Kimetsu No Yai Ba Thanh Guom Diet Quy Anh Sang Giua Dem Den
Mitsuri hào hứng vỗ tay khi thấy những món ăn được dọn ra, mắt sáng lấp lánh như trẻ con lần đầu được thấy đồ ănTrước mặt ba người, bàn ăn gần như không còn chỗ trống: udon nóng hổi với nước dùng đậm đà, bát cơm thịt chiên xù giòn rụm bày thành từng hàng ngay ngắn, những phần cơm lươn hấp dẫn tỏa hương thơm nức mũi, nước trà mát lạnh lấp lánh dưới ánh đèn, và cả hai mươi gói cơm nắm xếp chồng lên nhau như một ngọn núi nhỏ.Cô gái nhỏ ngồi đối diện chỉ biết lặng lẽ nhìn bàn ăn, trong lòng dấy lên cảm giác khó tả. Ánh mắt cô lướt qua chồng cơm nắm cao ngất rồi lại nhìn sang Mitsuri, người đang hăng hái gắp một miếng udon và đưa lên miệng."Ngon quáaaaa!!" Mitsuri hô lớn, mắt sáng rực, hai tay nắm chặt đôi đũa như muốn ôm trọn cả thế giới này vào lòng. Nhìn cách ăn vui vẻ cô gái nhỏ hơi giật mình. Cách ăn uống nhiệt tình này... sự phấn khích này..."Giống quá."Trong đầu cô bỗng hiện lên hình ảnh một người quen thuộc. Một người lúc nào cũng hô hào đầy hứng khởi khi ăn, luôn miệng ca ngợi đồ ăn là "tuyệt phẩm của nhân gian". Một người mà chỉ cần nhớ đến thôi cũng khiến cô cảm thấy có chút nhức đầu nhưng lại không ghét nổi.Mitsuri hoàn toàn không để ý đến sự trầm tư của người đối diện, cô nhanh chóng vươn tay lấy thêm một miếng cơm lươn, ánh mắt lấp lánh như sao trời."em ăn đi! Ngon lắm đấy!!" Cô vui vẻ đẩy một bát cơm thịt chiên xù về phía cô gái nhỏ.Kotaro cũng cầm lên một miếng cơm nắm, mắt nhắm nghiền vì hạnh phúc khi vị cơm tan dần trên đầu lưỡi.Cô gái nhỏ nhìn hai người trước mặt, rồi lại nhìn bàn ăn đầy ắp, khẽ mỉm cười."Vậy thì... không khách sáo nữa."Cô cầm đũa lên, bắt đầu nhập cuộc. bữa ăn khá vui vẻ khi tiếng cười dòn dã của Mitsuri cứ vang lên đều đều và cô gái nhỏ cùng kotaro cũng khá vui vẻ mà cười theo làm nhiều người trong quán cũng thoáng nhìn ba người họ."Phù..." Mitsuri thở dài khi bụng đã no căng. Cô cảm thấy việc lao lực từ sáng đến giờ hoàn toàn xứng đáng và hạnh phúc với ngày hôm nay."À, chị là Kanroji Mitsuri, còn em là?" Mitsuri thẳng lưng, vẻ mặt háo hức hỏi cô gái nhỏ đang cố gắng nuốt trôi bát cơm lươn thứ hai."Hể?" Cô gái thoáng ngạc nhiên, cầm lấy ly trà, lướt mắt nhìn gương mặt mong chờ của Mitsuri. "À, em tên là Kocho Shinobu, rất hân hạnh.""Còn em là Kazuki Kotaro!" Nhóc Kotaro vui vẻ reo lên, nụ cười rạng rỡ. Cậu bé thì thầm với giọng đầy ngưỡng mộ, "Cả hai chị đều rất tuyệt!"Mitsuri bật cười, rồi chợt nhớ ra một chuyện quan trọng. "À, Kocho này, em có biết nơi nào có thể sửa lại bộ đồng phục bị rách của chị không?"Shinobu đang nhâm nhi trà thì thấy Mitsuri lôi ra từ bọc vải một chiếc áo mang chữ "Sát", trên tay áo có một vết rách dài từ cổ tay đến tận phần cổ.Ánh mắt màu xanh ấy trầm lặng thoáng đượm buồn khi nhìn vết rách. Mitsuri hơi xị mặt, giọng đầy tiếc nuối: "Cái áo này mới được gửi đến cho chị cách đây vài ngày để tham gia một sự kiện quan trọng. Nhưng mà... chị lại lỡ làm rách nó ngay trước ngày quan trọng nhất! Chị muốn tìm người để vá lại mà không nhờ đến các Kakushi, vì chị cảm thấy làm rách áo mới là không tôn trọng họ... Chị thật sự chỉ lỡ tay thôi!"Shinobu im lặng lắng nghe từng lời. Sau cùng, cô đặt ly trà xuống, chậm rãi nói: "À, ở đây có một nhà trọ Hoa Tử Đằng, chủ nhà là một nghệ nhân may vá rất giỏi. Em có thể dẫn chị đến đó.""Thật sao?!" Đôi tay Mitsuri chống lên bàn một cái đầy phấn khích, khiến cả hai giật mình. Cô lập tức vội vàng xin lỗi. "A-A, chị hơi quá đà rồi!"Shinobu bật cười, giọng dịu dàng: "Không sao đâu, không sao đâu." Cô khẽ nghiêng đầu, nét cười vẫn giữ nguyên, trông như đang dỗ dành một đứa trẻ hiếu động.
Khi mọi người đang trò chuyện với Mitsuri, hai bé gái tóc trắng mà cô từng gặp vài ngày trước bất ngờ xuất hiện. Một trong hai cô bé bước lên, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy uy nghiêm:"Chúa công đã đến."Ngay lập tức, tất cả các Trụ Cột đều nghiêm trang vào vị trí. Shinobu kéo nhẹ tay Mitsuri, đưa cô đứng cạnh mình. Mitsuri vội vàng điều chỉnh tư thế, tim đập mạnh khi nhìn về phía trước.Từ cánh cửa rộng mở, Ubuyashiki Kagaya – Chúa công của Sát Quỷ Đoàn – chậm rãi tiến vào. Gương mặt ngài hiền từ, bước đi nhẹ nhàng nhưng toát lên sự uy nghiêm. Khi Chúa công xuất hiện, tất cả các Trụ Cột đồng loạt cúi đầu, kính cẩn hô vang:"Oyakata-sama! Chúc người mạnh khỏe, thọ ngang trời đất để lãnh đạo bọn con trên con đường diệt quỷ!"Gyomei Himejima bật khóc khi nói ra những lời ấy, giọng ông đầy xúc động.Chúa công mỉm cười dịu dàng: "Ta cảm ơn các con. Hôm nay, cuộc họp của chúng ta có thêm một Trụ Cột mới. Có lẽ các con đã nói chuyện với cô ấy rồi nhỉ?"CHƯƠNG SAU : "đã có 20 người mất tích sau 2 tháng có liên quan đến sơn thần ở ba thị trấn dưới chân núi, tomioka con hãy mau tới đó và điều tra về việc này."
Khi mọi người đang trò chuyện với Mitsuri, hai bé gái tóc trắng mà cô từng gặp vài ngày trước bất ngờ xuất hiện. Một trong hai cô bé bước lên, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy uy nghiêm:"Chúa công đã đến."Ngay lập tức, tất cả các Trụ Cột đều nghiêm trang vào vị trí. Shinobu kéo nhẹ tay Mitsuri, đưa cô đứng cạnh mình. Mitsuri vội vàng điều chỉnh tư thế, tim đập mạnh khi nhìn về phía trước.Từ cánh cửa rộng mở, Ubuyashiki Kagaya – Chúa công của Sát Quỷ Đoàn – chậm rãi tiến vào. Gương mặt ngài hiền từ, bước đi nhẹ nhàng nhưng toát lên sự uy nghiêm. Khi Chúa công xuất hiện, tất cả các Trụ Cột đồng loạt cúi đầu, kính cẩn hô vang:"Oyakata-sama! Chúc người mạnh khỏe, thọ ngang trời đất để lãnh đạo bọn con trên con đường diệt quỷ!"Gyomei Himejima bật khóc khi nói ra những lời ấy, giọng ông đầy xúc động.Chúa công mỉm cười dịu dàng: "Ta cảm ơn các con. Hôm nay, cuộc họp của chúng ta có thêm một Trụ Cột mới. Có lẽ các con đã nói chuyện với cô ấy rồi nhỉ?"CHƯƠNG SAU : "đã có 20 người mất tích sau 2 tháng có liên quan đến sơn thần ở ba thị trấn dưới chân núi, tomioka con hãy mau tới đó và điều tra về việc này."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co