Truyen3h.Co

Khoang Cach Giua Hai The Gioi Viewjune

Chương 6: Những Dấu Hiệu Khó Nói Thành Lời

Dù đã trôi qua vài ngày kể từ cuộc trò chuyện ấy, nhưng June cảm giác như có điều gì đó thay đổi trong mối quan hệ giữa cô và View. Dù là những hành động nhỏ, đôi khi là những cái nhìn thoáng qua, nhưng chúng đều mang một sự khác biệt mà trước đây cô chưa từng nhận ra. View đã bắt đầu trở nên ít lạnh lùng hơn, ít cứng nhắc hơn mỗi khi giao tiếp với cô. Và dù vẫn giữ vẻ ngoài kiên cường, nhưng đôi khi trong những giây phút im lặng, June có thể nhìn thấy sự bất an trong ánh mắt của View.

Một buổi sáng nọ, khi June bước vào văn phòng View, cô giám đốc đang đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài với ánh mắt xa xăm. Ánh sáng ban mai chiếu qua cửa kính, khiến tóc của View sáng lên trong ánh sáng mờ ảo, như thể cô đang hòa mình vào không gian yên tĩnh. June đứng đó một lúc, không dám làm phiền, nhưng một phần trong cô lại muốn đến gần, muốn hỏi xem View đang nghĩ gì.

“Giám đốc, hôm nay tôi đã chuẩn bị xong các tài liệu mà cô yêu cầu,” June lên tiếng, phá vỡ sự tĩnh lặng.

View quay lại, đôi mắt cô nhìn June một lúc, rồi cô khẽ gật đầu. “Đặt chúng lên bàn, tôi sẽ xem sau.”

June làm theo và đứng yên lặng quan sát cô. Hôm nay, View có vẻ mệt mỏi hơn thường lệ, ánh mắt cô hơi mờ đi, như thể đêm qua cô đã không ngủ đủ giấc. Mặc dù vẫn không nói gì, nhưng June cảm thấy có điều gì đó trong không khí khiến cô không thể không quan tâm.

“Giám đốc, cô có ổn không?” June hỏi khẽ, mắt nhìn vào cô giám đốc.

View ngẩng lên nhìn cô, không có gì thay đổi trên gương mặt, nhưng trong giọng nói của cô lại có chút gì đó mệt mỏi. “Cảm ơn, tôi ổn. Chỉ là công việc có chút áp lực.”

June không thể không lo lắng. Dù View luôn tỏ ra mạnh mẽ và quyết đoán, nhưng cô biết rõ rằng mọi người đều có những lúc yếu đuối, và đôi khi, chỉ cần một người đứng bên cạnh là đủ.

“Cô có muốn nghỉ ngơi một chút không? Tôi có thể giúp cô chuẩn bị một chút đồ ăn nhẹ hoặc là làm gì đó cho cô thư giãn,” June nhẹ nhàng đề nghị.

View nhìn cô trong vài giây, như thể đang xem xét lời đề nghị. Cô im lặng rồi khẽ lắc đầu. “Không cần đâu, tôi không sao.”

Nhưng có điều gì đó trong đôi mắt của View khiến June không thể bỏ qua. Cô giám đốc này, dù luôn cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng June có thể cảm nhận được nỗi cô đơn trong từng cử chỉ, từng lời nói của cô. Dù không biết chính xác chuyện gì đang xảy ra trong cuộc sống của View, nhưng June chắc chắn một điều – View không hề ổn.

Một buổi chiều, sau khi kết thúc công việc, June chuẩn bị ra về thì cô thấy View đứng một mình trong phòng họp, lặng lẽ nhìn vào những tệp tài liệu mà không có vẻ gì là sẽ làm việc tiếp. Đột nhiên, View quay lại, ánh mắt nhìn cô đầy suy tư.

“Cô Wanwimol, cô có tin vào sự thay đổi không?” View hỏi, câu hỏi này không giống như những câu hỏi công việc bình thường.

June ngập ngừng một chút, rồi đáp. “Tôi nghĩ tất cả chúng ta đều có thể thay đổi, nếu chúng ta muốn. Đôi khi, một chút sự giúp đỡ hoặc một sự thay đổi nhỏ cũng có thể tạo nên sự khác biệt lớn.”

View không trả lời ngay lập tức. Cô đứng yên, như thể đang cân nhắc những lời nói của June. Lúc đó, một sự im lặng kỳ lạ bao trùm cả hai. Dù không có lời nói, nhưng họ lại có thể hiểu được những điều mà cả hai không thể nói thành lời. View không phải là người dễ mở lòng, nhưng trong khoảnh khắc này, cô đã để lộ ra một phần yếu mềm mà trước đây chưa bao giờ ai nhìn thấy.

“Cảm ơn,” View nói, chỉ một từ ngắn gọn nhưng mang đầy ý nghĩa. “Có lẽ cô nói đúng.”

June không thể không cảm thấy một chút ấm lòng trước lời nói đó. Dù View chỉ nói vậy một cách đơn giản, nhưng cô có thể cảm nhận được một phần của sự thay đổi trong lòng cô giám đốc mạnh mẽ này.

Những ngày tiếp theo, dù công việc vẫn tiếp tục căng thẳng, nhưng sự thay đổi trong mối quan hệ giữa June và View rõ ràng hơn. View bắt đầu tin tưởng vào June nhiều hơn, giao cho cô những nhiệm vụ quan trọng và chia sẻ một phần trong công việc mà trước đây không ai có thể tiếp cận. Cô ấy không còn giữ kín mọi chuyện trong lòng nữa, và dường như sự có mặt của June đã giúp View dần thay đổi, dù chỉ một chút.

Một buổi tối, khi hai người cùng ngồi lại để làm việc muộn, View đột nhiên quay sang nhìn June. “Cảm ơn cô, thật sự,” cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy chân thành.

June ngạc nhiên, không biết phải đáp lại thế nào. “Tôi chỉ đang làm công việc của mình thôi mà.”

View mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi mà June chưa từng thấy. “Nhưng cô không chỉ làm công việc của mình. Cô đã giúp tôi thấy rằng mình không phải đối mặt với tất cả mọi thứ một mình.”

Trong khoảnh khắc đó, June cảm nhận được một sự gắn kết sâu sắc hơn giữa họ. Dù chưa có lời thổ lộ, nhưng June biết rằng mối quan hệ của cô và View đã bắt đầu thay đổi theo một cách mà cô chưa từng tưởng tượng.

Khi bóng đêm dần bao trùm thành phố, cả hai ngồi im lặng, làm việc dưới ánh đèn vàng ấm áp. Có lẽ, cả hai đều cảm nhận được điều gì đó mới mẻ đang chớm nở giữa họ. Nhưng liệu điều đó có thể phát triển thành một tình cảm thực sự hay không, chỉ có thời gian mới trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co