Truyen3h.Co

Khoang Cach Giua Hai The Gioi Viewjune

Chương 4: Bức Tường Bị Vỡ

Công ty đang bước vào một giai đoạn quan trọng. Các cuộc họp liên tục diễn ra, và khối lượng công việc ngày càng trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Mặc dù đã quen với áp lực, June cảm thấy mình gần như bị nhấn chìm trong công việc. Nhưng có một điều khiến cô không thể không chú ý – đó là sự thay đổi trong cách View nhìn nhận cô. Mặc dù không phải là sự thay đổi lớn, nhưng mỗi lần View nói chuyện hay giao việc cho cô, đều có một chút sự khác biệt, một sự chú ý không rõ ràng nhưng đủ để June cảm thấy được công nhận.

Ngày hôm đó, khi June bước vào văn phòng để đưa cho View một bản báo cáo, cô nhận thấy không khí trong phòng khác thường. View đang ngồi trước bàn làm việc, tay che lấy khuôn mặt, như thể đang chịu đựng một cơn mệt mỏi tột cùng. Ánh sáng từ cửa sổ chiếu xuống, tạo thành một dải sáng bao quanh người cô giám đốc, khiến cho không gian như chìm vào một vầng sáng mờ ảo.

“Giám đốc, tôi có bản báo cáo cho cô,” June lên tiếng, phá vỡ sự yên lặng trong phòng.

View ngẩng đầu lên, ánh mắt lạ lùng và mệt mỏi nhìn June. Cô không nói gì, chỉ đơn giản cầm lấy bản báo cáo từ tay June rồi đặt nó lên bàn, mắt vẫn không rời khỏi màn hình máy tính.

June nhận thấy điều gì đó không ổn. Cô giám đốc không bao giờ để mình rơi vào trạng thái như vậy, luôn giữ vững phong thái tự tin và lạnh lùng. Sự mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt của View khiến June không khỏi lo lắng.

“Giám đốc, cô có ổn không?” June hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng vẫn chứa đầy sự quan tâm.

View hít một hơi dài, đôi mắt khép lại trong giây lát. “Tôi không sao.” Cô trả lời ngắn gọn, nhưng vẫn không che giấu được sự uể oải trong giọng nói.

Nhưng không hiểu sao, khi nghe câu trả lời ấy, June lại không thể quay lưng rời đi. Một sự thôi thúc kỳ lạ khiến cô dừng lại và bước lại gần hơn. Cô giám đốc mạnh mẽ, lạnh lùng và kiên quyết này, liệu có thực sự ổn không?

“Tôi có thể giúp gì cho cô không?” June ngập ngừng, hỏi.

Câu hỏi đó khiến View ngước mắt lên, nhìn thẳng vào June. Ánh mắt của cô vẫn lạnh lùng, nhưng có gì đó khác biệt. Một cơn sóng lặng lẽ lướt qua đôi mắt sắc bén ấy. “Cô muốn giúp tôi?” Giọng của View hơi lạ, như thể cô đang thử thách June.

June gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Nếu cô không phiền, tôi có thể mang cà phê cho cô, hoặc làm bất cứ điều gì giúp cô cảm thấy thoải mái hơn.”

View nhìn cô chằm chằm một lúc, như đang suy nghĩ về điều gì đó. Đột nhiên, cô thở dài, khẽ lắc đầu và lại quay lại với công việc của mình. “Cảm ơn, nhưng không cần thiết. Cô có thể đi làm việc của mình đi.”

Mặc dù không nhận được sự chấp thuận, nhưng lời nói của View lại khiến June cảm thấy một điều gì đó lạ lẫm. Cô giám đốc mạnh mẽ ấy có vẻ như không muốn ai biết rằng cô cũng có những lúc yếu đuối, mệt mỏi.

---

Buổi chiều, khi mọi người đã tản ra để chuẩn bị về nhà, June vẫn ngồi lại trong văn phòng, tiếp tục kiểm tra lại các tài liệu cho buổi họp vào sáng mai. Cảm giác mệt mỏi kéo dài suốt cả ngày khiến cô không muốn về nhà, nhưng cũng không thể bỏ dở công việc.

Bất ngờ, cánh cửa văn phòng mở ra, và một bóng dáng quen thuộc xuất hiện. Đó là View. Cô giám đốc không có vẻ gì là mệt mỏi, nhưng ánh mắt ấy lại chứa đựng điều gì đó khiến June phải chú ý.

“Cô Wanwimol, tôi đã yêu cầu cô làm một số việc hôm nay, nhưng có vẻ như cô quên mất một số chi tiết quan trọng trong báo cáo.”

June vội vàng đứng dậy, hốt hoảng: “Tôi xin lỗi, giám đốc. Tôi sẽ sửa lại ngay lập tức.”

View chỉ lắc đầu, không tỏ vẻ tức giận mà chỉ thở dài. “Cô không cần phải lo lắng quá. Tôi không muốn làm cô căng thẳng.”

Lần này, giọng nói của View không còn lạnh lùng như mọi khi. Câu nói ấy, dường như mang một chút dịu dàng, một chút quan tâm lạ lùng mà trước nay June chưa từng nhận thấy.

“Giám đốc...” June ngập ngừng, rồi thốt lên: “Nếu cô cần nghỉ ngơi, tôi có thể giúp cô làm những việc khác. Cô không cần phải chịu đựng một mình.”

View nhìn June, đôi mắt sâu thẳm ấy như muốn nói lên điều gì đó. Nhưng rồi, View chỉ lặng im, như thể lời nói của June đã làm vỡ đi một phần trong bức tường mà cô giám đốc đã xây dựng bấy lâu nay.

Không gian giữa họ trở nên nặng nề. Dù không nói gì thêm, nhưng cả hai đều cảm nhận được sự thay đổi trong không khí, như thể một mối liên kết vô hình đã bắt đầu hình thành giữa họ.

---

Khi View quay lưng bước ra khỏi văn phòng, June vẫn đứng đó, đôi mắt đắm chìm trong suy nghĩ. Cô biết rằng, mối quan hệ giữa cô và View sẽ không chỉ dừng lại ở vai trò trợ lý và giám đốc. Một ngày nào đó, bức tường mà View xây dựng sẽ vỡ, và cô sẽ là người chứng kiến khoảnh khắc ấy.

Liệu ngày đó có đến nhanh chóng như cô mong đợi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co