Chương 46: Thăm
Vệ Tương đứng dậy, đi về phía Trần thị.Trần thị không biết ý đồ của nàng, lại thấy nàng mặt không cảm xúc nên càng sợ hãi. Khi Vệ Tương đến bên giường, nàng ta đã trốn vào trong góc, hai tay ôm lấy cả người. Hành động này không ai quen thuộc hơn Vệ Tương, đây là dáng vẻ tự vệ trong tuyệt vọng.Vệ Tương dừng lại, nói: "Hôm đó ở Từ Thọ Cung là ngươi tới tìm ta trước, bây giờ ta đến đây, ngươi lại trốn sao?"Câu này vốn là để Trần thị thả lỏng, không né tránh nữa, nhưng vào tai Trần thị lại thành ý nghĩa khác.Kể từ khi bỏ trốn vào mồng một tết, Trần thị đã phải chịu đựng tất cả khổ đau mà mình chưa từng nếm trải. Ngoài mặt là phong tỏa Lạc Mai Uyển, nhưng Cung phi sợ nàng cướp lại công chúa nên âm thầm bày ra đủ trò. Bây giờ nghe Vệ Tương nhắc lại chuyện hôm đó, Trần thị càng cảm thấy mình đã gây phiền phức, lúc này biết Vệ Tương đang là sủng phi, Trần thị có cảm giác tính mạng sắp không còn, sợ hãi tột độ, vội quỳ xuống, bắt lấy vạt áo nàng: "Đều là lỗi của ta, ngự viện nương tử...""Mau buông tay!" Phó Thành sợ Trần thị làm hại Vệ Tương nên vội bước tới, giữ chặt cổ tay nàng ta.Vệ Tương không hề hoảng loạn, giơ tay ra hiệu cho Phó Thành lui xuống.Phó Thành lo lắng nhìn nàng, cuối cùng cũng chịu lùi lại, có điều gã chỉ lùi hai bước.Vệ Tương nhìn cánh tay đầy thương tích của Trần thị, ngồi xuống: "Ta đến không phải để tính sổ, mà là đến thăm ngươi rồi xem chỗ ngươi thiếu thứ gì để bảo người đưa đến."Trần thị kinh ngạc, lập tức ngừng khóc, phòng bị nhìn Vệ Tương. Nhưng Vệ Tương quá xinh đẹp, lúc này lại mỉm cười khiến Trần thị dần bình tĩnh lại: "Thật không?" Nhưng ngay giây sau, nàng ta lại lắc đầu thật mạnh, "Không thể nào! Chỗ ta... Nương tử tốt nhất đừng đến đây. Hôm đó do ta hồ đồ chưa nghĩ tới hậu quả đã xông ra ngoài nên mới gây ra nhiều tai họa như vậy... Nương tử lương thiện, ta không thể khiến nương tử bị liên lụy."Vệ Tương thở dài: "Không thể nói như vậy. Nếu bệ hạ phế ngươi thành thứ dân, ta đương nhiên sẽ tránh thật xa. Nhưng ngươi vẫn đang là thải nữ, chúng ta là tỷ muội trong cung, xét về tư lịch ta còn phải gọi ngươi là tỷ tỷ mới đúng, người ngoài có thể nói gì được?""Nhưng phía bệ hạ...""Phía bệ hạ ta tự có cách của ta."Trần thị im lặng.Vệ Tương biết nàng ta đang mâu thuẫn, cười nói: "Giữa chúng ta không có tình cảm, ta cũng không nhất thiết phải đặt cược tiền đồ của mình để giúp ngươi, ngươi không cần lo lắng như vậy."Nghe vậy, Trần thị mới hoàn toàn thả lỏng, nàng ta lại kích động không thôi, vội lau nước mắt, run rẩy dập đầu: "Tạ ơn nương tử! Cái mạng của ta sau này...""Đừng có nói thế, ta cần mạng của ngươi làm gì?" Vệ Tương ngắt lời, đứng dậy, "Nghỉ ngơi đi. Lát nữa ta sẽ bảo ngươi mang đồ đến, vết thương trên người ngươi, ta sẽ bảo thái y ta tin dùng điều trị."Trần thị liên tục gật đầu: "Tạ ơn nương tử."Vệ Tương không nói gì nữa, xoay người bỏ đi, thầm thở dài.Trần thị không chỉ từng là chính tam phẩm tiệp dư mà xuất thân cũng rất cao quý, đáng lẽ phải có phần kiêu ngạo, bây giờ vì bị tra tấn mà không còn gì cả, thậm chí cuộc sống còn không bằng tiểu cung nữ mạng như con kiến ở Vĩnh Hạng.Vệ Tương bước ra khỏi phòng của Trần thị, lúc này tất cả cung nhân của Lạc Mai Uyển đều đứng ngoài sân, ai nấy đều câm như hến. Nữ quan khi nãy ra tay với Trần thị là người bất an nhất, rõ ràng đang đầu xuân se lạnh, trán bà ta lại liên tục đổ mồ hôi.Vệ Tương đi về phía bà ta, bà ta càng run rẩy cúi thấp người, thậm chí không dám nở nụ cười lấy lòng nịnh nọt: "Nương tử... Ngự viện nương tử tha tội, nô tỳ..."Vệ Tương lạnh lùng nói: "Ta xuất thân là cung nữ nên đương nhiên hiểu, vì Trần thải nữ gây chuyện mà gần đây cô cô gặp thêm nhiều phiền phức rồi."Nữ quan lau mồ hôi cười khổ: "Vâng... Tạ nương tử thông cảm.""Ta là người ngoài, đáng lý không đến lượt ta giáo huấn cô cô. Nhưng việc hôm nay ta không thể không nói câu nào, cô cô tức giận Trần thị như vậy đúng là quá hồ đồ. Chắc cô cô cũng biết hưng suy vinh nhục trong hoàng cung này vốn là điều không ai dám chắc, bất kỳ ai hôm nay có lẽ vẫn còn ti tiện nhưng ngày mai đã bước lên địa vị cao rồi. Trần thải nữ chưa vào lãnh cung, vốn vẫn còn cơ hội trở mình, huống chi nàng ta còn là mẫu thân của công chúa. Hôm nay cô cô đánh chết nàng ta cũng không có vấn đề gì, nhưng thêm mấy năm nữa, nếu để công chúa biết chuyện thì cô cô phải làm sao đây? Đến lúc đó dù cô cô có cầu xin Cung phi nương nương, e rằng Cung phi nương nương cũng cảm thấy để công chúa trút giận chẳng có vấn đề gì."Nữ quan lạnh hết sống lưng, vội quỳ xuống: "Nương tử... Nương tử từ bi, xin nương tử cứu nô tỳ đi!"Vệ Tương lắc đầu: "Với địa vị của ta không thể điều cô cô đi nơi khác, thật sự lực bất tòng tâm. Thay vì cầu xin ta, chi bằng cô cô tự cứu lấy mình đi, dù gì Trần thải nữ vẫn còn ở đây, lại không có chỗ dựa vào, cô cô quản lý Lạc Mai Uyển, muốn nàng ta cảm động có gì khó?"Nữ quan ngẩng đầu: "Việc này..."Vệ Tương chỉ nói tới đây rồi đi. Nhóm Quỳnh Phượng lặng lẽ theo sau, cảm thấy Vệ Tương không nhất thiết phải xen vào chuyện này.Trên đường, Vệ Tương nói: "Lát nữa vào kho của chúng ta xem có đồ dùng gì không đáng chú ý, đưa vài món đến chỗ Trần thải nữ, mấy thứ đơn giản các ngươi tự xem mà chuẩn bị, còn về trang sức thì chuẩn bị theo địa vị của nàng ta."Quỳnh Phương khom người nhận lệnh.Vệ Tương quay đầu nhìn Tích Lâm, cười nói: "Dù gì nàng ta cũng là kẻ có tội, chúng ta muốn tặng đồ cũng không thể tặng quá đường hoàng, ta thấy vóc dáng ngươi và nàng ta giống nhau, lát nữa ngươi chọn hai bộ quần áo mùa đông đem cho nàng ta, sau đó đến kho tự chọn vải may đồ mới đi."Quần áo của cung nữ hầu hạ phi tần nhiều hơn cung nữ bình thường, đem cho Trần thị cũng hợp lý, vả lại Vệ Tương còn hào phóng mở kho, vậy nên nghe nàng ra lệnh, Tích Lâm vui mừng nghe theo.Vệ Tương vừa mới về Dao Trì Uyển, một tiểu thái giám vào Tử Thần Điện. Gã chạy đi tìm Trương Vi Lễ thì thầm vài câu, sắc mặt Trương Vi Lễ lập tức thay đổi: "Ngươi có nhìn lầm không?""Chắc chắn không." Tiểu thái giám đáp: "Trong cung làm gì có ai nhận lầm Vệ ngự viện?"Trương Vi Lễ ngơ ngác một lúc, cuối cùng chỉ đành đứng dậy vào nội điện.Trong nội điện, Sở Nguyên Dục đang đọc sách giải trí.Trương Vi Lễ đến bên cạnh hắn, khom người nói: "Bệ hạ, có người đi gặp Trần thị."Hoàng đế ngẩng đầu.Mấy hôm nay hắn luôn chờ có người đi gặp Trần thị, trừ hôm nay, nhưng ngay chính hôm nay lại có người đi gặp."Ai?"Trương Vi Lễ nín thở bẩm báo: "Là Vệ ngự viện."Sở Nguyên Dục giật mình: "Sau khi Cung phi đi gặp hoàng hậu hay trước đó?"Trương Vi Lễ hiểu hắn ám chỉ điều gì, thầm toát mồ hôi lạnh thay Vệ Tương nhưng chỉ có thể nói đúng sự thật: "Sau đó."Ánh mắt Sở Nguyên Dục tối lại.Trương Vi Lễ lo lắng sợ hãi, sau khi cáo lui, gã vội chạy đi tìm Dung Thừa Uyên.Vết thương của Dung Thừa Uyên đã khỏi nhưng sức khỏe vẫn còn yếu, thế nên còn nghỉ ngơi. Khi Trương Vi Lễ đến tìm gã đang thích thú ăn canh sâm gà, thấy Trương Vi Lễ lỗ mãng xông vào, gã vốn không vui, nhưng lúc ngẩng đầu đối diện với dáng vẻ sợ sệt của đồ đệ, gã lại bật cười: "Sợ cái gì? Canh này ngon lắm, chia cho ngươi một chén nhé?""Sư phụ đừng đùa nữa!" Trương Vi Lễ vội vàng kể lại đầu đuôi sự việc, lúc đầu Dung Thừa Uyên còn cười, về sau sắc mặt dần trở nên nặng nề, cho đến khi nghe được câu hỏi cuối cùng của hoàng đế, gã mới khẽ cười: "Lát nữa ta đi trực, ngươi lui ra đi.""Vâng." Nghe Dung Thừa Uyên nói vậy, Trương Vi Lễ miễn cưỡng thở phào, gã không dám chậm trễ, vội chạy về ngự tiền bảo sư đệ Tống Ngọc Bằng dẫn cung nhân đến hầu hạ Dung Thừa Uyên thay đồ.Khoảng nửa canh giờ sau, Dung Thừa Uyên đến nhĩ phòng của Tử Thần Điện, mấy cung nữ thái giám vừa làm việc trở về, đang định nghỉ ngơi một lát, vừa thấy gã liền đồng loạt đứng dậy, cung kính hành lễ: "Chưởng ấn."Dung Thừa Uyên đích thân đi pha trà, mọi người thấy vậy đều muốn hỗ trợ nhưng thấy gã đi lá trà hoàng đế thường dùng ra pha, mọi người thức thời im lặng.Pha trà xong, Dung Thừa Uyên mang vào nội điện. Sở Nguyên Dục đang đọc sách, bỗng thấy bên cạnh có tay áo màu xám bạc, biết là ai, chỉ thờ ơ hỏi: "Bình phục chưa?"Dung Thừa Uyên khom người đáp: "Bình phục rồi."Sở Nguyên Dục lật sách:" Ngươi là chưởng ấn, thuộc hạ nhiều, trẫm không muốn làm ngươi mất mặt với họ, có điều có vài sai lầm ngươi không nên phạm vào."Dung Thừa Uyên vội quỳ xuống: "Nô tài nhớ rồi, tạ bệ hạ tha thứ.""Nhớ thì tốt. Nếu đổi người khác làm chưởng ấn, trẫm cũng thấy phiền." Sở Nguyên Dục cuối cùng cũng đặt sách xuống, đứng dậy ra ngoài.Dung Thừa Uyên đoán được hắn muốn đi đâu, vội đứng lên đuổi theo.Ở Dao Trì Uyển, Vệ Tương đang chờ thánh giá đến, dù đã lên kế hoạch trước nhưng nàng vẫn có hơi bất an.Cuối cùng nàng cũng chờ được Phó Thành vào bẩm báo: "Nương tử, bệ hạ tới rồi."Vệ Tương đứng dậy ra ngoài, tươi cười hành lễ: "Bệ hạ thánh an.""Bên ngoài trời lạnh, mau vào đi, lần sau không cần ra tiếp đón nữa." Sở Nguyên Dục nắm tay nàng vào trong, nét mặt vẫn dịu dàng như trước đây.Vệ Tương thầm mừng, bởi vì hắn đối xử tốt với nàng luôn là chuyện tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co