Truyen3h.Co

Khr Fanfic Suu Tam Thrown Into The Past Gather The Guardians

Bên ngoài phòng Nagi có chuyện gì đó khá ồn ào, và nó đã đánh thức cô bé khỏi tình trạng hôn mê sâu từ trước tới giờ.


Lần đầu tiên cô tỉnh dậy kể từ sau vụ tai nạn ấy.


Nagi nhớ có lần khi cô đang ở trong cơn nửa tỉnh nửa mơ, đó là khi cô nghe mẹ cô và vị bác sĩ nói chuyện, cũng là khi cô nhận ra rằng mình chắc chắn sẽ chết.


Với nỗi thất vọng trong lòng, cô đã chìm trong khoảng không của của tăm tối, và chẳng lâu sau cô nghe thấy điều đó.


Cô nghe thấy giọng nói của anh ấy.


Tất nhiên là cô đã sợ hãi, nhưng mơ hồ cô nhận ra nó.


Và giờ đây, cô nghe chính chất giọng ấy đang hét lên, hét lên những từ mà cô không thể hiểu được.


Dù thế, cuối cùng, não của cô cũng tìm cách kết nối những từ đó với nghĩa của chúng, và cô bé cảm thấy như mình muốn cười thật lớn, cô đang ở trong tình trạng tốt hơn rồi.


"Tôi bảo là tôi đến đây để gặp Nagi của tôi! Cô ấy gặp tai nạn giao thông không lâu trước đó, và tôi nghe nói cô ấy đã được đưa tới đây! Nên làm ơn nhanh lên giùm và để tôi vào trong đó trước khi tôi biến nơi này thành ĐỐNG GẠCH VỤN đấy!"


"Thưa anh, tôi đã nói với anh rồi, ở nơi này, chỉ có gia đình là được phép vào thăm cô Nikimi Nagi-san thôi!"


Nagi có thể nghe thấy những lời đó đang đến gần hơn, và có vẻ như y tá đang đứng ngay trước cửa phòng cô, cô bé nghe thấy tiếng mở cửa.


"Tôi là gia đình của cô ấy! Tôi quan tâm đến cô ấy nhiều hơn cả cái người gọi-là "mẹ" kia, và dù trời có sập xuống thì mấy người cũng không thể ngăn tôi gặp cô ấy đâu!"


Với giọng nói đó và mong muốn của cô – không, niềm khát khao của cô được nhìn thấy khuôn mặt nơi giọng nói thuộc về, Nagi cố gắng hết sức để mắt mình mở ra.


"Nhưng thưa anh..." y tá mở miệng, nhưng Mukuro lập tức bảo im khi anh nhìn thấy dáng người đang nằm trên giường bệnh.


Mukuro lập tức nhận ra cô bé, và khi đang bước đến giường cô, anh để ý thấy mi mắt cô đang động đậy.


"Nagi-chan?" anh hỏi với một giọng nhẹ nhàng đến mức ngạc nhiên. "Ta đến gặp em đây, như ta đã hứa. Nên em sẽ mở đôi mắt mắt xinh đẹp ra nhìn ta đi chứ?"


Người y tá khẽ thở dài buồn bã; dù có nhìn thế nào, thì anh chàng này chắc chắn là bạn trai của bệnh nhân, mong muốn gặp lại cô bé sau một khoảng thời gian dài xa cách.


Cô cảm thấy hơi tiếc cho anh, vì biết rằng người kia sẽ không bao giờ có thể tỉnh lại lần nữa.


Mắt cô nhanh chóng chuyển hướng sang cô bé kia với, cõ lẽ là, một chút hi vọng vô ích, và lập tức mở to vì sốc khi đầu cô đang cố tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.


Cô bé ấy, người đã lâm vào trạng thái hôn mê trước khi được mang đến đây, cuối cùng cũng tỉnh lại, và đôi môi hồng mỏng manh khẽ hé ra, cố gắng mỉm cười nhưng không được.


Với một giọng khẽ khàng, mờ ảo, cô thì thào, "Mukuro-kun..."

________________________________________


"Tốt thôi. Tôi sẽ làm. Tôi sẽ là Vongola Juudaime."


Cái nhếch mép của Reborn chuyển sang nụ cười chiến thắng, và anh nói, "Tốt, giờ thì, nói tôi nghe, sao cậu lại biết tất cả những chuyện mà mình không nên biết?"


"Tôi sẽ kể anh sau," Tsuna nói, quay đầu hướng về phía cửa. "Giờ tôi còn phải đi học."


"Tsuna," Reborn cảnh báo, nhưng đáp lại anh là một tiếng càu nhàu từ cậu học sinh mới của mình.


Khẽ lầm bầm bất mãn, vị sát thủ lấy điện thoại ra để gọi cho Nono và bảo cho ông biết những gì mình nghĩ về cái đám điệp viên ăn hại của ông ta.

__________________________---


Takeshi đang nói chuyện với một trong số những người bạn cùng lớp thì Tsuna bước vào, khuôn mặt như đang vướng mắc gì đó.


Nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện, Takeshi chạy lại chỗ bạn mình.


Vắt tay qua vai người kia, cậu hỏi, "Chuyện gì vậy, Tsuna?"


Khi Tsuna nhìn lên, hình như có chút đau đớn trong ánh mắt cậu. Lúc cậu thấy Takeshi, mặt cậu giãn ra và cậu lắc đầu, nói, "Không có gì đâu."


Takeshi nheo mày trước lời nói dối trắng trợn đó, và cậu thôi không vắt tay lên vai bạn mình nữa. Quay sang nhìn thẳng vào mắt Tsuna, cậu nói với một giọng cảnh báo, "Đừng nói dối tớ, Tsuna."


Trong khoảnh khắc đó, dường như cậu bé tóc nâu định chối việc mình nói dối, nhưng sau đó vai cậu thả lỏng và cậu nhón chân lên để có thể nói thầm vào tai của Takeshi.


Cuối gần xuống để tiện cho bạn mình hơn, Takeshi nghe Tsuna thì thào nhưng nghe rõ từng chữ, "Tớ sẽ là boss tiếp theo của Vongola – một nhà Mafia."


Takeshi choáng váng lùi lại về sau như vừa mới bị ai đó tát, nhìn chằm chằm bạn mình với vẻ sốc và cố tìm hiểu xem có phải người kia đang đùa hay không.


Thấy rằng Tsuna hoàn toàn nghiêm túc, Takeshi nắm lấy tay cậu và lôi cậu ra khỏi phòng học, nói với người bạn mình đã tán gẫu trước đó, "Bảo thầy là bọn tớ tới văn phòng Hội Kỉ luật!"

________________________________________


"Hôm nay, chúng ta có một học sinh mới chuyển về từ nước Ý, Gokudera Hayato."


Hayato khẽ lầm bầm không đầu không đuôi với những người bạn cùng lớp mới của mình, một nửa số đó nhìn cậu với vẻ mơ màng (các bạn nữ) và nửa còn lại lườm cậu với ánh mắt mang hình viên đạn (các bạn nam a~)


Sau khi cậu ngồi vào chỗ của mình, thấy giáo vừa định điểm danh thì một học sinh giơ tay, nói, "Thưa thầy, Yamamoto bảo em nói với thầy là cậu ấy với Sawada tới văn phòng Hội Kỉ luật rồi ạ!"


Ban đầu, Hayato định lơ đi việc ấy, nhưng có gì đó sâu thẳm trong đầu cứ quẫy nhiễu cậu, bảo cậu cái tên ấy rất quan trọng, và cậu cần chú ý đến nó.


Người thiếu niên nghĩ về việc đó một lúc và hoàn toàn sốc khi nhận ra được.


Yamamoto và Sawada.



Yamamoto và tên của thằng nhóc tóc đen khó chịu khi còn ở quá khứ!


Và ứng cử viên cho chiếc ghế Decimo tên là Sawada Tsunayoshi.


Không thể nào có chuyện đây chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên được.


Nhanh chóng đứng dậy, cậu yêu cầu đứa con trai vừa nói ban nãy, "Văn phòng Hội Kỉ luật ở đâu?"


Trong một lúc, im lặng bao trùm lấy không gian khi mọi người trố mắt nhìn cậu trước khi người kia run rẩy trả lời; không muốn hứng chịu sự kinh hoàng khi cậu bạn mới đến giận dữ.


Và không ngoái đầu lại một giây, Hayato phòng ra ngoài lớp học và chạy ùa tới văn phòng Hội Kỉ luật, tim cậu đập nhanh.


Có lẽ nào ứng cử viên Decimo là Tsuna của cậu?


Tới trước cánh cửa văn phòng, cậu bé tóc xám nóng tính giật mạnh nó ra, và đột nhiên thấy mình đang là tâm điểm của bốn cặp mắt hoang mang.


Một là người tóc trắng có băng keo cá nhân dính trên sống mũi. Sasagawa Ryohei, óc cậu nhận định.


Người kia có cái lườm sắc lẻm, lạnh băng. Hibari Kyoya.


Thứ ba là cái nhìn ấm áp, lạc quan, và làm cậu khó chịu đến mức không thể tin được của một tên ngốc quen thuộc. Yamamoto Takeshi.


Và cuối cùng là người mà trên đời cậu muốn gặp nhất ngay lúc này, Tsuna của cậu.


Khi họ nhìn về nhau, cậu thấy có vẻ như Tsuna cũng nhận ra cậu, và trước khi kịp nhận ra điều gì, thì người bạn thân của cậu đã đứng dậy và chạy đến ôm lấy Hayato thật chặt.


"Hayato..."

.End chapter 4.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co