Kookv Nhung Lan Gap Dac Biet Tao Nen Chung Ta Cua Sau Nay
Kim Ryan vội cầm lấy nhấp môi vào miệng ly. Anh không nghĩ là Jeon Woo Jae lại ở đây. Sao cứ có cảm giác ngại ngại trổi dậy thế không biết ? Hơi liếc liếc sang người đàn ông bên cạnh, từ trên xuống dưới đều là một màu đen. Áo sơ mi xăn tay áo lên gần khuỷu, quần tây âu cắt may vừa vặn, nhất là cái thân hình này....hicc.... nhìn sao mà khác một trời một vực với gương mặt kia thế. Nhưng mà, vẫn đủ câu dẫn anh như thường.Jeon Woo Jae làm sao có thể không nhìn ra cái đôi mắt đang cụp mí lén lút quan sát hắn chứ. Nhếch môi cười một cái, là đang sợ hắn sao ? Xem ra con hổ nhỏ này biết về thân thế của hắn rồi...Đang mải mê liếc, thanh âm trầm khàn vang lên trên đỉnh đầu khiến anh giật mình :" Nhìn đủ chưa ? "Hệt như một đứa nhỏ đang làm chuyện xấu mà bị bắt quả tang tại trận.Ôi, ngượng chết mất !Jeon Woo Jae hơi khom người chống cánh tay rắn rỏi lên thành giường, nhìn thẳng mặt Kim Ryan cười cợt :" Sao lại đỏ thế này ? Đừng bảo là anh đang xấu hổ với tôi đấy nhé ? "Kim Ryan bỗng mở to mắt với người đối diện. Ya, biết rồi thì cậu cứ giữ trong miệng đi nói ra làm cái quái gì hả ? Hả ? Còn nữa, cái miệng cười cợt đó là sao ? Là đang giễu anh đó hả ? Ya ! Anh thật là muốn cắn người mà ! Được nữa anh càng muốn đánh cái tên này mà ! Nhưng anh dám không ? Câu trả lời là anh không dám huhu. Lỡ chẳng may hắn nổi điên, chả phải anh phải nói bye bye với cuộc đời này ở tuổi 30 ư. Kim Ryan khóc thầm, lật bàn ở trong lòng. Anh không cam tâm !Thấy bộ dạng muốn cắn người của Kim Ryan mà lại không dám cắn thật khiến hắn tức cười. Cái này chính xác là sợ hắn rồi. Mà cũng đúng, ai gặp hắn cũng đều cung kính, một là yên lặng rồi lướt qua, hai là chào hỏi cẩn thận rồi chuồn đi chứ nào có như con hổ này... Có điều, trêu ghẹo anh làm hắn rất vui vẻ.Bị Jeon Woo Jae quan sát một lúc lâu, anh không khỏi muốn thoát ra khỏi đây, lúng túng lên tiếng :" Cậu...là cậu đưa tôi đến bệnh viện ư ? "Nghe cái giọng cẩn thận nói chuyện với hắn, hắn có chút không thích, đứng thẳng người dậy chỉnh đồng hồ đáp :" Có thể coi là vậy. "Kim Ryan muốn hỏi tiếp :" Nhưng tôi nhớ.... " thì bị chị y tá làm gián đoạn." Đến giờ thay thuốc rồi. "Cô y tá này đẩy băng ca đến cạnh giường anh, thấy Jeon Woo Jae liền khum người chào một chút rồi thay băng đầu cho Kim Ryan.Lúc thoa thuốc, đầu của anh không khỏi rụt rụt khiến chị y tá phải bất lực giữ đầu. Mà dù có giữ thì một giây sau nó lại tiếp tục rụt ra, bên giữ như giữ tiền, bên tránh như tránh tà thế này không khỏi làm Jeon Woo Jae buồn cười, này... là sợ đau ư ? Mãi tận một lúc dưới sự trợ giúp giữ đầu của hắn, công cuộc thay băng mới hoàn thành. Tất nhiên là Kim Ryan phải ngồi yên rồi, bởi bằng không anh chắc chắn nếu bản thân mình cử động, thì thế nào tay của Jeon Woo Jae cũng một nước vặn gãy đầu anh, nên anh chỉ dám rụt cổ.Xong xuôi hết, chị ý tá cầm cái bảng kẹp giấy ghi ghi viết viết rồi bỗng nói :" Hạn chế sử dụng thuốc an thần, thành phần trong đó nếu anh lạm dụng nó quá sẽ gây hại cho cơ thể..."Lời của y tá như tảng đá nặng đè xuống lòng anh.Kim Ryan hơi trừng mắt siết chặt bàn tay, thật muốn gào lên với người y tá kia mau im miệng lại. Bản thân anh dùng thuốc anh hiểu rõ hơn ai hết nên hãy im miệng rồi biến đi. Ở đây còn có Jeon Woo Jae, nếu lỡ hắn biết, chắc chắn Kim Yeonjun sẽ biết. Anh không muốn bất cứ ai phát giác bất kì điều gì về mình cả. Anh không cần sự thương hại hay đồng cảm từ ai hết. Nên tốt nhất là ai cũng đừng biết.Jeon Woo Jae thấy biểu cảm gương mặt của anh có gì không đúng, liền ngoắc tay cho dừng lại rồi lệnh cho y tá ra khỏi phòng.Bầu không khí lại rơi vào trầm mặc. Đối với người khác hắn luôn nhìn thấu được tâm tư bên trong, nhưng sao chỉ với mỗi Kim Ryan dù có là nửa điểm hắn cũng nhìn không ra. Anh hiện tại đang kìm lại cảm xúc, anh phải kìm nó. Không được bộc phát, tuyệt đối phải khống chế cảm xúc và lí trí.Jeon Woo Jae tuy là không biết rốt cuộc ở anh đang có vấn đề gì, nhưng nhìn vai của anh đang run run lên lại có chút cảm giác gì đó ngứa ngáy trong lòng, không nhịn được liền tiến lại chỗ anh" Lúc nãy anh tính hỏi gì ? "Kim Ryan hơi giật mình ngước lên.Hắn là đang dời đi sự chú ý của anh, rất kiên nhẫn hỏi lại :" Tôi nói lúc nãy anh tính hỏi gì?"" A...à..., tôi... quên mất rồi. "Thiệt sự là quên mất rồi. Kim Ryan rất dễ quên, ai bảo ban nãy bị người ta cắt ngang làm chi. Cố nhớ một hồi anh bỏ cuộc. Chịu ! Cái não cá vàng này của anh, coi như bỏ.Nhưng cái miệng anh lại tiếp tục hoạt động :" Mà làm sao cậu lại đưa tôi vào đây ? "Ý của anh là trái đất không nhỏ đến mức mà mới hôm trước gặp nay lại gặp tiếp chứ, mà công nhận một điều, anh với Jeon Woo Jae lần nào gặp nhau trong tình trạng không phải hắn bị thương thì cũng là anh trầy trụa. Má, không biết xúi quẩy thế nào mà vậy đó.Jeon Woo Jae ngồi xuống cái ghế gần đó, giọng lúc nào cũng mồ kiểu trầm :" Xe anh tạt ngang đầu xe đàn em của tôi. "Bỗng Kim Ryan vỗ tay một cái, a a a. Anh nhớ rồi a. Anh nhớ anh đâm xe rất mạnh, ối thế xe của anh ? Rồi xe người ta ? Lão già họ Han chết tiệt, tôi nguyền rủa 18 đời nhà ông, Han Ga In !Anh nuốt nước bọt nói :" Vậy... đàn em của cậu vẫn tốt chứ ? "" Vẫn ăn no ngủ kĩ. Có điều... "Điều gì ? Bọn nó bị cái gì ? Gãy chân gãy tay hay mất cọng tóc nào à ? Đang muốn hỏi tội anh à ? Anh thề là anh cũng chẳng muốn vô duyên vô cớ đâm xe người ta đâu, làm người ai lại làm thế ? Do lão Han Ga In đấy ! Muốn hỏi gì đến tìm lão mà nói chuyện ! Anh chẳng biết gì đâu...Cái bộ mặt như chờ chết của Kim Ryan thật khiến hắn không biết nói gì. Nào, nói gì đi chứ, anh căng thẳng lắm đấy nhé." Anh sợ cái gì ? "Kim Ryan nghe vậy lắc lắc đầu. Á, đầu của anh, mẹ nó đau quá. Anh quên mất là hiện tại cái đầu bảo bối của mình đang được quấn băng y tế như quấn băng tang, thốn vãi linh hồn luôn ấy. Điều này thành công chọc cười Jeon Woo Jae. Nãy giờ hắn đã rất buồn cười rồi. Kim Ryan nhìn hắn cười mà không khỏi bị mê hoặc. Anh thừa nhận, hắn cười lên rất đẹp, rất rất đẹp. Hơn thế, khụ, cái răng thỏ kia trông moe thật đấy...hắn cứ cười thế này ra ngoài có ai nghĩ đây là trùm xã hội đen đâu.
Jeon Woo Jae thấy Kim Ryan nhìn không chớp mắt với bộ dạng đang say mê, hắn nhếch miệng, con hổ này cũng dễ dụ thật đấy.Hắn hắng giọng. Thu lại nụ cười trên môi :" Anh có nhìn thấy mặt tên lái xe hay không ? "
Kim Ryan xua tay, nói :" Lúc đó đèn pha chiếu rọi vào mắt tôi, mà tôi nghĩ đó là kính một chiều. Chỉ biết đó là con xe màu trắng thôi "" Vào đây ! "
Đột nhiên hắn hơi lớn giọng. Song sau đó có cậu chàng bước vào. Anh nhớ cậu ta. Đây là người lần trước ở buổi đấu giá đưa đồng hồ cho anh. Tae, cái gì Tae ấy... Anh thắc mắc, tại sao gà chiến của Jeon Woo Jae toàn những bé ngonn không vậy. Tất nhiên hắn là ngon hơi bội phần.Huening Tae gật đầu chào một cái với Kim Ryan, rồi đưa ra một bức ảnh..." Có phải là chiếc xe này không ? "Kim Ryan gãi đầu, màu thì đúng rồi, nhưng lúc đó đường khá tối, anh không chắc có phải nó không nữa. Jeon Woo Jae nhìn vẻ mặt bối rối đắn đo đó cũng không ép, hắn chỉ hỏi vậy để kiểm chứng não của Kim Ryan có bị tổn thương gì hay không thôi, dù sao hôm qua đầu anh chảy mái rất nhiều.Hắn đứng dậy :" Được rồi, nghỉ ngơi đi. Chuyện này giao cho tôi xử lí. "Kim Ryan mở to mắt quan sát hắn. Để hắn xử lí sao? Hắn làm gì biết kẻ chủ mưu trong khi anh chưa nói gì cả?" Nhưng... "" Nhất định không để anh chịu thiệt. Tin tôi ! "Chỉ để lại câu đó, rồi cùng Huening Tae biến mất dạng ở cửa. Hai từ tin tôi đó, không hiểu sao nghe nó làm Kim Ryan có chút rung động. Tin hắn..ư ? Anh luôn tin hắn mà. Tâm tư này, khó hiểu thật đấy ! Anh vậy mà lần này lại là người rung động... Mỉm cười một lúc, nụ cười vui vẻ đó chợt tắt ngấm. Nhưng có lẽ, anh chỉ nên giữ cảm xúc đó cho riêng mình, giấu nó vào nơi sâu nhất ở trong lòng. Chắc đây chỉ là sự rung cảm nhất thời trong đôi lát rồi sẽ trở lại như bình thường thôi, nó chẳng có nền móng gì để anh dựa vào và tin nó như vậy.Huống hồ, xung quanh Jeon Woo Jae lại không thiếu đàn bà, hắn lí nào lại đi động lòng với một thằng đàn ông, hơn hết là thằng đàn ông trai gái đều chơi, đã li hôn và một mình nuôi hai đứa con. Nghe thật khiến người ta chẳng có chút trông mong gì vào cuộc tình này trong tương lai. Giống như nụ hoa hồng chớm nở ấy. Chưa kịp bung cánh tỏa hương thì lại bị một cơn mưa rào làm cho héo úa, lụi tàn. Nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt không hề đọng tí cảm xúc cứ dòm những chiếc lá rơi tự do kia. Đó chính là tàn cuộc của những kẻ mộng mơ. Ví như anh nếu cứ mơ mộng về một thứ vốn không thực tế thì kết cục của anh sẽ như những chiếc lá lìa cành đó. Và anh không cho phép bản thân mình mất giá lẫn tự trọng như vậy.Tất cả đều có giới hạn của nó....Có trời mới biết hôm qua khi nhìn thấy Kim Ryan nằm trên băng ca đẩy vào phòng cấp cứu với một mảng máu đỏ chảy từ sau đầu, Jeon Woo Jae đã đen mặt tức điên đến cỡ nào. Hắn muốn lôi cổ kẻ làm ra chuyện này phải chịu đau khổ. Tuy không biết là lí do vì sao nhưng khi nhìn Kim Ryan thì hắn cực kì không thích con hổ nhỏ đó bị thương, cũng như là bất kì ai đụng đến nó.Hắn gọi cho Kim Yeonjun thông báo, rồi cho người điều tra tất cả camera ở đoạn đường đó. Tất nhiên phải khó khăn lắm mới lần ra được tung tích của chiếc xe, chỉ cần mai phục rồi chờ chúng rúc đầu vào rọ là tóm ngay được cổ.Hắn hẩy tay về phía sau, không hề quay đầu :" Xử đi. "Lời nhả ra rất nhẹ nhàng, tựa như sợi lông vũ đang tự do rơi xuống đất, nhưng chỉ có Huening Tae là biết trọng lượng của nó nặng đến dường nào. Cậu ta vâng dạ, rồi gọi cho Kang Soobin thuật lại lời lão đại mình nói. Còn hắn thì ấn một dãy số, gọi cho người khác......Nhà họ Han Trong phòng khách rộng rãi, giữa phòng là một bộ ghế sofa rất đắt tiền, và hơn hết... là chỉ có vỏn vẻn năm người. Hai người đứng và ba người ngồi.Không khí trầm lắng ngưng đọng, không một ai lên tiếng hay dám ho he gì. Người đang ở đây là Kim Yeonjum a, là ' chó điên ' Gangnam a, chẳng ai muốn cậu hai nhà họ Kim để mắt đến đâu.Kim Yeonjun ngồi riêng một chiếc ghế dài, đan tay vào nhau đặt ngay trước mũi, gương mặt khỏi nhìn cũng biết đang sa sầm cỡ nào. Khuôn mày lưỡi kiếm càng tôn lên được sự tức giận đang ngự trị trên mặt chủ nhân của nó. Ngồi đối diện là hai cha con Han Ga In và Han Ji Suk. Đứng bên cạnh khỏi cần nói cũng biết là ai. Bà Goo In Ra khoanh tay trầm mặt, bà phải nhịn !Bỗng thư kí của Kim Yeonjun ghé vào tai cậu thầm thì vài điều rồi đưa điện thoại cho ông chủ của mình.Kim Yeonjun trừng mắt gầm một tiếng, ném mạnh điện thoại xuống mặt bàn trà :" Còn chối nữa không ? "Tiếng gầm của cậu làm mọi người giật mình, Kim Yeonjun nổi điên rồi.Trong điện thoại là tiếng của hai gã đàn ông đang hấp hối hít lấy hít để khí oxi, khai ra tên của người đứng đằng sau thuê họ. Bọn họ nếu đến nước này mà không khai toàn bộ mọi việc ra, chắc chắn con đường xuống âm phủ sẽ rất gần, gần ngay trước mắt. Người của Jeon Woo Jae không dùng cách tra khảo thông thường mà thay vào đó là sự tra tấn tàn bạo. Từ tâm trí đến thể xác. Bọn họ sắp bị bức điên rồi. Cánh tay giờ cũng chắc còn chút cảm giác gì, xương cốt hoàn toàn là vỡ vụn, dây chằng cũng tiêu tan...như thế, bọn họ thà chết còn hơn. Bọn họ là bị đàn em của hắn làm cho thừa sống thiếu chết. Tóm lại hoàn cảnh của chúng là bắt buộc phải khai hết sạch sành sanh..." A... l...là Han Ga In,...là Han Ga In t... thuê anh em bọn tôi làm..."" ... Lão ch...cho chúng tôi một số tiền lớn để đâm x...xe Kim... cậu cả nhà họ Kim...AHHH ! "" L...lão già đó đã thuê...ch...chúng tôi... "" ... " Ông Han toát mồ hôi hột nhìn trân trân vào chiếc điện thoại đó rồi đứng bật dậy hô :" Vu khống ! Là vu khống ! Ta không biết gì hết, cậu là cậu của hai đứa, làm sao có thể làm ra được chuyện bại hoại như thế này ! "Kim Yeonjun xoay xoay cổ tay, nhìn xuống đồng hồ :" Không có lửa thì làm sao có khói. Tôi từng tha cho nhà họ Han các người, nhưng có vẻ như ngựa quen đường cũ nhỉ ? "Ba năm trước, Kim Yeonjun đã từng nổi điên với nhà họ Han một lần, vì Han Ji Woo dám đụng vào Kim Ryan khiến anh phải nhập viện trong tình trạng nửa mê nửa tỉnh, không những thế còn lão già này còn thừa cơ lúc ba mẹ cậu bỏ hết tâm tư dồn vào anh cậu đang hôn mê mà tìm hacker bán thông tin tập đoàn nhà họ. Chính vì Kim Yeonjun biết nên cậu đã xém knock out nhà họ Han ra khỏi Gangnam, như ngặt nỗi là vì dì cậu đã xuống nước xin cậu, nên mọi chuyện mới tạm thời gác qua.Kim Ryan từ tốn dựa lưng ra sau, tay giơ lên hẩy một cái :" Xem ra lời cảnh cáo của tôi không khiến ông đặt nặng. Tôi cũng không ngại hôm nay sẽ nhắc lại... "Lão ta xanh mặt lùi về sau một bước, lắp bắp mở miệng trừn trừng nói :" Cậu...cậu tính làm gì ? "" Cha làm thì con chịu. Dì, con xin lỗi ! "Cậu hướng về Goo In Ra hơi khom người. Dù sao bà cũng là mẹ của Han Ji Suk, nếu dì có đánh cậu, cậu tất nhiên sẽ không chống đối. Nhưng, hôm nay dù thế nào thì Han Ji Suk cũng sẽ không yên với Kim Yeonjun.Bà Goo In Ra đang khoanh tay chống trán đầy tức giận, nghe cháu mình nói thế lại hành lễ với bà, sự tức giận trong lòng càng bộc phát dữ dội hơn. " HAN GA IN ! Chúc mừng ông đã khiêu chiến giới hạn của tôi ! "Han Ji Suk thấy từ cửa có hai tên mặc đồ đen tiến tới chỗ mình không khỏi tái mét, ánh mắt tràn ngập sự đề phòng, hốt hoảng. Hắn là muốn làm gì mình ? Hắn nói có ý gì ?Đột nhiên cổ áo bị nắm dậy khiến gã phải đứng theo, ngay sau đó là tay gã bị đàn em của Kim Yeonjun xúm lại đánh cho một trận." AGHHHHHHHH !!!!! "Tiếng hét của gã vang dội khắp căn nhà hệt như heo bị chọc tiết, khiến người giúp việc phải sợ hãi lây, lại có hai ba nữ giúp việc hả dạ vô cùng. Vừa lắm ! Tốt nhất là cậu hai Kim cho người đánh chết gã luôn đi. Ngày thường dâm dê sờ loạn, ỷ là cậu ấm mà lộng hành trong nhà. Lần này thì có nước mà nằm viện theo cậu cả.Qua một lúc thấy Han Ji Suk nằm thoi thóp trên sàn, cậu mới cho đàn em dừng tay lại. Cậu đưa mắt nhìn qua dì, đứng dậy đi đến trước mặt :" Dì, cháu xin lỗi. Mong dì hiểu cho. "Bà gật gật đầu vỗ vai :" Được rồi. Dì không phải là người không phân biệt đúng sai. Cháu về trước đi, ngày mai dì sẽ đến thăm Ryan. "Dì đã nói thế thì cậu cũng không nán lại nữa, cậu biết dì cậu là như thế nào, nên chuyện này tốt hơn là để gì giải quyết. Nhìn lão già kia đang xanh mặt ngồi thẫn ra, thêm một thằng não tàn nằm khóc thét lăn lộn ôm người dưới sàn, Kim Yeonjun không khỏi cười lạnh rồi bước ra khỏi đó.Đáng đời !
Jeon Woo Jae thấy Kim Ryan nhìn không chớp mắt với bộ dạng đang say mê, hắn nhếch miệng, con hổ này cũng dễ dụ thật đấy.Hắn hắng giọng. Thu lại nụ cười trên môi :" Anh có nhìn thấy mặt tên lái xe hay không ? "
Kim Ryan xua tay, nói :" Lúc đó đèn pha chiếu rọi vào mắt tôi, mà tôi nghĩ đó là kính một chiều. Chỉ biết đó là con xe màu trắng thôi "" Vào đây ! "
Đột nhiên hắn hơi lớn giọng. Song sau đó có cậu chàng bước vào. Anh nhớ cậu ta. Đây là người lần trước ở buổi đấu giá đưa đồng hồ cho anh. Tae, cái gì Tae ấy... Anh thắc mắc, tại sao gà chiến của Jeon Woo Jae toàn những bé ngonn không vậy. Tất nhiên hắn là ngon hơi bội phần.Huening Tae gật đầu chào một cái với Kim Ryan, rồi đưa ra một bức ảnh..." Có phải là chiếc xe này không ? "Kim Ryan gãi đầu, màu thì đúng rồi, nhưng lúc đó đường khá tối, anh không chắc có phải nó không nữa. Jeon Woo Jae nhìn vẻ mặt bối rối đắn đo đó cũng không ép, hắn chỉ hỏi vậy để kiểm chứng não của Kim Ryan có bị tổn thương gì hay không thôi, dù sao hôm qua đầu anh chảy mái rất nhiều.Hắn đứng dậy :" Được rồi, nghỉ ngơi đi. Chuyện này giao cho tôi xử lí. "Kim Ryan mở to mắt quan sát hắn. Để hắn xử lí sao? Hắn làm gì biết kẻ chủ mưu trong khi anh chưa nói gì cả?" Nhưng... "" Nhất định không để anh chịu thiệt. Tin tôi ! "Chỉ để lại câu đó, rồi cùng Huening Tae biến mất dạng ở cửa. Hai từ tin tôi đó, không hiểu sao nghe nó làm Kim Ryan có chút rung động. Tin hắn..ư ? Anh luôn tin hắn mà. Tâm tư này, khó hiểu thật đấy ! Anh vậy mà lần này lại là người rung động... Mỉm cười một lúc, nụ cười vui vẻ đó chợt tắt ngấm. Nhưng có lẽ, anh chỉ nên giữ cảm xúc đó cho riêng mình, giấu nó vào nơi sâu nhất ở trong lòng. Chắc đây chỉ là sự rung cảm nhất thời trong đôi lát rồi sẽ trở lại như bình thường thôi, nó chẳng có nền móng gì để anh dựa vào và tin nó như vậy.Huống hồ, xung quanh Jeon Woo Jae lại không thiếu đàn bà, hắn lí nào lại đi động lòng với một thằng đàn ông, hơn hết là thằng đàn ông trai gái đều chơi, đã li hôn và một mình nuôi hai đứa con. Nghe thật khiến người ta chẳng có chút trông mong gì vào cuộc tình này trong tương lai. Giống như nụ hoa hồng chớm nở ấy. Chưa kịp bung cánh tỏa hương thì lại bị một cơn mưa rào làm cho héo úa, lụi tàn. Nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt không hề đọng tí cảm xúc cứ dòm những chiếc lá rơi tự do kia. Đó chính là tàn cuộc của những kẻ mộng mơ. Ví như anh nếu cứ mơ mộng về một thứ vốn không thực tế thì kết cục của anh sẽ như những chiếc lá lìa cành đó. Và anh không cho phép bản thân mình mất giá lẫn tự trọng như vậy.Tất cả đều có giới hạn của nó....Có trời mới biết hôm qua khi nhìn thấy Kim Ryan nằm trên băng ca đẩy vào phòng cấp cứu với một mảng máu đỏ chảy từ sau đầu, Jeon Woo Jae đã đen mặt tức điên đến cỡ nào. Hắn muốn lôi cổ kẻ làm ra chuyện này phải chịu đau khổ. Tuy không biết là lí do vì sao nhưng khi nhìn Kim Ryan thì hắn cực kì không thích con hổ nhỏ đó bị thương, cũng như là bất kì ai đụng đến nó.Hắn gọi cho Kim Yeonjun thông báo, rồi cho người điều tra tất cả camera ở đoạn đường đó. Tất nhiên phải khó khăn lắm mới lần ra được tung tích của chiếc xe, chỉ cần mai phục rồi chờ chúng rúc đầu vào rọ là tóm ngay được cổ.Hắn hẩy tay về phía sau, không hề quay đầu :" Xử đi. "Lời nhả ra rất nhẹ nhàng, tựa như sợi lông vũ đang tự do rơi xuống đất, nhưng chỉ có Huening Tae là biết trọng lượng của nó nặng đến dường nào. Cậu ta vâng dạ, rồi gọi cho Kang Soobin thuật lại lời lão đại mình nói. Còn hắn thì ấn một dãy số, gọi cho người khác......Nhà họ Han Trong phòng khách rộng rãi, giữa phòng là một bộ ghế sofa rất đắt tiền, và hơn hết... là chỉ có vỏn vẻn năm người. Hai người đứng và ba người ngồi.Không khí trầm lắng ngưng đọng, không một ai lên tiếng hay dám ho he gì. Người đang ở đây là Kim Yeonjum a, là ' chó điên ' Gangnam a, chẳng ai muốn cậu hai nhà họ Kim để mắt đến đâu.Kim Yeonjun ngồi riêng một chiếc ghế dài, đan tay vào nhau đặt ngay trước mũi, gương mặt khỏi nhìn cũng biết đang sa sầm cỡ nào. Khuôn mày lưỡi kiếm càng tôn lên được sự tức giận đang ngự trị trên mặt chủ nhân của nó. Ngồi đối diện là hai cha con Han Ga In và Han Ji Suk. Đứng bên cạnh khỏi cần nói cũng biết là ai. Bà Goo In Ra khoanh tay trầm mặt, bà phải nhịn !Bỗng thư kí của Kim Yeonjun ghé vào tai cậu thầm thì vài điều rồi đưa điện thoại cho ông chủ của mình.Kim Yeonjun trừng mắt gầm một tiếng, ném mạnh điện thoại xuống mặt bàn trà :" Còn chối nữa không ? "Tiếng gầm của cậu làm mọi người giật mình, Kim Yeonjun nổi điên rồi.Trong điện thoại là tiếng của hai gã đàn ông đang hấp hối hít lấy hít để khí oxi, khai ra tên của người đứng đằng sau thuê họ. Bọn họ nếu đến nước này mà không khai toàn bộ mọi việc ra, chắc chắn con đường xuống âm phủ sẽ rất gần, gần ngay trước mắt. Người của Jeon Woo Jae không dùng cách tra khảo thông thường mà thay vào đó là sự tra tấn tàn bạo. Từ tâm trí đến thể xác. Bọn họ sắp bị bức điên rồi. Cánh tay giờ cũng chắc còn chút cảm giác gì, xương cốt hoàn toàn là vỡ vụn, dây chằng cũng tiêu tan...như thế, bọn họ thà chết còn hơn. Bọn họ là bị đàn em của hắn làm cho thừa sống thiếu chết. Tóm lại hoàn cảnh của chúng là bắt buộc phải khai hết sạch sành sanh..." A... l...là Han Ga In,...là Han Ga In t... thuê anh em bọn tôi làm..."" ... Lão ch...cho chúng tôi một số tiền lớn để đâm x...xe Kim... cậu cả nhà họ Kim...AHHH ! "" L...lão già đó đã thuê...ch...chúng tôi... "" ... " Ông Han toát mồ hôi hột nhìn trân trân vào chiếc điện thoại đó rồi đứng bật dậy hô :" Vu khống ! Là vu khống ! Ta không biết gì hết, cậu là cậu của hai đứa, làm sao có thể làm ra được chuyện bại hoại như thế này ! "Kim Yeonjun xoay xoay cổ tay, nhìn xuống đồng hồ :" Không có lửa thì làm sao có khói. Tôi từng tha cho nhà họ Han các người, nhưng có vẻ như ngựa quen đường cũ nhỉ ? "Ba năm trước, Kim Yeonjun đã từng nổi điên với nhà họ Han một lần, vì Han Ji Woo dám đụng vào Kim Ryan khiến anh phải nhập viện trong tình trạng nửa mê nửa tỉnh, không những thế còn lão già này còn thừa cơ lúc ba mẹ cậu bỏ hết tâm tư dồn vào anh cậu đang hôn mê mà tìm hacker bán thông tin tập đoàn nhà họ. Chính vì Kim Yeonjun biết nên cậu đã xém knock out nhà họ Han ra khỏi Gangnam, như ngặt nỗi là vì dì cậu đã xuống nước xin cậu, nên mọi chuyện mới tạm thời gác qua.Kim Ryan từ tốn dựa lưng ra sau, tay giơ lên hẩy một cái :" Xem ra lời cảnh cáo của tôi không khiến ông đặt nặng. Tôi cũng không ngại hôm nay sẽ nhắc lại... "Lão ta xanh mặt lùi về sau một bước, lắp bắp mở miệng trừn trừng nói :" Cậu...cậu tính làm gì ? "" Cha làm thì con chịu. Dì, con xin lỗi ! "Cậu hướng về Goo In Ra hơi khom người. Dù sao bà cũng là mẹ của Han Ji Suk, nếu dì có đánh cậu, cậu tất nhiên sẽ không chống đối. Nhưng, hôm nay dù thế nào thì Han Ji Suk cũng sẽ không yên với Kim Yeonjun.Bà Goo In Ra đang khoanh tay chống trán đầy tức giận, nghe cháu mình nói thế lại hành lễ với bà, sự tức giận trong lòng càng bộc phát dữ dội hơn. " HAN GA IN ! Chúc mừng ông đã khiêu chiến giới hạn của tôi ! "Han Ji Suk thấy từ cửa có hai tên mặc đồ đen tiến tới chỗ mình không khỏi tái mét, ánh mắt tràn ngập sự đề phòng, hốt hoảng. Hắn là muốn làm gì mình ? Hắn nói có ý gì ?Đột nhiên cổ áo bị nắm dậy khiến gã phải đứng theo, ngay sau đó là tay gã bị đàn em của Kim Yeonjun xúm lại đánh cho một trận." AGHHHHHHHH !!!!! "Tiếng hét của gã vang dội khắp căn nhà hệt như heo bị chọc tiết, khiến người giúp việc phải sợ hãi lây, lại có hai ba nữ giúp việc hả dạ vô cùng. Vừa lắm ! Tốt nhất là cậu hai Kim cho người đánh chết gã luôn đi. Ngày thường dâm dê sờ loạn, ỷ là cậu ấm mà lộng hành trong nhà. Lần này thì có nước mà nằm viện theo cậu cả.Qua một lúc thấy Han Ji Suk nằm thoi thóp trên sàn, cậu mới cho đàn em dừng tay lại. Cậu đưa mắt nhìn qua dì, đứng dậy đi đến trước mặt :" Dì, cháu xin lỗi. Mong dì hiểu cho. "Bà gật gật đầu vỗ vai :" Được rồi. Dì không phải là người không phân biệt đúng sai. Cháu về trước đi, ngày mai dì sẽ đến thăm Ryan. "Dì đã nói thế thì cậu cũng không nán lại nữa, cậu biết dì cậu là như thế nào, nên chuyện này tốt hơn là để gì giải quyết. Nhìn lão già kia đang xanh mặt ngồi thẫn ra, thêm một thằng não tàn nằm khóc thét lăn lộn ôm người dưới sàn, Kim Yeonjun không khỏi cười lạnh rồi bước ra khỏi đó.Đáng đời !
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co