Truyen3h.Co

Kim Taehyung 365 Ngay Hon Nhan

Nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của hắn, hình như rất mệt mỏi.

Yoomi ngước mắt nhìn hắn, sống mũi thẳng như vậy, khuôn mặt tuấn tú như vậy lúc này đang yên bình ở ngay trước mặt mình.

Nhẹ nhàng lấy tay chạm vào mặt Taehyung, ấm ấm nóng nóng. Cô biết cô yêu mê muội người đàn ông này, mặc dù hắn đã làm ra chuyện tổn thương đến mình như vậy, mặc dù hắn đã động lòng với người khác.

Nhìn hắn hồi lâu, Yoomi cảm thấy cả người khô nóng, muốn thoát khỏi vòng ôm của hắn, lại phát hiện chính mình vẫn bị hắn đang ngủ say ôm quá chặt, như sợ mình đi mất.

Khẽ thở dài một hơi, Yoomi vùi đầu vào ngực hắn, một bàn tay len lén lần vào trong áo hắn, tìm một nơi ấm áp, cũng nặng nề ngủ thiếp đi.

Ngày tháng ở chung của hai người là như vậy, cô trốn tránh hắn, còn hắn thì lại quấn lấy cô.

Mặc cho Yoomi cực lực tránh tiếp xúc thân thể với hắn, nhưng vẫn không thoát khỏi số phận "hầu ngủ" hàng đêm. Hắn luôn luôn tìm được đủ loại cớ, "ép" cô đi vào khuôn khổ.

Càng thêm quyến luyến vòm ngực của hắn, giống như để bù lại ba năm qua đã mất đi vậy.

Kim lão gia và phu nhân đến nơi ở của bọn họ. Phá vỡ sự ấm áp và yên tĩnh vốn có.

Tình trạng của Taehyung khiến ông bà Kim rất hài lòng, một mực khen ngợi "Han tiểu thư" chăm sóc chu đáo.

"Ba, con nghi ngờ con có phải là do ba mẹ sinh ra hay không."

Kim lão gia và bà Min Hee nhìn nhau, ngờ nghệch hỏi: "Con... nói cái gì vậy?"

Taehyung không cho là đúng, cau mày tiếp tục lên án: "Từ khi con xuất viện đến giờ, "Han tiểu thư" có phải là đã hơn nửa tháng rồi không? Ba mẹ có từng đến lúc con đang ngủ khôn g?"

Min Hee vẫn không hiểu gì: "Chúng ta việc gì phải đến lúc con đang ngủ?"

"Haha, đúng! Nói cách khác, ba mẹ lâu như vậy mới nghĩ đến phải quan tâm đến con trai của ba mẹ, con có phải là nên tỏ ra nghi ngờ hay không?" Taehyung nghiêm túc nói.

Yoomi nghe thấy lời hắn nói, vội vàng từ phòng bếp bưng hoa quả ra, trách móc:

"Tae... Kim tiên sinh! Anh sao có thể..."

Taehyung thuận thế vươn tay ra chỗ có tiếng nói, kéo Yoomi ngồi xuống bên cạnh mình, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nếu không phải là Han tiểu thư cả ngày cả đêm ở bên cạnh con, e là con đã tự buông xuôi rồi."

"Anh-" Yoomi đỏ bừng mặt. Hắn... cái gì mà ban ngày ban đêm.

"Có... Han tiểu thư chăm sóc con, chúng ta mới yên tâm chứ! Con trách mẹ không tới sớm một chút sao?" Min Hee vẫn có chút lo lắng. Nói thật, mấy ngày này bọn họ ngày nào cũng xoay quanh cháu đích tôn, nói không nhớ hắn là giả, chỉ là cảm thấy Yoomi ở đó bọn họ khá yên tâm mà thôi. Hơn nữa, bọn họ còn bận liên lạc với bên Mỹ. Hôm nay đến chính là vì chuyện này.

"Ồ? Thế nào rồi? Biểu hiện của ba mẹ như này là có hy vọng rồi?" Thái độ của Taehyung khiến người ta không thể nắm bắt.

"Đúng vậy!" Min Hee lập tức trở nên kích động, bà cũng đi đến ngồi xuống cạnh Taehyung, nắm tay hắn nói, "Taehyung à, chẳng lẽ con không vui sao? Chuyên gia bậc nhất về mắt ngày mai sẽ tới, ông ấy nói nếu kiểm tra xong xuôi có thể làm phẫu thuật ngay trong ngày. Trường hợp như của con, ông ấy có thể nắm chắc 9 phần!" Tiêu Duệ kích động đến có chút nghẹn ngào.

Taehyung thản nhiên cười nói: "Mẹ, để mẹ phải lo lắng rồi! Con muốn đợi thêm đã..."

Yoomi kinh ngạc nhìn hắn, vội vã nói xen vào: "Chờ cái gì?! Vì sao phải chờ?!"

Taehyung lặng lẽ nắm tay cô, bất giác lắc thật mạnh, dường như đang trách cô nhiều lời.

"Ba, mẹ, chuyện phẫu thuật, con thấy nên đợi thêm một thời gian nữa. Con bây giờ khá quen với cuộc sống như thế này."

"Hả? Nói gì vậy? Cái gì mà bảo khá quen với cuộc sống như thế này?" Jun Ho cũng vô cùng kinh ngạc. Ông ngàn vạn lần không ngờ Taehyung sẽ nói ra những lời như vậy.

"Ba mẹ đều mệt rồi, ba mẹ về nhà đi. Chờ đến lúc con muốn làm phẫu thuật, con sẽ báo cho ba mẹ biết." Taehyung cười cười, đứng dậy, hiển nhiên là có ý muốn lên lầu, Yoomi đành phải cùng hắn đi lên, đỡ hắn, sợ hắn đụng vào cầu thang.

Cô nháy nháy mắt với vợ chồng Jun Ho, ý bảo sẽ quay lại ngay.

Yoomi quay lại, ba người ngồi ở sô pha mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau.

"Yoomi à, Taehyung đang ở thư phòng?" Giọng Min Hee cứ như đang đi ăn trộm.

Yoomi gật gật đầu, có chút lo lắng nhìn lên thư phòng. Cửa khép hờ.

"Yoomi à," Kim lão gia cũng không giả bộ nữa, "Con nói cái thằng này làm sao vậy? Theo lý mà nói, nó hẳn phải gấp gáp muốn chữa khỏi mắt hơn chúng ta chứ! Sao hôm nay lại nói ra những lời như vậy?"

"Chuyện này..." Đừng nói hai vị tiền bối, ngay cả cô cũng không ngờ Taehyung lại từ chối.

"Yoomi à, con nói có phải nó trách chúng ta thời gian này không đến thăm nó không? Mẹ chỉ là nghĩ hai đứa con khó khăn lắm mới đoàn tụ, ba mẹ mới không đến quấy rầy. Không ngờ lại thành có lỗi."

"Mẹ, mẹ đừng nói như vậy. Taehyung không phải loại người như thế, có lẽ anh ấy chưa chuẩn bị tốt. Mẹ đừng lo lắng, con sẽ nói chuyện lại với anh ấy, ba mẹ cứ yên tâm về chuẩn bị đi. Ngày mai nhất định con sẽ nghĩ cách để anh ấy đến bệnh viện."

"Được được được, Yoomi à, mẹ thấy Taehyung rất thích con đó. Con nhất định phải nghĩ cách nhé!" Min Hee nắm tay cô không buông, một mực dặn dò.

"Con biết rồi, mẹ cứ yên tâm!"

"... Nhưng mà, Yoomi, Taehyung sao lại đối với con... Chẳng lẽ nó biết thân phận của con?"

Kim lão gia cũng trở nên hiếu kỳ.

"Không không không! Anh ấy không biết thân phận của con. Chỉ là..."

Min Hee mở to mắt: "Con là nói..."

Đây là tình huống gì, Taehyung không biết Han tiểu thư chính là Yoomi, lại vẫn đối tốt với cô như vậy?

"Các con... các con... có hay không...?" Min Hee tò mò hỏi.

Mặt Yoomi lập tức nóng bừng tới tận mang tai, thẹn thùng đưa mắt liếc bố chồng một cái, cúi đầu không nói gì.

"Trời ạ! Vậy phải làm thế nào đây?!" Min Hee một tay vỗ ngực, kinh ngạc không biết phải làm sao.

Vẫn là Jun Ho có vẻ bình tĩnh, ông lập tức trả lời: "Chuyện này có cái gì mà phải làm thế nào. Hai đứa vốn là vợ chồng, trong hoàn cảnh không nhìn thấy mặt mũi Yoomi mà Taehyung có thể thích nó, chứng minh chúng nó có duyên, trời sinh đã là một đôi! Bà hẳn phải vui mới phải!"

"À! Đúng đúng đúng! Yoomi à, con tha thứ cho Taehyung nhà chúng ta đi! Vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa thuận, có chuyện gì mà không giải quyết được đâu? Con cái cũng đã có rồi không phải sao? Con sẽ không phải là chê mắt của Taehyung nhà chúng ta không nhìn thấy chứ?"

"Nói bừa gì vậy?!" Jun Ho lại phản bác thay cho Yoomi.

Tiễn bước ba mẹ chồng, tâm tình Yoomi vô cùng u ám.

Một mặt cô gấp gáp hy vọng mắt Taehyung mau chóng được chữa khỏi, nhưng mặt khác, lại không biết nên đối diện với hắn như thế nào.

Hoặc có thể nói, khi mắt của hắn hồi phục chính là lúc cô rời đi lần nữa sao?

Đi vào thư phòng, phá lệ, hắn lại đang đứng trước cửa sổ, mặt hướng ra bên ngoài. Nếu không biết mắt hắn không nhìn thấy, nhất định sẽ nghĩ hắn đang nhìn ngắm cảnh đẹp ngoài cửa sổ.

Khi Yoomi bước vào, hắn cũng không xoay người lại. Nhưng nhất định có thể nghe thấy tiếng bước chân cô cố tình bước mạnh.

"Taehyung, vì sao không phẫu thuật?" Yoomi không đến gần hắn mà đứng dựa vào bàn, từ xa nhìn hắn. Cô đã thành thói quen nhìn hắn từ xa rồi. Hắn sẽ không nhìn thấy tình cảm tràn đầy trong mắt cô.

Khóe miệng Taehyung thản nhiên nhếch lên, không trả lời.

Cô cũng vĩnh viễn không thể biết, tâm tình lúc này của hắn.

Cô có thể lấy thân phận Han tiểu thư để ở bên hắn bao lâu, hắn rõ ràng hơn ai hết. Một người gặp phải khó khăn liền bỏ trốn như cô, hắn không thể hiểu hơn được nữa. Hắn không thể chịu đựng nỗi đau khổ nhớ nhung mất đi cô lần nữa. Lần này cô chủ động quay về bên hắn, khiến cho hắn thụ sủng nhược kinh. Còn thường xuyên mơ thấy hắn đang nằm mơ, cô không hề trở về. Khi hắn tỉnh lại việc đầu tiên hắn làm là vuốt ve thân thể cô trước người mình, đặc biệt là nốt ruồi phía trong đùi. Giống như chỉ có như vậy mới có thể xác định cô đang ở bên người hắn, chỉ có nốt ruồi kia mới khiến hắn thực sự cảm nhận được người phụ nữ bên cạnh hắn là cô.

Cho nên, ngày nào hắn cũng yêu cầu cô phải ngủ cùng hắn. Mặc dù cô cực lực ngăn cản, nhưng hắn sẽ nghĩ ra đủ mọi cách.

Nhưng hắn rất không xác định được ý tứ của cô. Nếu thị lực của hắn được khôi phục, cô sẽ lập tức rời xa hắn sao? Cô vẫn lấy danh nghĩa là Han tiểu thư, nhất định là có khúc mắc.

Hắn sợ là có thể nắm chắc 90% cô sẽ bỏ đi.

So với nhìn căn phòng trống trơn, cái giường trống trơn, hắn lại càng hy vọng có thể chạm vào tai cô, vào tóc mai cô giống như bây giờ. Cô không thể biết niềm vui sướng của hắn trong khoảng thời gian này, đều là vì cô đang ở bên cạnh hắn. Thậm chí hắn hiện giờ không để tâm mắt có nhìn thấy hay không. Nếu là vì không nhìn thấy, có thể ở bên cô cả đời, thì cũng đáng.

"Taehyung?" Yoomi thấy hắn không nói lời nào, có chút lo lắng. Cô vĩnh viễn không đoán được hắn đang nghĩ gì.

"Chúng ta không nói chuyện này nữa."

"Sao lại không nói chuyện này nữa? Chẳng lẽ anh muốn cả đời sẽ như vậy sao? Tôi thật sự không hiểu."

"Cả đời như vậy không tốt sao? Em ghét bỏ?" Taehyung xoay người lại, đứng ngược nắng, cả khuôn mặt âm u trong bóng tối. Yoomi không nhìn rõ vẻ mặt hắn.

"Anh! Ấu trĩ! Anh đang giận dỗi với ai vậy?" Yoomi bất đắc dĩ đi lên trước, mặt đối mặt nhìn hắn trong khoảng cách gần. Trên khuôn mặt này lại còn mang theo nụ cười.

Cánh tay cứng rắn tự nhiên ôm người trước mặt vào lòng, giọng nói êm tai đầy từ tính vang lên bên tai cô: "Muốn anh đi phẫu thuật sao?"

Yoomi không khỏi lườm hắn một cái, quả là thừa lời. Đương nhiên!

"Anh có chút lo lắng." Trong thanh âm của hắn lại có chút do dự.

"Lo lắng? Lo lắng cái gì?"

"Ngay giây tiếp theo em sẽ biến mất trước mặt anh." Ngữ khí chắc chắn.

Yoomi không khỏi chấn động. Sao hắn lại có ý nghĩ như vậy? Mà ý tưởng này lại chính là ý tưởng của cô. Trời ạ! Tâm tư của hắn cũng... thật là đáng sợ. Cô chán ghét cảm giác bị nhìn thấu.

Môi dán lấy vành tai cô, chạm nhẹ, khiến cô run rẩy.

"Anh đang nói gì vậy?! Tôi sao có thể-" Tay Yoomi đẩy trước ngực hắn, né tránh sự quấy nhiễu của đôi môi hắn.

"Anh đã không thể chấp nhận mất đi... Han tiểu thư nữa, hy vọng em đừng cười nhạo anh. Anh thật sự đã yêu hương vị của em mất rồi." Giọng Taehyung có chút run rẩy, môi cũng bắt đầu tăng thêm lực đạo.

Yoomi cảm thấy cổ và tai mình hoàn toàn rơi vào phạm vi tấn công của đôi môi hắn, thân thể cô cũng trở thành đối tượng để bàn tay to lớn của hắn du ngoạn không chút e dè.

Cả người lập tức bắt đầu khô nóng, nhiệt tình của hắn cô không thể quen thuộc hơn được nữa. Châm lửa trên người cô, luôn khiến tim cô đập tăng tốc trước cả hắn. Có lúc cô cũng cười nhạo chính mình, có phải duyên cớ là vì mình đã ba năm không "được ăn", lại có thể giống như thiếu nữ yêu lần đầu, chờ mong nụ hôn của hắn, chờ mong sự âu yếm của hắn.

Còn hắn chân thành bộc lộ như vậy, khiến cho Yoomi đau lòng lại càng đau thêm.

Cô hiểu hắn. Hắn đã chấp nhận thân thể của cô rồi, sẽ giống như con nghiện thèm thuốc, trở nên mê đắm.

Cô có chút dở khóc dở cười. Lúc trước cô vô tình hại hắn, khiến hắn chỉ có thể chấp nhận thân thể của cô, nỗi áy náy và mê đắm này khiến cô vô cùng xấu hổ. Còn lúc này thì sao?

Tim cô lại còn đập nhanh hơn, giống như một cô học trò nhỏ, toàn thân bị vây quanh bởi tình yêu tràn ngập. Hắn nói hắn đã yêu hương vị của cô mất rồi.

Có chút gấp gáp, lại giống như vô cùng trân trọng cô, tay hắn thật kiềm chế vuốt ve thân thể cô.

"Nếu anh không chấp nhận phẫu thuật, bây giờ tôi sẽ bỏ đi." Yoomi thật không ngờ giọng của mình lại chẳng khác nào một chú mèo con, trong veo như đang làm nũng.

Cô quả thật muốn tìm một miếng đậu hũ mà đâm đầu vào.

Taehyung chấn động rõ ràng, động tác của hắn dừng lại. Lẳng lặng "nhìn chằm chằm".

Cô không xác định rốt cuộc hắn có nghe thấy hay không, khẽ hắng giọng, nói lại lần nữa:

"Taehyung, tôi nói nếu anh không chấp nhận phẫu thuật, tôi sẽ lập tức bỏ đi."

"Nếu anh nói không thì sao?"

Anh! Máu toàn thân Yoomi như đông cứng lại, anh...

Đùa giỡn với cô? Vừa nãy còn nói yêu hương vị của cô, hiện giờ lại không để ý đến việc cô bỏ đi? Quả thực khiến cô xấu hổ đến không biết chui vào đâu.

Liền xoay người định rời đi, lại bị hắn giữ chặt, từ sau lưng ôm lấy cô, bên tai vang lên giọng nói trêu đùa: "Tức giận? Anh có thể chấp nhận phẫu thuật, nhưng nếu em dám rời đi..."

Vành tai Yoomi nóng bừng, hắn đang chọc cô vui sao? Lại tò mò nếu cô bỏ đi hắn sẽ trừng phạt cô như thế nào? Bởi vì trong đáy lòng quả thật đang tính xem phải trốn khỏi tầm mắt như báo săn mồi của hắn bằng cách nào.

Cách thức này đừng nói là hắn, cô cũng thấy rất thích hợp. Có thể nhìn hắn mà không bị hắn phát hiện, có thể thể hiện bất kỳ thái độ nào trước mặt hắn, có thể hết mình hưởng thụ dưới thân hắn, cũng không thẹn thùng... Có thể cả ngày ở một chỗ với hắn, không cần để ý đến công việc, có thể chăm sóc hắn ngày ba bữa cơm, giống như một đôi vợ chồng bình thường.

Trong khoảng thời gian này Yoomi dường như đã bị những điều tốt đẹp đó hòa tan.

Cô cảm thấy mình rất hạnh phúc, hạnh phúc đến mức quên cả bệnh tật của mắt hắn. Hạnh phúc đến mức có chút ích kỷ. Hạnh phúc đến mức quên mất cả Tử Tử.

"Thế nào?" Ngữ khí khiêu khích.

"Nếu em có can đảm bỏ đi, anh đảm bảo, ngay giây phút anh bắt lại được "Han tiểu thư", sẽ muốn liền ba ngày ba đêm. Hơn nữa còn không loại trừ ở trước mặt bàn dân thiên hạ."

Hắn điên rồi chắc!?

"Sao tôi có thể rời bỏ anh chứ? Chỉ cần anh không chê tôi là được." Giọng Yoomi run run. Trong thâm tâm cô vẫn thấy lo lắng. Cái tên đáng ghét này.

"Anh còn có một điều kiện."

"Sao anh nhiều điều kiện như vậy, nói một lèo cho xong đi!" Yoomi tức giận nói.

Taehyung đột nhiên nở nụ cười, cười tính khí trẻ con của cô. Hắn đương nhiên biết cô đang giận dỗi.

"Lấy lòng anh." Giống như một đứa trẻ đòi kẹo que, hắn lại còn dùng ngữ khí cầu khẩn nói ra.

"Anh nói cái gì?" Khi cô cất cao giọng đến quãng tám quay đầu lại, đúng lúc ở sát bên tai hắn, khiến hắn chấn động đến nhíu chặt mày.

Taehyung buông người cô ra, nói: "Anh nói là lấy lòng anh, nếu không ngày mai trong người anh không thoải mái, chuyên gia gì đó kia phải đợi bao lâu, anh không dám đảm bảo."

"Anh!"

"Thế nào, không đồng ý? Vậy được..." Taehyung hai tay khoanh trước ngực, bày ra dáng vẻ tùy ý em. Mà dáng vẻ uể oải kia lại khiến cho người ta nhìn có chút không đành lòng.

Được, hắn muốn cô lấy lòng hắn phải không?! Được lắm! Chết tiệt, cho anh biết thế nào là "Han tiểu thư", cô không phải là cô của ba năm trước nữa. Hừ! Taehyung, tiếp chiêu!

"Đồng ý, sao tôi có thể không đồng ý chứ? Kim tổng đẹp trai ngời ngời như vậy, nhiều tiền lại dịu dàng, sao tôi có thể không đồng ý chứ?!" Yoomi không chú ý đến giọng nói của mình gần như đang nghiến răng nghiến lợi.

Khóe miệng Taehyung từ từ cong lên, rất tốt, mèo hoang nhỏ. Hắn chỉ biết cô xưa nay chưa bao giờ đóng vai phục tùng.

Yoomi đã quên hai người vào phòng tắm như thế nào, cũng quên hai người nằm lên giường như thế nào, dù sao hiện giờ ban ngày ban mặt hắn vẫn đang ngủ. Còn cô, cả người mệt mỏi, một chút cũng không muốn nhúc nhích.

Tiếng bước chân rầm rầm, khiến Yoomi còn tưởng rằng mình nghe nhầm.

Tinh thần của cô lập tức căng thẳng, lại nghiêng tai lần nữa, thật sự có tiếng bước chân.

Trời ạ! Có người!

Cô lập tức tỉnh táo hơn nhiều, đẩy Taehyung một cái, thấp giọng gọi: "Taehyung, tỉnh dậy, hình như có người đến!"

Nhưng Taehyung ngủ quá say, hoàn toàn không có phản ứng.

Yoomi lập tức nghĩ đến Taehyung hoàn toàn không nhìn thấy gì, cho dù là gặp phải kẻ cướp cũng sẽ bị thua thiệt.

Cùng với tiếng bước chân từng bậc từng bậc cầu thang đi lên, Yoomi cũng dựng đứng hết tóc gáy.

Cô liền xuống giường mặc bừa áo ngủ vào. Vớ lấy một lọ hoa trên tủ âm trong tường, cầm trong tay làm vũ khí.

Gần rồi, gần nữa rồi! Tim Yoomi đập thình thịch, cô quay đầu nhìn Taehyung đang ngủ say. Lặng lẽ mở hé cửa.

Quả nhiên, thoáng thấy có một bóng người! Chết thật!

Không biết lấy sức lực từ đâu, Yoomi cầm lọ hoa nhắm mắt đập tới!

"Á!" một tiếng kêu rên, cùng với tiếng chửi thề "SHIT", Yoomi liền mở mắt, định làm thế nào để vớ đồ vật khác đập tiếp, nhưng không thể ngừng lại, kinh hãi nhìn người vừa mới tới.

Trời ạ!

Jimin một tay ôm trán, mắt trợn trừng to như mắt trâu dữ tợn nhìn Yoomi. Hắn lại còn bị cùng một người phụ nữ đánh ở cùng một chỗ đến ba lần.

"Tốt nhất em hãy cho anh một lời giải thích!" Jimin nhe răng trợn mắt, ân oán đối với Yoomi khiến anh quên mất phải chất vấn cô vì sao lại xuất hiện ở đây.

"Xin lỗi xin lỗi!" Yoomi vội vàng than thở, "Em không biết là anh! Còn tưởng là..."

"Em tưởng là?! Anh nói này Lee đại tiểu thư, em tưởng em là vợ của Tae thì em có thể tùy ý chà đạp thân thể của anh sao?"

"Rõ ràng là anh đột nhập vào nhà bọn em! Vì sao anh không gõ cửa, không gọi điện thoại trước, cứ thế mà đột nhập vào nhà dân?"

Từng lời chất vấn khiến cho Jimin càng thêm chán nản.

"Anh đã bấm chuông cửa đến một trăm lẻ tám lượt rồi được chưa?! Anh lo lắng cho Tae nên mới vào! Em tưởng nhà bọn em có đồ gì đáng tiền, đáng để anh đi ăn trộm?"

Jimin bỏ tay xuống, cũng may anh đã có kinh nghiệm, phòng bị đúng lúc nên không bị thương.

"Jimin, anh hoàn toàn không bị thương còn ở đó kêu la cái gì. Anh cố ý để em áy náy có phải không?"

"Đã đánh người lại còn ngang nhiên như vậy? Lee tiểu thư, anh thấy anh phải tìm Tae đến phân xử rồi! Taehyung, cậu ở đâu, đi ra cho tôi!"

"Suỵt!" Yoomi nhảy dựng lên, bịt miệng Jimin lại.

Jimin bị cô lôi kéo xuống phòng khách dưới lầu, vội gạt tay cô ra, chết thật! Anh sắp ngạt thở rồi! Tay của người phụ nữ này mềm mại, giống như một miếng kẹo cao su dính ở trên mũi anh. Mấu chốt là còn có một hương vị gì đó, anh cũng không nói rõ được. Đúng là chết thật!

"Em lén lén lút lút làm gì vậy?" Jimin hồ nghi nhìn.

"Xin lỗi, Jimin, em nhận lỗi với anh được không? Anh đừng gọi loạn lên nữa, Taehyung đang ngủ anh đừng quấy rầy anh ấy." Yoomi ngượng ngùng nói.

"Miễn! Vì sao bấm chuông cửa nhiều lần như vậy không ai để ý? Chắc hẳn vừa nãy bọn em đang chiến đấu ra trò nhỉ"

"Nói gì vậy." Yoomi hận không thể chui xuống đất trốn luôn đi. Park Jimin này đúng là mồm miệng không ngăn được.

Jimin nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, không cần nghĩ cũng biết bọn họ đã làm cái chuyện tốt gì. Đột nhiên, anh sửng sốt, cả kinh, vội nắm chặt tay Yoomi, nói: "Em! Trời ạ! Em là Yoomi? Sao em lại ở đây? Em trở về khi nào?"

Biểu tình trên mặt rất phong phú, lúc thì kinh ngạc, lúc thì lo lắng.

Yoomi không khỏi đảo trắng mắt, anh thật đúng là phản ứng hơi chậm đó. Hai người tranh cãi nửa ngày anh mới nhớ tới phải hỏi. Cô còn đang băn khoăn vì sao anh nhìn thấy cô một chút cũng không kinh ngạc.

"Suỵt, nhỏ tiếng một chút! Jimin, em có thể phiền anh một việc được không? Em bây giờ là hộ lý chăm sóc đặc biệt của Taehyung, gọi là Han tiểu thư, anh đừng nói cho anh ấy biết em là Yoomi có được không?" Yoomi đáng thương cầu xin.

"Cái gì? Han... tiểu thư? Hộ lý chăm sóc đặc biệt? Hai người đang làm cái trò gì vậy?" Jimin ghé sát mặt Yoomi, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, rõ ràng vẫn là Yoomi mà!

"Rốt cuộc anh có hiểu hay không, em nói, em là Yoomi, nhưng em không muốn để Taehyung biết, anh hiểu chưa?"

Yoomi quả thật bị Jimin bức đến phát điên rồi, anh lại còn dùng tay chọc chọc vào mặt cô. Anh tưởng cô là búp bê bơm hơi hay là thế nào?

Jimin ngồi lại sô pha, từ cự ly xa quan sát Yoomi, thật lâu sau, mờ ám nói: "Han tiểu thư, em muốn anh giúp em phải không?"

Yoomi thành khẩn gật gật đầu.

"Vậy được."

Yoomi kinh ngạc mở to mắt: "Anh nhận lời rồi?"

"Phải!"

"Nhưng sao anh..."

"Sao không hỏi em vì sao phải không?" Jimin cười cười nói, "Ân ân oán oán của hai người anh không muốn biết quá nhiều. Quan thanh cũng khó dứt được việc nhà. Anh cũng không muốn nhảy vào rắc rối của hai người. Có điều, anh có một điều kiện."

Biết mà, có ai cho không ai cái gì bao giờ.

Thận trọng nhìn nụ cười mờ ám của anh, Yoomi đề phòng hỏi: "Điều kiện gì?"

"Chỉ cần em có thể thuyết phục vợ của anh đi đăng ký với anh, anh sẽ suy nghĩ không nói ra chuyện này."

Jimin cười gian xảo.

"Vợ của anh, đăng ký? Vợ của anh là ai? Vì sao cô ấy không đăng ký với anh?" Đây là cái điều kiện gì? Vợ của anh không đăng ký với anh thì cô giúp cái gì được chứ?

Yoomi không khỏi có chút nản lòng, chẳng lẽ anh cố ý làm khó cô?

"Yên tâm đi, em có biết. Eun Hawon"

"Hawon?! Hai người thật sự cùng với nhau?"

"Nói thế là thế nào? Jimin anh giống người lợi dụng tình cảm sao?" Jimin đang dương dương tự đắc, đột nhiên chuyển sang bất đắc dĩ, "Em cũng biết chuyện của bọn anh lúc trước chứ? Nhưng cô ấy lại cố chấp đến bây giờ vẫn chưa tha thứ cho anh! Em có biết con gái của bọn anh cũng đã hai tuổi rồi! Nhưng mà cô ấy vẫn không đồng ý lấy anh. Yoomi, em giúp anh nhé! Em có biết khi anh nhìn thấy cô ấy trò chuyện vui vẻ với người đàn ông khác, trong tim anh đau đến thế nào không?"

Yoomi giật mình nhìn vẻ đau khổ quá mức của Jimin, không khỏi bật cười.

"Ha ha ha!"

Jimin lập tức giận dỗi: "Yoomi! Rốt cuộc em có còn tính người hay không? Sự thiện lương của em đi đâu mất rồi? Anh đau khổ như vậy em lại còn cười được?"

"Ồ, xin lỗi, chờ chút để em cười xong đã!" Yoomi trong lòng thầm nghĩ, Jimin ơi Jimin, anh cũng có ngày hôm nay! Ha ha ha!

"Có gì vui hay sao mà cười như vậy?!" Giọng nói giận dữ của người thứ ba khiến cho Yoomi suýt chút nữa bị sặc...

"Taehyung?" Yoomi vội vàng chạy lên lầu, đỡ Taehyung đi xuống, đồng thời nháy mắt ra hiệu mấy cái với Jimin. Lúc nãy không biết đã kịp nói rõ ràng với anh ta chưa, người này sẽ không thừa dịp mà bỏ đá xuống giếng chứ?

Giọng nói trầm thấp của Jimin vang lên: "Tae, tôi phát hiện người chăm sóc đặc biệt nhà cậu đúng là không tiến bộ gì cả. Cô ấy làm tôi suýt nữa thì đi đời. Tôi hoài nghi không biết cô này có phải là Yoomi giả trang không, hay là người mà Yoomi thuê đến nữa, thế mà lại bắt chước cô ấy lấy bình hoa đập vào đầu người khác?"

Khóe miệng Taehyung khẽ giơ lên, Jimin à Jimin! Cậu cũng to gan lắm! Ấy vậy mà lại dám nhắm mắt làm ngơ nói dối hắn. Kỳ thực cuộc nói chuyện của hai người họ hắn đều nghe được không sót một chữ nào.

Vốn dĩ là đang ngủ ngon, nhưng dù có ngủ say như chết thế nào cũng sẽ bị tiếng cười nói của bọn họ đánh thức. Tò mò không biết Yoomi đang nói chuyện với ai nên liền mò dậy. Nghe ra là tiếng của Jimin, tảng đá trong lòng mới nhẹ nhàng buông xuống.

"Có trời đất làm chứng. Tôi là lo lắng cho cậu. Cậu không biết đó thôi, tôi không biết đã nhấn chuông cửa bao nhiêu lần rồi, đến mức mà đầu ngón tay muốn gãy luôn. Không biết hai người ở trong nhà đang chơi cái trò gì, chuông cửa kêu inh ỏi như thế mà cũng không nghe thấy.Hơn nữa tôi còn nghe 'Han tiểu thư' nói, cậu ban ngày mà cũng ngủ sao?" Jimin nhạo báng, anh không thèm để ý đến ánh mắt uy hiếp của Yoomi, dương dương đắc ý.

"Chẳng lẽ...." Jimin lại gần hắn cười gian tà nói: "Vị tiểu thư chăm sóc đặc biệt này còn có loại phục vụ khác nữa? Tôi có vinh hạnh được hưởng thụ ké chút không?"

Yoomi giận đến xanh cả mặt, cô bỗng túm lấy gối dựa trên ghế salon mà quăng về phía anh ta.

Jimin thấy vậy đưa tay ra túm lại được ngay. Vẫn không quên le lưỡi với bản mặt đang đen thui của cô.

Taehyung cười khẽ một tiếng, nói: "Jimin, người phụ nữ của tôi tốt nhất cậu đừng nên mơ tưởng. Điều cậu nên làm là nghĩ cách giải quyết chuyện của mình đi."

Một câu nói gãi đúng chỗ ngứa. Jimin lập tức bày ra vẻ mặt đau khổ, dời sang đề tài khác: "Tôi nói này, cậu biết biện pháp nào hay có thể làm cho người phụ nữ của tôi chịu kết hôn với tôi thì nói cho tôi biết được với được không? Tôi sắp không chịu được nữa rồi!"

"Hôm nay cậu không mời mà đến chính là vì chuyện này sao?" Taehyung lạnh lùng nói.

Jimin vỗ đầu một cái nói: "Ah, cậu không nói thì tôi cũng quên mất! Bác trai nhờ tôi đến làm nhiệm vụ thuyết khách. Nghe nói cậu cự tuyệt làm giải phẫu? Nhưng tôi cảnh cáo cậu, cậu đừng có mà lười biếng, tôi giúp hết sức của tôi rồi! Cái công ty rách nát nhà cậu tôi không có hứng thú, cứ còn như thế này nữa vợ con tôi chắc cũng không còn!"

"Cho dù tôi đồng ý giải phẫu thì khả năng thành công cũng không lớn. Cậu là bạn bè thì phải đưa tay ra giúp chứ gì nữa. Còn không thì cứ để cho công ty đóng cửa cũng được." Taehyung nói cự lại.

"Cậu! Cậu nói cái gì?! Đóng cửa? Ông trời ơi...! Cả tập đoàn của cậu nói đóng cửa là đóng cửa được sao? Cậu đang kể chuyện cười gì vậy? Tôi đây không làm gì nữa hết, cái tập đoàn quốc tế danh tiếng của nhà cậu cũng tự chống đỡ được mấy năm đấy! Hai người tối ngày ở nhà vui chơi, để mình tôi lăn ra làm thay cho hai người! Taehyung, cậu cũng đừng làm chuyện vô lí vậy chứ?"

"Chẳng lẽ cậu không nhìn thấy tình cảnh bây giờ của tôi thế nào ư? Tôi là một người mù! Cậu lại đi so đo tính toàn với một người mù sao?" Khí thế y như một vị vương giả, có chỗ nào mà giống như người mù?!

"Taehyung!" Yoomi thật sự nghe không nổi nữa, cô không cho phép Taehyung tự nói mình như vậy, "Jimin, Taehyung đã đồng ý ngày mai sẽ làm phẫu thuật rồi! Anh mau đi báo cho Kim tiên sinh để ông ấy được yên tâm!"

"Thật sao?" Jimin hết nhìn Taehyung lại nhìn sang Yoomi, thấy Yoomi gật đầu chắc chắn, Taehyung lại không nói tiếng nào mới chịu tin.

"Nếu đã như vậy, tôi không quấy rầy hai người nữa! Hai người cứ tiếp tục, ngày mai tôi sẽ tới bệnh viện luôn." Jimin vội vàng đứng lên. Anh đang vội muốn chết đây! Nhìn thấy Taehyung và Yoomi ở nhà thảnh thơi như thế này anh lại thấy giận ghê gớm! Nhìn xem tên này có chỗ nào giống với một người mù, rõ ràng là đang vịn cớ nghỉ phép thì có.

Taehyung cũng không khách khí: "Không tiễn!"

Còn Yoomi thì đang băn khoăn, nhưng vội vàng đứng dậy tiễn Jimin ra ngoài.

"Yoomi, đừng quên chuyện em đã đồng ý với anh! Hạnh phúc của anh và Hawon xin nhờ hết vào em đó. Em không thể vong ơn bội nghĩa nha!" Jimin ra cửa rồi vẫn không quên dặn dò.

"Biết rồi biết rồi! Anh trở nên dông dài như vầy từ khi nào thế hả?" Yoomi cười nói.

"Tae thật sự đồng ý ngày mai làm sao?"

"Em lừa anh làm gì? Chẳng lẽ em lại không hy vọng anh ấy mau mau khỏi một chút sao?"

"Vậy thì tốt! Cái ghế tổng giám đốc này sớm trả cho cậu ta được ngày nào hay ngày đó!"

Jimin rời đi, Yoomi trở lại phòng khách.

"Sao anh không đi nghỉ ngơi một lát đi?"

Taehyung nhếch miệng: "Không có em nằm trong lòng anh, anh ngủ không được."

"Nói lung tung! Vừa rồi tôi gọi anh lớn tiếng như vậy mà cũng không thấy anh tỉnh! Cũng may là Jimin, nếu là trộm chỉ e rằng anh đã sớm bị chặt làm tám khúc rồi!" Yoomi không khỏi nhớ lại dáng vẻ ngủ say của Taehyung, trong lòng lại rung động không thôi.

"Ha ha, chẳng phải đã có một mỹ nhân cầm bình hoa khống chế thành công tên trộm rồi sao?"

"Mỹ nhân? Tôi không phải là mỹ nhân gì hết! Kim tiên sinh, tôi là một người phụ nữ cực kì xấu xí, ngài có phải rất thất vọng không?" Yoomi cố ý nói, hắn cũng chưa nhìn thấy gương mặt của vị 'Han tiểu thư' này bao giờ, mà dám nói là mỹ nhân! Thật đúng là ăn nói nịnh nọt.

"Hửm, vậy sao?" Taehyung ôm cô vào ngực, bàn tay xấu xa lập tức chạy loạn trên người cô, thân mật nói: "Anh thích phụ nữ xấu xí, chỉ cần là thân thể này, dù có gắn cái đầu heo vào thì anh vẫn cứ thích như vậy."

"Hả? Taehyung, anh dám mắng tôi là đầu heo! Đáng ghét!" Yoomi tức giận đánh vào ngực hắn.

"Ha ha ha!" Tiếng cười sảng khoái của Taehyung lại càng khiến Yoomi thêm xấu hổ.

Taehyung hôn lên môi cô, không thèm để ý cô đang giãy dụa.

Yoomi dần dần mất hết sức lực, cả người mềm nhũn ra, tựa hẳn vào lòng hắn.

"Đồng ý với anh, đừng bao giờ rời xa anh nữa." thanh âm của Taehyung thậm chí mang theo chút run rẩy.

Yoomi không khỏi bị chấn động. Hắn...đang nói gì vậy?

"Anh....sao lại...?"

"Đồng ý với anh!" Hắn ôm chặt đến mức như muốn bẻ đôi thắt lưng của cô.

Cô cho rằng hắn đang nói mê.

"............Được." Yoomi dùng kế hoãn binh. Cô phải thuyết phục được Taehyung đi làm phẫu thuật, chỉ là, phải chắc chắn được 90% thành công cô mới ra đi được.

Ngày hôm sau, bệnh viện chuyện khoa mắt.

Taehyung đang tiến hành một loạt thủ tục kiểm tra, nhận được tin có thể thực hiện cuộc phẫu thuật, các chuyên gia rất lạc quan với kết quả của cuộc phẫu thuật này.

Trước khi tiến vào phòng phẫu thuật, Taehyung lại cứ nắm chặt lay Yoomi không chịu buông ra, giống như sợ hãi cô sẽ chạy trốn vậy. Yoomi nhìn mọi người trong phòng không khỏi có chút xấu hổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co