Khong Con Quay Dau
MỞ ĐẦUSirius không gõ cửa. Anh chưa bao giờ gõ cửa khi nơi đó là nhà. Nhưng hôm nay, đôi tay run nhẹ khi cầm tay nắm.Căn phòng bên trong vắng lặng, chỉ còn lại Y/N – vợ anh, co người trên sàn lạnh, vai run lên từng đợt, và vết bầm tím loang lổ dưới lớp áo dài tay bị kéo lệch.Mùi bạc hà – mùi nước hoa của Lily – vẫn còn thoảng trong không khí. Một ly trà đổ trên sàn.
Trên bàn, là mẩu giấy viết nguệch ngoạc bằng nét chữ của Marlene McKinnon:> “Đừng diễn nữa, ai cũng biết cậu chỉ là con bé rác rưởi Sirius lượm về.”⚡ ĐIỂM BÙNG NỔ> “Bao lâu rồi?” – Giọng Sirius trầm hẳn, không phải giận dữ – mà là loại giận khiến không khí cũng lạnh đi.Y/N không đáp. Cô chỉ khóc – không to tiếng, không kêu cứu – vì cô đã quen với việc chẳng ai tin lời mình.> “Lily làm vậy… ngay cả sau khi Harry được em bế suốt cả năm trời?”
“Họ nói… em không xứng. Em là lý do anh xa họ.”Sirius siết chặt nắm tay. Ánh mắt anh sẫm lại như đêm không trăng. Không nói gì thêm, anh đắp chăn cho cô, đứng dậy, và biến mất vào làn khói xám.🕯️ CUỘC ĐỐI MẶTỞ Grimmauld Place số 12, tiếng cãi vã vang lên giữa Lily, Marlene và Remus.> “Nó là gì mà khiến Sirius xa rời tất cả?” – Marlene nhếch mép.
“Chỉ là con bé mồ côi không tài cán.” – Lily chen vào, mắt đỏ lên vì tức.Cánh cửa bật mở.Sirius bước vào, tóc rối, áo xộc xệch, nhưng giọng anh như dao:> “Tôi nghe đủ rồi.”> “Sirius—”
“Đừng. Từ nay trở đi, các người không còn là gì với tôi.”Lily sững sờ. Marlene định đáp trả, nhưng ánh mắt Sirius khiến cô nuốt ngược lại lời. Remus bước tới nhưng Sirius lắc đầu:> “Tôi từng chết vì những mối quan hệ này. Giờ tôi sống – vì gia đình mình thật sự. Vợ tôi. Con tôi. Không phải Harry, không phải James, không phải bất kỳ ai từng quay lưng với cô ấy.”Anh bỏ lại họ trong im lặng.🍼 CUỐI CÙNGY/N tỉnh dậy giữa đêm. Sirius đang ôm con gái nhỏ của họ, ru nó ngủ bên khung cửa sổ. Ánh trăng chiếu vào mái tóc đen rối như năm nào anh còn là Marauder.> “Sao anh không giận em? Vì đã không nói sớm?”
“Vì em vẫn ở đây. Và họ thì không.”Anh đặt một nụ hôn lên trán cô.> “Từ giờ… em là điều duy nhất quan trọng.”chap 2🌫️ 1. Vết sẹo không nóiVết bầm trên lưng Y/N dần mờ đi, nhưng ánh nhìn của cô vẫn còn vết nứt. Sirius biết điều đó. Dù cô cười, dù cố gắng, vẫn luôn là nỗi sợ đằng sau cánh cửa.> “Em có thể ghét họ. Không cần phải tha thứ.”Y/N ngẩng lên. Trong ánh mắt Sirius không có “hy vọng hòa giải” – chỉ có quyết định tuyệt đối.🔥 2. Cuộc tái ngộ (không ai mong đợi)Một buổi chiều, trong tiệm sách ở Hẻm Xéo, họ gặp lại Lily. Cô ta mặc chiếc áo choàng đỏ, ánh mắt lấp lánh như thể mọi chuyện xưa cũ chẳng là gì cả.> “Sirius. Y/N.” – Giọng Lily nhẹ như gió.
“Chúng ta không có chuyện để nói.” – Sirius trả lời, che một tay quanh eo Y/N.Lily cười lạnh, ánh mắt lướt qua cổ tay áo Y/N để lộ vết sẹo.> “Ồ, vẫn đóng kịch giỏi như xưa.”Tách.
Ly cà phê trong tay Sirius vỡ tan trên mặt đất. Anh không rút đũa phép. Nhưng ánh mắt anh đủ để Lily lùi lại một bước.> “Thử lại một lần nữa, tôi sẽ không dùng lời nói nữa đâu, Evans.”⚡ 3. Remus và HarryRemus đến thăm họ. Không mời, không báo. Sirius không vui, nhưng vẫn mở cửa – vì Remus từng là người anh em cũ.> “James… James sẽ thất vọng nếu biết cậu bỏ mặc con trai cậu ấy như thế.”
“Vậy James cũng nên thất vọng khi không bảo vệ người tôi yêu.”Harry đi cùng. Cậu bé giờ đã lớn, hiểu biết hơn, nhưng trong mắt cậu là nỗi đau và thất vọng.> “Cháu cứ tưởng… chú là gia đình của cháu.”
“Chú từng là vậy, Harry,” Sirius thở ra. “Nhưng chú chọn bảo vệ người mà cháu chưa từng nhìn bằng ánh mắt công bằng.”Y/N im lặng, nắm tay Sirius.> “Cháu ghét cô ấy...” – Harry thốt ra.
“Và đó là lúc cháu bắt đầu giống họ.” – Sirius nói, quay lưng.🕯️ 4. Họ thử lần nữa – và thất bạiMarlene không từ bỏ. Cô ta lôi kéo vài thành viên cũ của Hội, lan tin rằng Y/N là "người khiến Sirius trở nên nguy hiểm, tách khỏi cộng đồng".Một buổi tối, ai đó phá vỡ rào chắn bảo vệ căn nhà của họ. Sirius biết đó là cảnh báo. Nhưng họ phạm sai lầm.Hắn không còn là Sirius Black học trò nữa.> “Mấy người không thể tha thứ? Tôi cũng vậy.”Sirius đứng giữa ánh sáng mờ, đũa phép trong tay. Ánh mắt anh lạnh và sắc như lưỡi dao.> “Lần cuối. Cút khỏi đời tôi – khỏi đời vợ tôi. Lần nữa thôi… tôi không nói miệng nữa đâu.”🌙 5. Vết thương có thể lành – nếu được bảo vệY/N không cần mạnh mẽ nữa. Cô chỉ cần an toàn.Và Sirius Black – kẻ từng mang dòng họ rực lửa và quá khứ đầy vết rạn – chọn trở thành pháo đài vững chắc cuối cùng của cô.> “Em không cần tha thứ. Không cần quên. Em chỉ cần sống, và biết rằng – anh chọn em. Trên tất cả.”
Trên bàn, là mẩu giấy viết nguệch ngoạc bằng nét chữ của Marlene McKinnon:> “Đừng diễn nữa, ai cũng biết cậu chỉ là con bé rác rưởi Sirius lượm về.”⚡ ĐIỂM BÙNG NỔ> “Bao lâu rồi?” – Giọng Sirius trầm hẳn, không phải giận dữ – mà là loại giận khiến không khí cũng lạnh đi.Y/N không đáp. Cô chỉ khóc – không to tiếng, không kêu cứu – vì cô đã quen với việc chẳng ai tin lời mình.> “Lily làm vậy… ngay cả sau khi Harry được em bế suốt cả năm trời?”
“Họ nói… em không xứng. Em là lý do anh xa họ.”Sirius siết chặt nắm tay. Ánh mắt anh sẫm lại như đêm không trăng. Không nói gì thêm, anh đắp chăn cho cô, đứng dậy, và biến mất vào làn khói xám.🕯️ CUỘC ĐỐI MẶTỞ Grimmauld Place số 12, tiếng cãi vã vang lên giữa Lily, Marlene và Remus.> “Nó là gì mà khiến Sirius xa rời tất cả?” – Marlene nhếch mép.
“Chỉ là con bé mồ côi không tài cán.” – Lily chen vào, mắt đỏ lên vì tức.Cánh cửa bật mở.Sirius bước vào, tóc rối, áo xộc xệch, nhưng giọng anh như dao:> “Tôi nghe đủ rồi.”> “Sirius—”
“Đừng. Từ nay trở đi, các người không còn là gì với tôi.”Lily sững sờ. Marlene định đáp trả, nhưng ánh mắt Sirius khiến cô nuốt ngược lại lời. Remus bước tới nhưng Sirius lắc đầu:> “Tôi từng chết vì những mối quan hệ này. Giờ tôi sống – vì gia đình mình thật sự. Vợ tôi. Con tôi. Không phải Harry, không phải James, không phải bất kỳ ai từng quay lưng với cô ấy.”Anh bỏ lại họ trong im lặng.🍼 CUỐI CÙNGY/N tỉnh dậy giữa đêm. Sirius đang ôm con gái nhỏ của họ, ru nó ngủ bên khung cửa sổ. Ánh trăng chiếu vào mái tóc đen rối như năm nào anh còn là Marauder.> “Sao anh không giận em? Vì đã không nói sớm?”
“Vì em vẫn ở đây. Và họ thì không.”Anh đặt một nụ hôn lên trán cô.> “Từ giờ… em là điều duy nhất quan trọng.”chap 2🌫️ 1. Vết sẹo không nóiVết bầm trên lưng Y/N dần mờ đi, nhưng ánh nhìn của cô vẫn còn vết nứt. Sirius biết điều đó. Dù cô cười, dù cố gắng, vẫn luôn là nỗi sợ đằng sau cánh cửa.> “Em có thể ghét họ. Không cần phải tha thứ.”Y/N ngẩng lên. Trong ánh mắt Sirius không có “hy vọng hòa giải” – chỉ có quyết định tuyệt đối.🔥 2. Cuộc tái ngộ (không ai mong đợi)Một buổi chiều, trong tiệm sách ở Hẻm Xéo, họ gặp lại Lily. Cô ta mặc chiếc áo choàng đỏ, ánh mắt lấp lánh như thể mọi chuyện xưa cũ chẳng là gì cả.> “Sirius. Y/N.” – Giọng Lily nhẹ như gió.
“Chúng ta không có chuyện để nói.” – Sirius trả lời, che một tay quanh eo Y/N.Lily cười lạnh, ánh mắt lướt qua cổ tay áo Y/N để lộ vết sẹo.> “Ồ, vẫn đóng kịch giỏi như xưa.”Tách.
Ly cà phê trong tay Sirius vỡ tan trên mặt đất. Anh không rút đũa phép. Nhưng ánh mắt anh đủ để Lily lùi lại một bước.> “Thử lại một lần nữa, tôi sẽ không dùng lời nói nữa đâu, Evans.”⚡ 3. Remus và HarryRemus đến thăm họ. Không mời, không báo. Sirius không vui, nhưng vẫn mở cửa – vì Remus từng là người anh em cũ.> “James… James sẽ thất vọng nếu biết cậu bỏ mặc con trai cậu ấy như thế.”
“Vậy James cũng nên thất vọng khi không bảo vệ người tôi yêu.”Harry đi cùng. Cậu bé giờ đã lớn, hiểu biết hơn, nhưng trong mắt cậu là nỗi đau và thất vọng.> “Cháu cứ tưởng… chú là gia đình của cháu.”
“Chú từng là vậy, Harry,” Sirius thở ra. “Nhưng chú chọn bảo vệ người mà cháu chưa từng nhìn bằng ánh mắt công bằng.”Y/N im lặng, nắm tay Sirius.> “Cháu ghét cô ấy...” – Harry thốt ra.
“Và đó là lúc cháu bắt đầu giống họ.” – Sirius nói, quay lưng.🕯️ 4. Họ thử lần nữa – và thất bạiMarlene không từ bỏ. Cô ta lôi kéo vài thành viên cũ của Hội, lan tin rằng Y/N là "người khiến Sirius trở nên nguy hiểm, tách khỏi cộng đồng".Một buổi tối, ai đó phá vỡ rào chắn bảo vệ căn nhà của họ. Sirius biết đó là cảnh báo. Nhưng họ phạm sai lầm.Hắn không còn là Sirius Black học trò nữa.> “Mấy người không thể tha thứ? Tôi cũng vậy.”Sirius đứng giữa ánh sáng mờ, đũa phép trong tay. Ánh mắt anh lạnh và sắc như lưỡi dao.> “Lần cuối. Cút khỏi đời tôi – khỏi đời vợ tôi. Lần nữa thôi… tôi không nói miệng nữa đâu.”🌙 5. Vết thương có thể lành – nếu được bảo vệY/N không cần mạnh mẽ nữa. Cô chỉ cần an toàn.Và Sirius Black – kẻ từng mang dòng họ rực lửa và quá khứ đầy vết rạn – chọn trở thành pháo đài vững chắc cuối cùng của cô.> “Em không cần tha thứ. Không cần quên. Em chỉ cần sống, và biết rằng – anh chọn em. Trên tất cả.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co