Không Làm Thế Thân Sau Tôi Làm Vạn Nhân Mê
Chương 7
"Ta nhìn thấy hotsearch." Mạc Hứa Chi duỗi ra năm ngón tay, rũ mắt nhìn mạch máu xanh nhạt trên đó, hỏi, "Người kia là ai?""Như thế nào lại quan tâm cái này," Lạc Văn Vân nhướng mày, duỗi tay vén sợi tóc trước mi của cậu ra sau đầu, "Không ngừng nói muốn tiền, còn tưởng có cảm tình?"Mạc Hứa Chi lễ phép mỉm cười: "Tự tin cũng là một vẻ đẹp." (ý bé là đang mỉa LVV tự tin thái quá á)Cậu cùng ai có cảm tình cũng không cùng người này có cảm tình đi.Lạc Văn Vân nhìn qua rụt rè, thực tế so với bất kì ai khác đều điên hơn nhiều, cảm xúc cũng đạm mạc đến nỗi ly kì.Hình tượng của Lạc Văn Vân trong tiểu thuyết là ảnh đế thực lực ôn hòa, đối Thẩm Nhạc yêu đến chết đi sống lại. nhưng thực tế tiếp xúc rồi, Mạc Hứa Chi có thể khẳng định rằng, Lạc Văn Vân đối Thẩm Nhạc cũng không có tình yêu cháy bỏng đến vậy.____hoặc là nói, Thẩm Nhạc không có bất luận ý nghĩa gì với hắn."Thẩm Nhạc, người kia là Thẩm Nhạc." Lạc Văn Vân làm bộ không có nghe hiểu ý tứ trong lời nói Mạc Hứa Chi, cười nói, "Thẩm Nhạc là người tôi thích." "........"Mạc Hứa Chi nghe vậy cũng không có phản ứng, chỉ là dịch chuyển tầm mắt, yên lặng tiến hành tự hỏi.Lạc Văn Vân biểu hiện thật khác thường.Đầu tiên là tính cách hắn không có giống nguyên văn miêu tả. Điểm này miễn cưỡng có thể dùng ý thức thế giới sẽ đối thế giới chính mình tiến hành điều chỉnh tới giải thích.Nhưng càng kì quái chính là, rõ ràng Lạc Văn Vân cũng không để ý lắm đến Thẩm Nhạc, cố tình ở bước ngoặt quan trọng của tiểu thuyết đều có thể tiếp được, lấy thân phận người theo đuổi thâm tình thay Thẩm Nhạc bình ổn cục diện, hành vi cùng nguyên văn giống y như đúc, làm cốt truyện thuận lợi đẩy mạnh.Liền tự như hiện tại, hắn có thể lấy một loại ngữ khí true chọc không chút để ý nói chính mình "thích Thẩm Nhạc".Cái này trong cốt truyện cũng là đoạn tươn đối quan trọng. Lạc Văn Vân dứt khoát gọn gang nói mình thích Thẩm Nhạc, dẫn tới lúc sau tổng nghệ tiến hành quay chụp bắt đầu tìm đủ loại phiền toái với y, làm y có đủ cơ hội nổi bật.Cứ việc người này biểu hiện tùy ý, nhưng đích xác hắn vẫn vững vàng mà đi theo tuyến cốt truyện."Ngươi cùng y bên nhau?" Mạc Hứa Chi hồi lâu mới nói.Lạc Văn Vân cười nhạo một tiếng: "Không có."Hắn như thế nào sẽ cùng Thẩm Nhạc bên nhau.Hắn xem chính mình xem thành vai chính thế giới, cũng hưởng thụ nam nhân khác đối hắn truy phủng. Trầm mê sinh hoạt này thì làm sao còn muốn đem chính mình trói buộc bên một người.Như vậy thật ngu xuẩn."Nga, kia không có việc gì." Mạc Hứa Chi hướng Lạc Văn Vân cười, "Muốn truy liền truy, tôi có thể từ bỏ, tìm khách mới~."Lạc Văn Vân không giận mà cười.Nhóc vô lương tâm, trong mắt chỉ có tiền."Cậu chừng nào mới có thể xuống giường?"Mạc Hứa Chi đem đôi tay hơi lạnh giấu trong chăn, lười biếng nói: "Ngày mai đi, bác sĩ nói có thể hoạt động nhẹ một chút.""Sáng mai tôi đến đón cậu," Lạc Văn Vân nói, "50 vạn, mua một buổi sáng."Đầu ngón tay Mạc Hứa Chi giật giật.Cậu bảo: "Hảo a."Người kia biết cậu sẽ đáp ứng, liền mày cũng không nhích một cái.Mạc Hứa Chi thích nhất là tiền, chỉ cần hắn có tiền, Mạc Hứa Chi sẽ mãi mãi quan tâm hắn, dính bên hắn.Vô luận là hắn đưa ra yêu cầu gì.Chỉ cần hắn có tiền.Lạc Văn Vân đứng lên sửa tay áo, lại khom lưng sửa lại cổ áo Mạc Hứa Chi, đem cái xương quai xanh xinh đẹp bắt mắt kia che dấu hoàn toàn."Tôi đi trước, hảo hảo nghỉ ngơi."Cậu ngáp dài gật đầu."Lạch cạch."Một tiếng vang lên, quần tây đen rất nhanh biến mất ở cửa.Mạc Hứa Chi nằm trên giường, hai mắt nhìn chằm chằm khoảng không đến xuất thần.Ngày mai lại phải đi làm.Thật muốn gào lên, bồi Lạc Văn Vân so với đóng phim còn mệt gấp bội lần.Bồi hắn như là chơi dò mìn vậy, không cẩn thận một chút liền không xong......Mai đi cùng hắn phải chuẩn bị gì?Ô, cái gì cũng không cần, lấy bất biến ứng vạn biến.Trong đầu suy nghĩ miên man, bất giác mí mắt cậu có chút trầm, cuối cùng ngủ mất.Mạc Hứa Chi lại bị người đánh thức.Vừa mở mắt ra đã thấy bên mép giường có bộ dáng mơ hồ, chưa kịp nhìn kĩ liền bị ánh đèn đâm vào mắt.Cậu vội vàng nhắm mắt lại."Xin lỗi, là ánh đèn quá chói mắt sao, tôi lập tức điều một chút."Người nọ thanh âm nhu hòa, mang theo hơi thở ngọt ngào của phái nữ, làm người bất giác thả lỏng.Ánh đèn dần dần dịu lại.Tiết Phong đến xem cậu một lần, thực rõ ràng đối cậu không để bụng, nhưng là an bài phòng bệnh ngoài ý muốn không tồi, các phương diện công năng đều đầy đủ, loại chi tiết nhỏ như bóng đèn này cũng vậy.Nữ nhân điều chỉnh lại đèn xong, lúc này mới nhắc nhở Mạc Hứa Chi mở mắt.Mạc Hứa Chi có chút mê mang."Xin hỏi cô là...?""Xin chào, tôi là Chu Tĩnh Nhu, là hộ công Tiết tiên sinh tìm cho ngài." Cô ngọt ngào cười cười, nói, "Xin lỗi đã quấy rầy ngài nghỉ ngơi, là giờ cơm chiều đã đến, ngài đúng hạn ăn cơm mới mau khỏe lên được."Tuổi trẻ như vậy là hộ công?Mạc Hứa Chi đồng dạng lễ phép nói tên mình, thơi điểm cô đi lấy cơm chiều xem tin nhắn, thấy được tin của trợ lý Tiết Phong.Chiều nay gửi đến, nói đã tìm cho cậu hộ công, để cậu an tâm nghỉ ngơi.Trợ lý còn nói, ngày mai sẽ đón cậu về nhà cũ Tiết gia tìm đồ, sau đó phụ trách giúp đem đồ vật chuyển về chung cư Giang Cảnh, mỹ danh là giúp cậu sinh hooatj càng thuận tiện.Đồ dùng sinh hoạt nơi này một ít nơi đó một ít có phiền không.Mạc Hứa Chi trực tiếp bật cười.Hảo gia hỏa, Tiết Phong đúng là không làm thất vọng tên tuổi tra nam.Vừa thấy Thẩm Nhạc trở về liền gấp không chờ nổi mà đem cậu đuổi đi, còn tiên lấy cớ che dấu vớt thể diện.Chuyện này đúng là có hắn làm được.Ngày mai đi dọn đồ, sau đó lại chơi quét mìn, qua mấy ngày nữa còn cùng Thẩm Nhạc đua diễn, ngẫm lại liền cảm thấy sinh hoạt tốt đẹp ánh mặt trời rực rỡ xuân về hoa nở.Còn may cậu ở nhà cũ Tiết gia không lâu, cùng lắm chỉ là vì cốt truyện yêu cầu ở vài lần, đồ không nhiều lắm, không mất thời gian.Mạc Hứa Chi lại nằm trên giường xuất thần nhìn trần nhà, Chu Tĩnh Nhu liền mang theo một chén cháo thịt đi đến mép giường, thuần thục mà kéo bàn nhỏ tự mang lên trên giường.Cháo nhìn qua tuy rằng nhạt nhẽo, nhưng lại rất thơm, cậu vừa lúc đói bụng liền cảm ơn mà an tĩnh húp cháo.Chu Tĩnh Nhu không quấy rầy Mạc Hứa Chi uống cháo, đơn giản thu thập một chút là đẩy cửa ra ngoài.Mạc Hứa Chi chậm rì rì uống cháo, nhìn sương mù lượn lờ phía trên, ánh mắt nhìn khoảng không.Kết quả không lịp hưởng thụ thời gian cá nhân bao lâu, hộ công liền trở lại, còn mang theo một tiểu bằng hữu.Hộ sĩ đứng ở cửa đẩy một cái xe lăn, thanh niên ngồi phía trên cao lớn, một than bệnh phục cũng không che dấu được khí chất thanh xuân bông bột hăng hái. Cửa ở ra, hắn cũng không có loạn ngó, từ góc độ Mạc Hứa Chi chỉ nhìn được sườn mặt.Là tiểu bằng hữu lúc trước.Lớn lên còn rất đẹp.Da trrawsng, mí mắt mỏng, thời điểm nhìn người có chút lãnh đạm, lúc hạ mắt mạc danh chọc người đau lòng.Giống đại cẩu cẩu nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co