Truyen3h.Co

Khon Dinh Shortfic Lat Mem Buoc Chat

11.
Vốn nên nghỉ ngơi ở kí túc xa nhưng Thái Từ Khôn thực ra lại không có ở đây.

Lúc này, cậu đang đứng cùng bảo vệ để tạm biệt.

"Ai, thật luyến tiếc ngươi, cũng không biết ngươi đi rồi về sau ai giúp ta mở cửa  trốn học." Thái từ Khôn hướng bảo vệ cửa lộ ra một biểu tình nhìn như phi thường khổ sở , "Ngươi lần này vì cái gì mà muốn từ chức a?"

"Trong nhà có chuyện này." Bảo vệ cửa kia thoạt nhìn có chút sốt ruột, hành lý của hắn rất nhiều, vóc dáng lại rất nhỏ gầy, như thế xem ra, tương phản cực đại.

"Ta nghĩ, không phải trong nhà có chuyện đi." Thái từ Khôn nói, "Là sợ chính mình ngồi tù đi."

"Tiểu tử ngươi." Kia bảo vệ cửa cả kinh, "Ngươi mẹ nó nói bừa cái gì đâu?"

"Chẳng lẽ ta nói sai rồi sao?" Thái từ Khôn thu lại nụ cười, "Buôn lậu súng  , căn bản không phải nữ, mà là ngươi đi."

"Để không bị phát hiện, mỗi lần cùng người khác giao dịch ngươi đều mang theo đồ để biến thân, mặc đồ của con gái, ngươi cũng là thật sự không dễ dàng."

 Thấy kia bảo vệ vẻ mặt kinh ngạc, hắn tiếp theo nói, "Trường học mặt sau bãi đỗ xe vốn dĩ có thể cho học sinh để xe, nhưng ngươi phải dấu súng ở đó, cho nên không cho học sinh đi qua, cho nên không cho học sinh đem xe để ở nơi đó, không cảm thấy động tĩnh có chút lớn sao?"

"Ta kỳ thật ngay từ đầu cũng không phát hiện, nếu không phải ta cùng mèo hoang thích khắp nơi tìm kiếm đồ vật, phát hiện súng ngươi dấu ở dưới gốc cây, hơn nữa ngươi có chút sơ suất, lộ ra ngươi mang theo đồ của phụ nữ, ngươi lần này sợ là lại muốn bỏ chạy, bảo an thật đúng là cái không dẫn nhân chú mục, rồi lại có thể thấy rõ hết thảy làm việc giỏi a."

Cậu cười cười, "Đáng tiếc, ngươi không cơ hội chạy trốn rồi."

 Bảo an kia mặt  biểu tình dữ tợn, hắn nhanh chóng đem trên bàn bút bi cầm lên, hướng Thái từ Khôn ngực ấn vài cái.

Đáng lẽ lúc này một viên đạn đã ghim vào ngực Thái Từ Khôn.

Lúc này tại sao lại không có động tĩnh gì.

"Lúc ta tiến vào, cũng đã đánh tráo." Thái từ Khôn nhún nhún vai, "Ngươi thông minh như vậy , không bằng đoán xem xem hiện tại trường học có hay không bị xe cảnh sát vây quanh?"

"Không có khả năng." Bảo an chưa từng nghĩ đến, chính mình lẩn trốn nhiều năm, lại phải đối một người đệ tử thúc thủ chịu trói, "Đám ngốc kia không còn hoài nghi ngươi sao?"

"Ngươi rất cảnh giác nễu không diễn trò ngươi sẽ không bị lộ đi." Thái từ Khôn cười cười, "Không làm vở kịch này, ngươi làm sao mà buông lỏng cảnh giác?"

Cậu đột nhiên thu cười, nắm chặt tay cầm súng của bảo an kia, nói, "Đừng chạy trốn, ngươi không cơ hội."

Toàn bộ kế hoạch này, cảnh sát cái gì cũng không biết, vì làm như thế càng tự nhiên, cậu đánh là đánh cuộc, xem người nọ có thể hay không làm cậu thất vọng.

Cậu nhìn về phía Chu Chính Đình không biết đã đứng ở của từ lúc nào, nhịn không được lộ ra cái  cười tươi.

Người kia cũng xác thật không khiến cậu thất vọng.

Tay cầm súng bị kiểm soát, bảo an kia theo quán tính lui một bước lui một bước, hắn vốn định thề sống chết nhanh chóng xoay người chạy trốn, đột nhiên sau eo có cảm giác một vật gắn vào làm hắn không thể không dừng lại bước chân.

"Đừng nhúc nhích, chốt bảo hiểm đã mở ra" tiếng nói lạnh lẽo của Chu Chính Đình truyền đến từ sau lưng, "Ta tưởng ngươi cũng cảm giác được đến, họng súng vẫn là năng, nếu là ngươi lại động, ta không ngại dùng nó khoan một lỗ trên người ngươi."

"Ngươi lại là biết khi nào?" Làm như đã biết chính mình sẽ có kết cục này, bảo an có chút nghẹn ngào mà cười hai tiếng.

Hắn sớm nên biết, hai thầy trò này căn bản là không bình thường.

"Đại khái ta cùng học sinh ta cũng không khác biệt lắm, bất quá, lần đó trốn học, lúc ngươi cùng ta bắt tay , ta liền hoài nghi ngươi." 

Chu chính đình chế trụ đôi tay bảo an, móng tay ngươi được cắt rất chỉnh tề, thậm chí còn sáng lấp lánh, hiển nhiên lí do bảo dưỡng là thích đáng, nhưng mà lúc bắt tay với ngươi thì lại cảm thấy tay ngươi vô cùng thô ráp, ta liền cảm thấy rất mâu thuẫn."

Chu chính đình vừa dứt lời, thậm chí còn chưa còng tay bảo an kia, lại bị hắn xô ngã xuống đất, hắn muốn cướp đi súng lục trong tay Chu Chính Đình.

Nhưng mà nhiều năm luyện tập cùng với kinh nghiệm giao chiến Chu Chính Đình sau một giây đã nghĩ ra biện pháp ứng phó, điều không ngờ tới chính là, có người so với anh còn đi trước một bước.

Thái từ Khôn bước nhanh lại gần bảo an đang đứng dậy.

Bảo an kia chưa kịp làm gì đã bị Thái Từ Khôn đánh ngã.

Ở tình huống này mà vẫn đánh được vào bộ vị của tên kia, Chu Chính Đình cũng rất kinh ngạc mà cảm thán.

Anh nhướng mày, khen , "Hảo thương pháp."

Thái từ Khôn không đáp lời, chu chính đình cũng không giận, anh ung dung thong thả mà nhìn bảo an kia run rẩy, "Nếu cậu giỏi như thế, vì cái gì không hỗ trợ tôi từ đầu , là đang đợi hắn tập kích tôi sao?"

"Cái này chẳng phải là lão sư muốn sao?" Thái từ Khôn lộ ra một cái cười nhạt, "Không đúng, phải nói là, cái này chẳng phải là cảnh sát muốn sao? Anh vừa mới hành động, đều cho hắn cơ hội đánh lén, chẳng lẽ không phải muốn nhìn xem thương pháp của tôi"

Cậu dừng một chút, đột nhiên tăng lớn âm lượng, "Anh đối với tôi như vậy liền yên tâm sao?"

Chu chính đình ngẩng đầu, thấy Thái từ Khôn ánh mắt sáng ngời mà nhìn anh, Thái từ Khôn khóe miệng tuy cười, nhưng biểu tình trên mặt rõ ràng là tức giận.

"Bởi vì tôi rất chắc chắn về phán đoán của mình." Bảo vệ cửa thất thần vì bị đám người rộn ràng nhốn nháo vây quanh, ngoài cửa sổ còi cảnh sát kêu hết đợt này đến đợt khác, biểu tình Chu Chính Đình lại cực thản nhiên, "Tôi tín nhiệm chính tôi cũng tín nhiệm người bên cạnh tôi."

"Cậu thương pháp thực chuẩn, chẳng qua là thuận tay trái, tay phải tự nhiên là sẽ không quá mức thô ráp." 

Chu chính đình nhìn chằm chằm vào tay trái Thái từ Khôn  mỉm cười , "Cậu ngày thường viết tay phải, tôi cũng liền không có hoài nghi, hiện tại ngẫm lại, cũng có thể là cậu luyện viết tay phải, tôi trước kia vẫn là thiếu tính một vòng."

Hôm nay cũng mới biết Thái Từ Khôn có thương pháp chuẩn như thế.

Anh nhìn chằm chằm Thái từ Khôn, "Tôi hiện tại chỉ có một vấn đề, cậu rốt cuộc là ai?"

"Ta nghề nghiệp đặc thù, thân phận chỉ nói cho người thân mật nhất." Thái từ Khôn cười như không cười mà nhìn chằm chằm anh.

Thái từ Khôn thương pháp hơn người cùng với lời nói vừa rồi như tự thú ra, cùng cảnh đội liên thủ kế hoạch, hiển nhiên Chu Chính Đình đã phỏng đoán ra thân phận của cậu, nhưng tuy là như thế, Chu Chính Đình lại không có vạch trần, anh nhìn thẳng Thái từ Khôn, khóe môi vẫn như cũ treo cười, "Người yêu cũng không thể nói sao?"

Thái từ Khôn sửng sốt một chút, trên mặt hắn lộ ra vài phần vui mừng, cậu đang muốn mở miệng nói cái gì đó, lại bị đột nhiên bị cảnh sát tới hiện trường đánh gãy.

"Ai, tiểu Chu, rất tốt." Cảnh trường vỗ vỗ vai chu chính đình , "Giới thiệu một chút ha, đây là tiểu Thái, thuộc đội mới của hình cảnh,  tiểu Thái năm nay mới từ cảnh giáo tốt nghiệp, so với cậu thấp hơn hai giới, thành tích ưu dị, lại nói tiếp cũng là học đệ của cậu, nghe nói thực sùng bái cậu, đây là lần đầu tiên cậu ấy làm nhiệm vụ,  đã ẩn núp thành học sinh một thời gian, chủ ý này ngay từ đầu cũng là do cậu ấy đề nghị, làm chúng ta tới trường học bắt cậu ấy, làm nghi phạm thả lỏng cảnh giác, cũng là cậu ấy chủ ý. Vì để cậu hòa nhập mà không bị lộ, chúng ta liền không có nói cho cậu tin tức này ha, xem ra phi thường thành công, tiểu Chu, cậu thật sự không làm đại gia thất vọng, từ hôm nay trở đi các cậu chính là đồng sự."

Cảnh trường sau khi nói xong lại khen Thái từ Khôn vài câu, nhưng mà Chu Chính Đình đã không rảnh bận tâm cái đó, anh nhìn chằm chằm Thái từ Khôn , tim đập tốc độ nhanh đến nỗi như muốn rơi xuống xương sườn.

Thái từ Khôn đôi mắt rất sáng, cậu nhìn anh qua bả vai cảnh sát trưởng, nhìn Chu Chính Đình đứng đằng sau.

Thấy Chu Chính Đình nhìn mình chằm chằm, Thái từ Khôn cong cong khóe môi, ở một mảnh hỗn loạn  ồn ào , cậu hướng Chu Chính Đình không tiếng động mà nói một câu nói.

12.
Bắt lấy anh.

Bắt lấy anh, anh là của tôi.


END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co