Truyen3h.Co

KẾT HÔN CÙNG TỔNG TÀI [TAEKOOK]

PHIÊN NGOẠI 1🌺

Yunniefanfic

.

Câu chuyện của họ thì phải bắt đầu từ rất lâu, từ khi cả hai còn là những đứa trẻ. Cả hai quen biết từ mối thâm tình của hai gia đình cho nên mặc nhiên trở thành cặp bạn nổi tiếng. Cùng học, cùng trường, cùng lớp lại luôn kè kè bên nhau trong mắt mọi người đều xem hai người là một đôi. Nhưng hơn ai hết Seunha biết người kia đối với mình chỉ là tri kỉ không hơn không kém.

Vậy mà tình cảm dành cho người kia lại cứ lớn dần không cách nào ngăn cản. Những tháng ngày học trò ngồi sau xe người kia, những buổi chiều lang thang khắp các quán cafe tất cả đều là những kỉ niệm quý giá không thể nào quên.

Lựa chọn đi du học một phần là vì em trai nhưng cũng là vì tránh mặt người kia, hi vọng thời gian cùng khoảng cách sẽ làm phai dần mọi thứ. Nhưng người kia lại giống như cái bóng mà thường xuyên xuất hiện những lúc mình cần, hỏi làm sao có thể quên đây?

Đến khi quyết tâm sẽ nói ra lòng mình thì người kia lại xuất hiện trước cửa cùng một người con trai khác. Mà người con trai ấy so với cậu đều nổi trội hơn, chính mình còn không thể ghét bỏ thì phải làm thế nào?

Nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc của người kia cậu lại một lần nữa hạ quyết tâm, từ bỏ tất cả chúc phúc cho người ấy.

Nhưng, lại là nhưng khi anh đã buông tay người ấy lại xuất hiện, lại muốn ở bên cậu. Cuộc sống đúng là không thể lường trước được.

Seunha nghĩ lại chuyện vừa xảy ra lại nhớ về những lời của người kia trong lòng càng thêm rối loạn.

Cậu nên lựa chọn như thế nào mới là đúng? Cậu thừa nhận mình vẫn còn tình cảm với người kia, tình cảm suốt hai mươi mấy năm trời không phải nói quên là quên được. Nhưng cậu lại sợ, sợ sẽ lại bị bỏ lại một lần nữa, trái tim cậu không còn đủ sức để chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa.

"Hyung..."

Tiếng nói của Jungkook ngoài cửa kéo Seunha về thực tại vội đứng dậy mở cửa.

"Khuya rồi sao còn chưa ngủ."

Kéo Jungkook vào phòng để cậu em ngồi lên giường Seunha liền hỏi.

"Em không buồn ngủ."

"Chứ không phải không có tên nhóc Taehyung không ngủ được sao?"

Khi nãy mọi người về hết thì Taehyung có việc đột xuất sau khi giúp Jungkook thu xếp xong mọi việc liền đi.

"Em mới không thèm, anh ta phiền muốn chết."

Jungkook bĩu môi cãi lại nhưng thật lòng từ khi lên lại Seoul luôn có hắn bên cạnh, hôm nay không có gối ôm 37 độ rưỡi đúng là có chút khó ngủ.

"Thật là tai đỏ hết lên rồi còn cãi."

"Hyung bắt nạt em, em sẽ mách Jihan hyung."

Jungkook ngượng quá liền lôi luôn Jihan ra làm bia đỡ.

"Jihan hyung của em thì ghê rồi ai dám động."

"Hyung sao lại nói vậy, hai người chẳng phải đã tốt đẹp rồi sao?"

Jungkook tuy không nhìn thấy nhưng nghe giọng nói của Seunha có thể cảm nhận được có gì đó không ổn.

"Hyung sao vậy?"

Jungkook thấy không có tiếng trả lời có chút sốt sắng tìm tới nắm lấy Seunha lo lắng. Cậu vẫn luôn cảm thấy có lỗi trong chuyện của Seunha và Jihan.

"Hyung...haizzz thôi kệ đi."

"Không được, hyung nói thế là ý gì?"

"Hyung với Jihan hyung của em không có duyên cho nên...."

"Hai người từ nhỏ đến lớn đều ở bên nhau cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện, sao lại không có duyên."

"Jungkook em không phải là hyung em không hiểu đâu."

"Em có thể không hiểu nhưng em biết hai người yêu nhau nên ở bên nhau. Hyung xem em với Taehyung trải qua bao nhiêu khó khăn chẳng phải vẫn về bên nhau sao."

Jungkook cậu thực sự là không hiểu, Seunha hyung rõ ràng rất yêu Jihan hyung. Mà Jihan hyung hiện tại cũng đáp lại tại sao lại không thể đến với nhau.

"Ngốc, đó là vì tên nhóc Taehyung kia yêu em.

"Jihan hyung chẳng phải cũng yêu hyung còn gì."

Yêu nếu thực sự là yêu tại sao suốt hai mươi mấy năm không yêu đến khi bị từ chối mới nói yêu, liệu có thể tin được không?

"Hyung em nghĩ..."

"Jungkookie."

"Taehyung."

Jungkook đang định tiếp tục làm công tác tư tưởng cho Seunha thì bị giọng nói quen thuộc làm cho giật mình. Cái tên ngốc nhà cậu chẳng phải nói sẽ không về sao lại có tiếng ở nhà.

"Thì nhớ em quá không chịu được, hyung."

Taehyung đi về phía Jungkook xoa đầu cậu lại quay sang chào Seunha.

"Dẻo miệng."

Jungkook ngượng ngùng nắm tay Taehyung ra khỏi đầu mình, mắng một câu.

"Đã về rồi thì đưa tên nhóc này về ngủ đi để hyung còn ngủ."

Seunha nhìn đôi kia trong lòng lại càng thêm loạn cho nên liền cách đuổi khéo hai cậu em phiền phức.

"Vậy bọn em xin phép."

Jungkook bị ôm lên thì dãy dụa phản kháng, cậu còn chưa nói xong chuyện của Jihan hyung a~

"Á buông ra đồ Kim chân cong nhà anh, tôi còn có chuyện muốn nói với Seunha hyung."

"Có chuyện gì nói sau, giờ về ngủ. Hyung ngủ ngon."

Taehyung cứ thế áp tải người đi trước khi rời khỏi không quên chúc Seunha ngủ ngon và đóng cửa giúp anh.

Seunha nhìn mà chỉ biết lắc đầu cười, giá như cũng có người đối với anh như vậy thì thật tốt.

....

"Seunnie."

Seunha vừa xuống lầu thì đã bắt gặp người mà cậu không muốn gặp nhất. Còn gọi cậu bằng cái tên mà cậu luôn mong muốn, nếu là trước kia cậu sẽ rất vui nhưng hiện tại chỉ khiến cậu thêm rối.

"Hyung ngồi xuống ăn sáng đi, Jihan hyung có mang tới bánh bao cùng cafe hyung thích đó."

Jungkook vô tội không hiểu tình hình vui vẻ lên tiếng.

"À...hyung không đói, hyung có việc ra ngoài trước."

"Seunha đợi anh với."

Jihan thấy vậy vội gọi với đuổi theo.

"Có chuyện gì vậy?"

Jungkook khó hiểu hỏi Taehyung.

"Sao anh biết, kệ đi chuyện của họ để họ tự giải quyết nhanh ăn sáng rồi còn tới bệnh viện."

"Nhưng...."

"Không nhưng nhị gì hết a~"

Taehyung đem thìa cháo bón cho Jungkook. Hắn không phải không quan tâm hai người kia nhưng muốn cởi nút thì phải tìm người buộc nút, chuyện của hai người họ chỉ có họ mới giải quyết được. Người ngoài xen vào chỉ càng thêm rắc rối mà thôi. Hắn hiện tại chỉ muốn chăm sóc Jungkook thật tốt và hi vọng ca phẫu thuật sẽ thành công để cậu sớm nhìn thấy ánh sáng.

....

"Seunnie, Seunnie.."

"Jihan cậu đừng có như vậy được không. Tôi là Seunha không phải 'Seunnie' gì đó của cậu."

Seunha nhịn không được nữa quay lại nói, cái tên ngốc này không thấy mọi người đi đường đang nhìn sao.

"Em là Seunnie chứ còn ai vào đây, chẳng phải hôm qua em đã đồng ý hẹn hò với anh sao?"

Jihan vẫn là bám lấy không rời Seunha nửa bước, hạnh phúc trước mặt sao có thể để mất.

"Tôi có nói là đồng ý đâu, cậu nếu còn muốn làm bạn với tôi thì thôi ngay cái kiểu gọi đó đi."

Trong lòng anh thực ra rất muốn nghe người kia gọi như vậy nhưng cậu không thể để nó làm lu mờ được. Phải dứt khoát thì mới có thể chấm dứt hoàn toàn thứ tình cảm chỉ có đau khổ này được.

"Được, vậy Seunha em chẳng phải..."

"Tôi bằng tuổi cậu...à không hơn cậu mấy tháng cho nên không phải là em cậu."

"Nhưng..."

"Tôi có việc cấm đi theo, nếu còn muốn thấy tôi."

Cậu nói còn nhanh chân bước đi anh sợ nếu còn chần chừ anh sẽ quay lại mà ôm lấy người kia mất.

"Seunha khi nào em chưa đồng ý anh sẽ còn đi theo em đến khi em đồng ý thì thôi. Em muốn trốn thì dù phải lật tung cả thế giới anh cũng sẽ tìm thấy em."

Jihan không đuổi theo Seunha nhưng lại giữa đường gào lớn khiến cho cậu chỉ biết cố đi thật nhanh tránh ánh nhìn của mọi người.

Đồ con nai đáng ghét có cần phải nói to như vậy không, cậu mặt dày nhưng tôi đây không có được như vậy.

Jihan nhìn dáng vẻ luống cuống cố đi thật nhanh của ai kia mà bật cười. Bánh bao nhà cậu (của anh hồi nào vậy?) hẳn là đỏ bừng cả mặt cho xem, da mặt bánh bao vốn mỏng mà.
Và kể từ đó hành trình chinh phục 'hoàng tử bánh bao' của Park tổng bắt đầu.

Cậu chuyện tình của Park tổng chúng ta kể ra cũng không kém phần gay go và quyết liệt. Chẳng hạn như buổi sáng sớm chạy tới mang café cho người ta thì bị người ta sai 2 chú cún vờn qua vờn lại đổ đầy người. Chẳng hạn như đứng đợi người ta ở cổng, người ta chẳng biết giả vờ hay cố ý sút cho cả quả bóng vào đầu. Chẳng hạn như người ta đi mua sắm liền biến thành chân sai vặt cùng tài xế không công. Chẳng hạn như....chẳng hạn như.....

Và còn rất rất nhiều chẳng hạn nữa nhưng Park tổng của chúng ta là ai chứ sao có thể dễ dàng bị hạ gục được.

Seunha nhiều khi cũng thấy tội nhưng kệ ai kêu cô chấp làm chi.

Seunha vì chữa trị cho Jungkook cũng như tiện trông coi Minha, cho nên dưới sự nhiệt tình của Chanwon đã quyết định vào bệnh viện nhà cậu làm việc.

Seunha vốn là người dễ gần lại thêm vẻ ngoài đáng yêu vì vậy nhanh chóng làm quen và dành được tình cảm của bệnh nhân cũng như đồng nghiệp. Bên cạnh đó lại có Hasin cùng Chanwon giúp đỡ khiến cho mọi việc đều vô cùng thuận lợi, ngoại trừ một 'cái đuôi' lúc nào cũng bám theo.

Theo lời kể của bệnh nhân cùng y tá bác sĩ của bệnh viên, hàng ngày cứ đúng giờ sẽ có một mỹ nam xuất hiện. Bao giờ cũng thế sẽ mang theo đồ ăn và café mà bác sĩ Seunha thích rồi xoăn xoe theo sau bác sĩ tới hết giờ nghỉ mới thôi. Còn nữa tối tối người đó sẽ lại đến đón bác sĩ, mặc dù đều bị xem như không tồn tại nhưng họ để ý thấy người đó khi ấy cũng không có đi mà luôn theo sau bác sĩ Lee. Hôm nào bác sĩ phải trực, thì thôi rồi đồng nghiệp trực cùng ai cũng vui, vì được ăn ké lại còn toàn là đồ ngon nữa. Và cũng nhờ thế mà chuyện có một mỹ nam đại gia theo đuổi bác sĩ Lee cả bệnh viện không ai không biết, không ai không rõ.

"Haizzz."

Seunha buông tập bệnh án mà nằm dài ra bàn chết mất thôi cứ tình hình này cậu sẽ bị ép đến điên cho xem. Cái con nai chết dẫm kia rút cuộc phải làm thế nào mới chịu từ bỏ đây? Nếu cứ như vậy không khéo cậu sẽ mềm lòng mất.

"Seunha."

Nhắc đến tào tháo tào tháo liền xuất hiện. Seunha chỉnh lại tư thế trưng ra bộ mặt lạnh tanh nhìn người đang đứng ở cửa. Cái người này rõ ràng không phải bác sĩ sao lại có thể tự ý ra vào phòng làm việc vậy chứ.

"Cậu lại muốn gì đây, tôi rất bận có rất nhiều bệnh nhân đang đợi tôi."

Seunha lạnh lùng nói đứng dậy thu xếp đống bệnh án chuẩn bị đi.

"Anh cũng là bệnh nhân mà."

Jihan nhìn Seunha trong giọng nói chứa đựng sự mệt mỏi, luc này Seunha mới để ý khuôn mặt người trước mặt khá nhợt nhạt đôi môi thì tím tái. Không cần là bác sĩ cũng nhìn ra la có bệnh.

"Vậu có thể qua chỗ bác sĩ Hasin hay Chanwon, tôi hiện tại không rảnh."

Trong lòng lo lắng đến phát điên nhưng Seunha vẫn cố tỏ ra lãnh đạm không quan tâm.

"Họ làm sao có thể bằng em, bệnh của anh chỉ có em là người hiểu rõ nhất."

"Đừng nói là cậu..."

Seunha chưa nói hết câu nhận được cái gật đầu của người kia vội chạy lại vạch tay áo lên, y như rằng thấy cả cánh tay đều mần đỏ có chỗ bị gãi tới xước chảy cả máu.

"Cậu...thật là...lại ghế ngồi đi."

Seunha trước tình cảnh hiện tại thì chỉ có thể làm như vậy, sức khỏe dù sao cũng là quan trọng hơn cả.

"Cậu nói đi đã làm gì mà lại ra nông nỗi này."

"Anh..."

"Anh em gì, cậu không biết mình thế nào sao mà còn để như vậy."

"Thì tại hôm trước Jungkook nói em muốn ăn hải sản cho nên..."

"Cho nên cậu mua về nấu, cậu còn không rõ mình dị ứng hải sản sao?"

"Anh đã rất cẩn thận dùng gang tay nếm thử có chút xíu..."

"Cậu bị ngốc đấy à, thật không hiểu sao cậu có thể làm tổng tài của một tập đoàn lớn."

Lúc này Seunha không chịu được nữa mà lớn tiếng, cái con người này nên nói là ngốc hay là gì đây?

Jihan từ nhỏ đến lớn không sợ trời không sợ đất chỉ sợ mỗi hải sản và bị dị ứng cực kỳ nghiêm trọng. Mỗi lần dị ứng sẽ nổi mần đỏ đầu tiên là hai cánh tay sau đó là cả người, còn bị nôn mửa rồi sốt nữa, vô cùng khổ sở.

"Anh...ưm..."

Jihan định cãi lại thì cổ họng liền khó chịu ôm miệng chạy vào nhà về sinh, Seunha chỉ biết chạy theo vỗ vỗ lưng giúp người kia.

"Thấy sao rồi?"

"Em còn không biết."

Jihan tận dụng dựa vào người kia, thực sự không phải anh làm quá hiện tại anh chẳng còn tý sức lực nào.

"Đi về nhà rồi tính, cậu ở gần đây không?"

"Ngay đối diện thôi để tiện gặp em."

Seunha đem áo khăn lại mũ trùm kín cho Jihan để tránh gió. Jihan thuận thế dựa dựa vào người kia để người ta ôm eo dìu đi, cho nên hôm nay cả bệnh viện mới được dịp mở mắt thấy bác sĩ Lee cùng tình nhân mỹ nam ôm nhau thắm thiết.

"Cậu đi nghỉ đi, tôi nấu đồ rồi sẽ mang thuốc vào cho."

Seunha đưa Jihan vào phòng rồi lại trở ra bên ngoài, cậu không phải chưa gặp trường hợp này lần nào cho nên cũng biết nên phải làm gì.

Jihan khi ốm chỉ thích ăn cháo trắng thịt nạc băm và chút hành, khi ốm sẽ nhõng nhẽo như đứa trẻ lên ba bám lấy cậu, không chịu uống thuốc vì đắng. Bị dị ứng sẽ gãi không ngừng chỉ chịu yên khi được cậu xoa xoa cho.Tất cả mọi thứ đúng như Jihan nói chỉ có cậu là biết rõ nhất.

Nghĩ tới đây tự dưng cậu lại thấy buồn cười, cậu và Jihan có phải vì quá hiểu nhau nên giống như nam châm cùng chiều đẩy nhau không?

"Seunha, Seunha.."

Lại nữa rồi Seunha thở dài quay đầu y như rằng thấy bản mặt người kia cười toe toét mà ôm lấy mình, cậu đã bảo mà bắt đầu sốt là sẽ tìm cậu bám dính lấy.

"Nhanh ăn cháo rồi uống thuốc đi."

Seunha khó khắn đem người kia trở lại giường lại bắt đầu bón cháo và dụ dỗ người kia uống thuốc. Sau đó lại xoa thuốc ở hai cánh tay cũng may chỉ mới bị hai cánh tay và sốt nhẹ. Nếu cậu không đoán sai thì chiều sẽ khá hơn.

Bị kéo lên giường nằm cùng lại ôm chặt Seunha đành nhắm mắt chịu đựng, dù sao cũng là bệnh nhân nên cho qua vậy. Cứ thế cậu cũng chìm vào giấc ngủ.

Khi Jihan tỉnh dậy nhìn người trong lòng thì mỉm cười hạnh phúc, thật muốn được mãi như vậy. Lại siết chặt vòng tay hôn lên gò má bánh bao.

"Cậu..."

Đúng lúc Seunha tỉnh giấc sốc không nói lên lời vùng tay định đi thì bị ôm chặt.

"Seunha, anh thích em, không phải là anh yêu em những lời này đều là thật. Em hiểu mà, em là người hiểu rõ anh nhất nên em nhất định sẽ biết đâu là thật và đâu là giả."

"Tôi..."

"Anh không yêu cầu em ngay lập tức chấp nhận anh vì anh hiểu anh đã tổn thương em rất nhiều nhưng anh chỉ mong em cho anh một cơ hội ở bên cạnh em, chăm sóc cho em."

"Nhưng...."

"Để anh ở bên em chỉ vậy thôi."

Ánh nhìn dịu dàng đầy chân thành như vậy bảo cậu sao có thể từ chối đây, cho nên nếu đã không thể từ bỏ thì cứ đánh cược một lần vậy.

"Cảm ơn em."

Jihan nhìn thấy cái gật đầu của người kia mà như thấy vật báu trên đời vậy. Chỉ cần có cơ hội anh nhất định sẽ không để mất cậu lần nữa.

Yêu đơn phương luôn là đau khổ nhưng không phải lúc nào cũng như vậy, giống như Seunha tình cảm hơn hai mươi năm trời cuối cùng cũng được đền đáp. Và tin chắc hai người sẽ có cuộc sống hạnh phúc trong tương lai. Bởi tình yêu sẽ luôn mang lại những điều kỳ diệu mà.

___

💕

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co