Truyen3h.Co

Kiều An

Chương 59+60

tieuquydd

Cánh tay cường tráng kéo cậu vào lòng, cơ thể hắn run rẩy, cảm xúc dồn nén bấy lâu cuối cùng cũng bộc phát, hóa thành giọng nói run run, “Anh nhớ em lắm, vợ yêu, anh nhớ em lắm…”

Khi cơ thể mềm mại kia nằm gọn trong vòng tay hắn, mùi hương thanh mát của cậu xộc vào mũi hắn.

Con cặc to lớn như gặp được chủ nhân, không nhịn được mà bắn ra dòng nước tiểu lẫn máu.

Mùi tanh nồng nhanh chóng làm ướt bộ vest đắt tiền trên người Kiều Thủ Ngọc.

Kiều Thủ Ngọc cảm nhận được sự ấm nóng trên đùi, nhưng cậu không hề ghét bỏ, chỉ thấy đau lòng và khó chịu, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Sao lại tè bậy, cặc anh bị hỏng rồi à?”

“Cơ thể anh hình như có chút vấn đề.” Tưởng Kiến Quốc trầm giọng nói, cánh tay rắn chắc siết chặt, muốn nhét cậu vào trong người, mãi mãi không chia lìa, “Nhưng cặc anh vẫn còn dùng được, vẫn có thể đụ em đến bắn nước, tè ra quần…”

Nhưng hắn lại cảm thấy bản thân mình thật bẩn thỉu.

Sau khi rời xa Kiều Thủ Ngọc, hắn không thể nào giải tỏa được dục vọng.

Đây là tác dụng phụ của dòng máu thần nhân trong thời mạt pháp.

Dòng máu mạnh mẽ này mang đến cho hậu duệ của thần nhân thể chất siêu phàm, khả năng sinh dục và dục vọng vượt trội so với người thường, giúp họ có thể đạt được thành tựu to lớn trong các ngành nghề cần thể lực.

Nhưng nếu không có được dòng máu của tổ tiên, họ sẽ dễ bị dương khí thiêu đốt, chết yểu.

Phần lớn hậu duệ của thần nhân không được truyền thừa dòng máu đều chết trận trên chiến trường, hoặc hy sinh trong các nhiệm vụ.

Đó cũng là lý do vì sao lúc trẻ, bọn họ không thể khống chế được bản thân mà phải giao hợp với người khác, truyền lại dòng máu.

Tưởng Kiến Quốc từng bị Kiều Thủ Ngọc trói buộc, nhưng vì nhiều lý do, bọn họ không thể kết ước bạc đầu.

Có thể kiên trì đến tuổi này đã là không dễ dàng.

Lúc bị trúng đạn, hắn cảm nhận được cái chết đang đến gần.

Hắn cứ ngỡ mình sẽ chết ở đây như một con chó hoang, không ngờ lại được gặp em.

Kiều Thủ Ngọc áp mũi vào cổ hắn.

Là mùi hương đặc trưng của hắn, là mùi hương mà cậu nhớ nhung vô số đêm.

Là mùi hương mà cậu dựa dẫm vào những lúc yếu đuối, cô độc nhất.

“Anh bị chảy máu nhiều quá.” Nhìn thấy vết thương chi chít, máu và bụi bẩn bám đầy người hắn, Kiều Thủ Ngọc thấy đau lòng vô cùng.

“Cho em xem phía dưới.”

“Ừ.”

Tưởng Kiến Quốc ngồi xổm xuống, ôm cậu ngồi lên đùi mình.

“Anh cứ tưởng em không cần anh nữa.” Tưởng Kiến Quốc khàn giọng nói, dạng rộng hai chân, để mặc cậu kiểm tra cặc hắn.

“Em thực sự không cần anh.” Kiều Thủ Ngọc mạnh miệng nói, nhưng tay lại nhẹ nhàng vuốt ve đầu cặc hắn, vuốt ve cơ ngực, muốn an ủi hắn, “Cái cặc chó này, lúc nào cũng không chịu nghe lời.”

“Phải, cặc anh bẩn lắm.” Giọng Tưởng Kiến Quốc có chút buồn bã.

Dòng máu thần nhân mang đến cho hắn sức mạnh phi thường, nhưng cũng có tác dụng phụ rất lớn.

Sau khi chia tay Kiều Thủ Ngọc, hắn vẫn luôn truy tìm kẻ đã hại chết con của hai người.

Nhưng tác dụng phụ của dòng máu thần nhân khiến hắn không thể nào giải tỏa bằng cách tự sướng.

Nếu không phải vì mối thù chưa trả, hắn sẽ không sống tạm bợ trên thế giới này theo cách đó.

“Mấy năm nay, anh đã giao phối với rất nhiều người rồi phải không?”

Kiều Thủ Ngọc nhìn con cặc to lớn mà cậu đã xa cách mười mấy năm. Cặc hắn to dài, đầu cặc cực to, hơi cong lên, là loại hình được rất nhiều người yêu thích.

Trên cặc hắn thâm đen, chứng tỏ chủ nhân của nó rất chăm chỉ sử dụng.

Nghĩ đến đây, Kiều Thủ Ngọc không nhịn được mà bóp mạnh vào đầu cặc kia.

“Ưm…” Tưởng Kiến Quốc kêu đau, nhưng không dám làm gì, chỉ siết chặt lấy cậu, cọ râu vào cổ cậu.

Nhưng ngay sau đó, dòng tinh dịch đặc sệt, lẫn máu từ lỗ sáo bắn ra.

“Cặc anh đến tinh dịch cũng không nhịn nổi, bắn sớm thế này, vô dụng rồi.”

Giọng nói Kiều Thủ Ngọc đầy mỉa mai, trên bàn tay trắng nõn dính đầy tinh dịch lẫn máu tanh hôi của hắn. Cậu đưa tay lên, liếm nhẹ một cái.

“Vẫn còn dùng được mà.” Tưởng Kiến Quốc thở dốc, biện bạch, “Anh chỉ là nhớ em, bao nhiêu năm nay, anh lúc nào cũng nhớ đến em.”

“Dối trá.” Kiều Thủ Ngọc dường như không tin, quay mặt đi, “Nếu nhớ em như vậy, sao không đến tìm em?”

“Anh không dám, anh không bảo vệ được em, khiến em bị sảy thai, anh rất đau khổ, anh không dám gặp em.” Tưởng Kiến Quốc khàn giọng nói.

Trước kia, Kiều Thủ Ngọc đã cắt đứt mọi liên lạc với Tưởng Kiến Quốc, nhưng giờ đây, gần gũi như vậy, cậu lại cảm nhận được sự hối hận và tự trách của hắn.

Kiều Thủ Ngọc không nói gì nữa, mà ôm lấy cổ hắn, hôn lên môi hắn.

Hai người quấn lấy nhau, Kiều Thủ Ngọc cảm nhận được hơi thở nam tính đầy bá đạo của hắn.

Một lúc lâu sau, bọn họ mới tách ra.

“Râu ria xồm xoàm, xấu chết đi được, chọc vào người ta.” Kiều Thủ Ngọc vuốt ve râu quai nón của hắn, không giấu giếm sự ghét bỏ.

“Vợ yêu cạo râu cho anh nhé?” Tưởng Kiến Quốc trầm giọng nói.

“Xem biểu hiện của anh đã.” Kiều Thủ Ngọc nói rồi cắn mạnh vào ngực hắn, gặm cắn đầu vú đen sì của hắn.

Bàn tay còn lại vuốt ve cặc to của hắn, sau đó lại sờ xuống hai hòn dái to lớn, đen sì, nhẹ nhàng xoa nắn, như đang an ủi.

“Vợ yêu, anh bẩn lắm…” Cơ thể Tưởng Kiến Quốc run lên, nhìn thấy cậu đang gặm cắn đầu vú và lông ngực hắn.

“Bẩn thật, hôi nữa, bao lâu rồi anh không tắm?” Kiều Thủ Ngọc ghét bỏ nói, nhưng vẫn nhẹ nhàng liếm láp cơ thể hắn.

Cơ thể cường tráng của người đàn ông khẽ run lên, hắn khàn giọng nói: “Mấy ngày rồi, sau khi An Nhi mất tích, anh liền lần theo dấu vết đến đây.”

“Nhưng không ngờ tên kia lợi hại như vậy, anh vô dụng quá.”

Nghe thấy giọng nói buồn bã của hắn, Kiều Thủ Ngọc thấy đau lòng.

Ai cũng nói cậu lạnh lùng, quả thực cậu rất lạnh lùng.

Cậu biết Tưởng Kiến Quốc cũng đau khổ khi mất đi con, nhưng cậu lại trút hết mọi oán hận lên người hắn.

Thực ra, ngay khi đuổi hắn đi, cậu đã hối hận.

Càng không ngờ hắn lại kiên trì truy tìm hung thủ suốt mười mấy năm.

Hắn chưa hoàn thành khế ước bạc đầu, dòng máu trong người vẫn chưa được thức tỉnh, đối phó với con ma đã thành hình đương nhiên là rất khó khăn.

Nếu không phải Kiều An ở đây, có lẽ cậu sẽ không còn cơ hội gặp lại hắn nữa.

Kiều Thủ Ngọc đặt bàn tay thô ráp, ấm áp của hắn lên ngực mình, dẫn dắt hắn cởi quần áo của mình.

Tưởng Kiến Quốc thở dốc, bàn tay to lớn chậm rãi cởi bỏ quần áo của cậu, chẳng mấy chốc, cơ thể trắng nõn, thon dài, xinh đẹp của cậu đã hoàn toàn lộ ra.

“Đầu vú vợ yêu hồng thế này, chắc là cho con sói hoang bú rồi nhỉ?”

Tưởng Kiến Quốc ôm lấy cậu, ngồi xổm xuống, ngậm lấy đầu vú hồng hào, ra sức mút mát, cắn nhẹ.

Lớp râu quai nón cọ xát vào vú cậu.

Người đàn ông thực sự động tình, chân dài co lên, con cặc to lớn dựng đứng, máu và dâm thủy chảy ra từ lỗ sáo, nhỏ giọt xuống đất. Hắn muốn đụ cậu đến phát điên.

“Ưm…” Kiều Thủ Ngọc khẽ rên rỉ, dựa vào ngực rậm rạp của hắn, tay nắm lấy mái tóc ngắn, cứng ngắc của hắn, khẽ nói: “Phải đấy, trâu bự bỏ em đi, em sẽ sinh con cho sói hoang, không cho trâu bự phần nào hết.”

“Là trâu bự sai, trâu bự không nên bỏ mặc vợ yêu.” Tưởng Kiến Quốc thở dốc, bàn tay to lớn vuốt ve bụng hắn.

Rồi lại nhẹ nhàng vuốt ve cặc nhỏ của hắn, cuối cùng, hắn luồn tay xuống dưới, tách hai môi lồn ra.

“Ưm…”

Đầu vú bị hắn liên tục mút mát, hạ thân bị bàn tay to lớn, thô ráp của hắn nắm lấy, Kiều Thủ Ngọc nhanh chóng mất hết sức lực.

Đặc biệt là khi ngón tay thô ráp của hắn day nghiến hột le, chậm rãi luồn vào trong, nơi đó mẫn cảm, run rẩy không ngừng.

“Chậm một chút…”

Kiều Thủ Ngọc rên rỉ, hai chân bị hắn banh rộng.

Hắn chỉ có thể bám vào vai hắn, để không bị ngã.

“Lồn vợ yêu vẫn chặt như vậy, chẳng khác nào chưa từng sinh con.”

Tưởng Kiến Quốc nuốt nước bọt, khàn giọng nói, ngón tay nhẹ nhàng ra vào trong cái lồn nhỏ nhắn, tiếng nước vang lên, dâm mĩ vô cùng.

“Không… Không… Em…”

Kiều Thủ Ngọc run rẩy, hai chân vô thức kẹp chặt, dựa vào người hắn, giọng nói nghẹn ngào.

Khi ngón tay thô ráp của hắn véo mạnh hột le, hai chân cậu run lên, dâm thủy từ cái lỗ nhỏ hồng hào kia phun ra ào ạt.

“Không được… Không được…”

Kiều Thủ Ngọc run rẩy, dựa vào người hắn, hai bầu vú cọ xát vào cánh tay rắn chắc của hắn.

Mồ hôi túa ra, lấm tấm trên da.

“Vợ yêu nứng rồi kìa.” Hắn giơ bàn tay to lớn, thô ráp, dính đầy dâm dịch lên, “Nước này… Vừa dâm, vừa thơm.”

Tưởng Kiến Quốc khàn giọng nói, dùng bàn tay dính đầy dâm thủy xoa nắn cặp vú của cậu. Hắn đứng dậy, áp ngực rậm rạp vào lưng cậu, cọ xát nhẹ nhàng.

“Sướng không?”

“Sướng… Sướng…”

Kiều Thủ Ngọc vừa bắn ra một lần, người chẳng còn chút sức lực nào, dựa vào người hắn, mặc cho hắn trêu chọc.

Sau đó, cậu cảm thấy râu hắn cọ xát vào tai mình, giọng nói trầm ấm, khàn đặc vang lên: “Cặc trâu bự khó chịu quá, vợ yêu bú cặc cho anh nào.”

Truyện được đăng tại wattpad và wordpress Thích Ăn Mặn

https://thichanman.wordpress.com/

Kiều Thủ Ngọc ôm cổ hắn, hôn lấy môi hắn, rồi khẽ nói:

“Cặc hôi, trâu bự hư hỏng, không nghe lời, không muốn bú cho anh.”

“Vợ yêu ngoan nào, bú cho anh đi, khó chịu lắm.” Tưởng Kiến Quốc khàn giọng năn nỉ, cọ xát ngực rậm rạp vào lưng cậu, như một con thú hoang đang cầu hoan.

Bàn tay to lớn xoa nắn cặp vú cậu, cặc to cọ xát vào mông cậu, bôi dâm thủy lên môi lồn hồng hào.

“Hừ.”

Kiều Thủ Ngọc tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng vẫn ngồi xổm xuống.

Lông của người đàn ông này vẫn rậm rạp như vậy, đám lông đen rậm rạp phía dưới, con cặc to nhìn thấy cậu liền run rẩy, lỗ sáo mở rộng, máu và dâm thủy chảy ra không ngừng.

Kiều Thủ Ngọc bám vào hai chân rắn chắc, rậm rạp của hắn, ngửi ngửi đầu cặc, trong lòng có chút đau xót, nhưng ngoài miệng vẫn ghét bỏ: “Hôi quá.”

Nhưng cậu vẫn đưa lưỡi ra liếm láp đầu cặc to tròn, thỉnh thoảng lại mút vào vài cái.

“Vợ yêu đừng ghét bỏ nó.” Tưởng Kiến Quốc hạ thấp người, hai chân to lớn, khỏe mạnh tạo thành tư thế quỳ, hắn thở dốc, bàn tay vuốt ve mái tóc cậu, cơ thể run rẩy vì sung sướng.

Kiều Thủ Ngọc thỉnh thoảng lại dùng lưỡi liếm vào lỗ sáo của hắn.

Cơ thể hắn đúng là bị tổn thương nặng nề. Cậu chỉ cần mút nhẹ một cái, đã thấy máu chảy ra từ lỗ sáo, mang theo mùi tanh của máu.

Kiều Thủ Ngọc thấy đau lòng, nhưng không nói gì.

Tưởng Kiến Quốc khẽ run rẩy, hai chân vô thức dạng ra, nhìn cậu ngoan ngoãn bú cặc cho mình, trong lòng ấm áp, hắn khẽ nói: “Vợ yêu, bi của trâu bự… Sưng khó chịu quá…”

Nghe hắn nói vậy, Kiều Thủ Ngọc liền đưa tay xoa nắn hai hòn dái.

Rồi lại cúi xuống, liếm láp nhẹ nhàng, sau đó ngậm lấy một hòn dái to lớn, rậm lông vào miệng.

“A… Vợ yêu… Ngoan quá…” Người đàn ông thoải mái rên rỉ, hơi thở ngày càng gấp gáp, tiếng thở dốc như dã thú động dục, vô cùng gợi cảm.

“Vợ yêu, muốn đụ em.”

Cặc Tưởng Kiến Quốc đã cương cứng, run rẩy, hắn không nhịn được nữa, muốn bế cậu lên giường.

Nhưng khi hắn định đè cậu xuống, thì nghe thấy cậu ra lệnh.

“Không được, không được động đậy, anh nằm xuống, lôi cặc ra.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co