Khi Phi Khuynh Thanh Cua Vuong Gia Van Thien Thieu Edit
Ánh mắt Phong Mạc Thần thoáng chốc tối sầm, khóe môi lạnh nhếch thành vòng cung: "Ngươi đuổi Bổn vương đi sao?"
"Thần thiếp không dám." Bạch Ly Nhược vẫn cúi đầu như cũ.
Phong Mạc Thần cười khẩy, ánh mắt nhất thời trở nên nham hiểm: "Bổn vương thấy không phải ngươi không dám."
Bạch Ly Nhược còn muốn phân trần, chiếc eo nhỏ nhắn bị nắm lấy, người đã bị hắn ôm, ánh mắt trong suốt nhìn thẳng vào đáy mắt sâu của hắn, trong lòng chợt lạnh, nhíu mày nói: "Vương gia, có lẽ lúc này không thích hợp."
"Ngươi là Vương phi của Bổn vương, vậy ngươi nói ta biết, lúc nào là thích hợp." Phong Mạc Thần ném Bạch Ly Nhược lên giường, xé rách y phục của nàng, đặt nàng ở phía dưới.
Bạch Ly Nhược vùng vẫy, vải trải giường bị nàng kéo ra thành một đoạn, tiếng vải rách vang lên, sau đó chân nàng thực hiện một cú đá xoáy.
Phong Mạc Thần không ngờ tới nàng thật sự có bản lĩnh. Hắn bị đá lui về phía sau che ngực, kinh ngạc nhìn Bạch Ly Nhược.
Bạch Ly Nhược cũng bị chính hành động của mình làm sợ hết hồn, mới vừa rồi chẳng qua là bản năng mà thôi. Thấy ánh mắt cực kỳ phẫn nộ của Phong Mạc Thần, nàng co rúm thụt lùi phía sau.
Phong Mạc Thần nghiến răng, trong đôi mắt phượng tóe lên tia lạnh lẽo, nàng dám phản kháng hắn? Bước nhanh đến phía trước, kìm hai tay nàng lên đỉnh đầu, một tay xé rách quần áo còn lại trên người nàng.
Bạch Ly Nhược tràn nước mắt, lần nữa nhấc chân đá hắn, nhưng bị hắn gắt gao đặt dưới thân, bên tai truyền đến lời của hắn: "Vương phi, nhiều ngày không gặp, ngươi dường như quên mất bổn phận của mình thì phải!"
Bạch Ly Nhược cắn môi dưới đến nỗi ra cả tơ máu, tóc nàng xốc xếch ngay tại khóe miệng,
ánh mắt kinh hãi, gằn từng chữ nói: "Vương gia, thị thiếp người nhiều như mây, sao lại làm khó thần thiếp?"
Phong Mạc Thần lạnh lùng cười một tiếng, đem vật duy nhất còn trên người nàng xé rách, "Bổn vương chính là thích xem ngươi khổ sở!"
Bạch Ly Nhược không còn kịp phản kháng nữa, Phong Mạc Thần đã động thân mà vào. "Đường hành lang" thắt chặt của nàng khiến hắn quên hết tất cả, không kịp chờ nàng tiếp nhận, chạy cuồng dã ở trong cơ thể nàng.
Đối với Phong Mạc Thần, đây là một đêm vui sướng. Ở trên người nữ nhân khác không tài nào tìm được vui thích như niềm khoái cảm trên người nàng. Thân thể của nàng và thân thể của hắn quá phù hợp, quả thực là chỉ dành riêng cho một mình hắn.
Còn với Bạch Ly Nhược, đây là một đêm khuất nhục. Hắn lần lượt đoạt lấy, không biết thoả mãn cưỡng chiếm, làm cho nàng cả người tiều tụy. Sau mỗi lần ngất đi, luôn bị hắn thay đổi tư thế của cơ thể tới mức đau đớn làm thức tỉnh. Đợi chờ nàng, là một lần khác hành hạ.
Bình minh hôm sau, Phong Mạc Thần nhìn cô gái ngất đi trong ngực khẽ cau mày, thể chất của nàng kém như vậy sao? Nhìn khuôn mặt trắng bệch, sinh lòng thương tiếc, giơ tay lên nhẹ chạm vào mi tâm nàng, tiếp đó hôn lên giữa trán.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co