem WeChat, đúng như dự đoán, có rất nhiều tin nhắn. Cậu mở cái đầu tiên, Tiểu Hùng thông báo đã nhận được tin cậu xin nghỉ, không có vấn đề gì, cô có thể làm được.Mãi đến buổi trưa, Tiểu Hùng vẫn không gửi bất cứ tin nhắn nào yêu cầu sự giúp đỡ, đúng như cô nói, cô có thể làm được, Doãn Hạo Vũ không khỏi thầm thở phào.Đánh răng rửa mặt, thay bộ đồ mới, quần áo Châu Kha Vũ mua rất phù hợp với cậu, từ số đo đến vải vóc, vừa vặn thoải mái. Chỉ là kiểu dáng quá tươi trẻ, mặc vào sẽ đánh mất vẻ trưởng thành, cũng làm tôn lên gương mặt búng ra sữa của cậu, giống như một chàng trai đang tràn trề tuổi xuân.Doãn Hạo Vũ ra khỏi phòng tắm, hai chân không khép lại được, dáng đi cũng lạ lùng, nhưng mà ngoài miệng vẫn cợt nhả được:
"Sếp Châu, anh mê kiểu học sinh cấp ba à? Trang phục này chắc mua từ hồi em mười tám tuổi ha?"
Sếp Châu cũng không ngẩng đầu lên, ngón tay đang bấm phím soạn thông báo, tiện thể nói một câu hạ gục cậu trong nháy mắt :
"Anh mê em."
Khiến Doãn Hạo Vũ đỏ mặt tía tai, không đáp trả lại được.Bàn giao xong cho trợ lý, anh day trán, nửa ngày không đi làm tạo thành gánh nặng không nhỏ cho anh. Ngước mắt lên thì thấy Doãn Hạo Vũ đang ngồi trên ghế da khách sạn, một tay vòng qua đầu gối, miệng chậm rãi nhai sandwich trên bàn. Cậu ngại cầm tay sẽ bẩn nên dùng đũa gắp bánh ăn. Nuốt bánh xuống, khóe miệng vẫn còn dính sốt salad, Doãn Hạo Vũ ảo não ngoác miệng ra, lè lưỡi liếm liếm.Có lẽ anh bị điên rồi, nếu không sao lại cảm thấy chỉ nhìn Doãn Hạo Vũ ăn sáng thôi cũng rạo rực trong người, cảm thấy tất thảy mọi thứ đều đáng giá.Nếu để trợ lý biết, có lẽ cậu ta sẽ mắng thầm anh là hôn quân* mất.(*) Vua ngu muội, say đắm trong những thú vui tầm thường, không biết lo việc nước.Doãn Hạo Vũ ăn sandwich xong thì uống sữa, lại liếm miệng một vòng, tay nghịch điện thoại, thói quen không động vào điện thoại khi ăn của cậu đã tự động biến mất từ sau khi mở vườn hội họa. Sự thật chứng minh, đầu óc không thể lúc nào cũng chú ý được, chỉ có cơ thể là tự động thích ứng.Trên WeChat, Hàn Truy nhắn tin hỏi cậu lúc bốn giờ sáng: [Thành công chưa?"]
Sau đó còn nhắn thêm: [Không trả lời, xem ra là thành công rồi."]
Bốn giờ sáng, Doãn Hạo Vũ nhớ lại, đúng là lúc ấy cậu còn đang triền miên cạnh cửa sổ, cơ thể mệt lử, không đủ sức đếm xỉa tới hắn. Cậu gửi nhãn dán biểu cảm cho Hàn Truy, còn thêm một bao lì xì, phần ghi chú thêm hình trái tim biết ơn
["Cảm ơn bà mối Hàn."]
Hàn Truy cấp tốc nhận tiền lì xì, đáp lại
["Đừng khách sáo, mời bữa lẩu là được."]
Vừa mới nói xong, hắn hả hê bổ sung thêm
["Tôi biết rồi, đi ăn lẩu uyên ương."]
Doãn Hạo Vũ âm thầm chửi má nó trong lòng, bị làm thành cái dạng này rồi còn ăn lẩu, không phải muốn cái mạng già của cậu à?Châu Kha Vũ đi tới dùng khăn giấy lau miệng cho cậu, Doãn Hạo Vũ ngoan ngoãn ngửa đầu lên để anh lau cho mình. Lau miệng xong thì được anh hôn một cái, Châu Kha Vũ nói:
"Anh đưa em đi làm."
Doãn Hạo Vũ không từ chối, hai người cùng ra khỏi phòng tiến vào thang máy, cậu xoa dấu hôn trên cổ
"Không thể đến vườn hội họa, quá lộ liễu."
Châu Kha Vũ ung dung nói:
"Trẻ con không hiểu mấy cái này."
Doãn Hạo Vũ đáp:
"Người lớn hiểu nha, anh bảo em giải thích thế nào đây?"
"Cứ bảo do phu nhân vườn trưởng cắn."
Doãn Hạo Vũ biến thành Doãn đỏ mặt, cảm thấy không thể gọi Châu Kha Vũ bằng cái từ này được, nhưng mà cách gọi phu nhân vườn trưởng sao lại nghe hay thế cơ chứ, cậu rất thích.Lúc đến quầy lễ tân trả phòng, Doãn Hạo Vũ không có mặt mũi ra nên ngồi chờ Châu Kha Vũ, không lâu sau thì anh quay lại. Lần đầu tiên cậu qua đêm chơi đùa với người ta ở bên ngoài, là một chiến sĩ thiếu hụt kinh nghiệm làm người lớn, dè dặt hỏi anh:
"Bọn họ có nói gì không?"
Châu Kha Vũ cụp mắt nhìn cậu:
"Có nói."
"Hả?"
"Nói tiền đặt cọc sẽ được hoàn trả."
Doãn Hạo Vũ thầm thở phào, vậy mà Châu Kha Vũ lại bổ sung :
"Bởi vì không dùng b.αo c.ao su, dùng sẽ bị trừ tiền."
Doãn Hạo Vũ vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, tai đỏ bừng lên
"Được rồi đi thôi, mau lên nào, sắp đi làm muộn rồi."
Vốn dĩ đã muộn từ lâu rồi.Châu Kha Vũ nhanh chân đuổi theo, kéo tay cậu lại
"Từ từ thôi, em không đau sao?"
Doãn Hạo Vũ sắp chết vì xấu hổ, đến khi lên xe, Châu Kha Vũ nhận được điện thoại từ gia đình. Sáng sớm Vu Viên không thấy bố đâu, dì nói bố nhóc qua đêm bên ngoài. Đứa trẻ ba tuổi là nhóc đây phải khiển trách bố đi cả đêm không về mới được.Châu Kha Vũ nói:
"Bố có việc."
"Có việc cũng không thể không về nhà, con mới ba tuổi thôi đó."
Châu Kha Vũ nói :
"Dì Lương ở cùng con."
"Như thế cũng không được."
Châu Kha Vũ dỗ nhóc:
"Tối dẫn con đi chơi với chị Chân."
"Thật sao?!"
Đúng là trẻ con dễ dụ, thành công tổ lái một cái là hớn ha hớn hở. Vu Viên hỏi:
"Tối hôm qua bố ở đâu vậy?"
Châu Kha Vũ thản nhiên trả lời
"Con có chị Chân của con, bố cũng có anh Doãn của bố."
Vu Viên thành thật hỏi:
"Bố gặp bạn ạ? Chú Trương sao?"
"Buổi tối con sẽ biết."
Trao đổi thêm vài câu với dì Lương xong, Châu Kha Vũ liền cúp điện thoại. Anh định khởi động ô tô thì Doãn Hạo Vũ bên cạnh nhích lại gần
"Gọi lại một tiếng đi."
Châu Kha Vũ nhướng mày liếc sang
"Hửm?"
Doãn Hạo Vũ liếm khóe miệng, cười nói:
"Anh Doãn."
Nghe mới mẻ quá đi à!Châu Kha Vũ ghìm lên gáy cậu, kéo cậu đến trước mặt mình, liếm lên khóe môi cậu rồi khàn giọng nói:
"Anh Doãn ơi, thích không?"
(Mă thiệt sự luôn á)Châu Kha Vũ đưa cậu đến cổng vườn hội họa, Doãn Hạo Vũ đứng ở đó dõi mắt theo xe của anh rời đi khoảng mấy phút mới nhớ ra đi vào trong.Quả nhiên dấu vết ám muội trên cổ cậu đã gây xôn xao, Văn Kỳ Văn suýt chút rớt tròng mắt ra ngoài
"Hạo Vũ, cậu sao thế? Ở Mỹ cậu vẫn còn là một thằng nhóc ngây thơ không biết gì cơ mà!"
Doãn Hạo Vũ ho nhẹ:
"Cô Văn, chú ý ngôn từ của cô, tôi là vườn trưởng Hạo."
Tính cách Hứa Mộng hướng nội thẹn thùng, thế nhưng vẫn liếc trộm dấu vết trên cổ Doãn Hạo Vũ một cái, che mặt không biết đang nghĩ gì.Trần Khinh trưng ra nụ cười bà dì:
"Không tệ, đồng chí Tiểu Hạo của chúng ta trưởng thành rồi, tôi rất hài lòng."
Doãn Hạo Vũ thật sự đấu không lại mấy người phụ nữ này, Văn Kỳ Văn nói:
"Tiểu Vũ đáng ghét, cậu âm thầm thoát kiếp cô đơn rồi, đã nói mọi người cùng nhau chung vui niềm hạnh phúc độc thân cơ mà? Rốt cuộc là với ai, vị tiểu thư nhà nào vậy?"
Gương mặt bốn người phụ nữ đầy vẻ hóng hớt nhìn chằm chằm cậu, Doãn Hạo Vũ suy nghĩ rồi thản nhiên nói:
"Không phải con gái."
Các cô đều đóng băng, Văn Kỳ Văn há to miệng, Doãn Hạo Vũ nói:
"Người yêu tôi là nam."
Không bao lâu sau khi quả bom bạo phát này được thả xuống vườn hội họa Ngư Duyên, Tiểu Hùng là người đầu tiên lên tiếng phá vỡ sự im lặng:
"Em đã bảo rồi, trông anh thụ thế này cơ mà."
Hứa Mộng phì cười thành tiếng, vừa che miệng vừa đánh giá Doãn Hạo Vũ, ánh mắt ngập tràn vẻ phấn khích mơ hồ. Trần Khinh vốn là dân Học viện Mỹ thuật, sóng to gió lớn nào cũng gặp cả rồi, thành thật mà nói, có rất nhiều nữ sinh viên nghệ thuật chèo thuyền các cặp đôi nam nam.Cô khoanh tay, thâm trầm nói:
"Cũng đúng, cũng chưa thấy em nói thích cô gái nào."
Văn Kỳ Văn thì lại chưa chấp nhận được, hai người họ quen nhau lâu nhất :
"Cậu sao vậy hả, hóa ra cậu thích đàn ông sao?"
"Ừ."
Văn Kỳ Văn: "Sao lúc đó cậu không nói? Bao nhiêu năm rồi, hỏi cậu có thích ai không, cậu đều bảo không."
"Khi ấy đúng là không có thật."
"Nhưng, nhưng mà..."
Doãn Hạo Vũ nói chậm lại:
"Lúc đó tôi không có người yêu, càng không thích đàn ông. Tôi chỉ thích người yêu của mình, người yêu tôi là nam."
Cậu không muốn nhắc đến những chuyện này nên không nói quá chi tiết, chỉ là Văn Kỳ Văn cảm thấy mình bị giấu giếm, làm bạn thân với nhau nhưng Doãn Hạo Vũ không tâm sự với cô, khiến bây giờ cô cảm thấy rất lúng túng.Năm đó ở Mỹ, cô còn tác hợp cho Doãn Hạo Vũ và bạn cùng phòng của mình, nếu như biết cậu thích con trai, cô sẽ không làm những chuyện vô bổ như vậy. Mặc dù Doãn Hạo Vũ từ chối sự tác hợp của cô vô cùng cương quyết, không để lại một chút tơ tưởng thừa thãi nào.Doãn Hạo Vũ thản nhiên come out xong thì vỗ tay:
"Được rồi, đừng tám chuyện nữa. Lúc nào tôi sẽ dẫn người yêu tới ăn một bữa với mọi người, bây giờ làm việc thôi. Tối nay sẽ khai trương chợ bán đồ cũ Ngư Duyên, thông báo vài điều cần chú ý lên nhóm chat phụ huynh, chúng ta đi sắp xếp địa điểm trước!"
Nói xong, cậu giải tán cái chợ đang tụ tập ở phòng giải khát, trở về văn phòng xử lý dấu vết trên cổ. Để mấy giáo viên nhìn thấy thì thôi, nhưng để phụ huynh chú ý tới thì không hay, đến khi họp phụ huynh họ sẽ nói cậu gây ra ảnh hưởng không tốt.Cậu soi gương dán mấy cái băng urgo lên, đúng lúc Tiểu Hùng đi vào. Cô đưa cho cậu một chiếc khăn lụa màu đen có họa tiết quả chuối, tay chỉ lên cổ mình
"Biết thắt chưa?"
Doãn Hạo Vũ nhận lấy, thắt lên cổ mình:
"Cảm ơn."
Tiểu Hùng bình tĩnh hỏi:
"Là phụ huynh của Vu Viên sao?"
Doãn Hạo Vũ suýt chút nữa bị sặc nước bọt, ho khù khụ rồi mở to mắt nhìn Tiểu Hùng. Vẻ mặt cô hờ hững, che giấu vẻ đắc thắng:
"Quả nhiên là anh ấy."
"Cô nhìn ra được sao? Sao lại thấy được?"
"Lúc hai người gặp mặt, chỉ còn thiếu mỗi bài nhạc nền của phim Dòng sông ly biệt(*)."
(*) Bộ phim truyền hình Đài Loan sản xuất năm 1986, chuyển thể từ tác phẩm cùng tên của nữ nhà văn Quỳnh Dao. Chắc mn đều biết ha
"Hả?"
Tiểu Hùng giơ hai ngón tay, hết chỉ vào mắt mình rồi lại chỉ vào Doãn Hạo Vũ
"Ánh mắt dính chặt vào nhau... Bầu không khí cũng rất kỳ lạ, đúng là chẳng coi ai ra gì, tưởng em bị mù chắc, đương nhiên là có thể nhìn ra rồi."
Sau khi nói xong, cô nói với Doãn Hạo Vũ đang đỏ bừng mặt:
"Vườn trưởng, cố lên nha~"
Doãn Hạo Vũ nào ngờ bên cạnh mình còn giấu camera ẩn Tiểu Hùng, người phụ nữ này đúng là ghê gớm, đúng là kẻ làm chuyện lớn, rõ ràng nhận ra từ rất sớm nhưng lại nhẫn nhịn không nói gì tới tận bây giờ.Cơ thể Doãn Hạo Vũ không thoải mái, trước khi bắt đầu khai mạc cậu đến phòng khám, định kê một ít thuốc để uống.Ngô Hải thấy cậu tới thì vừa vui vì được gặp bạn cũ, lại vừa lo lắng không biết cậu lại mắc bệnh gì. Doãn Hạo Vũ hơi ngại ngùng, không biết nên nói thế nào, nào ngờ bác sĩ già vẫn kéo cổ tay cậu qua sờ lên bắt mạch, sau đó sầm mặt nói:
"Mạch thận yếu, chuyện phòng the quá độ."
Doãn Hạo Vũ tai mặt nóng ran suýt chút nữa muốn bỏ trốn khỏi phòng khám.Ngô Hải kinh ngạc nhìn cậu, vẻ mặt hoài nghi, muốn nói lại thôi. Bác sĩ già nói:
"Nghỉ ngơi thật tốt, thanh niên đừng có ỷ mình dồi dào tinh lực mà làm ẩu."
Doãn Hạo Vũ: "Có cần uống thuốc không?"
Bác sĩ già nói:
"Uống thuốc cái gì, cô gái bị cậu làm khổ mới nên uống thuốc, nghỉ ngơi một thời gian là được."
Không thể nói rõ với bác sĩ già, chẳng thà thành thật khai báo với Ngô Hải biết rõ xu hướng tính dục của cậu. Mặt mũi Ngô Hải vẫn vô cùng rối rắm hỏi:
"Cậu có người yêu rồi sao?"
Doãn Hạo Vũ khẽ mỉm cười:
"Đúng thế, là Châu Kha Vũ."
Ngô Hải bừng tỉnh, vừa cười vừa lấy cho cậu chút thuốc tiêu viêm, còn lấy cả thuốc đạn(*) cho cậu
"Thuốc đạn này là để..."
(*) Loại thuốc được bào chế ra để đặt vào hậu môn, có hình thù giống như một viên đạn hoặc có hình thủy lôi, hai đầu thu nhỏ và đường kính phình ra lớn nhất cách đầu viên từ 1/3 đến1/4 chiều dài viên. Với hình dáng này, thuốc dễ dàng đặt vào trực tràng và được giữ ở vị trí cần thiết, không bị đẩy ra bởi lực cản của cơ vòng hậu môn.Doãn Hạo Vũ nhanh chóng cắt ngang lời cậu
"Không cần không cần, tôi biết rồi, kể cả không biết thì tôi cũng sẽ biết đường lên tra trên Baidu, cậu đừng nói, xin cậu đấy."
Sau khi lấy thuốc, Ngô Hải tiễn cậu đến cửa phòng khám, cười híp mắt nhìn cậu. Doãn Hạo Vũ bị nhìn đỏ bừng cả mặt:
"Cậu có gì muốn nói thì cứ nói, cười như thế làm gì!"
Ngô Hải đột nhiên nắm hai tay cậu:
"Tốt quá rồi, Tiểu Vũ."
Doãn Hạo Vũ hơi giật mình, Ngô Hải nói:
"Cậu biết không, từ trước đến nay Châu Kha Vũ chưa từng quên cậu, bao nhiêu năm qua cậu ấy vẫn luôn chờ cậu."......Buổi khai mạc bắt đầu lúc sáu giờ, thời điểm nóng nhất trong ngày đã qua, lúc Châu Kha Vũ đưa Vu Viên đến, bạn nhỏ đã nóng tới mức phải cởi mũ nồi hình Pikachu trên đầu xuống, mái đầu rối tung hiện ra. Châu Kha Vũ cảm nhận nhiệt độ, lo lắng nhíu mày, Vu Viên kéo tay bố lắc lắc
"Bố ơi con nóng quá, có thể ăn kem được không ạ?"
Dì Lương cũng đi cùng bọn họ, sợ tới nơi đông người không trông được nhóc con nên bà chủ động đề nghị mình muốn đi, Châu Kha Vũ cũng đồng ý.Ba người bày biện xong gian hàng, Châu Kha Vũ đặt thùng giấy chứa đầy đồ chơi vào bên cạnh, bảo Vu Viên và dì Lương trông gian hàng, còn mình thì đi tìm người.Gian hàng của giáo viên Ngư Duyên nằm ở trên cùng của chợ bán đồ cũ, bên cạnh sân khấu. Nơi đó bày rất nhiều tranh vẽ của giáo viên, cùng một vài tác phẩm ưu tú của các học sinh. Đâu đâu cũng có người, đông nườm nượp, khung cảnh rất tưng bừng cũng rất ồn ào.Người anh muốn tìm đang khuân đồ cùng các cô giáo.Ở Ngư Duyên chỉ có mình Doãn Hạo Vũ là đàn ông cho nên khó tránh khỏi phải bê vác nặng hơn, do cơ thể không thoải mái nên cậu vừa đi vừa nghỉ, không lâu sau vầng trán đã mướt mồ hôi.Cậu chật vật bê từng thùng giấy nặng đến cạnh sân khấu, khom lưng chống hai chân thở dốc, từng giọt mồ hôi lớn nhỏ xuống đất, trong đầu nhớ đến lời Ngô Hải nói, Châu Kha Vũ vẫn luôn chờ cậu.Trái tim cậu ngột ngạt sưng phồng lên, ra sức đè nén những dòng cảm xúc đang cuộn trào mãnh liệt, không khí nóng hầm hập xung quanh cơ thể dần hóa thành hơi nước trong mắt, lan tràn xuống mặt đất.Cậu tưởng rằng không có ai chờ cậu nữa, giống như 9 năm về trước, ở thành phố C rộng lớn này cậu không thể tiếp tục ở lại, cũng không thể ở lại được. Bởi vì sẽ không có ai cần cậu, cậu cũng không thể có bất kỳ người nào bên mình cả. Nhưng cậu lại chưa bao giờ nghĩ tới, những gông cùm mình để lại vẫn luôn quấn chặt lấy người đàn ông mình nhung nhớ trong lòng.Rốt cuộc cậu đã hiểu mình ấu trĩ thế nào, kích động thế nào, lúc nào cũng nghĩ ngợi lung tung tự cho mình là đúng. Nhưng hóa ra không chỉ mình cậu đơn phương, bởi vì cùng lúc ấy người mà cậu nhớ cũng đang nghĩ đến cậu.Bọn họ vẫn luôn ở ngay đây, rõ ràng chỉ cần quay đầu lại là có thể nhìn thấy nhau, nhưng cậu lại chưa bao giờ dũng cảm quay đầu, nếu không đã có thể phát hiện ra sớm hơn, hóa ra người ấy vẫn luôn ở đây.Bên tai vang lên tiếng gọi, cậu nhếch nhác giơ tay lau mặt, ngón tay ướt mồ hôi sơ ý chọc vào mắt, cay cay đau nhức. Doãn Hạo Vũ ngước mắt lên, Châu Kha Vũ đang bước về phía cậu, vừa lo lắng vừa áy náy nhìn cậu, nhưng anh cũng không hỏi nhiều, chỉ nói:
"Còn cần chuyển bao nhiêu?"
Châu Kha Vũ nói tiếp:
"Em đừng bê nữa, để anh."
Không nghe thấy cậu trả lời, Châu Kha Vũ ngập ngừng không nói nữa, anh nhìn kỹ gương mặt Doãn Hạo Vũ, cau mày nói:
"Sao thế, thật sự rất không thoải mái sao?"
Đúng, cậu rất không thoải mái, cảm giác vô cùng khó chịu.Châu Kha Vũ thấy mặt mũi cậu trắng bệch, lo lắng biến thành cố chấp:
"Em ngồi đây một lúc, lát nữa anh đưa em đến bệnh viện."
Doãn Hạo Vũ lắc đầu:
"Em không sao."
Dáng vẻ như vậy thì không sao chỗ nào?Doãn Hạo Vũ không muốn nói, Châu Kha Vũ cũng không chất vấn nữa, xung quanh đông người, nơi này không phù hợp để cãi nhau. Anh cởi bỏ khuy măng-sét, chậm rãi xắn tay áo lên, lẫn vào trong tốp giáo viên nữ bê đồ giúp các cô.Doãn Hạo Vũ bị bỏ lại ngồi sang một bên, trái tim xót xa, ánh mắt đuổi theo bóng dáng Châu Kha Vũ. Không bao lâu sau, cậu bừng tỉnh một lần nữa, dòng cảm xúc vẫn như cơn sóng nhỏ nhưng hiện tại vẫn còn rất nhiều việc phải làm. Cậu đã không còn là một Doãn Hạo Vũ của tuổi mười tám bất lực với tất cả mọi thứ nữa rồi.Doãn Hạo Vũ tu nửa chai nước, lên dây cót tinh thần tham gia vào đội ngũ bố trí sân khấu. Lát nữa khi hoạt động bắt đầu, trên sân khấu còn có tiết mục khai mạc được biểu diễn bởi sự kết hợp giữa câu lạc bộ Taekwondo và lớp vũ đạo.Cậu cũng cần bàn bạc với bên đối tác nữa.Sáu giờ rưỡi, hoạt động chính thức bắt đầu, âm nhạc và tiết mục đang diễn ra, lượng người dần dần tăng lên. Doãn Hạo Vũ đang cùng bảo vệ đứng canh ở cổng để phòng ngừa có nhân viên không liên quan đục nước béo cò đi vào, các phụ huynh và bạn nhỏ tham gia hoạt động lần này đều cần có vé vào cửa đặc biệt, phải đóng dấu thì mới được vào. Trẻ con nhiều, người lớn cũng rất nhiều, vấn đề an toàn được đặt lên hàng đầu.Bận rộn đến tám giờ tối, tất cả được tiến hành tuần tự, Doãn Hạo Vũ thở phào nhẹ nhõm, trở về hai bên cánh gà nghỉ ngơi.Phía sau sân khấu không có đèn, ánh sáng bị tấm chắn gió che khuất. Trong bóng tối, Doãn Hạo Vũ ngồi trên ghế, chống khuỷu tay lên đầu gối, cơ thể cong như cánh cung vì sự mệt mỏi rã rời không chịu nổi. Giây phút ấy, nước mắt đã nhẫn nhịn rất lâu lã chã rơi xuống. Cậu biết mình không nên khóc, đã hai mươi bảy tuổi rồi, có gì hay mà phải khóc?Thế nhưng cậu không kiểm soát được, cũng không thể kiểm soát, trái tim cậu đau đớn và ân hận, âm ỉ và bứt rứt.Đã 9 năm rồi, đó là khoảng thời gian mà bọn họ đã lãng phí, cậu tưởng vì muốn tốt cho Châu Kha Vũ nên bản thân sẽ không hối hận.Thế nhưng cậu hối hận rồi, vô cùng hối hận, cực kỳ hối hận.Màn vải làm cửa bị kéo lên, có người đi vào góc khuất tối tăm này, bóng hình anh bị kéo dài ra tận không gian sáng sủa bên ngoài, theo từng bước đi tràn đến chân cậu.Cậu nghe thấy Châu Kha Vũ nói:
"Tìm được rồi, hóa ra em đang ở đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co