Khong Lam Tot Cong Viec Nghien Cuu Khoa Hoc Thi Ve Nha Thua Ke Gia San Bac Ty
"Đừng nói là làm con nuôi, nếu con bé có thể mang u lan đến nhà tôi, cho làm cha tôi còn được!""Loại hoa quý giá như vậy, làm sao có thể pha trà uống! Đây cũng quá lãng phí đi!"...Trong lòng Lục lão phu nhân bàng hoàng đến mức không thể diễn tả bằng lời.Cô cháu gái quê mùa mà bà coi thường này, đần độn, không biết gì về đại lý đối nhân xử thế, nhưng vì những chuyện xảy ra tại đây, không khỏi khiến bà chú ý thêm mấy lần.Lục lão phu nhân quyết định, nghe theo lời mọi người: "Đúng vậy, Chi Chi tới nhà của tôi quả thật là may mắn, chúng tôi nhận nuôi Chi Chi cũng chính là may mắn lớn nhất, Phó Chi chính là cháu gái của tôi, mong sau này mọi người có thể chiếu cố con bé nhiều hơn.""Nên làm, nên làm." Mọi người ở đây đều là người thông minh, tốc độ trả lời rất nhanh, hy vọng có thể móc nối quan hệ cùng Phó Chi.Bữa tiệc kéo dài từ trưa đến tám giờ tối.Trong khoảng thời gian này, Đổng Tồn chưa bao giờ tìm được cơ hội để nói chuyện với Phó Chi.Mà Lục Ngưng cần thể diện, đương nhiên sẽ không cùng cháu gái nhỏ đàm đạo nói chuyện.Tình trạng gần đây của Lục Dư Thâm dường như không có dấu hiệu cải thiện.Hứa Vi nhận điện thoại, bác sĩ tâm lý bên kia nói không có cách nào để cậu mở miệng nói chuyện, mong Hứa Vi có thể tìm người khác.Cô đưa Phó Chi đi khắp hội trường để làm quen với người thân thích của mình.Một lúc sau, Lục Dư Bạch đến đưa quà muộn cho lão phu nhân, Hứa Vi liền giao lại Phó Chi cho Lục Dư Bạch, rồi đi tìm cách liên lạc với bác sĩ nước ngoài.Lục Dư Bạch và Lục Dư Thâm hôm nay đều mặc tây trang, người cao chân dài, khuôn mặt tuấn tú, đứng bên cạnh Phó Chi, thu hút biết bao ánh mắt."Chi Chi, gió có hơi lớn, mau khoác áo vào." Lục Dư Bạch vừa đến bên người Phó Chi, nhanh tay cởi áo khoác bên ngoài.Đại khái mấy ông anh trai đều có một bệnh chung, không thể nhìn em gái ăn mặc quá phong phanh.Phó Chi lùi lại một bước, đôi mắt đen láy nhìn chăm chú, nhỏ giọng nói: "Không cần, em không lạnh, anh họ cứ mặc đi, giữ ấm cơ thể."Lục Dư Bạch không quan tâm, ở trước mặt Lục Dư Mặc cầm áo khoác bọc Phó Chi lại: "Anh họ là nam nhi, không có yếu ớt như vậy, không mặc quần áo cũng không sao."Lục Dư Mặc: "???"Thể hiện cái gì vậy? Rồi muốn lỏa thể cho ai xem?Lục Dư Mặc học theo Lục Dư Bạch, lấy áo khóa bọc người trước mặt lại, rồi lại phân phó với thím Lưu: "Mang cho Chi Chi một ly nước ấm, nóng hổi cũng được, con sẽ thổi nguội cho em gái."Thím Lưu: "..."Gì đấy, nước ấm còn không ngăn được sự khờ khạo của cậu chủ sao?Sự tương tác qua lại lọt vào mắt những người xung quanh, gây ra một trận bàn tán."Cháu gái mới tới của Lục gia xem ra cũng không phải dạng vừa, quan hệ tốt với hai người anh trai như vậy.""Xem ra người có năng lực, sẵn sàng chơi với người có năng lực.""Lục Sơ Uyển cũng khá tốt, nhưng so với Phó Chi... ôi, thật đau lòng cho đại tiểu thư..."Xung quanh vang lên tiếng thảo luận, những lời này giống như mũi dao sắc bén cứa vào trong lòng Lục Sơ Uyển.Rõ ràng cô ấy mới là đại tiểu thư chân chính của Lục gia, vậy mà lại bị một đám người thương hại?Xung quanh đều có cao nhân, nhìn tình huống này cũng biết, thiếu gia của Lục gia thích Phó Chi, điều này gián tiếp khiến một nhóm thiếu gia xuất thân từ gia tộc giàu có nhìn chong chóng đo chiều gió.So sánh một chút, Lục Sơ Uyển trong mắt bọn họ cũng không quan trọng đến mức đó.Lục Sơ Uyển cúi thấp đầu, ánh mắt âm u.Ngay vào lúc này, Đổng Tồn nắm lấy cơ hội đế bên cạnh Phó Chi: "U lan rất quan trọng đối với sự phát triển của Đổng gia, trước đây là do chú hiểu lầm cháu, chú biết cháu thích tiền, cháu cứ yên tâm, chú sẽ đưa ra một khoản thỏa mãn mong muốn của cháu, hiện tại chúng ta có thể nói chuyện về u lan không?"Phó chi không nói chuyện.Thật ra ý định của Đổng Tồn rất rõ, hắn sai rồi, nhưng hắn sẽ không xin lỗi một tiểu bối như Phó Chi."Giá trị trên thị trường của u lan là 2000 vạn, chú có thể đưa thêm 500 vạn." Giọng điệu của Đổng Tồn rất thản nhiên: "Chú sẽ giúp cháu có cơ hội được gặp giáo sư, nghe nói cháu muốn tham gia cuộc thi vật lý phải không? Chắc hẳn cũng muốn lấy được một thành tích tốt đúng không?"Phó Chi mím môi, giơ tay chỉnh lại áo trên người, lạnh lùng nói: "Cơ hội, tôi không cần."Cô đứng bên cạnh Lục Dư Bạch, khóe miệng nhếch lên, đôi mắt sâu thẳm, không tồn tại chút ý cười: "Tôi đã nhắc nhở chú vấn đề tương tự một lần, thuốc, các người không có khả năng nghiên cứu ra, Đổng gia không cần uổng phí tâm tư làm thâm hụt số vốn cho việc mua bán.""U lan tôi không bán, giữ chúng ta, nếu chú không chủ động khiêu khích tôi, tôi cũng sẽ không nhắc lại chuyện cũ."Rõ ràng không có cơ hội cứu vãn thế cục.Đổng Tồn nhìn chằm chằm vào cô cháu gái trông rất nghiêm túc nhưng trên người lại có vẻ lông bông, kiêu ngạo và vô lý, cau mày không hài lòng.Trên thực tế, dựa vào những gì diễn ra trong bữa tiệc hôm nay, giá trị thương mại của Phó Chi cao hơn Lục Sơ Uyển.Hắn có thể yêu thương, sủng ái Lục Sơ Uyển, đơn giản là vì Lục Sơ Uyển mang lợi ích.Mà hiện tại, Phó Chi cũng có thể mang lại lợi ích tương tự.Bộ dạng bên ngoại còn đẹp hơn Lục Sơ Uyển, hơn nữa cộng thêm sự có lỗi, cán cân trong lòng Đổng Tồn nghiên về phía Phó Chi nhiều hơn.Nhưng thái độ của cô...Nơi này dù sao cũng là thành phố A, không phải là kinh thành.Đổng Tồn chưa thể chấp nhận việc mình phải nhìn sắc mặt của người khác để kiếm ăn, lập tức nghiêm mặt nói: "Đã suy nghĩ kỹ chưa? Lời nói như bát nước hắt ra...""Sau khi hắt nước đi, em gái tôi cũng không cần cái bát!" Lục Dư Mặc, bậc thầy giao tiếp, phản ứng nhanh chóng: "Chú phải không? Em gái tôi đã bảo không bán rồi, em ấy tôn trọng trưởng bối, không muốn so đo cùng chú rồi, chúng ta đều là nam nhi đại trượng phu, sao có thể bắt nạt một cô gái!"Lục Dư Mặc lớn như vậy, đây cũng là lần đầu tiên gặp Đổng Tồn.Đổng Tồn chẳng phải người cho hắn cái ăn nơi ở, tác dụng duy nhất là gọi em gái phía sau lưng hắn, làm sao hắn có thể kêu một tiếng 'Chú nhỏ'?Hắn nói: "Được rồi, đừng dùng thủ đoạn ép buộc ở đây, cứ như thể trừ chú ra, em gái tôi không thể bán hoa cho ai khác vậy."Đổng Tồn đen mặt, sự sỉ nhục quá lớn, hắn nắm chặt nắm đấm.Phó Chi đứng trước mặt Lục Dư Mặc: "Anh ấy còn nhỏ, chỉ biết nói thật, chú không tiếp nhận được, chỉ có thể nói tâm lý thừa nhận có vấn đề."Cô đưa mắt nhìn đồng hồ: "Chú còn việc gì khác không?""Bảo trọng."Đổng Tồn lạnh mặt bỏ lại một câu, rồi rời đi nhanh chóng.Không có Phó Chi cung cấp u lan thì sao, u lan Lục Sơ Uyển đưa đến cũng đủ tạo ra bốn, năm hạt giống.Phó Chi không nịnh bợ hắn, hắn cũng có thể tiếp tục sử dụng quân cờ Lục Sơ Uyển, làm cho Phó Chi hiểu được, cái gì gọi là vốn liếng trước mặt, cái gì gọi là cốt khí, lúc đó cô sẽ hoàn toàn biến thành trò cười!Lục Dư Bạch liếc về phía Đổng Tồn, cau mày, dặn dò Phó Chi: "U lan em tự mình trồng, dù cho bà nội có muốn cũng không cần cho, biết không?"Phó Chi nghiêm túc gật đầu: "Em biết."Lục Dư Bạch cảm thấy em gái của hắn có chút ngốc nghếch đáng yêu, sợ em gái bị lừa, hắn cố ý nói: "Nếu như bà nội vừa khóc, một nháo hai đòi thắt cổ, em sẽ làm sao?"Phó Chi: "Anh họ Tiểu Bạch, anh không cần ví anh thành em."Lục Dư Bạch: "..."Tuyệt.Lục Dư Bạch 'ha ha' một tiếng, quả báo có thể đến trễ, nhưng tuyệt đối sẽ không vắng mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co