Khon Dinh Khong Xung
Biết thịnh điển có Thái Từ Khôn tham gia, Chu Chính Đình liền có chuẩn bị tâm lý, hắn biết người nọ luôn luôn rất lớn mật, vô luận làm ra chuyện gì cũng không phải chuyện hiếm, hắn không có biện pháp ngăn cản, cũng không muốn ngăn cản, là hắn thật xin lỗi Thái Từ Khôn, nếu như Thái Từ Khôn muốn hắn làm cái gì để bồi thường, hắn sẽ tận lực thỏa mãn.
Nhưng là Thái Từ Khôn thật giống như chỉ muốn trừng phạt hắn.
Hình xăm hoàn toàn bại lộ dường như làm rối loạn suy nghĩ của hắn, rõ ràng bởi vì đã qua một đoạn thời gian, hình xăm vừa vặn đã trở nên dễ nhìn, tuy nhiên đập vào mắt hắn lại có thể nhìn thấy là từng đạo vết trầy, những vết trầy dữ tợn và đáng sợ , cùng với mạch máu ở cổ tay bị kim đâm qua, máu chảy khắp nơi làm cho người ta đã không nhận ra dáng vẻ ban đầu của hình vẽ, Chu Chính Đình rõng ràng có thể cảm nhận được sự đau xót hòa cùng nước mắt trên cổ tay Thái Từ Khôn, chính hắn không xứng đáng được đón nhận tình yêu.
Mang ý cười như thể đã đạt được mục đích, Thái Từ Khôn giang hai cánh tay, lui ngược lại rời khỏi tầm mắt của Chu Chính Đình.
"Không có sao, không có sao, không có người biết tên tiếng Anh kia là em đã từng dùng, vâng, em biết, anh mau đi làm việc đi, em có thể tự trở về."
Tắt đi điện thoại của Vưu Trưởng Tĩnh, Chu Chính Đình đem điện thoại di động bỏ vào trong túi áo, cuối cùng, hắn đứng trước bồn rửa tay, lấy tay chống thành bồn, giống như là có tâm linh cảm ứng, hắn ngẩng đầu, vừa vặn ở trong gương đụng phải tầm mắt Thái Từ Khôn.
Không biết hắn ở sau lưng từ khi nào, nhưng Chu Chính Đình đúng là đang chờ hắn, cũng biết hắn nhất định sẽ tìm tới.
"Thái Từ khôn, tại sao em làm như vậy?" Giọng Chu Chính Đình cất lên đầy phiền muộn.
"Bảy năm không gặp mặt, câu nói đầu tiên anh liền phải chất vấn em sao?"
Nghe thấy Thái Từ Khôn gọi mình đầy thân mật, Chu Chính Đình hơi hơi ngớ người.
"Anh, đã lâu không gặp, có thể ôm em một cái không?"
Thái Từ Khôn ánh mắt ươn ướt, giọng nói mang theo chút ủy khuất, bảy năm trước Chu Chính Đình liền không nhìn nổi người nọ như vậy, bảy năm sau hắn vẫn là không thể từ chối, không thể nói ra một chữ "không", hắn chậm rãi xoay người, khó khăn hướng Khôn đến gần, có chút lạnh nhạt đưa tay ôm cậu ấy vào ngực.
Khuôn mặt của Thái Từ Khôn áp vào bờ vai Chu Chính Đình không thể nhìn rõ biểu tình, nhưng trong mắt lấp lánh quả thực không giống như là có ý tốt. Thừa dịp Chu Chính Đình không có phòng bị, hắn xiết chặt cánh tay, hai người chỉ một thoáng dán chặt chung một chỗ, hô hấp tương dung, sợi tóc quấn quanh.
"Thái Từ..."
"Chu Chính Đình, ngươi có thể cảm nhận được sao? trái tim này, nó đang vì ngươi nhảy lên đâu, đã nhiều năm như vậy, ngươi cũng không nhớ nó sao?"
Giọng nói của Thái Từ Khôn nhanh chóng thay đổi, hắn khàn giọng, nói mỗi một câu cũng sẽ dừng lại một chút, tựa hồ là sợ Chu Chính Đình nghe không hiểu, hắn cố ý kéo dài thời gian, bảo đảm để cho người trong ngực có thể tinh chuẩn lý giải hắn nửa che nửa không che hàm ý.
Chu Chính Đình bỗng nhiên liếc mắt, hắn tránh thoát ra khỏi cái ôm để cho hắn hít thở không thông này, gương mặt hiện ra vẻ khiếp sợ một lần nữa nhìn về phía Thái Từ Khôn.
"Thế nào? Trước kia không phải thích nghe nhất cái thanh âm này sao? Tại sao không lần nữa cảm thụ một chút chứ ? Dẫu sao cơ hội như vậy cũng không nhiều."
Một tia châm biếm hiện lên khóe miệng, Thái Từ Khôn nghiêng đầu, giống như là đang xem một vở kịch hay.
"Đừng nói."
Chu Chính Đình phòng bị lui về phía sau, tuy nhiên Thái Từ Khôn không muốn cho người cơ hội chạy trốn, hắn từng bước một ép sát, cho đến mức đem người bức lui đến bên bồn rửa tay, Thái Từ Khôn đưa tay nắm lấy cổ tay Chu Chính Đình, bóng đen bao phủ lên khuôn mặt dễ nhìn của Chu Chính Đình, cảm giác bị áp bách bủa vây xung quanh hắn.
"Tại sao không để cho ta nói? Ngươi dám làm, không dám để cho ta nói sao?"
Chu Chính Đình không có bất kỳ lý do gì có thể biện bạch, hắn mở miệng nói, "Thái Từ Khôn, ta biết ta làm chuyện sai lầm, ngươi muốn cho ta làm thế nào đền bù, ngươi nói, chỉ cần có thể làm ta nhất định sẽ đi làm."
"Đền bù? Ngươi xứng sao? Ngươi xứng đền bù sao?" Thái Từ Khôn hất ra cổ tay Chu Chính Đình, hừ lạnh một tiếng.
"Nhìn thấy đi, tên của ngươi."
Thái Từ Khôn nắm bàn tay, cổ tay giơ lên, tay áo theo cánh tay đường cong tuột xuống tới cùi chỏ, vị trí xăm ngay tại mặt trong cổ tay, sát mạch máu, liên thông tim.
"Nga, ta quên, ngươi sớm cũng đã không cần cái tên này, nhưng không quan hệ, bắt gió bắt bóng là sở trường của đám truyền thông, doanh tiêu, chỉ cần ta biểu hiện cùng ngươi thân mật một chút, bọn họ tự nhiên có thể tìm hiểu nguồn gốc, đem chút chuyện kia của hai ta moi ra đi, đến lúc đó sự trong sạch của ngươi nhiều năm như vậy liền bị hủy trong chốc lát, không thể làm gì khác hơn là tự động rời khỏi vòng giải trí..."
"Nếu như đây là điều ngươi muốn" Chu Chính Đình mở miệng ngắt lời Thái Từ Khôn "Không cần hao tâm tổn huyết như vậy, ta có thể tự động lui vòng."
"Ngươi nghĩ quá dễ đi Chu Chính Đình, ngươi còn chưa nghe rõ sao?"
Thái từ khôn siết chặt nắm tay, từng chữ từng chữ nặng nề hướng về phía Chu Chính Đình "Ta muốn ngươi trở thành chuột chạy qua đường, người người kêu đánh, ta muốn ngươi vĩnh viễn không ngóc đầu lên được, ta muốn ngươi thân bại danh liệt."
Chu Chính Đình cau mày nghe xong, không chút do dự từ trong túi lấy điện thoại di động ra.
Còn chưa kịp làm gì, điện thoại di động liền bị người trước mặt cướp đi.
"Ngươi làm gì?"
Thái từ khôn đoạt lấy điện thoại di động, đập vào ánh mắt là giao diện weibo vừa mở .
"Phát weibo, thẳng thắn chuyện bảy năm trước, sau đó chờ bị chửi đến lui vòng, ngươi muốn gì ta đều thỏa mãn ngươi."
Chỉ cần có thể tiêu trừ hận ý của ngươi, chỉ cần là làm như vậy có thể bồi thường cho ngươi một chút.
"Ngươi cho rằng ngươi làm như vậy chính là bồi thường ta sao?"
Thái Từ Khôn càng tức giận hơn, hắn nắm chặt điện thoại di động, từ đáy mắt phát ra hận ý đủ để cho Chu Chính Đình nghẹt thở.
"Ngươi vĩnh viễn cũng không có biện pháp bồi thường ta, Chu Chính Đình, ngươi nghe rõ cho ta, ngươi không phải hỏi ta muốn làm gì sao? Ta muốn ngươi nửa đời sau sống trong thống khổ và áy náy, ta muốn ngươi thời thời khắc khắc đều lo lắng bất an, vĩnh viễn sợ hãi chuyện ngày hôm đó bại lộ, ngươi không có quyền lựa chọn, cũng không thể tự ý giải quyết , trên đầu ngươi treo thanh lợi kiếm, ta khuyên ngươi không cần hành động thiếu suy nghĩ, vạn nhất một ngày kia rớt xuống, ta sẽ lẩn tránh rất xa."
" Chu Chính Đình, ta sẽ nhìn ngươi, nhìn ngươi thất bại trong tay ta, cho đến khi bị ta vứt bỏ, cho đến khi không còn có ai muốn đưa tay ra giúp đỡ ngươi."
Nói xong, Thái Từ Khôn đem điện thoại di động ném cho Chu Chính Đình, xoay người đi ra ngoài cửa, hắn hừ ca, tựa hồ tâm tình cực tốt.
Lồng ngực thật giống như còn lưu lại nhịp đập của trái tim người kia, Chu Chính Đình nhìn bóng lưng Thái Từ Khôn hoàn toàn biến mất, lúc này mới dám buông lỏng sống lưng, lui về phía sau tìm chỗ có thể dựa vào.
Hắn biết, Thái Từ Khôn là đang cảnh cáo hắn, cho hắn biết bảy năm trước tổn thương không thể nào tan thành mây khói, cảnh cáo hắn chuyện hắn đã làm vẫn một mực chặn ở nơi đó, Chu Chính Đình hắn đừng nghĩ thoát ra ngoài.
Từ sau thịnh điển lần đó, Chu Chính Đình liền bị Vưu Trưởng Tĩnh cưỡng chế ở nhà nghỉ ngơi, chuyện của Thái Từ Khôn, hắn không có nói cho Vưu Trưởng Tĩnh, một là Thái Từ Khôn thực chất cũng không có hành động gì , với lại nếu như hắn tiểu người đại diện biết sẽ lo lắng chết.
Vốn tưởng rằng Thái Từ Khôn sẽ một mực nhéo hắn không tha, không nghĩ tới từ lúc hắn bắt đầu nghỉ phép, người nọ liền biến mất đất không tung tích, đã từng sóng lớn mãnh liệt, giờ phút này lại gió êm sóng lặng làm cho lòng người sợ hãi.
Buổi tối ngày nghỉ ngơi cuối cùng, Chu Chính Đình từ trên giường từ từ tỉnh lại.
Ăn cái gì ? Trên bàn ăn bày thức ăn nguội, đã qua đêm liễu, bên tay trái tầng thứ 3 trên tủ quầy có mấy túi mì gói, trong tủ lạnh còn có chút đồ ăn hôm qua Vưu Trưởng Tĩnh bỏ vào, động thủ làm?
Chu Chính Đình xoa xoa đầu tóc lộn xộn, dựa vào cạnh cửa, suy tư sắp xếp bữa tối, qua hồi lâu, hắn đến gần tủ lạnh, tay đặt trên cửa tủ lạnh mấy giây, cuối cùng vẫn là buông xuống.
Hắn buổi sáng ngủ đến mười giờ, thức dậy ăn một chút, buổi chiều ngủ tiếp, tỉnh dậy đã sáu giờ, chính là lúc ăn cơm tối, hắn không muốn động, tựa hồ suy tính vừa rồi chỉ là suy nghĩ thoáng qua .
Chu Chính Đình đi trở về phòng ngủ, vứt hết cảnh tượng Vưu Trưởng Tĩnh lải nhải muốn hắn ăn uống đầy đủ, chú ý sức khỏe ra khỏi đầu, cầm lấy điện thoại ra bắt đầu gọi thức ăn nhanh.
Vưu Trưởng Tĩnh lúc nào cũng than phiền mình cầm một phần tiền, đánh hai phân công, Chu Chính Đình không muốn có người xa lạ đến gần cuộc sống của hắn, kiên quyết không để cho Vưu Trưởng Tĩnh tìm trợ lý cho hắn, tuy nhiên hắn hết lần này tới lần khác lại là một người không thèm để ý chất lượng cuộc sống của chính mình, Vưu Trưởng Tĩnh cảm thấy không nhìn nổi, chỉ cần trên tay không có việc gì, hắn sẽ đi theo Chu Chính Đình tham gia hoạt động, đem hắn đưa về nhà, cho hắn làm bà vú, thiếu chút nữa ở lại nhà hắn luôn.
Kỳ nghỉ hai tuần quả thực là có chút lâu, không có Vưu Trưởng Tĩnh bênh cạnh thì càng nhàm chán, may mắn đây đã là ngày cuối cùng. Chu Chính Đình ngồi ở trên ghế salon chờ ngoại bán thuận tay mở tivi, màn ảnh vừa mở ra liền hiện ra một gương mặt tinh xảo, Chu Chính Đình thân hình cứng đờ, tay nắm hộp điều khiển từ xa ngừng giữa không trung.
Tin tức giải trí đang phát hình ảnh phỏng vấn Thái Từ Khôn, trong màn ảnh hắn thu liễm không ít, đơn giản màu vàng áo lông, hình xăm đương nhiên là không nhìn thấy, hắn trên mặt đống cười, bị hỏi về hành động ở thịnh điển hôm đó, cũng chỉ là biên độ không lớn thu thu khóe miệng, sau đó thì có người đi lên che chở hắn rời đi.
Hình ảnh đã chuyển qua đến ngôi sao khác, Chu Chính Đình còn chưa phục hồi tinh thần lại, cho đến khi tiếng chuông cửa đột nhiên xuất hiện đem hắn kéo trở về thực tại.
Nhanh như vậy sao?
Có chút đần độn đứng lên đi tới cửa, Chu Chính Đình từ màn hình trên cửa thấy một người đội mũ, đeo kính, khẩu trang che miệng mũi võ trang đầy đủ, người nọ ở cửa buông xuống một hộp đồ liền xoay người rời đi.
Chu Chính Đình lòng phòng bị nặng, ở trong vòng lăn lộn ngần ấy năm, gặp phải chuyện lạ cũng không tính là ít, hắn cầm lấy điện thoại ra, phần mềm (software) hiện lên đơn đặt hàng thức ăn nhanh vẫn còn đang giao, đứng ở cửa một hồi, cuối cùng vẫn quyết định mở cửa đem cái hộp mang vào trong phòng.
Là một hộp quà khá tinh xảo, chẳng lẽ là fans tặng?
Mặc dù Chu Chính Đình không đi đường lưu lượng, nhưng là dựa vào gương mặt này vẫn có thể vòng không ít fans, nhưng là nhà này của hắn giữ bí mật cực mạnh, ở tám năm cũng không có người tới quấy rầy, theo lý thuyết không nên xuất hiện tình trạng bất ngờ này.
Chu Chính Đình dè dặt đem cái hộp mở ra, trong hộp không có bất kỳ vật phẩm nguy hiểm nào, chỉ lẳng lặng nằm một cái băng ghi âm kiểu cũ.
Như vậy có niên đại cảm băng ghi âm chỉ có máy ghi âm kiểu xưa mới có thể mở ra, người hiểu rõ hắn như vậy còn có thể là ai chứ ? suy nghĩ của Chu Chính Đình đột nhiên liền thông suốt, hết thảy không hợp lý cũng biến thành hợp lý.
Sớm nên nghĩ tới, biết địa chỉ này tổng cộng cũng chỉ có hai người, Vưu Trưởng Tĩnh cùng Thái Từ Khôn.
Không đúng, nói chính xác là ba người.
Chu Chính Đình nội tâm khẽ run một cái, lãnh ý thẳng tới đáy lòng, hắn cưỡng bách mình đứng dậy, lảo đảo chạy vào phòng ngủ tìm máy ghi âm kiểu cũ bị hắn bỏ xó đã lâu, đem băng thu âm bỏ vào, nhấn phát thanh.
Mở đầu là để cho người ta hô hấp đình trệ yên lặng, ngay tại thời điểm Chu Chính Đình tập trung toàn bộ tinh thần chăm chú vểnh tai lắng nghe, bên trong loa phát thanh đột nhiên truyền đến tiếng tim đập, mạnh mẽ hữu lực, âm thanh chấn động làm Chu Chính Đình ngã ngồi trên sàn nhà bằng gỗ, sau đó là những âm thanh có tiết tấu " Ầm, phanh, phanh", tựa hồ lâu dài vô tận.
Cố nén khó chịu, Chu Chính Đình cứ thế đem băng thu âm phát đến hồi kết, "ca" một tiếng, phần này đặc thù "Lễ vật" phát ra kết thúc.
Nước mắt theo khóe mắt chảy qua gương mặt, một giọt một giọt rơi ở trên sàn nhà, Chu Chính Đình run rẩy đem băng thu âm lấy ra, trân trọng đặt ở ngực, qua hồi lâu, hắn đột nhiên ý thức được chính mình đang làm gì, cầm lên băng thu âm ném về phía vách tường, không đợi được băng thu âm chia năm xẻ bảy, Chu Chính Đình nhặt lên, đem băng (tape) màu đen kéo ra hoàn toàn báo hỏng, hắn tựa như nhìn thấy một viên trái tim mang theo máu ở trong tầm mắt hắn dần dần phóng đại.
Trước khi bị suy nghĩ của chính mình cắn nuốt, hắn gọi cho Vưu Trưởng Tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co